Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 61: Chương 61: Yến hội bẫy trong bẫy, tình cảnh gặp gỡ sai lầm (2)




“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Mọi người cung kính chắp tay thỉnh an biểu đạt tình cảm kính nể của bản thân.

“Các khanh gia bình thân, cho ngồi, yến hội hôm nay chỉ là quốc yến cuối năm một lần, không cần quá mức câu nệ.” Giọng nói Âu Dương Diệp trầm mạnh vang lên, mọi người sôi nổi ngồi vào chỗ.

Lam Lăng Nguyệt nhìn Âu Dương Diệp cao cao tại thượng, chính khí quanh vầng trán ông ta vẩn đục, xem ra là một bạo quân, đoán hẳn làm không ít chuyện xấu, trán tối đen, kết quả của việc ngày đêm ca múa*.

(Ý nói ngày đêm chỉ biết chơi bời hưởng lạc.)

Còn Âu Dương Diệp lại vô ý lướt qua một vòng phía dưới, lúc lướt đến Lam Lôi Ngạo, nhìn đến thị thiếp đang ngồi bên cạnh Lam Lôi Ngạo sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, các vũ cơ ca múa mừng cảnh thái bình uyển chuyển nhảy múa, từng người một ra sức lắc lư vòng eo con kiến, giống như đang tranh đoạt ánh mắt của hoàng thượng, mà Lam Lôi Ngạo luôn yêu thích cái đẹp lại chăm chú uống rượu không hề ngẩng đầu lên, giữa hai hàng lông mày cũng chẳng hiện lên chút vui sướng nào.

Chỗ ngồi của chúng vương gia được an bài theo trình tự tuổi tác ở phía dưới Âu Dương Diệp, nhưng đây chính là vị trí tốt nhất để quan sát được chúng quan chức bên dưới cùng dáng hình các danh viện, như vậy người tinh tường đều có thể hiểu dụng ý của việc an bài, trong lòng các danh viện phía dưới cũng hiểu rõ đây chính là cơ hội tốt để bản thân vươn lên.

“Ngày nào cũng nhìn các ca cơ vũ cơ trong cung biểu diễn đến chán lắm rồi, hôm nay chúng ta sẽ làm chút gì đó mới mẻ hơn, ta nghe nói trong các thiên kim quan viên người tài ba xuất hiện vô số, cầm kỳ thư họa càng nhất tuyệt, hay là hôm nay chúng ta sẽ tổ chức so đấu tài nghệ?” Âu Dương Diệp vừa mới cất tiếng bên dưới liền lên tiếng phụ họa.

Chúng nữ ai cũng sôi nổi xì xào xem ai lên sân khấu trước, dù sao người đầu tiên ra trận khả năng được tuyển chọn sẽ cao hơn.

“Hoàng thượng, Vũ nhi nguyện ý hiến nghệ đầu tiên.” Lúc này Dạ Tình Vũ đã sửa soạn lại đầu tóc trang điểm, lúc tiến lên thỉnh ý chỉ, vẫn không quên lo âu liếc nhìn Âu Dương Mặc Thần, hôm nay hắn nói không muốn mình xuất hiện trước mặt hắn, nàng sợ hắn thật sự chán ghét mình, nên bản thân muốn dùng điệu múa uyển chuyển để lấy lòng, từ nhỏ nàng đã si luyến Âu Dương Mặc Thần, những lời đồn đại Quỷ Vương liên quan đến hắn kia hầu hết do nàng truyền đi, nàng muốn ngăn trở mọi kỳ vọng của những nữ nhân khác với hắn, nàng hy vọng dùng phương thức này để hắn cảm nhận được tâm ý của mình, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn chẳng chịu để ý nhiều hơn đến nàng.

“Được, Kinh Hồng vũ của Vũ nhi chính là tuyệt nhất tại Hoa đô, hôm nay trẫm lại có phúc được ngắm nhìn.” Âu Dương Diệp khen Dạ Tình Vũ đồng thời khẽ liếc về phía Âu Dương Mặc Thần, ông biết Dạ Tình Vũ có tình cảm với Mặc Thần, nên có chút suy nghĩ, phải dùng thủ đoạn đặc biệt ép buộc Âu Dương Mặc Thần đi vào khuôn khổ.

Chúng nữ thấy người biểu diễn đầu tiên chính là Dạ Tình Vũ, là hòn ngọc quý trên tay vương gia Dạ Vương trái tính trái nết tự nhiên không dám bàn tán nhiều, mặc dù trong lòng cho rằng nàng cũng chỉ như thế, thế nhưng trên mặt từng người một đều mang theo ánh mắt thưởng thức học hỏi.

Một khúc Kinh Hồng vũ, Dạ Tình Vũ ra sức biểu diễn như hồng nhạn bay lượn trên không trung vô cùng tao nhã, vũ đạo mang theo ý vị vô cùng thanh thoát, tư thế múa nhẹ nhàng, phiêu dật, ôn nhu, thoải mái. Vũ tư* uyển chuyển như vậy khiến cho cùng là nữ nhân Lam Lăng Nguyệt cũng phải nhìn đến ngây ngốc, không nhìn ra cô nàng mê trai khi nhảy lên thật sự tú sắc khả xan*, diễm phúc Âu Dương Mặc Thần không cạn à nha, tư thế múa uyển chuyển như vậy khiến rất nhiều công tử Vương gia phải mở to mắt ngắm nhìn, nhưng duy chỉ có ánh mắt của đóa kì hoa Âu Dương Mặc Thần này vẫn lạnh nhạt không đổi, hơn nữa mang theo một tia không kiên nhẫn, hắn vốn không hứng thú với loại yến hội này.

(Tú sắc khả xan: cái đẹp khiến người ta nhìn không biết no đói.

Vũ tư: kỹ thuật nhảy/múa.)

Ngay khi Kinh Hồng vũ kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội, thêm nữa có một vài công tử tướng môn ồn ào trầm trồ khen ngợi, Dạ Tình Vũ thẹn thùng cảm ơn trong tiếng ca tụng của mọi người, không quên nghiêng đầu liếc về phía Âu Dương Mặc Thần, thấy hắn vẫn như cũ không thay đổi chút sắc mặt nào, trong lòng đang được lấp đầy bởi hư vinh từ tiếng vỗ tay hiện ra mất mát. Nàng không cam lòng cắn chặt môi, đem nguyên do của việc hắn lạnh nhạt với mình quy về Lam Lăng Nguyệt, đều tại nữ nhân kia, nếu không tại nàng ta, nàng cũng sẽ không bị hắn đối xử như vậy, oán hận trong lòng đối với Lam Lăng Nguyệt càng sâu.

“Hoàng thượng, thần nữ nghe nói vũ tư của đích nữ hoàng thương Lam gia Lam Lăng Nguyệt cũng bất phàm, thần nữ bất tài muốn cùng đích nữ Lam gia luận bàn một chút, không biết ngài có thể đồng ý không.” Dạ Tình Vũ lòng sinh kế độc, nàng muốn Lam Lăng Nguyệt nhảy nhót như hề, mất mặt trước mọi người.

Lam Ngữ Yên lúc nghe Dạ Tình Vũ nói đến vũ tư của Lam Lăng Nguyệt bất phàm suýt chút nữa cười thành tiếng, Lam Lăng Nguyệt à, ngươi cũng có ngày hôm nay, mặc dù không biết vì sao nàng đắc tội với quận chúa, bất quá có thể chứng kiến Lam Lăng Nguyệt mất mặt, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Thời điểm Hoàng thượng nghe thấy Dạ Tình Vũ nhắc tới đích nữ Lam gia liếc qua Lam Lăng Nguyệt, tường mạo bình thường, không có chút tư sắc nào, điệu dáng khi múa sẽ đẹp được như thế nào đây, nhưng cũng không làm mất thể diện của Dạ Tình Vũ trước mặt mọi người, dù sao nàng đã là người được khâm định làm nhi tức*.

(Nhi tức: con dâu.)

“Chuẩn tấu.” Sau khi Âu Dương Diệp đồng ý, Lam Lăng Nguyệt đang xem cuộc vui ở một bên theo ý chỉ rời ghế đi ra, Dạ Tình Vũ thật sự là ăn no rửng mỡ, ý định tìm cớ đây, cái kẻ gọi là hoàng thượng này cũng không phải món hàng tốt, người sáng suốt vừa nhìn liền biết vũ tư gì gì đó đều là mây trôi, còn hùa theo ca tán.

Lam Lăng Nguyệt đi tới đứng sóng vai với Dạ Tình Vũ, ngẩng mặt lên, không mảy may quan tâm ánh mắt cười vui sướng khi người gặp họa của Sở Lưu Ly ném tới, trầm giọng nói: “Bẩm hoàng thượng, dân nữ đối với vũ đạo một chữ cũng không biết, đừng nói tới vũ tư, là quận chúa quá mức khiêm nhường, cầm kỳ thi họa dân nữ càng không am hiểu.”

“Vậy sao, thế ngươi biết cái gì?” Âu Dương Diệp không ngờ Lam Lăng Nguyệt có thể bình tĩnh nói ra cái gì bản thân cũng không biết như vậy, trong mắt loáng qua một tia kinh ngạc.

“Thêu thùa, mặc dù dân nữ không hiểu biết về vũ đạo, nhưng lại có hiểu biết về khởi nguyên văn hóa của vũ đạo, vũ tư của quận chúa mặc dù giống như đúc thế nhưng lại thiếu một tia ý nhị, trang phục Kinh Hồng vũ này quá mức dày nặng, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện mới có thể càng tạo ra sức hút, hơn nữa đoạn vai nhỏ lay động thiếu đồ vật làm nổi bật, tuy rằng dân nữ không thể khiêu vũ, nhưng dân nữ có lòng tin chỉ trong thời gian một nén hương sẽ làm cho vũ tư của quận chúa tăng lên một cảnh giới mới, chỉ là không biết hoàng thượng có thể cho dân nữ cơ hội này không.” Giọng nói đúng mực của Lam Lăng Nguyệt từng chữ từng chữ rơi vào trong tai mọi người, mọi người rối rắm đều cảm thấy khẩu khí Lam Lăng Nguyệt quá lớn, dù sao Kinh Hồng vũ có thể đạt đến trình độ này đã là cực hạn.

“Vậy nếu ngươi làm không được?” Âu Dương Diệp khẽ nhướn mày, nhìn không ra nữ nhi của Lam Lôi Ngạo lại có khí thế như vậy.

“Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, chẳng qua điều kiện trên hết là trong thời gian một nén hương này quận chúa phải nghe theo sự sắp xếp của ta.” Lam Lăng Nguyệt liếc Dạ Tình Vũ một cái, để ngươi sỉ nhục ta, chúng ta xem, tay nghề thêu thùa kiếp trước được coi là xuất thần nhập hóa, bản thân nàng có am hiểu về ngân châm, sao lại không thử kết hợp hai cái lại làm một.

“Chuẩn.” Âu Dương Diệp gật đầu tán thành, còn Âu Dương Mặc Thần lại hứng thú nhìn Lam Lăng Nguyệt, nữ nhân này lại muốn bày trò gì đây, hắn có ảo giác, đoán rằng Dạ Tình Vũ sắp gặp phải tai ương.

Còn Dạ Tình Vũ tỏ vẻ xem thường, thật sự là muốn chết, ta cố ý làm sai, ngươi còn không phải chết, xem ta chỉnh chết ngươi.

Sau khi Lam Lăng Nguyệt và Dạ Tình Vũ được cung tỳ đưa đến căn phòng bình phong bên cạnh ngự hoa viên, Lam Lăng Nguyệt lấy ngân châm từ trong hà bao của mình ra, ra hiệu bảo cung tỳ đi chuẩn bị một chút phẩm màu vàng và phẩm màu đỏ.

“Cởi ra, để hở cả hai bên vai.” Lam Lăng Nguyệt lạnh giọng ra lệnh Dạ Tình Vũ nghe theo.

“Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng có làm loạn.” Vừa nhìn thấy ngân châm, trong giọng Dạ Tình Vũ có chút run run cởi áo ngoài, lộ ra hai vai.

“Câm miệng, hiện tại ngươi do ta xử lý, đúng là đồ ngu ngốc, là ngươi chọc ta trước tiên, ta còn chưa kêu, ngươi gào thét cái gì.” Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng điểm huyệt đạo của Dạ Tình Vũ phòng ngừa nàng động đậy, thật là một nữ nhân vô lo quá mức ầm ĩ.

Sau khi ngâm ngân châm vào trong dược dịch mê điệp hương, liền châm vào một bên vai của Dạ Tình Vũ, thuần thục dùng ngân châm bắt chước thủ pháp thêu thùa châm thành đóa hoa cúc bên vai Dạ Tình Vũ, bên vai trái cũng được tặng cho đóa hoa cúc tạo nên ý cảnh đối xứng. Nàng trải qua đắn đo suy nghĩ cảm thấy hoa cúc rất hợp với nàng ta, như thế về sau nàng ta bất hạnh mất sớm, cũng không cần thả hoa cúc vào trong quan tài nữa.

Thủ pháp xuống châm của Lam Lăng Nguyệt vô cùng giỏi, dược dịch mê điệp hương thấm qua lỗ kim sẽ làm nơi có lỗ kim có cảm giác đau đớn, trong toàn bộ quá trình vẽ, Lam Lăng Nguyệt có thể nói là dương dương tự đắc, Dạ Tình Vũ không thể động, không thể nói, đau đớn đến chảy nước mắt, trong lòng gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lam Lăng Nguyệt qua hết một lượt.

Vẽ xong, cho thêm màu sắc, lập tức màu vàng của hoa cúc trên vai trái trở nên giống y như thật, sắc đỏ hoa cúc vai phải trở nên vô cùng sống động tràn đầy sức sống, tự tán thưởng bản thân vì tác phẩm xuất sắc này, giải huyệt đạo cho Dạ Tình Vũ.

“Lam Lăng Nguyệt ta phải giết ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì với ta hả.” Dạ Tình Vũ bị đau ngồi thẳng lên, hết sức tức giận chất vấn Lam Lăng Nguyệt.

“Thêu thôi, không biết dùng mắt để nhìn sao.” Lam Lăng Nguyệt bận bịu rót chén trà cho mình chậm chạp đáp.

Dạ Tình Vũ luôn thích chưng diện cuống quít tới bên cạnh gương đồng kiểm tra, khi thấy vai trái của mình bị vẽ một đoa hoa cúc màu vàng, vai phải lại là loại hoa rất giống hoa cúc nhưng màu đỏ, hoa cúc này dùng để viếng mồ mả người chết mà, tại sao Lam Lăng Nguyệt có thể châm vào người mình.

“Lam Lăng Nguyệt vì sao ngươi châm cho ta hai đóa hoa cúc.” Dạ Tình Vũ kích động muốn náo loạn lôi kéo tóc Lam Lăng Nguyệt.

“Vì đối xứng chứ sao, đồ hoa si*, trễ rồi nhanh thay quần áo đi.” Lam Lăng Nguyệt hất cánh tay của Dạ Tình Vũ đang tính đánh mình, nhét một viên dược hoàn màu đen vào trong miệng nàng, sau đó dùng nước trà cho nàng nuốt xuống.

(Hoa si nghĩa là yêu mến hoa, cũng được gọi là yêu cái đẹp, nói kiểu châm biếm là mê trai/gái.)

“Khụ khụ, khụ khụ, ngươi cho ta uống cái gì vậy.” Dạ Tình Vũ ho khan liên tục cố gắng nôn ra dược hoàn mà Lam Lăng Nguyệt vừa cho nàng uống, thế nhưng không ăn thua.

“Độc dược gây lở loét thôi, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang mưu tính kế nhỏ gì sao, muốn nhân cơ hội tính kế ta, hoa si non nớt, thức thời nên nghe lời của ta, biểu diễn cho tốt vào, bằng không ta không đảm bảm hết một nén nhang ngươi có biến thành xấu nữ hay không.” Lam Lăng Nguyệt không thèm đoái hoài đến Dạ Tình Vũ bị nàng chọc tức đến thổ huyết, tí tẹo này đã chịu không nổi, ta còn có liều mạnh hơn nữa cơ.

Trong nháy mắt Dạ Tình Vũ dần dần ổn định, cái nàng quan tâm nhất chính là dung mạo của mình, nên đành nuốt vào bụng tất cả ủy khuất, vì mỹ mạo như hoa của nàng, nàng nhịn, chẳng qua nàng và Lam Lăng Nguyệt không đội trời chung.

“Cởi hết y phục chỉ để lại yếm và lý khố, sau đó mặc sa y* yêu hồng này vào, khi biểu diễn, ngươi phải phát huy dáng vẻ quyến rũ đến tận cùng.” Lam Lăng Nguyệt cầm sa y đã sai cung tỳ lấy tới đưa cho Dạ Tình Vũ.

(Sa y: lụa mỏng.)

“Ngươi để ta mặc thứ này trong thời tiết lạnh như kia, ngươi muốn làm ta chết cóng đúng không.” Dạ Tình Vũ giận dữ không muốn mặc.

“Đúng vậy, ta không chỉ bắt ngươi mặc thứ này, hơn nữa toàn bộ quá trình biểu diễn không thể thấp hơn phần biểu diễn vừa rồi của ngươi, nếu có một phần sai lệch, sẽ không có thuốc giải, quên nói cho ngươi thuốc độc là tự ta pha trộn, ngươi tốt nhất đừng có hy vọng vào may mắn, ta ra ngoài chờ quận chúa ngươi.” Lam Lăng Nguyệt chậm chạp nói xong, liền rời khỏi gian phòng, trời đông rét mướt mặc sa mỏng, vai thêu hoa cúc, múa Kinh Hồng vũ, thực sự là mỹ lệ khiến người ta rét lạnh.

Quả nhiên uy hiếp của Lam Lăng Nguyệt có tác dụng, Dạ Tình Vũ vừa ra sân khấu chính là muôn vàn kinh diễm, dáng người yểu điệu được một lớp hồng sa ôm lấy như ẩn như hiện, lộ ra vừa phải, vừa vặn có thể thu hút ánh nhìn nam nhân, theo tiếng đàn vang lên, Dạ Tình Vũ gượng cười hiển lộ tất cả vẻ mị hoặc, hai vai trong quá trình múa, hình dáng bông hoa một vàng một đỏ cùng múa theo, tiết trời mùa đông giá rét như vậy, vũ tư của Dạ Tình Vũ vô tình trở thành một quang cảnh vô cùng nóng bỏng sưởi ấm xung quanh, chẳng qua chỉ cách một lớp vải mỏng lại không thể thấy rõ được rốt cuộc loại hoa trên vai là gì, quyến rũ ánh mắt của chúng nhân, sau khi nhạc đã dừng lại, mọi người ngẩn ngơ một lúc sau đó tiếng vỗ tay vang lên còn lớn hơn gấp đôi so với khi nãy.

“Không tệ, xem ra ngươi thật sự có bản lĩnh, đóa hoa trên vai quận chúa là do ngươi vẽ?” Âu Dương Diệp cũng ngạc nhiên mở to mắt, Lam Lăng Nguyệt này không đơn giản như vậy, vậy mà có thể làm cho quận chúa mặc như vậy trước mặt mọi người, hơn nữa hoa trên vai cũng gợi lên lòng hiếu kỳ trong hắn.

“Tạ hoàng thượng khen, hai đóa hoa này là do ta thêu lên, vì muốn dành cho mọi người sự kinh diễm, quận chúa nhịn đau tinh thần đại nghĩa làm cho dân nữ vô cùng kính phục, nhắc tới hai đóa hoa này dân nữ có chút xấu hổ, vốn tính khắc mẫu đơn, dân nữ tài nghệ quá cạn, lại khắc thành hoa cúc, quận chúa thâm minh đại nghĩa không so đo khuyết điểm của dân nữ, dân nữ hết sức kính phục.” Bản lĩnh vừa đấm vừa xoa của Lam Lăng Nguyệt thật đúng là không chê vào đâu được.

Thời điểm mọi người nghe đến hoa cúc, nghẹn đỏ mặt không để cho mình cười ra tiếng, mẫu đơn khắc thành hoa cúc, hoa cúc vốn dùng để viếng mồ mả người chết, vậy mà lại khắc lên người quận chúa.

Trên mặt băng sơn vạn năm Âu Dương Mặc Thần cũng xuất hiện nụ cười mỉm, nữ nhân này thật biết cách chơi đùa, hoa cúc mà cũng dám khắc, nhưng hắn không tin nàng là do bất cẩn khắc sai, hoa cúc và hoa mẫu đơn khác biệt quá lớn.

“Hoa cúc thật có chút hoang đường, nếu Vũ nhi đã không so đo, vậy lần này trẫm sẽ không phạt ngươi.” Lúc này trong lòng Âu Dương Diệp có nhiều hơn tán thưởng Dạ Tình Vũ, thâm minh đại nghĩa là đạo lý cơ bản cần phải biết.

Sắc mặt Dạ Tình Vũ rét lạnh run lẩy bẩy đã ám trầm hết mức có thể đứng bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, Lam Lăng Nguyệt dùng dăm ba câu liền phủi sạch bản thân, chỉnh cổ nàng như vậy, nàng lại chẳng thế nói ra điều gì, chỉ có thể im lặng chịu thiệt thòi.

“Hoàng thượng, ngài cao hứng là được, vậy Vũ nhi đi trước đổi y sam.” Dạ Tình Vũ run lập cập nhẹ giọng mở miệng, được Âu Dương Diệp cho phép mới kéo Lam Lăng Nguyệt đi thay quần áo thuận tiện cho mình thuốc giải.

Sau khi thay xong y phục, Dạ Tình Vũ tới bên Lam Lăng Nguyệt yêu cầu thuốc giải.

“Không có giải dược, dược hoàn kia chỉ là hàng giả, biểu hiện của quận chúa hôm nay không tệ, hợp tác vui vẻ.” Vẻ mặt Lam Lăng Nguyệt suy nghĩ báo cho Dạ Tình Vũ không trúng độc, bản thân chỉ đùa vui nàng thôi.

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Dạ Tình Vũ nổi trận lôi đình đẩy cửa chạy ra ngoài, hôm nay nàng trở thành trò hề tiêu khiển, lại bị người cười nhạo, nàng và Lam Lăng Nguyệt không đội trời chung, nàng muốn trả thù, nàng muốn tìm phụ vương phái người đi giết Lam Lăng Nguyệt.

Biểu diễn trong yến hội nối tiếp không dứt nhưng làm người ta nhớ mãi đó là bản Kinh Hồng vũ của quân chúa hoa cúc. Kết thúc yến hội, Âu Dương Diệp nâng chén ý bảo đồng kính cộng ẩm* đồng thời phân phó Đạo công công châm rượu cho mấy vị vương gia, đem một cái bình đầu rồng bên trong chứa rượu âm dương rót đầy cho thái tử và mấy vị vương gia, lúc đi tới bên cạnh Âu Dương Mặc Thần, thoắt cái đổi sang rượu chứa tiêu diêu tán rót vào trong chén.

(Đồng kính cộng ẩm: cùng nâng ly cùng uống rượu.)

Bởi vì là mời rượu nên Âu Dương Mặc Thần uống một hơi cạn sạch, hắn không nghĩ tới Âu Dương Diệp sẽ hạ dược hắn, chỉ là rượu vừa xuống bụng, Âu Dương Diệp rất hài lòng liếc qua Đào công công.

Sau khi uống rượu tàn yến xong xuôi, chúng quan liêu lần lượt rời khỏi ngự hoa viên, lúc này đã là xế chiều, hoàng thượng phân phó tới bên tai Dạ Tình Vũ nói gì đó, Dạ Tình Vũ e thẹn gật gật đầu, vội rời khỏi cùng với cung tỳ.

Còn Âu Dương Mặc Thần chờ mọi người rời khỏi, đứng lên chuẩn bị đi, bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa không tên không ngừng lan tiến, Đào công công muốn nhân cơ hội đỡ lấy Âu Dương Mặc Thần, lại bị Âu Dương Mặc Thần dùng nội lực đánh văng ra.

Nhận ra mình bị hạ dược, vẻ mặt không thể tin được nhìn Âu Dương Diệp: “Vậy mà ông dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để ép ta vào khuôn khổ?”

“Ngươi cho tới bây giờ vẫn không nằm trong lòng bàn tay ta, ta không dùng thủ đoạn này, làm sao ngươi có thể cam tâm tình nguyện cưới vợ sinh con.” Âu Dương Diệp thấy xung quanh không còn người khác, không chút e dè nhận bản thân hạ dược Âu Dương Mặc Thần.

“Sự bỉ ổi của ông khiến ta buồn nôn, ta trong mắt ông chính là công cụ, cũng chẳng phải nhi tử máu mủ của ông, ngày đó ta đã sớm biết chỉ là không ngờ ông như vậy, nếu như hôm nay ông thật sự dám đưa nữ nhân cho ta, vậy ta trực tiếp bóp chết ả.” Thân thể Âu Dương trở nên nóng rực lạ thường, dược tính trong rượu xung kích vào, tâm trí của hắn có chút mơ hồ, vận chưởng phong phá cái bàn trong yến hội, sau đó tung mình bay ra khỏi ngự hoa viên, vận mệnh của hắn không để bất luận kẻ nào nắm giữ kể cả ông ta cũng không được.

Mà phía bên kia Lam Lăng Nguyêt và Đông Thanh từ ngự hoa viên đi ra, đã thấy xe ngựa Lam gia ngênh ngang rời đi, tựa hồ có mưu tính không đợi nàng từ trước, nàng chỉ có thể đành cùng Đông Thanh đi bộ xem như tản bộ ra cửa cung một đoạn, ra đến ngõ hẻm khuất lấp ngoài cửa cung, từ trên không xuất hiện một nhóm người bịt mặt, giống như kiên nhẫn chờ nàng, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao không đợi nàng, Lam Lôi Ngạo đã chuẩn bị sát thủ giết nàng.

“Các ngươi muốn chết thì cùng xông lên đi.” Trong con ngươi Lam Lăng Nguyệt hiện ra ánh sánh lạnh, cuối cùng Lam Lôi Ngạo ngươi vẫn là đi nước cờ này,vậy nàng sẽ diệt nước cờ này, lấy đầu bọn chúng để ông ta chứng kiến chiến lợi phẩm của nàng.

Chỉ là bên này còn chưa tấn công, vẻ mặt đỏ bừng của Âu Dương Mặc Thần đang cố gắng chịu đựng dược tính thi triển khinh công bay ra ngoài hoàng cung từ trên không rơi xuống bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, do dược tính lan tràn toàn bộ đầu óc, hắn khô nóng thô bạo ôm lấy Lam Lăng Nguyệt, cùng nàng bốn mắt đối nhau, khoảng cách gần như vậy cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.