Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 119: Chương 119: Chiến tranh bùng nổ




“Đẹp, rất đẹp ——” Mộ Dung Thất Thất mỉm cười xem nam tử này trước mắt, toàn thân hồng y thật yêu nghiệt, giống nhuộm lên một màu máu đỏ chói, bao bọc hắn lại, thật sự là —— yêu nghiệt hại nước hại dân a!

“Chuyện này quyết định như vậy đi”

Phượng Thương trực tiếp quyết định, làm cho Mộ Dung Thất Thất căn bản là không kịp phản đối.

Đám người kia đi rồi, Phượng Thương đem hồng y gấp lại để ở một bên, rồi trở lại ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, phát hiện vẻ mặt nàng xuất hiện sự lo lắng. Phượng Thương cười hôn trán của nàng, “Nương tử là đang lo lắng cho ta sao?”

“Thương, Liên Sinh rất khó đối phó. . . Ta sợ ——”

“Nương tử đối với ta không có lòng tin như vậy sao?” Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất ngồi ở trên đùi mình, đem tóc trên trán nàng vén ra sau đầu, làm cho Mộ Dung Thất Thất lộ ra nốt ruồi son giữa lông mày .

“Ta chỉ là không hi vọng có bất luận chuyện xấu gì xảy ra, a chỉ có chàng thôi ——”

Mộ Dung Thất Thất dán sát vào ngực Phượng Thương, nghe tim đập của hắn. Ánh mắt Phượng thương trở nên kiên định, việc này nàng ngăn cản không được. Nếu nàng hiện tại không có thai, nhất định chính bản thân nàng sẽ tự ra mặt, chấm dứt ân oán giữa nàng và Liên Sinh.

“Tin tưởng ta!”

Mười ngón tay thon dài của Phượng Thương, trơn bóng như ngọc, lúc này, ngón tay hắn nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen của Mộ Dung Thất Thất, chải tóc cho nàng, tay hắn giúp nàng giảm bớt lo lắng, Mộ Dung Thất Thất dần dần trở nên an tâm.

“Ta tin tưởng chàng! Nhưng vào ngày đó thiếp muốn ẩn ở một nơi gần đó.” Tuy Mộ Dung Thất Thất nói tin tưởng Phượng Thương, nhưng nàng không thể lấy chính người trong lòng mình đi cá cược.”Thiếp đối với Liên Sinh càng thêm hiểu biết, nếu Liên Sinh có cái gì bất thường, thiếp có khả năng sẽ nhắc nhở chàng trước. Dù sao trên thế giới này, thiếp là người hiểu biết hắn nhất.”

Biết Mộ Dung Thất Thất giống hắn đều mạnh mẽ như vậy, chuyện gì đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Phượng Thương chỉ còn gật đầu đáp ứng, “Nàng cũng phải cẩn thận.”

Phượng Thương không ngăn cản, khiến Mộ Dung Thất Thất hơi giật mình, nhìn lại, trong mắt hắn biểu đạt sự ôn nhu đến tận cùng, Mộ Dung Thất Thất lại càng cảm động.Nam nhân này, thật sự là sủng nàng tận trời ! Nàng đi, hắn chỉ sợ phải càng chuẩn bị nhiều hơn!

Từ lúc bị đánh, Hạ Tuyết đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, vội vàng liên tục, thời gian nàng cùng Kim Vũ chào hỏi không có ,chỉ lướt qua nhau. Nhìn thấy Hạ Tuyết như vậy, trong lòng Kim Vũ có chút buồn bực, thừa dịp tâm tình Già Lam tốt, Kim Vũ chủ động cùng Gìa Lam tới chuyện của Di Sa cùng Hạ Tuyết chuyện tình.

Lần trước sau khi cùng Di Sa phát sinh xung đột, số lần Già Lam với Di Sa gặp mặt lại càng ít, Di Sa càng không muốn gặp hắn. Hai người dù cho ở chung dưới một mái hiên, Di Sa cũng không muốn chạm mặt Già Lam, bình thường đều ở trong phòng, lúc Già Lam ra ngoài, mới thấy Di Sa đi dạo trong viện.

Vốn quan hệ của hai người là bằng hữu, hiện tại náo loạn thành như vậy, Kim Vũ không muốn thấy . Chẳng qua hắn chỉ là nô tài, mà bên trong vấn đề này cũng không phải nói vài câu là có thể hóa giải , cho nên chỉ có thể sốt ruột, mà không có năng lực làm gì.

Hiện tại chuyện của Hạ Tuyết trái lại tạo một cơ hội, cho nên Kim Vũ đem việc Hạ Tuyết bị đánh, gần đây lại vội vàng, hành sự quỷ dị đều nói cho Già Lam. Nghe Kim Vũ nói xong, Già Lam cực kì kinh ngạc.”Hạ Tuyết đang hành sự bí mật sao?”

“Chủ tử, người xem, có cần ta đi theo Hạ Tuyết hay không? Ta lo lắng nàng lại có chuyện. . .”

“Vẫn là không cần.” từ khi Già Lam cùng Di Sa phát sinh mâu thuẫn, vẫn vô cùng hối hận, hi vọng muốn cùng Di Sa giản hoà, khổ là Di Sa không cho hắn cơ hội, từ đầu đến cuối đều tránh hắn, làm Già Lam vô cùng khó xử. Hiện tại nếu như Kim Vũ theo dõi Hạ Tuyết mà bị phát hiện, Di Sa nhất định lại hiểu lầm hắn, sẽ có khả năng giữa bọn họ vĩnh viễn đều không thể giải hoà được .

“Nếu Hạ Tuyết không tìm ngươi giúp đỡ, ngươi không cần theo dõi nàng.Võ công của Hạ Tuyết cùng ngươi ngang nhau, ngươi theo dõi, nhất định sẽ bị nàng phát hiện, đến lúc đó làm cho Di Sa hiểu lầm thì thật không tốt.”

“Thuộc hạ đã rõ”

Một bên, Hạ Tuyết trở về bên cạnh Di Sa, Di Sa đưa lưng về phía nàng, nhìn cành cây ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ, qua một hồi lâu, mới xoay lại đối diện hỏi Hạ Tuyết, “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Công tử, toàn bộ đều đã an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ tân nương xuất phát lên kiệu hoa theo Nhiếp Chính vương vào phủ.”

“Vậy là tốt rồi! Ha ha ——” Di Sa cầm một đóa hoa đào nở rộ trong tay, hắn đem đóa hoa đặt phía dưới mũi ngửi ngửi, lộ ra một biểu tình quỷ dị .

“Công tử, nếu Tô Mi không phải tiểu thư Y Liên, vậy. . .”

Hạ Tuyết nói, làm cho ảo tưởng đang tốt đẹp của hắn bất chợt bị vỡ nát, ngón tay cùng ngón trỏ bên tay phải của hắn vuốt ve đóa hoa, đem đóa hoa vò thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất.

“Nếu không phải, ngươi phải tìm cho ra người thật, nếu không, liền chết để tạ tội đi!”

Nghe xong Di Sa nói, Hạ Tuyết hận không thể đánh mình một bạt tai. Nàng như thế nào đã quên, công tử ghét nhất bị người khác phá hủy mộng đẹp của hắn, nàng rõ ràng đang trong lúc nguy cấp như vậy, nói ra điều này quá dội nước lạnh rồi, như vậy không phải tự mình muốn chết sao!

“Cút!” Nhận thấy được sự thích thú trên người Hạ Tuyết, Di Sa hét lớn một tiếng, Hạ Tuyết chỉ có thể hành lễ lui về phía sau.

Sau khi Hạ Tuyết rời khỏi, Di Sa giống như một quả bong bóng xì hơi, xụi lơ trên xe lăn. Hạ Tuyết thực chất là nói sự thật, hắn như thế nào không biết! Chỉ là, hắn không thích cảm giác giấc mộng đẹp đột nhiên bị nghiền nát, tuy đã trải qua nhiều thất bại, trái tim hắn đã sớm trở nên kiên cường trở lại, như đang đi lên trên núi cao lại liên tiếp rơi xuống, cảm giác như ánh sáng lại rơi vào bóng tối, vẫn là làm cho người ta khó chịu , khó có thể hô hấp như vậy.

Y Liên, nàng ở đâu? Không cần chơi trốn tìm cùng ta có được hay không? Van cầu nàng. . .

Một bên là yêu thê tử, muốn giết chết Di Sa mà một bên khác lại yêu tình, cố gắng tìm kiếm Y Liên. Chẳng qua là Di Sa cùng Phượng Thương đều không biết , mặc dù toàn bộ mọi chuyện xảy ra, bọn hắn đều đã chuẩn bị kỹ càng, đúng là trên đời này còn có một quy luật gọi là”Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” .

Hoàn Nhan Kiệt đăng cơ, tuy hắn là một tiểu hài tử mới sáu tuổi, nhưng có hai người Phượng Thương, Hoàn Nhan Khang giúp đỡ, Bắc Chu quốc cũng không phát sinh chuyện gì náo động. Những văn võ đại thần cũng không dám khi dễ Hoàn Nhan Kiệt còn nhỏ tuổi, dù sao trong cung có Hoàng Thái Hậu Đông Phương Lam coi giữ, trong triều có Nhiếp Chính vương Phượng Thương cùng Tiêu Dao Vương Hoàn Nhan Khang, những điều này làm gia tăng thế lực cho Hoàn Nhan Kiệt, bọn họ lay động không được.

Biết Phượng Thương có một thân phận khác —— Long Ngạo Thiên, Đông Phương Lam từng kinh ngạc rất lâu. Long, họ của hoàng gia lúc trước, mà diện mạo của Phượng Thương, làm cho nàng đem Phượng Thương cùng cố nhân lúc trước hợp lại, cũng đoán ra quan hệ giữa bọn họ.

Chẳng qua là không cần đợi Đông Phương Lam nghĩ nhiều, Phượng Thương đã thoải mái phơi bày thân phận của chính mình, lúc biết Phượng Thương là hậu duệ của hoàng gia đời trước, Đông Phương Lam đã im lặng.

Biết ngày này đã tới, Mộ Dung Thất Thất mang theo thư của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt lúc gần đi viết, đưa cho hoàng thái hậu ,nhìn thư của con gái và con rể, Đông Phương Lam mới biết được, đôi phu thê này ngay cả mẫu thân mà cũng lừa.

Nếu không phải bởi vì nàng một tay nuôi lớn Phượng Thương, có cảm tình sâu đậm, cộng thêm mối quan hệ lúc đó của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, Đông Phương Lam nhất định điều động người truy bắt Phượng Thương.

Dù sao hắn là hậu duệ của tiền triều, vạn nhất hắn muốn khôi phục Đại Tần, nếu hắn muốn tách tam quốc trở lại thành hình dạng trước kia, hơn nữa vì vậy mà phát động chiến tranh không ngừng, vùi lấp dân chúng vào trong chiến hỏa, thì sao? Tuy bà đã sớm thấy quyền lực tranh đấu thật nhạt nhẽo, Đông Phương lam cũng không muốn quốc gia gặp bất trắc gì, vất vả cũng là dân chúng, chịu khổ cũng là dân chúng.

Đối với việc người nắm chính quyền là ai, Đông Phương Lam không có bất luận yêu cầu gì, dù Phượng Thương làm hoàng đế, hay Hoàn Nhan Khang làm hoàng đế, chỉ tạo phước cho dân chúng, và là hoàng đế tốt. Vị hoàng thái hậu nửa đời trước đều ở trên lưng ngựa, thời gian tuổi già vẫn một mực suy nghĩ trước kia những cái này sự tình.

Lúc trước xúi giục Hoàn Nhan Trị tự lập làm vương, làm cho Phượng Thương nhà tan cửa nát. Đối với việc này, trong lòng Đông Phương Lam đối với Phượng Thương vẫn vô cùng áy náy.

Chỉ là sự việc đã xảy ra, cục diện bốn bề thiên hạ đã xác định, nếu như Phượng Thương lấy thân phận là hậu duệ tiền triều làm rối loạn đất nước, mọi nơi trong đất nước chìm trong bể lửa, vùi lấp dân chúng trong bể khổ, Đông Phương Lam tuyệt đối không cho phép. Bà đã làm sai,bà không muốn có người lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ này.

May mà Phượng Thương không nghĩ cách khôi phục Đại Tần, đối với quyền lợi càng vô cầu, sau khi bà cháu ba người thổ lộ tâm tình của mình, Đông Phương Lam mới an tâm đem Mộ Dung Thất Thất giao cho Phượng Thương. Sau đó trong cung, Đông Phương Lam xử lý mọi việc gọn gàng.

Phượng thương cùng Hoàn Nhan Khang đối với ngôi vị hoàng đế đều không có hứng thú,điều này ngoài ý muốn của Đông Phương Lam. Với khả năng này, bà vốn hi vọng Phượng Thương có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước , huống chi giang sơn này vốn là của Long Gia, bản lĩnh, năng lực của Phượng Thương, đều thích hợp làm minh quân, hắn mới chính là người thích hợp nhất để lựa chọn.

Chẳng qua là Phượng Thương liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương Lam, biểu hiện đối với ngôi vị hoàng đế đều không có hứng thú, chỉ mong cùng Mộ Dung Thất Thất cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhìn bộ dạng vợ chồng son ân ái của bọn họ, Đông Phương Lam đại khái cũng có thể lý giải suy nghĩ của Phượng Thương .

Dù sao ở địa vị cao, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, Phượng Thương nếu làm hoàng đế, hậu cung nếu chỉ có một vị hoàng hậu, không có nữ nhân khác, việc này khẳng định sẽ khiến mọi người khiển trách. Thân là đế vương, muốn phải cân nhắc đến ích lợi, thì thường sẽ phải hi sinh chuyện tình cảm nam nữ . Đông Phương Lam hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể hạnh phúc, nên bà cũng không muốn kiên trì ý nghĩ này của chính mình.

Mà Hoàn Nhan Khang, từ đấu đến cuối đều mang bộ dáng cố chấp, không chịu làm hoàng đế, tính cách trẻ con đó làm cho Đông Phương lam hết cách, sau cùng đành phải đưa Hoàn Nhan Kiệt sáu tuổi lên trước, để cho hắn trở thành tân hoàng.

Từ khi Hoàn Nhan Kiệt thành tiểu hoàng đế, Đông Phương Lam đem việc nuôi nấng Hoàn Nhan Kiệt, trở thành trách nhiệm của chính mình, chẳng những để cho Hoàn Nhan Kiệt ở Cẩm Huyền Cung, lại tự mình giảng dạy các loại cung đình lễ nghi cho Hoàn Nhan Kiệt, các loại quy củ, hơn nữa mời học giả nổi tiếng tới làm lão sư cho Hoàn Nhan Kiệt.

Tiểu oa nhi từ nhỏ phải bồi dưỡng vững chắc, lúc này Đông Phương Lam khắc sâu cảm nhận , phẩm chất tốt đẹp, phải bồi dưỡng trở thành thói quen, tâm lý khỏe mạnh, đều là những việc khi còn là một hài tử phải được dạy dỗ. Bà cũng không muốn Hoàn Nhan kiệt trở thành tân hoàng giống như Hoàn Nhan Liệt hoặc Hoàn Nhan hồng!

“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” giọng nói chói tai của Tân thái giám tổng quản Thiện Hỉ vang vọng tất cả đại điện, hắn là người mà Đông Phương Lam chọn cho Hoàn Nhan Kiệt, cùng là một người được nuôi nấng từ Đông Phương Lam, hiện giờ đi theo hầu hạ bên người Hoàn Nhan Kiệt vị tân chủ tử này.

Thiện Hỉ nói, các đại thần đều nghe được. Chẳng qua là việc nên tấu bọn họ cũng đã tấu , không có việc gì, cho nên tất cả mọi người vẫn duy trì im lặng.

Đang lúc Thiện hỉ mở miệng,thời điểm tính toán kêu hô “Bãi triều”, một tiếng “Báo ——” theo cửa cung rất xa, lại một tiếng truyền vào.

Đợi khi người vào đại điện, mọi người mới thấy rõ, đây là một binh sĩ mặt đầy bụi đất, sau lưng cắm một Long kỳ đỏ rực.

“Có chiến sự!” Nhìn thấy tình cảnh này, các đại thần chấn động. Binh lính vác trên lưng chính xác là Hỏa Long kỳ, từ trước đến nay chỉ khi có chiến sự nghiêm trọng mới sử dụng Hoả Long kỳ, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi của binh lính này, nhất định là ngày đêm chạy đi, miệng hắn nứt ra, trên khuôn mặt không có tí huyết sắc, vừa mới tiến đại điện, liền quỳ xuống.

“Báo! mười lăm vạn đại quân Đông Lỗ quốc bất ngờ đánh Yến Môn quan, hai vạn quân của ta canh giữ thề sống chết chống cự, vẫn không thể địch nổi, Yến Môn Quan bị công phá!”

“Cái gì!” Các đại thân nghe nói như thế, đều nổi giận. Đông Lỗ quốc khi nào thì có lá gan như vậy? Có thể bất ngờ đánh yến môn quan?

Thiện hỉ bước nhanh đến cầm chiến báo trong tay binh lính, đầu tiên không phải đưa đến trước mặt Hoàn Nhan Kiệt, mà là cấp bách đi tới trước Phượng Thương, hai tay đưa cho Phượng Thương.

Mở ra chiến báo, Phượng Thương nhìn kỹ từ đầu đến cuối. Chiến báo đến trong tay chỗ Nhiếp Chính vương, văn võ quan viên đều đã yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều đã nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phượng Thương , muốn từ trên mặt Vương gia đứng chính giữa này có thể nhìn ra một chút dấu vết còn sót lại.

Chính xác làm cho mọi người thất vọng, sắc mặt Phượng Thương từ đầu đến cuối, đều bình tĩnh như thường, không có tí kỳ lạ nào, làm cho những người lúc trước khẩn trương, cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Không có chuyện gì, có Phượng Thương là Chiến thần ở đây, làm sao có thể có việc a!

Không đợi có thể mọi người thở một hơi, lại một tiếng dồn dập “Báo ——” truyền tới.

Lại thêm một binh sĩ mang trên lưng Hoả Long kỳ vẻ mặt phong trần mệt mỏi, “Báo! Tây kỳ quốc mười lăm vạn đại quân đánh bất ngờ Thạch môn quan!”

“Ầm ầm ——” một trận tiếng sấm lượn vòng trên đầu mọi người. Đây là có chuyện gì? Đông Lỗ quốc cùng Tây Kỳ quốc vậy mà đồng thời xuất binh tấn công Bắc Chu? Là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là hai nước cùng liên thủ? Sau cùng bí mật này là gì? Vô số vấn đề đánh vào tim của mọi người , hai bên giáp công, việc này cũng không phải là chuyện tốt nha!

“Lấy ra!” Không đợi Thiện Hỉ đem chiến báo đưa đến trước mặt Phượng Thương, Phượng Thương đã một tay đoạt lấy.

Trong đại điện, không thấy náo loạn như trước nữa, mọi người vô cùng an tĩnh lại. Ngẫu nhiên có người nuốt nước miếng, nhưng lập tức liền ngừng lại, tất cả mọi người đều chuyến mắt nhìn Phượng Thương, muốn biết tình hình chiến đấu như thế nào.

Cùng bộ dáng lúc trước ,Phượng thương biểu tình vẫn như cũ không có bất luận biến hóa gì, lúc này trong lòng mọi người đều đã bắt đầu bất ổn . Vị Vương gia này biểu hiện cũng quá bình tĩnh rồi! Vậy suy cho tới cùng cũng không quan trọng lắm! Hai nước đồng thời xuất binh, việc này có thể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, nhưng là Bắc Chu quốc hai đầu đều tấn công, đây là lần đầu a!

Phượng thương xem xong hai chiến báo, đưa cho Hoàn Nhan Khang. Từ sau khi vào triều, Hoàn Nhan Khang cũng trở nên chính chắn trở lại, những việc này, từ vẻ mặt Phượng Thương cũng không nhìn ra bất kỳ thông tin gì, lúc này toàn bộ ánh mắt quét qua nhìn chăm chú trên mặt Hoàn Nhan Khang. Lúc mọi người nhìn thấy, Hoàn Nhan Khang không bình tĩnh được như phượng thương ,nhất định là không giấu được.

Quả nhiên, Hoàn Nhan Khang nhìn chiến báo, khẽ hừ một tiếng.

“Biểu ca, xem ra ngươi đã lâu không có giãn xương cốt nha, những người này đều đã quên Bắc Chu quốc còn có một vị Chiến thần !”

“Hô ——” Hoàn Nhan Khang vừa nói, không thể nghi ngờ cho trong triều các đại thần như được ăn một viên thuốc an thần. Xem ra, sự tình không nghiêm trọng lắm! Việc đều trong phạm vi có thể ứng phó được nha, mà còn có phượng thương, sợ cái gì a!

Chẳng qua lòng mọi người vừa mới buông xuống, một tiếng “Báo ——” lại truyền tới.

Đôi mắt sắc bén của vị một vị đại thần thấy được xa xa trên lưng binh lính mang hỏa hồng lá cờ, “Hỏa Long kỳ!” Một tiếng, tất cả đại điện lại rộ lên.”Cái gì! Lại có chiến sự! Đây là có chuyện gì? !”

“Đúng vậy a! Quá kỳ lạ đi! Tới tột cùng chuyện gì xảy ra!”

Không đợi mọi người kết thúc nghị luận, một sĩ binh xuất hiện trước mắt mọi người, trên lưng còn có Hỏa Long kỳ, bởi vì dính tro bụi, mà trở nên hơi bẩn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên Hỏa Long kỳ thêu Kim Long.

“Báo! mười vạn quân Nữ Chân tộc từ phía bắc xuống phía Nam, công chiếm Ngư Thủy quan, Lý Nghị tướng quân tử trận!”

Một ngày, liên tục ba đạo Hỏa Long kỳ đến, làm cho Bắc Chu Quốc hoà bình, yên lành lâu nay, rơi vào trạng thái vô cùng khẩn trương. Đối với chiến sự này, Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang cũng không muốn giấu diếm, mà là một bên công bố xuống, một bên muốn ổn định lòng dân.

May mà Bắc Chu quốc xưa nay đoàn kết, hơn nữa người dân cũng là binh sĩ, cho nên khi ba mặt bị tập kích, dân chúng vẫn như bình thường cũng không bị kinh hoảng quá nhiều.

Trong ngự thư phòng, Hoàn Nhan Kiệt trên ghế rồng bị vây quanh đã ngủ, mà Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang cùng với mấy vị võ tướng, còn đang nghiên cứu quân tình. Đông Lỗ, Tây Kỳ, Nữ Chân, tam quốc không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên phát động tiến công? Chẳng lẽ chính giữa có người đề nghị việc này? Cuối cùng là ai a?

“Trấn Quốc Công Chúa đến!”

Một tiếng Trấn Quốc Công Chúa, làm cho Phượng Thương ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống, trên trời đã nhiều hơn những chấm sáng nhỏ, bọn hắn đã ở lại ngự thư phòng suốt cả một ngày.

Mộ Dung Thất Thất đi đến phía sau đi theo có Tô Mi, Tố Nguyệt, dẫn theo mấy cung nữ mang hộp đựng thức ăn .

“Ta biết các ngươi khẳng định vội vàng ,chẳng quan tâm ăn cơm, cho nên để cho người chuẩn bị một chút đồ ăn.”

Mộ Dung Thất Thất vừa nói, bao tử của Hoàn Nhan Khang phối hợp kêu lên, hắn xấu hổ sờ sờ đầu, “Biểu tẩu, ngươi tới vừa đúng lúc, ta thật sự đói bụng lắm!”

Hoàn Nhan Khang nói còn chưa dứt lời, liền thấy được đi theo phía sau Mộ Dung Thất Thất là Tô Mi, lập tức buông ra chuyện trong tay đi tới trước mặt Tô Mi, “Tiểu mi, ta có thể thấy nàng ! Nhớ nàng muốn chết !”

Hoàn Nhan Khang biểu lộ rõ ràng, làm cho Tô Mi đỏ mặt lên, “Không được! Còn có người a!”

Nghe được phía sau có người cười, Hoàn Nhan Khang mới hiểu được lúc này đang ở ngự thư phòng, vội vàng nghiêm túc trở lại.

Tô mi cùng Tố Nguyệt đều đem đồ ăn đặt lên bàn, Mộ Dung Thất Thất gọi mọi người sang đây ăn cơm, “Người là sắt, cơm là thép, tất cả mọi người ăn cơm mới có thể làm việc được!”

Những võ tướng này tuy trước đây cũng đã gặp qua Mộ Dung Thất Thất, thật là một vị Trấn Quốc công chúa vô cùng thân thiện có danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, huống chi nàng bình dị gần gũi như vậy, làm cho bọn họ vẫn có ý ngại ngùng, vốn tính toán khách khí một phen, dù sao nơi này cũng là ngự thư phòng của hoàng thượng , đúng là Hoàn Nhan Khang trực tiếp kéo người ngồi xuống, “Biểu tẩu nói rất đúng! Ăn trước, ăn no rồi đi đánh những con chó này!”

Nhóm người võ tướng tính cách hào phóng, gặp Tiêu Dao Vương như vậy, cũng không muốn ngại ngùng nữa , nhìn Phượng Thương, vị này là người cầm đầu không nói lời nào, nên tất cả mọi người vào bàn mà ngồi. Đói bụng một ngày, những nam tử hán khoẻ mạnh bụng đã kêu lên rồi, cũng bất chấp nơi này là Ngự Thư phòng, đều mở miệng lớn ra mà ăn thịt ăn canh.

Phượng thương không lập tức ăn cơm, mà là đi tới bên người Mộ Dung Thất Thất, đỡ nàng ngồi xuống.”Nàng như thế nào tự mình đến đây? Để Tô Mi cùng Tố Nguyệt đưa tới không phải tốt hơn sao! Nàng là người đang mang thai, phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình!”

“Hiểu rõ, phu quân đại nhân của ta!” Thấy Phượng Thương dong dài như vậy, Mộ Dung Thất Thất nhịn không được lè lưỡi hồng nhạt ra, “Đừng quên ta là thầy thuốc, ta không sao. Chàng trước ăn cơm đi!”

Nhìn thấy tơ máu trong mắt của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cực kì đau lòng. Ba mặt đều có địch, thật sự là ngoài dự đoán mọi người, lần này Phượng Thương rất bận bịu .

Bên này người đang ăn cơm, đánh thức Hoàn Nhan Kiệt. Hoàn Nhan kiệt dụi dụi mắt nhận làm tới, liền nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất.

“Cô cô!” Hoàn Nhan kiệt cao hứng chạy đến bên người Mộ Dung Thất Thất, hắn cực kỳ yêu thích vị tiểu cô cô này, cho nên mỗi lần Mộ Dung Thất Thất tiến cung, Hoàn Nhan Kiệt quấn quýt bên nàng rất lâu.

“Kiệt nhi có đói bụng không? Tới đây, ăn cơm!”

Biết những đại nam nhân này sẽ sơ ý, nhất định quên còn có một tiểu hài tử ở đây, Mộ Dung Thất Thất đặc biệt vì Hoàn Nhan kiệt mà chuẩn bị “Những món ăn dinh dưỡng cho tiểu hài tử” . Quả nhiên, Hoàn Nhan kiệt rất đói bụng, trực tiếp ngồi ở bên cạnh, một bàn tay phải muốn lôi kéo tay của Mộ Dung Thất Thất mới bằng lòng ngoan ngoãn ăn cơm.

Mặc dù có nhiều điều muốn nói cùng Mộ Dung Thất Thất, nhưng nhất định là do Đông Phương lam đã dạy bảo”Khi ăn không nói chuyện ,ngủ không nói chuyện”, cho nên lúc ăn cơm , Hoàn Nhan kiệt vẫn lại là cực kỳ quy củ, cộng thêm tay nghề vô cùng tốt của Tô Mi,Hoàn Nhan kiệt ăn đến cuối rồi mới ngước lên.

“Ăn ngon thật!” Hoàn Nhan kiệt ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất cười lên lộ ra hàm răng thiếu mất răng cửa với răng nanh.”Tiểu cô cô, đồ ăn người mang đến đúng là so với ngự thiện phòng làm, ăn ngon hơn! Ta thích ăn đồ ăn của người!”

“Kiệt nhi thật ngoan nha!” Mộ Dung Thất Thất yêu thương sờ sờ đầu Hoàn Nhan kiệt, “Lần trước cô cô đưa cho con món đồ chơi, thích không?”

“Rất thích! Ta thích nhất tiểu cô cô !”

Bình thường hắn đều bị đòi hỏi phải thể hiện từ cử chỉ đến lời nói phải mang theo bộ dạng của một bậc đế vương , cho nên Hoàn Nhan kiệt vô luận thượng triều hay sau khi hạ triều, đều phải có bộ dáng của người bề trên, chỉ có ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hắn mới khôi phục là tiểu hài tử hồn nhiên ngây thơ. Cô cô xinh đẹp này là người tốt, chuyện này ở trong lòng Hoàn Nhan kiệt đã hình thành một kết luận.

Mộ Dung Thất Thất vốn thích tiểu hài tử, cộng thêm Hoàn Nhan kiệt thân thế đáng thương như vậy, cho nên đối với hắn càng thêm quan tâm. Bên cạnh ,Hoàn Nhan Khang bọn hắn còn đang ăn cơm, Mộ Dung Thất Thất thì lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoàn Nhan kiệt, mang hắn đến bản đồ bên cạnh đặt ở trên bàn .

Bởi vì Hoàn Nhan kiệt thân không đủ cao, cho nên Mộ Dung Thất Thất ôm hắn, để cho hắn đứng ở trên ghế tựa.

“Kiệt nhi, con xem, đây là Giang Sơn Bắc Chu quốc .”

Mộ Dung Thất Thất tỉ mĩ giới thiệu cho Hoàn Nhan Kiệt tình hình thực tế của Bắc Chu quốc, hơn nữa chỉ cho hắn xem Yến Môn Quan, Thạch môn Quan cùng Ngư Thủy quan cùng với Đông Lỗ quốc, Tây Kỳ Quốc cùng Nữ Chân tộc.”Đây là lãnh thổ Bắc Chu, hiện giờ lại bị người khác xâm chiếm, con dân Bắc Chu quốc, bị kẻ thù bên ngoài ức hiếp, Kiệt nhi, con nói phải làm gì?”

“Đánh!” sau khi Mộ Dung Thất Thất làm hắn kích động, Hoàn Nhan Kiệt nắm chặt quả đấm, “Đuổi bọn hắn trở về!”

Hoàn Nhan Kiệt ý chí chiến đấu hăng hái, làm cho Mộ Dung Thất Thất cực kì tán thưởng, “Kiệt nhi, con phải nhớ kỹ, làm hoàng đế, phải là người bảo vệ dân chúng của con, phải bảo vệ quốc gia của chính mình, đây là mục đích tồn tại của Đế vương, là đem quốc gia của mình trở thành một quả đấm luôn nắm chặt, làm cho cả nước từ trên xuống dưới đều nhất trí đoàn kết, quốc gia mới có thể trở nên mạnh mẽ, dân mới có thể trở nên giàu có, Bắc Chu quốc mới có thể trở thành vương giả trên đại lục , người khác cũng không dám tùy tiện coi thường chúng ta.”

“Cô cô, ta biết rõ! Ta sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, không cho bất luận kẻ nào coi thường con dân của ta!” trên khuôn mặt nhỏ của Hoàn Nhan kiệt, đều là vẻ mặt kiên định, bàn tay nhỏ cũng nắm thành quả đấm.

Mộ Dung Thất Thất nói vài câu,làm cho Hoàn Nhan Kiệt, hiểu rõ đạo lý lớn, trái lại làm cho người ngoài nhìn thấy kinh ngạc.

Chờ bọn họ ăn xong, Mộ Dung Thất Thất lại cùngHoàn Nhan kiệt nói rất nhiều, thanh âm ôn nhu của nàng, ngôn ngữ ngắn gọn dễ hiểu, thông qua việc kể chuyện xưa, giáo dục tri thức, làm cho Hoàn Nhan kiệt vừa nghe liền rõ ràng .”Cô cô, người so với phu tử dạy tốt hơn nhiều! Những gì người vừa nói, ta toàn bộ đều hiểu rõ !”

Hoàn Nhan kiệt tính trẻ con mà nói đùa làm cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt bên cạnh đều đã nở nụ cười.

“Thật không? về sau cô cô thường thường tiến cung, kể chuyện xưa cho con có được hay không?” Mộ Dung Thất Thất nắm lấy cái mũi nhỏ của Hoàn Nhan kiệt .

Vừa nghe được Mộ Dung Thất Thất thường xuyên đến nhìn hắn, Hoàn Nhan kiệt đương nhiên vỗ tay hoan hô, “Tốt a! Ta thích nhất cô cô ! Cô cô nhất định phải đồng ý thường xuyên đến với ta!”

“Nhất định!” Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan kiệt ngoéo tay đồng ý, sau đó Thiện Hỉ đưa Hoàn Nhan kiệt đi Cẩm Huyền Cung nghỉ ngơi. Lúc đi, Hoàn Nhan kiệt vẫn cực kỳ không đành lòng, liên tục quay đầu nhìn nhiều lần, “Cô cô, nhất định phải thường xuyên đến thăm ta!”

“Được!” Mộ Dung Thất Thất phất phất tay, lại hứa hẹn, Hoàn Nhan kiệt mới lưu luyến không rời bằng lòng rời khỏi ngự thư phòng.

Bát đũa trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đêm nay Phượng Thương cùng Hoàn Nhan Khang xem ra là muốn ở lại hoàng cung .”Nàng trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi, không cần chờ ta!” Phượng thương dìu Mộ Dung Thất Thất đưa đến cửa, “Chú ý an toàn!”

“Ừ!” Mộ Dung Thất Thất biết hiện tại tình huống nguy cấp, không phải lúc cho tình cảm nam nữ. Liền hôn môi Phượng Thương , cùng Tô Mi và Tố Nguyệt rời khỏi hoàng cung.

Trở lại Nhiếp Chính vương phủ, Mộ Dung Thất Thất giữ Tô Mi cùng Tố Nguyệt lại, gọi Nạp Lan Tín cùng Tấn Mực tới, lúc chờ bọn hắn sang đây, Mộ Dung Thất Thất biểu tình trở nên nghiêm túc .

“Nạp Lan Tín, tình huống Đông Lỗ quốc bên kia hỏi thăm như thế nào?”

“Vương Phi, sự việc đột nhiên xảy ra, rất nhiều tình báo không thể đưa đến. Nhưng dựa vào căn cứ tình báo thực tế của chúng ta đã nắm giữ, đông Lỗ quốc tiến vào đánh mượn cớ là vì thương tiếc báo thù cho Hạ Vân Tích, để cho Đại tướng quân Hồ Học Sâm dẫn mười lăm vạn nhân mã, đánh bất ngờ Yến Môn quan. Hiện giờ, Yến Môn quan bị công chiếm, Hồ Học Sâm đã xâm nhập vào phía Đông ba tỉnh của Bắc Chu, bất quá gặp sự kháng cự rất lớn, đã bị chặn lại ở ba vùng Bình ấp, Cao Dương cùng Tấn Nguyên.”

“Vì sao mười lăm vạn quân đánh bất ngờ, quân ta không có bất luận phát hiện gì sao? Là có nội gián, haylà. . .”

“Vương Phi, người có điều không biết. Bắc Chu cùng đông Lỗ quốc nhiều thế hệ đều có giao hảo, chưa từng có chiến tranh. Đông Lỗ quốc đến gần Yến Môn quan do thành thị lớn thứ hai đông Lỗ quốc là ngư quan. Ngư quan từ xưa giàu có và đông đúc, bắt đầu từ nhà Tần lúc trước, đông Lỗ quốc lo lắng ngư quan trở thành con mồi của nước khác, vẫn luôn phái trọng binh trấn giữ. Thói quen này đã có từ trước, cũng thành ưu thế đánh bất ngờ của bọn họ, vì vậy quân ta không có phòng bị .”

Nạp Lan Tín phân tích, làm cho Mộ Dung Thất Thất hiễu rõ được nguyên do. Thế lực Phật sinh môn tại Bắc Chu quốc cùng Đông Lỗ quốc đều nhiều, cho nên khi hỏi thăm tình huống, độ chân thật rất chính xác.

“Tố Nguyệt, Tây Kỳ quốc sao lại thế này?”

“Tiểu thư, ngay lúc mười ngày trước, Long Trạch Vũ sắc phong Long Trạch Cảnh Thiên làm thái tử, đề nghị xuất chiến, là do Long Trạch Cảnh Thiên đề ra . Long Trạch Cảnh Thiên đề nghị đánh là dựa vào sự giúp đỡ của Thượng Quan gia tộc cùng Đoan Mộc thế gia . Thượng Quan thế gia sớm muốn báo thù rửa hận vì chuyện Nhạn Đãng sơn, lần này Long Trạch Cảnh Thiên có thể lên ngôi vị thái tử, là do sự giúp đỡ đắc lực từ Thượng Quan thế gia. Có thể nói, sở dĩ Long Trạch Cảnh Thiên có thể lên ngôi thái tử, là do chiếm được sự ủng hộ của quân đội!”

Nghe được Long Trạch Cảnh Thiên tên này, Mộ Dung Thất Thất cau mày, người này có dã tâm , trước kia nàng đều biết. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, Long Trạch Cảnh Thiên lại lợi dụng tấn công Bắc Chu quốc làm ván cầu.

“Người lãnh binh là ai?”

“Tiểu thư, Tây Kỳ quốc lãnh binh tướng lĩnh là Thượng Quan Vô Kị. . .”

Thượng Quan Vô Kị? Qua một hồi,Mộ Dung Thất Thất vô cùng yên tĩnh. Nàng cùng Thượng Quan Vô Kị là bằng hữu, cũng không muốn sau này hai người lại vì lợi ích hai nước mà đối địch. Xem ra, thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tàn. Rất nhiều chuyện, đều là thân bất do kỷ.

Chẳng qua, lúc ở Bắc Chu cùng Tây kỳ, trong lúc đó Phượng Thương cùng Thượng Quan Vô Kị, Mộ Dung Thất Thất khẳng định vẫn lựa chọn người trước.

“Còn Nữ chân tộc kia thì sao? Mười năm trước, Nữ Chân tộc không phải bị Phượng Thương đánh tới đại mạc sao? Vì cái gì lần này Nữ Chân tộc lại tụ tập tại Bắc Phương?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.