Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 120: Chương 120: Lời Hứa của Minh Nguyệt Thịnh




Tam quốc đồng thời xuất thủ, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, bên trong nhất định là có âm mưu. Nhất định là có người trung gian giật dây, Tam quốc mới có thể hình thành được hiệp nghị, việc này mới có thể tiến hành cùng lúc như vậy. Tới cùng là ai đã làm ? Sự việc đến quá bất ngờ, làm cho người khác trở tay không kịp, thông tin của mọi người đều không thể tiếp tục điều tra, vốn không thể nào biết được người đứng sau là ai.

Hiện tại điều may mắn nhất là chỉ có Nam Phượng Quốc vẫn không tham gia vào trận chiến này, nếu không Bắc Chu quốc bốn phía đều chiến tranh, đến lúc đó cho dù các quan trên không hoảng hốt, thì dân chúng cũng sẽ rối loạn thành đoàn.

Đông Lỗ quốc xuất binh, là vì chuyện Hạ Vân Tích, Tây Kỳ Quốc lấy cớ là vì Nhạn Đãng sơn, như thế, lý do của Nữ Chân tộc, có phải vì chuyện rửa nhục mười năm trước không?

“Vương Phi, Nữ Chân tộc biến mất đã mười năm, lần này đột nhiên xuất hiện, nhất định có nguyên nhân. Thông tin của chúng ta đã giữ trong hai ngày điều tra gần đây , đây là tư liệu thần điều tra của Nữ Chân tộc lúc trước , thỉnh người xem qua!”

Nạp Lan Tín đã sớm chuẩn bị tốt tư liệu đưa cho Mộ Dung Thất Thất, trang giấy thật dày, cao chừng khoảng nửa người.

“Tô mi, Tố Nguyệt, các ngươi ở lại giúp ta phân loại sắp xếp, tìm ra những điểm quan trọng, có quan hệ cùng với chiến tranh lần này , tự mình liệt kê ra. Nạp Lan tín, Tây Kỳ Quốc do Ma Vực của ta hồi báo, Đông Lỗ Quốc do người Phật Sinh môn của ngươi hồi báo. Ta muốn biết toàn bộ thông tin cùng tư liệu về việc xuất binh của Đông Lỗ Quốc. Tấn Mặc sư huynh, hi vọng huynh chuẩn bị tốt đầy đủ dược liệu, Vương gia có khả năng sẽ tự mình lãnh binh!”

Mộ Dung Thất Thất an bài, làm cho mọi người tâm phục,một câu sau cùng, lại để cho mọi người hoảng sợ.

“Sư muội, Vương gia đã xác định sẽ lãnh binh sao?” Tấn Mặc cũng đoán được khả năng Phượng Thương sẽ lãnh binh, chỉ là không biết hắn sẽ đánh bên nào.

“Vương gia chưa nói, là muội đoán . Ba phía đều chiến tranh, Vương gia không thể phân thân, sẽ phải đánh một bên. Huynh trước chuẩn bị tốt, để tránh thời gian không kịp.”

“Được!” Lúc Tấn Mặc cùng Nạp Lan Tín chuẩn bị rời khỏi, Mộ Dung Thất Thất lại bổ sung thêm một câu, “Sư huynh, hành động của Minh Nguyệt Thịnh ở kinh thành, phiền huynh lưu ý ! Nam Phượng quốc tuy tạm thời không có hành động gì, nhưng không có nghĩa chúng ta có thể bình an . Muội cũng sẽ cho người của Ma Vực chú ý Nam Phượng quốc !”

“Được!” Thấy Mộ Dung Thất Thất cũng không vì Minh Nguyệt Thịnh đang ở trong Yên kinh, đối với Nam Phượng Quốc mất cảnh giác, Tấn Mặc gật đầu, “Muội yên tâm!”

Cả một đêm, Mộ Dung Thất Thất đều xem thông tin về Nữ Chân tộc .

Thông tin cho thấy, Nữ Chân tộc là một dân tộc sinh sống không ổn định, chia làm bốn Bộ Lạc lớn. Diện tích thảo nguyên ở phía bắc, Đời sống của Nữ Chân tộc cũng rất đơn giản, vào mùa hè cùng mùa xuân bọn họ lại chăn nuôi, mùa thu xuống phía nam cướp đoạt, mùa đông trở về nghỉ ngơi điều dưỡng.

Thời điểm Nhà Tần lúc trước, Nữ Chân tộc đã từng làm cho Nhà Tần một phen phải đau đầu, tuy đã từng cùng Tần quốc hòa thân, cũng từng sử dụng lương thực tơ lụa đổi lấy hoà bình ,trật tự, nhưng mà Nữ Chân Tộc không vì vậy mà trở nên yếu thế đi, ngược lại càng thêm kiêu ngạo càn quấy.

Mãi cho đến mười năm trước, Phượng Thương dẫn binh tiến vào phía bắc, xâm nhập vào thảo nguyên, cuối cùng chỉ cần một năm rưỡi, chẳng những đánh Nữ Chân tộc tan tác tơi tả, hơn nữa Khả Hãn của Nữ Chân tộc Cát Tang Cốt Hãn bị rơi đầu, Nữ Chân tộc từ đó mới biến mất ở phía bắc, mà chuyển đến sinh sống giữa đại mạc

Nhưng từ lúc đó đến bây giờ mới chỉ mười năm, mà Nữ chân tộc lại có thể tập hợp binh lực lần nữa tấn công xuống phía nam. Không có Cát Tang Cốt Hãn, chẳng lẽ là đứa con của hắn lãnh binh sao?

Lúc Phượng Thương trở lại lầu, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đang lật xem tài liệu, còn Mộ Dung Thất Thất mệt mỏi nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, trong tay cầm thông tin, chính mình lại ngủ.

“Xuỵt!”

Phượng Thương làm một tư thế không được lên tiếng nhìn Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hắn tay chân nhẹ nhàng bước đến bên người của Mộ Dung Thất Thất.

Xem bộ dạng của nàng, nhất định là cực kì mệt mỏi . Phượng Thương đau lòng hôn nhẹ một cái lên trên trán của Mộ Dung Thất Thất, thật cẩn thận ôm nàng lên, đặt lên trên giường.

Vừa muốn đắp chăn lên người Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất lại thức dậy.

“Thương, Chàng đã trở lại!”

“Ân! Ta trở về thay đồ, một lát nữa vẫn phải tiến cung! Nàng trước nghỉ ngơi một chút!”

“Tốt!” Lúc này Mộ Dung Thất Thất cực kì mệt mỏi , đặc biệt muốn nghỉ ngơi, đúng lúc Phượng Thương đắp xong chăn lại cho Mộ Dung Thất Thất,ở trên đỉnh đầu của nàng đặt một nụ hôn, lúc chuẩn bị rời khỏi, Mộ Dung Thất Thất mở mắt, gọi hắn lại.

“Thương, vào mười năm trước khi chàng giết chết Cát Tang Cốt Hãn, có đứa con nào của hắn còn sót lại không?”

“Cát Tang Cốt Hãn có hai đứa con trai và một đứa gái, đứa con cả lúc mười tám tuổi, đã bị ta giết, còn đứa bé gái lúc đó mười một tuổi, thiếu chút nữa bị ta giết chết. Nếu nói về đứa trẻ nhỏ nhất, ta không nhìn thấy, lúc đó đã bị người mang đi , nghe nói đứa trẻ năm đó chỉ có sáu tuổi, hiện giờ nhất định là mười sáu tuổi .”

“Nha ——” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, “Không có gì, thiếp chỉ nghĩ rằng nếu không có Cát Tang Cốt Hãn, ai lại có thể triệu tập được bốn Bộ Lạc lớn, lần này lãnh binh của Nữ Chân Tộc là người nào.”

“Hẳn là Tháp Cát Cổ Lệ, nữ nhi mồ côi của Cát Tang Cốt Hãn.”

“Nha?” Vốn Mộ Dung Thất Thất vẫn vô cùng mệt mỏi, lúc này nghe nói là Nữ tử lãnh binh, khi nghe đến đây lập tức hứng trí ngồi dậy, muốn Phượng Thương nói một chút về Tháp Cát Cổ Lệ.

“Tháp Cát Cổ Lệ từ nhỏ đã được nuôi như những đứa con trai khác, ba tuổi học cưỡi ngựa, năm tuổi học tập cưỡi ngựa bắn cung, bảy tuổi bắn chết bạch điêu, chín tuổi bị bắt đến giữa hoang mạc đầy những con sói trắng, là viên ngọc quý danh giá của Nữ Chân Tộc. Cát Tang Cốt Hãn đã từng nói, đứa con gái này là xuất sắc nhất trong ba đứa con của hắn. Còn nói, sau khi hắn sống được trăm tuổi, nhất định đem ngôi vị Khả Hãn vị giao cho Tháp Cát Cổ Lệ.”

Phượng Thương ngồi ở sau lưng của Mộ Dung Thất Thất, để cho nàng dựa vào mình, bàn tay to xoa bả vai cùng lưng cho Mộ Dung Thất Thất, để cho Mộ Dung Thất Thất thư giãn gân cốt.

“Nữ nhân cũng có khả năng kế thừa Khã Hãn?” Nghe Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất đối với Nữ Chân tộc cực kì tò mò. Tuy lịch sử Trung Quốc kiếp trước của nàng, cũng có Nữ Chân tộc, nhưng xem ra hai Nữ Chân Tộc này không phải là cùng một tộc!

“Nữ Chân tộc từ trước đều đã sùng bái anh hùng, Cát Tang Cốt Hãn sở dĩ có thể thống nhất bốn bộ lạc, là bởi vì tuy hắn tuổi nhỏ nhưng lại có sức lực lớn hơn người, mà con giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh vô cùng. Tháp Cát Cổ Lệ so với phụ thân của nàng lợi hại hơn, tuổi còn nhỏ, danh tiếng của nàng đã vượt xa hơn cả Đại ca ở Nữ Chân tộc, có thể nói là trò giỏi hơn thầy mà thắng lợi.”

“Năm đó, nếu không phải nàng giả chết, làm cho ta mất cảnh giác, vĩnh viễn trên vùng đại lục này không có khả năng có Nữ Chân tộc .”

Phượng Thương nói , Mộ Dung Thất Thất đã theo thông tin lý giải phù hợp.

Trong khi giao chiến, Tháp Cát Cổ Lệ bị Phượng Thương làm bị thương gân cốt, hủy đi diện mạo, dứt khoát giả chết nằm trên mặt đất, thừa dịp sau khi không ai chú ý, giết một ưng kỵ binh, cướp ngựa của hắn mà trốn thoát. Tuy Phượng Thương cưỡi ngựa đuồi theo, sau đó bắn nàng một mũi tên, đúng lúc bắn trúng lưng của nàng, nhưng là cuối cùng nàng vẫn chạy thoát ra ngoài, không nghĩ tới này nữ hài tử nhỏ như vậy, thế mà vẫn còn sống trở về, lại còn tiếp nhận thế lực còn sót lại của Nữ Chân tộc trốn vào giữa đại mạc.

Không thể không nói đến, lúc nhìn những thông tin này, Mộ Dung Thất Thất trong lòng cực kì bội phục Tháp Cát Cổ Lệ. Một nữ hài tử mười tuổi, vậy mà có thể mạnh mẽ ,cứng cỏi như vậy, có nghị lực như thế, xem ra, nàng là một kẻ thù cường đại.

“Thương, lãnh binh Nữ Chân tộc nếu thật sự là Tháp Cát Cổ Lệ , e rằng chính là nàng muốn báo thù rửa hận . Chẳng qua là, hiện tại là mùa xuân, vào mùa xuân thì bọn họ đều bắt đầu sinh đẻ, là lúc cho ngựa ăn. Vì sao không đợi đến lúc mùa thu ngựa trở nên cường tráng khoẻ mạnh mới tiến xuống phía nam, tiếp tục cướp bọc sạch sẽ, mùa đông trở về sinh sống, đây không phải là những thói quen của bọn họ sao? Hiện tại mùa xuân tiến về phía nam, chẳng phải là đối với bọn họ rất bất lợi sao?”

Mộ Dung Thất Thất liên tiếp hỏi nhiều vấn đề nhu vậy, Phượng Thương nhẹ giọng cười, xem ra nàng đã thấy những thông tin này.

Nhiều thông tin như vậy, khẳng định phải nhìn cả một đêm!Tiểu nữ nhân này thật sự là không hiểu phải chiếu cố chính bản thân mình sao ! Chẳng qua là, nàng có thể nhìn thấy chỗ mấu chốt ,làm cho Phượng Thương rất có cảm giác đối với hắn nàng như một người bạn đồng hành. Nữ tử tầm thường, chỉ biết dưới cùng một mái nhà sinh sự với nhau. Nữ nhân của hắn lại biết nhiều như vậy, có thể có được nữ nhân như thế làm bạn, thật sự là vô cùng may mắn!

Nghĩ vậy, âm thanh Phượng Thương cũng càng thêm ôn nhu, “Nương tử, vào mùa xuân họ bỏ qua thời gian chăn ngựa để tiến về phía Nam, khả năng cũng chỉ có hai nguyên nhân. Một, Tháp Cát Cổ Lệ sốt ruột vì phụ thân của nàng mà báo thù, cho nên bỏ qua những thói quen này; Thứ hai là. . . . . .”

“Khả năng thứ hai nhất định là tuyệt đối nắm chắc phần thắng! nhất định là có người liên lạc cùng Tháp Cát Cổ Lệ , quy định thời gian tam quốc cùng tiến công, làm cho ban đầu chúng ta gặp khó khăn, ứng phó không nổi, như thế tỷ lệ thắng của nàng sẽ cao lên rất nhiều!”

“Thông minh!” Phượng thương điểm nhẹ vào mũi của Mộ Dung Thất Thất, “Nương tử trái lại có thể đem đều ta đang nghĩ mà nói ra !”

“Thương, nếu thật sự là khả năng thứ hai, người liên lạc trung gian này thật đúng là lợi hại! Vừa lúc chọn Long Trạch Cảnh Thiên lên làm thái tử muốn báo thù cho Hạ Vân Tích, muốn tạo lập vững thế lực chính trị, lại chọn thời điểm lúc muốn Cổ Tháp nghỉ ngơi lấy sức mà báo thù cho phụ thân của nàng. . . . . . Thương, chàng nói người này sẽ là ai chứ ? Khả năng là Di Sa sao?”

“Không có khả năng.”

Phượng thương lắc lắc đầu, “Nếu như, Di Sa là Liên Sinh, hắn đang một lòng một dạ mà tìm kiếm nàng. Chiến tranh xảy ra đối với hắn cũng không có bất kỳ lợi ích gì, hắn cũng không có thời gian cùng cơ hội mà làm những việc này. Huống chi hiện tại hắn đang ở Yên kinh, nếu sau lưng hắn là người liên lạc như vậy , hắn hẳn không để cho chính mình đi vào chỗ nguy hiểm. Mà chúng ta còn để ý hắn thời gian lâu như vậy, nếu thật hắn có gì khác thường, chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi.”

Phượng thương phân tích vô cùng có đạo lý, Mộ Dung Thất Thất sau khi nghe gật đầu, “Chẳng qua là nếu không phải là Di Sa, thiếp thật sự nghĩ cuối cùng ai có thể đối với Bắc Chu Quốc thù hận như vậy——”

Thấy Mộ Dung Thất Thất cau mày , Phượng Thương dùng tay xoa nhẹ lên mày của nàng, “Nương tử, trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy! Việc này hãy giao cho ta, điều nàng phải làm hiện tại, là đi ngủ cho tốt! Ngày hôm qua một đêm không nghỉ ngơi, ta còn muốn đánh vào cái mông của nàng! Hiện tại sắp làm mẫu thân rồi , vẫn không chiếu cố được cho bản thân mình. Nàng không vì mình mà suy xét, cũng cần phải nghĩ cho con của chúng ta !”

Nghe Phượng Thương nói xong, Mộ Dung Thất Thất xấu hổ nở nụ cười, nàng luôn luôn vội vàng như vậy, đã quên chính mình đang mang thai, khó trách lại mệt mỏi như vậy!

“Tốt! Thiếp nghe lời chàng!” Mộ Dung Thất Thất hôn lên khoé môi của Phượng Thương một chút, “Thiếp cùng cục cưng chờ chàng trở về!”

“Ngoan! Ta chờ nàng ngủ rồi mới vào cung!” Phượng thương đỡ Mộ Dung Thất Thất nằm xuống, đem chăn đắp lại cho nàng, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng mà vỗ, như là đang dỗ trẻ con đi ngủ. Không biết là do Mộ Dung Thất Thất quá mệt mỏi, hay là bởi vì bàn tay thôi miên của Phượng Thương, không đầy một lát, Mộ Dung Thất Thất liền ngủ say .

Nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất có vẻ yên tĩnh, trong lòng Phượng Thương ấm áp, có thê nhi cảm giác thật tốt!

Hắn chậm rãi buông rèm giường xuống, đi tới bên người Tô Mi cùng Tố Nguyệt, “Các ngươi cũng chịu đựng cả một đêm rồi, trước tiên đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi! Chắc là đã mệt lắm rồi!”

“Dạ!” Tô mi cùng Tố Nguyệt đứng lên, Phượng Thương đi theo cùng Phượng Thương, lùi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại, gọi tô mi lại, Tố Nguyệt biết cô gia có chuyện muốn nói cùng Tô Mi, nàng rời khỏi lầu trước.

“Tô Mi, hôn sự của ngươi và A khang có lẽ sẽ bị ảnh hưởng của chiến tranh.Ý của A Khang là hôn sự của các ngươi trước phải lùi lại , hoãn lại một thời gian, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tổ chức đại hôn. Ngươi xem có được không?”

Lời này, Phượng Thương nói ra cực kỳ khó khăn, Hoàn Nhan Khang không cách nào đối mặt với Tô Mi ,đành phải nhờ Phượng Thương thuyết phục.

Vừa nghe là ý của Hoàn Nhan Khang , Tô Mi cũng không nghĩ nhiều, “Vương gia, người nói với chàng, thần nguyện ý chờ chàng! Nếu chàng muốn lên chiến trường, thần cũng nguyện ý đi theo chàng!”

“Tốt ——” Phượng Thương gật đầu.

Chờ hắn tiến cung, Hoàn Nhan Khang lập tức kéo Phượng Thương qua một bên, “Biểu ca, chuyện như thế nào rồi ? Tiểu Mi có đáp ứng hoãn lại hôn sự hay không?”

“Tiểu tử ngươi mệnh thật tốt, nàng chẳng những đồng ý hoãn lại hôn sự, còn nói nếu ngươi ra chiến trường, nàng nguyện ý theo giúp ngươi!”

Vừa nghe phượng thương nói, Hoàn Nhan Khang suýt tý nữa khóc lên, “Biểu ca, không phải đâu! Ta chính là sợ lên chiến trường , vạn nhất. . . . . . Ta sợ chậm trễ, cho nên mới lùi lại hôn sự. Huynh nói như thế nào, lại trở thành nàng theo giúp ta lên chiến trường !”

Ý của Hoàn Nhan Khang , Phượng Thương biết. Trên chiến trường đao kiếm đều không có mắt, Hoàn Nhan Khang lo lắng nếu mình xuất hiện việc ngoài ý muốn, nếu có cái gì không hay xảy ra, với tính cách của Tô Mi, nhất định sẽ không tái giá , vậy sẽ làm liên luỵ nàng. Cho nên, Hoàn Nhan Khang vốn rất mong chờ hôn sự này, đêm qua rất khó khăn đưa ra quyết định, lùi lại hôn sự này.

“A Khang, đối với tính cách của Tô Mi ngươi nên hiểu biết. Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ nàng qua một bên , chính mình nhận lấy toàn bộ, bao gồm ngay cả khả năng có thể chết? Như vậy, nàng nhất định sẽ hận ngươi. Nếu như phải lo lắng về những việc này, chi bằng suy nghĩ làm như thế nào để lãnh binh, phải làm sao để đánh thắng, phải làm sao để toàn thắng trở về.”

Phượng Thương nói như vậy, Hoàn Nhan Khang cười khổ một tiếng, “Biểu ca, ta và huynh không giống nhau, huynh là Chiến thần, danh tiếng của huynh đối với bọn họ, trong lòng bọn họ đều hoảng sợ. Ta võ nghệ không bằng huynh, lại chưa bao giờ tham gia vào chiến trường. Ta sợ xuất hiện việc gì, Tiểu Mi sẽ không xuất giá. Mà nếu đổi lại là huynh, huynh sẽ mang biểu tẩu lên chiến trường sao?”

“Ta sẽ ——” Phượng Thương trả lời làm cho Hoàn Nhan Khang bất ngờ “A Khang, nếu nương tử kiên trì muốn đi theo bên cạnh ta, ta sẽ đem nàng theo. Cách làm cho một nữ nhân có thể an tâm hay không , không phải là để cho nàng ở phía sau mà lo lắng, nàng sẽ doạ chính bản thân mình, mà là để nàng bên cạnh ngươi,dốc hết lòng mà bảo vệ nàng. Ngươi tin hay không, nếu nương tử ở bên cạnh ta, sức chiến đấu của ta sẽ tăng lên gấp bội.”

“Bởi vì ta có thê tử cùng cục cưng bên cạnh, ta nhất định phải dốc hết sức để chiến thắng, nhất định phải bảo hộ bọn họ tốt nhất! A Khang, nữ nhân của chúng ta, cũng không phải là những nữ nhân tầm thường, ngươi đừng xem các nàng yếu ớt như vậy, chỉ biết làm cho ngươi cảm thấy yêu mến, đó là điều đặc biệt sai lầm .”

Phượng Thương nói, đánh thức tên đầu gỗ Hoàn Nhan Khang. Đúng vậy ! Tô mi làm sao có thể giống như những nữ nhân tầm thường! Xem ra hắn quá mức hoảng loạn, hắn lại đem chính mình trở nên hồ đồ rồi.

Chẳng qua,mang theo Tô Mi bên cạnh, hắn lại chưa cùng Tô Mi thành hôn. Dù sao, Hoàn Nhan Khang không có phần chắc chắn cùng tự tin giống như Phượng Thương. Hắn vẫn muốn vì Tô Mi mà chừa một con đường lui cho nàng.

“Biểu ca, ta đã hiểu! Đi thôi, tất cả mọi người đang đợi huynh!”

Trong phủ Nhiếp Chính vương , Mộ Dung Thất Thất ngủ thẳng tới buổi chiều mới tỉnh lại,thời gian cơm trưa qua không bao lâu, Tố Nguyệt nói Minh Nguyệt Thịnh tới gặp nàng, Mộ Dung Thất Thất vội vàng cho Tố Nguyệt mời Minh Nguyệt Thịnh tiến vào.

Chờ đến khi Minh Nguyệt thịnh tiến vào, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất không có việc gì, hắn mới yên tâm. Chuyện Bắc Chu quốc bị Đông Lỗ, Tây Kỳ, Nữ Chân đánh bất ngờ, Minh Nguyệt Thịnh cũng vừa mới biết tin tức, lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh liền chạy sang đây.

“Minh Nguyệt, ngươi như thế nào lại sang đây ?” Mộ Dung Thất Thất mời Minh Nguyệt thịnh ngồi xuống, kêu Tô Mi dâng trà.

“Ta nghe nói chuyện tam quốc xuất binh , lo lắng phía bên ngươi, sang đây để nhìn xem. Vốn cực kỳ lo lắng cho ngươi, nhưng hiện tại nhìn ngươi tinh thần khá tốt, ta an tâm rồi !”

Thời điểm lúc Minh Nguyệt Thịnh nói chuyện , Mộ Dung Thất Thất liên tục xuất hiện vẻ mặt mỉm cười , chờ hắn đem hết lời nói ra, Mộ Dung Thất Thất phất phất tay, để Tô Mi cùng Tố Nguyệt lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Thất Thất nàng như vậy có phải nên nói ra suy nghĩ của mình hay không?” Minh Nguyệt thịnh là hạng người thông minh như thế nào, lại không biết mục đích Mộ Dung Thất Thất cho người lui ra ngoài .”Nàng không phải muốn hỏi ta, Nam Phượng quốc có tham dự vào chuyện này hay không?”

“Minh Nguyệt, ngươi gần như đi guốc trong bụng ta .” Mộ Dung Thất Thất cười đem nước trà trong chén Minh Nguyệt thịnh xoay tròn, “Không sai! Ta xưa nay thích thẳng thắn, không thích lòng vòng quanh co. Ta chính là muốn biết, có người tìm ngươi liên thủ hay không? Ngươi nghĩ như thế nào !”

Mộ Dung Thất Thất trực tiếp như vậy, trái lại cũng gần giống với tính cách của Minh Nguyệt Thịnh, “Nếu ta nói, đã từng có người tìm đến Nam Phượng quốc, nhưng ta không đáp ứng, cũng sẽ không đáp ứng, nàng có nguyện ý tin ta hay không?”

“Tin.” Mộ Dung Thất Thất không chút do dự gật đầu, ngược lại làm cho Minh Nguyệt Thịnh kinh ngạc, “Thất Thất, nàng vì sao tín nhiệm ta như vậy?”

“Bởi vì ánh mắt của ngươi không biết nói dối!” Kỳ thật, Mộ Dung Thất Thất muốn nói “Bởi vì ngươi yêu ta” , chỉ là lời này nàng cũng không nói ra miệng.

Cách Nam nhân yêu nữ nhân có rất nhiều loại, giống như Liên Sinh, yêu Y Liên, nhất định phải tìm được nàng, nếu không chiếm được tình nguyện dù mất cả chì lẫn chài cũng sẽ không để cho đối phương cảm thấy dễ chịu. giống như Long Trạch Cảnh Thiên, tình yêu của hắn mang theo quá nhiều mục đích và lợi ích, có thể hắn một hồi như vậy, lúc khác như vậy, mà quan trọng là chính hắn có cần điều đó hay không thôi. Còn như Minh Nguyệt thịnh, tình yêu của hắn là giúp đỡ cho người hắn yêu, ta yêu ngươi, không liên quan tới ngươi, xem ra tình yêu trong sáng của Minh Nguyệt Thịnh, là thành toàn cho người hắn yêu.

Hắn hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể hạnh phúc, cho dù hắn chỉ đứng có thể đứng từ xa để nhìn, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn sẽ vui vẻ. Nam nhân như vậy , tình yêu khoan dung như vậy, lại làm sao có thể thừa dịp mà phá hoại hạnh phúc của nàng!

Minh Nguyệt Thịnh đối diện với Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đến câu nói kia của nàng “Ánh mắt của ngươi không biết nói dối” , làm cho Minh Nguyệt thịnh có khí phách cũng bị kích động muốn rơi lệ . Nàng tín nhiệm hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân này, làm cho người ta không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, cam tâm tình nguyện phục vụ cho nàng. . . . . .

“Cám ơn ——” Minh Nguyệt Thịnh nhìn Mộ Dung Thất Thất cười.”Cám ơn sự tín nhiệm của nàng!”

“Tuy ta không ở Nam Phượng quốc, nhưng mà có người đã từng đến Nam Phượng quốc, đề cập qua chuyện liên thủ. Chẳng qua là người của ta không đáp ứng.”

“Người kia là ai?” Điều hiện tại mà Mộ Dung Thất Thất muốn biết nhất là người đứng sau màn này là ai, vì sao phải đối phó Bắc Chu quốc như vậy. Chẳng qua đối với vấn đề này của nàng, Minh Nguyệt Thịnh khẳng định cũng không biết đáp án, “Ta không có ở bổn quốc, người nọ lúc sau liền rời khỏi. Ta cũng không biết sau lưng lại có bí mật như vậy, lúc biết tam quốc xuất binh, ta đã truyền lệnh trở về, để cho bọn họ trở về thăm dò người bí ẩn đằng sau màn này là ai .”

Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất gật đầu. Hiện tại đi thăm dò lúc này, khả năng là sẽ tìm không được . Chẳng qua chỉ cần có hi vọng, nàng không muốn buông tha. Nghĩ như vậy một lúc, Mộ Dung Thất Thất cười, hai mắt như một vì sao sáng loé ra “Minh Nguyệt, ngươi có hứng thú hay không, cùng nhau làm một việc mua bán?”

Mộ Dung Thất Thất nhìn Minh Nguyệt Thịnh trước mặt, đều cho mình là người làm ăn, lúc này nàng đề nghị việc buôn bán, Minh Nguyệt Thịnh biết ý định này cùng chiến tranh có liên quan, thấy nàng hưng trí bừng bừng như vậy, nhất định là phát sinh việc tốt .

“Nói đi, ta muốn thử xem có lợi hay không!”

“Ha ha, khẳng định kiếm thật nhiều vàng bạc cho ngươi!”

Mộ Dung Thất Thất bày bản đồ ra, đặt ở trước mặt của Minh Nguyệt thịnh, “Nơi này là Đông Lỗ Quốc, nơi này là Tây Kỳ Quốc , bên này là Nữ Chân. Nếu tam quốc đồng thời tiến công, khẳng định là có người ở sau lưng giật dây, bằng không sẽ không trùng hợp như vậy được. Hiện giờ, bất luận Đông Lỗ quốc hay là Tây Kỳ Quốc , điểm quan trọng của bọn họ đều là Bắc Chu của chúng ta, như thế ——”

Mộ Dung Thất Thất đặt tay ở nơi Nam Phượng quốc giáp cùng với Đông Lỗ cùng Tây Kỳ Quốc ,vẽ lên hai đường mũi tên tấn công .”Lấy Bắc Chu quốc của ta làm mồi, hấp dẫn đại bộ phận quân lực của bọn họ, nhưng Nam Phượng quốc của các ngươi, lại có khả năng thừa dịp mà vào phá huỷ, đánh bọn họ trở tay không kịp! Tin tưởng bất luận là đông Lỗ quốc, hay là Tây Kỳ Quốc , đều sẽ không dự đoán được Nam Phượng quốc sẽ tham gia vào chuyện này, lại càng không dự đoán được ngươi đột nhiên xuất binh.”

Mộ Dung Thất Thất đưa ra đề nghị này,làm Minh Nguyệt Thịnh chết đứng tại chổ, vốn nàng nói việc buôn bán, chính là cái này! Việc mua bán này chính xác thật là một việc rất tốt.

“Minh Nguyệt, không bằng, chúng ta đem đại lục này bố trí lại một chút đi! Thiên hạ chỉ chia ra bốn nước lớn nhỏ như vậy, thật sự là có phần không đủ sinh sống, không bằng, về sau thiên hạ chỉ có Bắc Chu cùng Nam Phượng hai nước, ngươi thấy như thế nào? !”

Lúc này, Minh Nguyệt Thịnh vô cùng kinh ngạc. Thiên hạ phân thành hai nước, nữ nhân này vậy mà có thể dễ dàng nói ra những lời này, nàng cho tới cùng có hiểu hay không, như vậy sẽ vén lên một màn kinh thiên động địa!Đối với cục diện thiên hạ này,câu nói đầu tiên của Mộ Dung Thất Thất có thể thâu tóm toàn bộ cục diện, nàng là người vô cùng cẩn trọng, lại là nữ nhân mạnh mẽ cao ngất!

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ——”

Thấy Minh Nguyệt Thịnh không nói lời nào, Mộ Dung Thất Thất tiếp tục nói tiếp, “Nếu ngươi cảm thấy chia ra hai đường, tấn công vào Đông Lỗ Quốc cùng Tây Kỳ Quốc, lại làm cho binh lực của Nam Phượng Quốc bị phân tán, không đạt được hiệu quả. Không bằng giữa Tây Kỳ Quốc cùng Đông Lỗ Quốc ngươi có thể tuỳ tiện chọn một nước, đến lúc đó bên ta trước tiên thu hút đối phương, chờ đại binh lực của bọn họ bị bên ta điều khiển, ngươi thừa dịp nắm lấy mà hành động, ngươi xem như thế nào? !”

Lúc này trong lòng Minh Nguyệt Thịnh trừ bỏ thán phục, vẫn là thán phục. Thiên hạ này vì sao lại có nữ tử như Mộ Dung Thất Thất? Vô luận là chia ra hai đường, sau cùng nàng nói hết sức chuyên chú, chỉ cần đối phó với một nước, những điều này cần người lãnh binh lâu năm mới có thể suy nghĩ ra được, vì sao một tiểu thư khuê các như Mộ Dung Thất Thất lại có thể nghĩ ra được điều này?

“Thất Thất, nàng thật sự là làm cho ta cảm thấy bất ngờ.”

Qua rất lâu sau, Minh Nguyệt Thịnh mới biểu hiện sự cảm thán đối với nàng như vậy. Chắc là bởi vì nữ nhân này một mặt không giống nữ nhân bình thương thường , mới có thể hấp dẫn hắn sâu sắc như vậy, làm cho hắn cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì. Nữ tử như vậy, trời sinh trở thành một nữ vương, làm cho người khác không thể không khâm phục dưới chân nàng.

Minh Nguyệt Thịnh có chút hối hận, hối hận chính mình không sớm một chút phát hiện của Mộ Dung Thất Thất quý giá như vậy, để cho Phượng Thương một bước đoạt trước. Nhưng hắn lại cực kỳ may mắn, may mắn chính mình có thể nhìn thấy một mặt tốt đẹp của nàng như vậy! Nếu hắn lúc trước chọn cách thức cực đoan mà đoạt lấy, chỉ sợ nữ nhân này vĩnh viển cũng không muốn mở lòng cùng hắn, cũng sẽ không để hắn có thể thấy được một mặt tốt đẹp của nàng như vậy.

Vốn bất hạnh cùng hạnh phúc lại giống nhau như vậy. Tuy, hắn không thể cùng nàng bên nhau mãi mãi, nàng chỉ đối xử với hắn như là bạn tốt , có thể lấy một danh phận khác ở cùng nàng,nhìn thấy nàng toả sáng mê người, cũng là một loại hạnh phúc a!

“Thất Thất, nàng vừa rồi mới nói , chẳng lẽ là nàng đã cùng Nhiếp Chính vương thảo luận qua sao?”

“Không có.” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, “Chàng bề bộn nhiều việc, ta không kịp nói cho chàng biết, cho nên trước tiên nói cho ngươi biết. Minh Nguyệt, ngươi cảm thấy được đề nghị của ta như thế nào? Chúng ta liên thủ như làm một việc mua bán lớn, như thế nào có được hay không?”

Minh Nguyệt Thịnh trước còn nghĩ rằng những đề nghị này là ý của Phượng Thương, lúc này vô cùng thông suốt, ý nghĩ này là của chính Mộ Dung Thất Thất. Nghĩ đến việc nàng trước tiên nên bàn luận cùng Phượng Thương, mà lúc này nàng lại tìm hắn thương lượng trước tiên, sự tín nhiệm vô điều kiện này, làm cho hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Tốt!” Minh Nguyệt thịnh cầm một cây bút, chỉ vào bản đồ, “Nàng đã nói hai nước Đông Lỗ cùng Tây Kỳ tùy ý ta chọn lựa, như thế ta chọn Tây Kỳ Quốc .”

Việc Minh Nguyệt thịnh chọn Tây Kỳ Quốc , Mộ Dung Thất Thất vốn dĩ có thể lý giải. Minh Nguyệt Thịnh đã ở Tây kỳ quốc làm con tin nhiều năm như vậy, bị những người này đùa cợt, lúc này đúng là lúc để hắn có thể báo thù rửa hận.

Minh Nguyệt thịnh mới vừa đăng cơ không bao lâu, rất nhiều người đều cho rằng nội bộ phận của Nam Phượng Quốc đều không ổn định, cho rằng lúc này vị tân hoàng đế vì chuyện nội bộ phận mà bận rộn, không có tâm tư mà bận tâm việc khác. Lúc này vừa đúng lúc thừa dịp lợi dụng sự khinh thường đối phương của bọn họ, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!

Nếu Nam Phượng quốc xuất chiến, đối với bản thân của Minh Nguyệt thịnh tương đối có lợi. Thứ nhất, khả năng sẽ dập tắt được việc nội bộ xảy ra mâu thuẫn, để dân chúng cả nước đều đã đồng lòng chống địch; Thứ hai,có thể làm sáng tỏ những thế lực đang ẩn nấu trong nước, Nam Phượng Quốc lãnh binh giết địch, những người phản đối trong nước sẽ bắt đầu hành động, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này diệt sạch bọn họ, coi như trừ khử những mầm tai vạ cho đất nước.

Sau khi Mộ Dung Thất Thất đem những điều này phân tích cho Minh Nguyệt Thịnh, Minh Nguyệt Thịnh liên tục than thở hai tiếng, “Phượng thương có được nữ nhân như nàng như vậy, thật sự kiếp trước hắn đã tu được bao nhiêu phúc khí rồi! Hai người các nàng phu thê đồng lòng như vậy, chỉ sợ là thiên hạ không ai có thể địch nổi ! Xem ra, ta lựa chọn làm bạn hữu của hai người thật là một quyết định sáng suốt.”

Phượng thương vốn lãnh binh như thần, hiện tại lại có thêm Mộ Dung Thất Thất mưu trí như vậy, hai người liên thủ, đừng nói Đông Lỗ Quốc cùng Tây Kỳ Quốc , bọn họ nếu muốn đoạt cả thiên hạ này, điều này có khả năng nhất định sẽ thành công.

“Ha ha, Minh Nguyệt, ta là bằng hữu của ngươi, nhất định sẽ cùng nhau hoà bình, nếu là kẻ thù của ta, ta trước giờ chưa bao giờ lưu tình.” Khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh nhìn ngẩn ra. Đã bỏ lỡ vầng thái dương này, hắn sẽ không bỏ lỡ cả ánh trăng cùng vì sao một lần nữa . Bỏ lỡ tình yêu này, cũng không được bỏ qua làm bằng hữu cùng nàng.

“Ta cảm thấy chính mình thật sáng suốt, không có đứng đối lập cùng hai người.”

Những lời này là xuất phát từ trong lòng của Minh Nguyệt Thịnh.”Nếu như theo lời nàng nói, đại lục chỉ có hai nước Bắc Chu cùng Nam phượng, chính xác điều này rất đáng được mong đợi. Như thế, ta hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ! Tin tưởng không lâu trong tương lai, những lời nàng nói có thể thực hiện được !”

Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất biết hắn chấp nhận ý nghĩ của mình. Tuy nàng nói chính xác là hợp tác, nhưng người thông minh làm sao lại không hiểu, nàng muốn sự giúp đỡ từ bên ngoài của Minh Nguyệt Thịnh! Bắc Chu ba phương đều phải chống địch, nếu chia ra ba đường, cho dù Phượng Thương có lãnh binh, sức chiến đấu nhất định sẽ suy yếu rất lớn.

Nếu thương tổn mười ngón tay,chi bằng cắt đứt đi một ngón. Nếu bị ba nước giam giữ, chi bằng liên thủ cùng Minh Nguyệt Thịnh, mời hắn xuất binh, giảm bớt áp lực cho Bắc Chu Quốc. Nói thẳng ra, đây là Minh Nguyệt Thịnh ra đây giúp đỡ bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.