Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 60: Chương 60: Yến hội bẫy trong bẫy, tình cảnh gặp gỡ sai lầm (1)




Editor: Junenar

Tình Vũ tỏ vẻ ủy khuất nhìn Thần ca ca trở nên âm lãnh dị thường, lời nói lạnh lùng của hắn như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua trái tim của nàng ta, nàng cho rằng Thần ca ca bình thường không gần nữ sắc lại nguyện ý đi cùng mình tới hoàng cung chính là đã chấp nhận nàng, nhưng chỉ một thoáng sau tất cả ảo tưởng của bản thân liền bị đập vỡ, không ngờ hắn lại máu lạnh đến nỗi khinh thường thể diện của mình trước mặt mọi người như vậy.

“Thần ca ca, không phải Vũ nhi cố ý, huynh không phải muốn xua đuổi Vũ nhi đấy chứ?” Dạ Tình Vũ đã quên mất Lam Lăng Nguyệt đang đứng đối diện ở bên xem cuộc vui, nàng tuyệt đối không thể bị người khác hạ thấp, kiên trì cầu xin Âu Dương Mặc Thần có thể nể tình lớn lên cùng nhau mà cho một bậc thang bước xuống.

“Ta không thích lặp lại những lời từng nói qua, đừng có bày mấy trò vớ vẩn trước mặt ta, từ trước tới nay ta không phải là chỗ ngươi có thể dựa dẫm.” Giọng điệu Âu Dương Mặc Thần không có chút hòa hoãn, lời nói dị thường băng lãnh lần nữa đập vỡ trái tim thủy tinh của Dạ Tình Vũ.

Âu Dương Mặc Thần quát lớn khiến rất nhiều danh viện quay qua nhìn, Dạ Tình Vũ cảm thấy càng lúc càng có nhiều cặp mắt tò mò đổ dồn về nơi đây, đành phải nhịn xuống, nàng khắc ghi mọi nỗi oán hận lên người Lam Lăng Nguyệt, sau khi cho nàng ta một ánh mắt với ý ngươi cứ chờ đấy, vừa khóc vừa chạy về nơi vắng vẻ trong hoàng cung, tuy nàng thích được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng không thích bị người khác nhìn như thằng hề.

Bên tai trở nên yên tĩnh hơn, Âu Dương Mặc Thần tiếp tục cất bước về trước coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, lúc đi ngang qua bên người Lam Lăng Nguyệt, truyền đến tiếng chế giễu của Lam Lăng Nguyệt.

“Quả nhiên Thần vương gia không hiểu được thương hương tiếc ngọc, làm tổn thương trái tim mỹ nhân mong manh dễ vỡ.” Lam Lăng Nguyệt xem đủ trò vui, tự nhiên muốn bình luận một chút cảm nghĩ của bản thân.

“Bản vương không thích bị người khác dùng như vũ khí, chẳng qua chỉ là một bình hoa bằng túi da, hôm nay coi như bản vương gián tiếp giải vây giúp tiểu sư muội ngươi, ngươi nợ ta một nhân tình, nhất định phải trả.” Âu Dương Mặc Thần dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy đáp lại lời chế nhạo của Lam Lăng Nguyệt, sau đó ung dung bỏ đi, lúc này cửa cung đã rộng mở, hắn cần phải đi thỉnh an trước.

Lam Lăng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng xa dần của Âu Dương Mặc Thần, nam nhân này thật đúng là chẳng chịu chút thiệt thòi gì cả, nhanh như vậy đã tính kế lên mình rồi, trong lòng châm chọc Âu Dương Mặc Thần bụng dạ hẹp hòi, chân cũng không nhàn rỗi bước đi, theo đại quân danh viện tiến vào hoàng cung.

Âu Dương Mặc Thần thì lại cùng với thái tử Âu Dương Dục Hi, nhị vương gia Âu Dương Diệc Thần, tứ vương gia Âu Dương Duệ Hiên cùng nhau đi thỉnh an hoàng thượng Âu Dương Diệp trước, dọc theo con đường này trừ Âu Dương Mặc Thần vẫn đang trầm mặc như người ngoài cuộc, thái tử và hai vị vương gia còn lại không ngừng bàn tán trong danh viện ngày hôm nay ai sẽ được tính là mỹ nhân tuyệt sắc.

Đến bên ngoài Ngự Thư phòng, thái giám tổng quản bên người hoàng thượng Đào công công thông bẩm sau đó mọi người liền tiến vào Ngự Thư phòng, mà lúc này ngũ vương gia nhỏ tuổi nhất Âu Dương Hạo Trạch mới mười tuổi đã đến sớm hơn bọn hắn một bước, đang ngồi ở bên cạnh hoàng thượng Âu Dương Diệp cười đùa.

“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng.” Âu Dương Mặc Thần và mọi người đồng thời quỳ xuống cất tiếng thỉnh an Âu Dương Diệp.

“Bình thân.” Trong giọng nói Âu Dương Diệp mang theo sự uy nghiêm tự nhiên mà có, quan sát mấy nhi tử đang quỳ phía dưới, mỗi người bọn họ đều có vị trí thích hợp, chỉ là những chuyện mờ ám sau lưng vẫn tiếp diễn không dứt.

Sau khi chờ đám người Âu Dương Mặc Thần đứng dậy, tiểu vương gia Âu Dương Hạo Trạch ngồi bên cạnh hoàng thượng liền chạy tới bên cạnh Âu Dương Mặc Thần, trong các vị ca ca nó sùng bái nhất chính là Thần ca ca, nó thích được ở cùng với Thần ca ca, mặc dù các ca ca khác đối xử với mình không tệ, nhưng nó đều không muốn thân thiết đặc biệt là thái tử ca ca, có đôi lúc nhìn vào đôi mắt của y khiến nó cảm thấy hơi sợ hãi.

Âu Dương Mặc Thần cũng không hề ghét bỏ sự thân mật của Âu Dương Hạo Trạch, mặc dù bọn họ cùng cha khác mẹ, nhưng sự hồn nhiên trong Hạo Trạch khiến hắn xúc động, hắn cũng từng hồn nhiên như Hạo Trạch, thế giới của hắn rất đơn thuần không lo không buồn, thế nhưng hắn được định trước phải sống trong thế giới âm u này, đối mặt với những kẻ ngươi lừa ta gạt đấu đá lẫn nhau, từ lâu hắn đã rèn luyện giống như ăn cơm hằng ngày.

“Yến hội ngày hôm nay từng người các con có nhìn trúng cô nương nào không, Diệc Thần con mỗi ngày không chú tâm vào công việc, lập tức ngưng ngay hoạt động buôn bán mấy món đồ chơi tầm thường kia lại, làm việc không đàng hoàng có chút nào giống với Vương gia Kim Hoa quốc không, chiếc ghế chính phi của con đến nay vẫn bỏ trống đấy, hôm nay nếu để ý đến danh viện quan viên nào, trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn.” Âu Dương Diệp vừa mở miệng chính là quở trách Âu Dương Diệc Thần một trận, người nhi tử này một chút cũng không giống mình, không đủ tàn nhẫn, chỉ nhiệt tình mở cửa hàng buôn bán mấy món đồ chơi nhỏ Tây Vực, đây không phải lần đầu ông thúc giục hắn, nhưng hắn không chịu biết điều, vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

“Phụ hoàng, nhi thần không quan tâm đến triều chính, chỉ muốn được là nhàn vân dã hạc*, xin ngài đừng nên bức bách nhi thần, việc chính phi nhi tử sẽ để ở trong lòng.” Cả người Âu Dương Diệc Thần tản ra hơi thở nho nhã, lời nói khi nói chuyện cũng khoan thai từ tốn, hắn không thích hoàng quyền, đối với hắn được đi khắp năm nước, nhặt nhạnh các loại kỳ trân dị bảo mới là thứ hắn theo đuổi suốt đời, đáng tiếc lại sinh ra ở hoàng gia.

(Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do. Đúng rồi, mấy ổng không cần làm vẫn có tiền đi du lịch năm này tháng nọ mà, như thế ai chả thích -. -)

“Hoang đường, tại sao trẫm lại sinh ra loại nhi tử không tiền đồ như con hả.” Âu Dương Diệp nổi trận lôi đình, càng coi những lời Âu Dương Diệc Thần nói là ngược đời, vậy mà từ đầu tới cuối Âu Dương Diệc Thần không nói thêm lời nào, chỉ im lặng cúi đầu phản kháng.

Âu Dương Diệp nói xong Âu Dương Diệc Thần liền chuyển sang Âu Dương Mặc Thần, đối với người nhi tử này ông cũng không nói được cảm xúc, cũng là người khiến ông đau đầu nhất, từ sau khi hiểu chuyện, từng giờ từng phút hắn luôn duy trì khoảng cách với mình, chiến công đầy rẫy, có thể nói là một bước lên mây, nhưng từ bấy lâu nay bên người chưa từng xuất hiện bất cứ một nữ sắc gì, vương phủ chỉ có duy nhất thị vệ gia nô, mấy nữ nhân duy nhất cũng là lão mụ tử trù phòng, hôm nay ông cần phải ép tên nhi tử này đi vào khuôn khổ.

“Mặc Thần, yến hội hôm nay, con cũng nên để ý nhiều vào, nhất định phải chọn ra người làm chính phi.” Trong giọng Âu Dương Diệp chen lẫn thánh uy không cho phản kháng.

“Chuyện ta tự mình ta xử lý, ông nên tự mình nghĩ cách giảm thiểu hậu cung thêm phong phú đi.” Âu Dương Mặc Thần mang theo chút trào phúng trong giọng nói, năm đó bản thân suýt chút nữa trở thành quân cờ bị ông ta vứt bỏ, lúc này lại quan tâm đến mình, mèo khóc chuột giả từ bi.

“Làm càn, đây là thái độ ngươi nên nói chuyện với trẫm?” Âu Dương Diệp bị Âu Dương Mặc Thần thẳng thắn đáp trả không khỏi giận dữ nổi gân xanh.

“Đây chính là thái độ của ta, việc ta không thích làm, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng bức ép được ta, muốn trừng phạt ta như thế nào? Nói đi, muốn cách chức hay là giao binh quyền, ta đều nghe theo, bất quá ta nhắc nhở người, sau khi giao lại mà xảy ra chuyện gì có cầu xin ta cũng sẽ không chịu nhận lại đâu.” Con ngươi Âu Dương Mặc Thần trở nên sâu không thấy đáy, không thèm nhìn sắc mặt Âu Dương Diệp biến hóa, hắn chẳng còn tình cảm thân thích với ông ta nữa, hoàng gia vốn là bạc tình, thứ hắn có chỉ là tâm địa băng lãnh thủ đoạn mà thôi.

Âu Dương Mặc Thần nói xong không đợi sự cho phép của Âu Dương Diệp nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng, từ đầu hắn không nên đến, là tên phụ hoàng trên danh nghĩa kia bắt hắn phải đến, đến rồi kết quả sẽ như thế.

“Bản lĩnh lớn lắm, người tới, đè tam vương gia xuống cho ta.” Nhiều năm qua Âu Dương Diệp ngồi trên cao, hưởng thụ đã quen được vạn người kính ngưỡng, lần này bị Âu Dương Mặc Thần dọa dẫm trước mặt mọi người lại còn tự ý rời khỏi ngự thư phòng khinh thường ông, sao ông có thể không nổi giận được.

“Phụ hoàng bớt giận, tam ca ca không phải cố ý, để nhi thần khuyên tam ca ca, một lát nữa sẽ dẫn theo tam ca ca tới yến hội xin lỗi ngài, xin ngài đừng nên trách phạt tam ca ca, hôm nay vốn là tiệc mừng không thích hợp nổi giận.” Âu Dương Hạo Trạch thấy sắc mặt phụ hoàng trở nên vô cùng dọa người, vội vã bước lên thay Tam ca ca cầu xin, dù sao đối với thằng bé phụ hoàng và tam ca ca đều là người thân nhất của mình, nó không muốn nhìn thấy bọn họ đối chọi nhau gay gắt.

Lời nói của Âu Dương Hạo Trạch làm cho sắc mặt Âu Dương Diệp dịu xuống rất nhiều, hôm nay ông gọi Âu Dương Mặc Thần tới là để hắn tham gia yến hội tuyển phi, bất kể là chính phi hay tiểu thiếp cứ định ra trước, dù sao hắn cũng đã mười bảy tuổi, chỉ cần tiểu ngũ có thể khuyên hắn, ông sẽ tự có biện pháp khiến nhi tử không biết trời cao đất dày này đi vào khuôn khổ.

“Vậy trẫm sẽ chờ tin tức từ tiểu ngũ.” Âu Dương Diệp suy tư một hồi trầm thấp nói.

“Dạ, nhi thần đi ngay.” Âu Dương Hạo Trạch thấy giọng nói phụ hoàng hòa hoãn, vẻ mặt hưng phấn sau khi đáp lại một câu liền chạy ra khỏi ngự thư phòng đuổi theo tam ca ca.

Âu Dương Hạo Trạch dùng cặp giò ngắn tủn chạy đuổi theo Âu Dương Mặc Thần, vừa thở dốc vừa kéo hắn lại nói: “Tam ca ca, huynh định bỏ tiểu ngũ lại về trước sao?”

“Tiểu ngũ, đệ chạy ra bằng cách nào vậy?” Âu Dương Mặc Thần nhìn Âu Dương Hạo Trạch thở hổn hển, trong lòng có chút mừng vui, bản thân với kẻ là phụ hoàng kia ầm ĩ một trận đoán chừng người khẩn trương cũng chỉ có tiểu ngũ.

“Tam ca ca đừng đi, huynh đưa tiểu ngũ đến yến hội đi, tiểu ngũ nghe mẫu thân nói yến hội lần này rất náo nhiệt, tiểu ngũ thích náo nhiệt.” Âu Dương Hạo Trạch dùng giọng điệu cầu xin, tha thiết chờ mong nhìn Âu Dương Mặc Thần.

Âu Dương Mặc Thần không cần nghĩ cũng biết, tiểu ngũ là sợ kẻ kia thật sự xử phạt mình nên đến làm người thuyết phục, tiểu hài tử mới mười tuổi thì biết được gì, yến hội kia sao có thể chỉ dùng hai chữ náo nhiệt để hình dung, quá nhiều chuyện dơ bẩn trộn lẫn, chỉ là hắn không muốn để tiểu ngũ đơn thuần biết quá nhiều.

“Được không tam ca ca, được không vậy.” Công phu làm nũng của Âu Dương Hạo Trạch không thua kém tiểu cô nương chút nào, giọng nói trẻ con lanh lảnh mang đến một cảm giác thuần khiết.

“Được, tiểu ngũ đừng nháo nữa, huynh đồng ý với đệ.” Điều khiến Âu Dương Mặc Thần chịu không nổi nhất chính là làm nũng, người khác làm nũng sẽ khiến hắn buồn nôn, nhưng tiểu ngũ làm nũng lại làm hắn có cảm giác ấm áp trong lòng.

Âu Dương Hạo Trạch thấy Âu Dương Mặc Thần mở lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, trong đôi mắt to sinh động lấp lánh lóe sáng, chỉ cần tam ca ca tham gia yến hội, vậy thì sẽ không bị phụ hoàng trừng phạt nữa, nghĩ đến đây cười càng thêm rạng rỡ.

Khóe miệng Âu Dương Mặc Thần nhếch lên một đường vòng cung hiếm thấy, có tiểu ngũ làm bạn cùng đi về phía ngự hoa viên nơi yến hội đang diễn ra.

** ta là đường phân cách nam chính phúc hắc **

Trong ngự hoa viên mặc dù hiện tại đang là mùa đông, ngoại trừ hoa mai nở rộ, những loại hoa khác còn đang mơ màng trong giấc ngủ đông, thế nhưng trang phục của mỗi danh viện công tử phải dùng đến trăm hoa đua thắm khoe hồng để tưởng tượng, Lam Lăng Nguyệt cùng Đông Thanh đi dạo khắp nơi, hy vọng tìm được chút chuyện gì đó để tiêu khiển giết thời gian, chẳng biết cái yến hội này còn phải đợi thêm bao lâu nữa.

Còn Lam Ngữ Yên thì lại thừa kế khả năng giao thiệp từ Kiều di nương, lúc này đã cùng với đám quan gia tiểu thư kết thành một nhóm, lúc đưa mắt nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt vẫn cô đơn lẻ loi liền muốn tới chế nhạo nàng một phen, biện lý do muốn đi ngắm hoa mai để giục mấy tiểu thư quan gia cùng mình tiến về phía bên Lam Lăng Nguyệt.

“Ôi, tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây, cũng đúng, tỷ ăn mặc nghèo nàn thế này thì làm sao có ai dám tới kết giao bằng hữu.” Lam Ngữ Yên soi mói cái váy màu xanh nhạt bằng vải bông của Lam Ngữ Yên, chẳng tương xứng chút nào với yến hội xa hoa này, dáng vẻ vô cùng quê mùa.

“Yên nhi, đây là tỷ tỷ của ngươi à, ăn mặc còn không bằng cung tỳ*, mặc như vậy mà còn dám tới tham gia yến hội, thật sự là can đảm.” Nữ nhi thừa tướng Sở Lưu Ly tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Lam Lăng Nguyệt, cảm giác giống như nói chuyện với nàng sẽ hạ thấp thân phận.

(Cung tỳ: tỳ nữ trong cung.)

“Đúng đấy, trời đất ơi, dáng vẻ này mà cũng là nữ nhi phú thương á, Yên nhi, ngươi cũng không dạy bảo tỷ tỷ này của ngươi nhiều nhiều vào, thật xấu hổ mất mặt.” Nữ nhi hộ bộ thượng thư Vân Ca phụ họa Sở Lưu Ly.

Lam Lăng Nguyệt nhún vai, đúng là bên trong một đám nữ nhân lắm chuyện rắc rối, nghe nhiều lời vô ích như vậy, thật sự nàng lười muốn nghe tiếp.

“Nói xong chưa các vị thánh nữ?” Lam Lăng Nguyệt uể oải cất tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi.

“Ô, một nữ thương gia nhỏ nhoi, khẩu khí lại chẳng nhỏ chút nào, dám chất vấn nữ nhi thừa tướng ta đây.” Sở Lưu Ly bị người a dua nịnh nọt đã quen, thấy Lam Lăng Nguyệt bất kính với mình như thế, không khỏi cất cao giọng nói, công khai biểu thị địa vị của mình, tính khiến Lam Lăng Nguyệt phải cầu xin tha thứ.

“Khẩu khí ta lớn vẫn không bằng miệng thối của ngươi, Lam Ngữ Yên quản đám hồ bằng cẩu hữu này thật tốt cho ta, đừng để chúng đến làm phiền ta, bất quá nếu như ngươi cảm thấy mấy ngày trước bị ta đánh vẫn còn quá nhẹ, ngươi có thể tiếp tục giả vờ giả vịt.” Lam Lăng Nguyệt không nhìn vào Sở Lưu Ly, trực tiếp chĩa mũi dùi thẳng vào Lam Ngữ Yên, ý tứ rất rõ ràng chọc ta lần nữa thì tự gánh lấy hậu quả.

Quả nhiên Lam Lăng Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt Lam Ngữ Yên nhanh chóng biến đổi, không còn vẻ vênh váo xấc xược khi nãy, nếu bước tiếp theo của Lam Lăng Nguyệt nói trước mặt mọi người mình là một đứa què chân vậy công sức nàng vất vả để lọt vào danh viện sẽ tuyên cáo phế bỏ.

“Ngươi nói ai là hồ bằng cẩu hữu, ngươi có bản lĩnh nói lại một lần nữa cho ta.” Sở Lưu Lý há là kẻ dễ bị bắt nạt, Lam Lăng Nguyệt này không những không hiểu vấn đề, lại còn đẩy mình xuống ngang hàng chó mèo, nàng ta không nổi giận mới là lạ, vừa nói vừa dùng nét mặt sai các danh viện khác bao xung quanh tính vây nhốt Lăm Lăng Nguyệt đánh một trận tơi bời.

Nhưng ám hiệu của các nàng không thoát được cặp mắt của Lam Lăng Nguyệt, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt, muốn lén lút chỉnh mình cũng không suy nghĩ xem bản thân được bao nhiêu cân lượng, thật sự là một đám ô hợp, chân phải di chuyển về phía sau một bước chuẩn bị thật tốt để đánh các nàng tơi bời.

Chẳng qua đúng lúc bầu không khí đang gay cấn, một giọng nói hài hòa truyền qua.

“Sở muội muội, các người đang làm gì thế, yến hội sắp bắt đầu rồi.” Chủ nhân giọng nói này chính là tiểu hầu gia Công Tôn phủ Công Tôn Hạ, hắn mặc cẩm bào màu tím, một đôi mắt ôn nhuận trên gương mặt góc cạnh rõ ràng đang nhìn về phía bên này, vừa rồi không khéo đi ngang qua, mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Lúc Sở Lưu Ly quay đầu lại nhìn người gọi mình chính là tiểu hầu gia Công Tôn Hạ, luống cuống thu hồi lại vẻ dữ tợn, nét mặt điềm tĩnh nhìn Công Tôn Hạ.

“Chào Hạ ca ca, huynh tới đây một mình sao? Vì sao không thấy Dao muội muội.” Giọng nói ngọt ngào của Sở Lưu Ly lúc này cùng với giọng điệu hung hăng lúc trước tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ, mà Lam Lăng Nguyệt hiện tại lại không có lòng dạ đi châm chọc nàng.

Từ sau khi Công Tôn Hạ xuất hiện, tầm mắt của Lam Lăng Nguyệt không rời đi đâu khác, hai tay siết chặt, trong đôi mắt bắn ra oán hận cực sâu, cuối cùng nam nhân giết nàng kiếp trước đã xuất hiện, chỉ là chậm hơn bốn năm so với trong ký ức kiếp trước, thời điểm trong kí ức kiếp trước xuất hiện là tại bách hoa yến năm mười tuổi, kiếp này thì lại là danh lưu yến hội năm 14 tuổi, kiếp trước là bị ánh mắt ôn nhuận này đánh lừa, kiếp này gặp lại cặp mắt hoa đào ôn nhuận ngày xưa đó, nàng chỉ có một ý niệm là sẽ có một ngày tự tay móc ra khi làm tiêu bản.

(Tiêu bản: vật/mẫu xét nghiệm, hoặc có thể là vật trưng bày. huhu, kinh dị quá )

“Vị cô nương này, hình như chúng ta chưa từng gặp qua, tại sao ta lại cảm thấy nàng giống như rất oán hận ta.” Công Tôn Hạ sau khi cười gật đầu với Sở Lưu Ly, bị ánh mắt nóng rực của Lam Lăng Nguyệt nhìn thẳng vào, cách nàng nhìn mình tựa như trộn lẫn hận thù.

“Có lẽ do kiếp trước ngươi đào phần mộ tổ tiên của nhà ta, kiếp này mới chột dạ, cảm thấy ta oán hận ngươi.” Lam Lăng Nguyệt ngoài cười trong không cười giọng nói chứa đựng sự chán ghét, gặp lại Công Tôn Hạ lần nữa, tên tra nam này nàng sẽ tuân theo nguyện vọng kiếp trước rút gân lột xương dùng máu bái tế.

“Còn nhỏ tuổi miệng đã độc như vậy, có phải ta gây hiểu lầm cho cô nương ở nơi nào không?” Công Tôn Hạ càng khẳng định trực giác của mình.

Mà Lam Ngữ Yên từ lúc Công Tôn Hạ xuất hiện, ánh mắt chưa một lần rời khởi người hắn, hẳn là nhất kiến chung tình, xuân tậm nhộn nhạo, nhất cử nhất động của nàng ta hoàn toàn rơi vào trong mắt Lam Lăng Nguyệt, quả nhiên chó không đổi được thói quen ăn phân, tra nữ không đổi được bản tính mê trai, hành động của Lam Ngữ Yên hoàn toàn đã tự tố cáo bản thân, nàng và tiền kiếp lại cùng yêu một người Công Tôn Hạ, hôm nay nàng có nên ban phát thiện tâm thành toàn cho hai người bọn họ, tra nam tra nữ cũng được coi là vô cùng xứng đôi vừa lứa.

“Hạ ca ca, đầu óc nữ nhân này có chút bệnh, thấy ai cũng bày ra bộ dạng khổ đại cừu thâm*, chúng ta đi thôi, đừng phí miệng lưỡi với nàng ta.” Sở Lưu Lý vốn ái mộ Công Tôn Hạ, tất nhiên không chịu được hắn nhìn Lam Lăng Nguyệt như thế, liền lấy đại một lý do cố gắng kéo Công Tôn Hạ rời đi cùng mình.

(Khổ đại cừu thâm: ý chỉ mối thù sâu nặng.)

Sau khi Công Tôn Hạ rời đi cùng Sở Lưu Ly, nhìn bóng lưng Công Tôn Hạ, bàn tay nắm chặt hà bao đựng đan dược, Công Tôn Hạ, bắt đầu từ hôm nay cái tên Lam Lăng Nguyệt ta sẽ khiến ngươi cả đời không quên.

“Thế nào, lưu luyến nhìn nam nhân đến không chớp mắt sao?” Lúc này Âu Dương Mặc Thần dắt theo Âu Dương Hạo Trạch bước ra từ bãi đá phía sau Lam Lăng Nguyệt, trong lời nói mang theo chế nhạo.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, đạo lý không tìm đường chết sẽ không phải chết ta vẫn hiểu được.” Lam Lăng Nguyệt lạnh lùng đáp trả Âu Dương Mặc Thần một câu, nam nhân này là quỷ à, xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều nhằm vào nàng, khiến cho lại nhớ tới cái người từng hôn kia, nghiệt duyên ơi là nghiệt duyên.

“Tỷ tỷ, xin chào, ta tên là Âu Dương Hạo Trạch, tỷ tỷ có thể gọi ta là tiểu Trạch Trạch, hoặc là tiểu ngũ.” Âu Dương Hạo Trạch thấy tam ca ca và tiểu tỷ tỷ trước mắt chào hỏi, liền vô cùng lễ phép tự giới thiệu.

“Ừ, nhũ danh nhiều quá, tiểu Trạch Trạch dễ nghe hơn.” Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy có một người nhỏ bé đáng yêu ở bên cạnh Âu Dương Mặc Thần, làn da trắng nõn vô cùng trơn nhẵn, tiểu chính thái bụ bẫm cùng với Âu Dương Mặc Thần âm lãnh tạo ra sự đối lập rõ ràng.

“Hôm nay ngươi tới cũng muốn tham gia tuyển phi yến, ta khuyên ngươi tốt hơn nên về sớm một chút, đỡ phải chịu không nổi đả kích.” Âu Dương Mặc Thần không mở miệng thì thôi, vừa mở chính là cái miệng cực phẩm gây tổn thương người khác.

Lam Lăng Nguyệt khinh thường liếc qua Âu Dương Mặc Thần, quả nhiên nam nhân này không thể nói nhiều, vẫn nên tiết kiệm lời tốt lại, khuyên người ta như thế mà nghe được sao, nếu theo lời ngươi nói chẳng bằng ta đi tìm một cái lỗ chui vào là hết chuyện.

“Đa tạ tam vương gia có ý tốt nhắc nhở, ta chỉ là đến hết ăn lại uống không hề có hứng thú với tuyển phi yến của vương gia các ngươi, tại đây ta chúc mừng vương gia trước, từng người trong danh viện hôm nay đều cực kỳ giống hoa khổng tước xòe đuôi cầu giao phối, ai cũng đều trang điểm xinh đẹp, vương gia thật có diễm phúc, đêm nay ôm mỹ nhân về, phải chú ý mức độ đó.” Lam Lăng Nguyệt cười gian quan sát Âu Dương Mặc Thần tựa như đang tính toán xem với thể lực của hắn có thể đại chiến được bao nhiêu hiệp.

(Mai sau đồng chí sẽ biết =))))))

“Ngu ngốc.” Sắc mặt Âu Dương Mặc Thần trở nên âm trầm, phun ra hai chữ rồi dẫn Âu Dương Hạo Trạch rời khỏi.

“Gặp lại tỷ tỷ sau nhé.” Âu Dương Hạo Trạch trước khi bị Âu Dương Mặc Thần kéo đi không quên tạm biệt Lam Lăng Nguyệt, vô cùng lễ phép.

“Chủ tử, hôm nay thật sự ta mới được mở rộng tầm mắt hiểu ra cái gì gọi là danh viện, không bằng nhìn mấy đại mụ trên đường còn thuận mắt hơn.” Đông Thanh chờ Âu Dương Mặc Thần rời đi nhỏ giọng châm chọc, nếu không phải trước khi đi chủ tử dặn dò ăn nói cẩn thận, nàng thật muốn cho mấy nữ nhân vừa vây kín chủ tử vài cái tát thật mạnh, đánh đến khi cái miệng mấy ả ta thành méo hết.

“Bình tĩnh, đợi lát nữa sẽ có cơ hội cho ngươi trổ tài, yến hội bắt đầu rồi, chúng ta đi vào góp vui thôi.” Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy bộ liễn của hoàng thượng, liền đi về phía đoàn người, dựa theo thứ tự sắp xếp các đại thần, tới bên cạnh Lam Lôi Ngạo, bởi vì Lam Lôi Ngạo không có chức quan gì, chỉ được tính là đặc biệt, cũng chỉ có thể xếp hàng cuối cùng.

(Bộ liễn: xe chở vua bằng người.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.