Sau khi trở về Vương
cung, Tô Đồ và Mẫn Mẫn như keo sơn gắn bó, ban ngày, bọn họ sẽ cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên, tối đến, nàng lại tựa vào trong ngực hắn nói
chuyện trên trời dưới đất, rồi lại chợt có ý nghĩ, bọn họ sẽ mãi thế
này, cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.
Có lúc, Mẫn
Mẫn nghĩ mình đã chết rồi, bởi vì tất cả đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến
nỗi không hề giống trên thế gian, khiến cho nàng có cảm giác như mình
đang lạc lối giữa chốn thiên đường.
Chỉ có những đêm khuya thanh
vắng, ngắm nhìn khuôn mặt Tô Đồ ngủ say không chút phòng bị, thì nỗi lo
lắng và sợ hãi trong lòng nàng mới có thể hiện lên.
Nàng có thể
tiếp tục ở bên cạnh hắn như vậy bao lâu nữa? Cho dù nàng cố gắng không
quan tâm, nhưng vấn đề giữa hai người bọn họ vẫn tiếp tục tồn tại.
Thế nhưng . . . nàng sợ phải mở miệng, dù cho đây chỉ là một giấc mộng, thì nàng cũng không muốn tỉnh giấc, nàng chỉ sợ khi nàng nói ra, giấc mộng
sẽ tan thành mây khói, hắn sẽ rời xa nàng. Nàng thật sự không muốn mất
hắn. . . . Nàng đã không thể không có hắn. . . . Trời mới biết, nàng
bằng lòng mất đi tất cả, chỉ cầu mong được hắn mãi mãi ôm trong lòng. . . .
Dựa vào cánh cửa, Mẫn Mẫn thở dài một hơi, nhìn trăng tròn
vành vạnh, nàng lại nhớ đến phụ thân, nhớ đến Ân Li và Nhật Hi Dương Sa.
Nghĩ tới bọn họ, trong lòng nàng lại có cảm giác tội lỗi, nếu bọn họ biết
người nàng yêu lại là kẻ thù của Nhật Hi quốc thì bọn họ sẽ nghĩ nàng
thế nào?
Nàng nhớ bọn họ, nhưng lại không muốn rời khỏi nơi này,
nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Tô Đồ, nhưng nàng là người Nhật Hi quốc,
người mà Quỷ quốc căm hận nhất, nàng có mặt mũi nào mà ở lại nơi này?
Tuy không nói thì mọi người sẽ không biết, nhưng giấy không gói được
lửa, một ngày nào đó sự thật sẽ bị phanh phui, nàng làm sao có thể đối
mặt với Bố Na và mọi người đây. . . .
Mẫn Mẫn ngồi sụp xuống, khổ sở ôm lấy đầu mình. Nếu có thể trốn tránh vấn đề này. . . . nếu có thể
bất chấp tất cả. . . . thì thật tốt biết bao. Nhưng mỗi khi chỉ còn một
mình nàng thì những vấn đề này lại nhảy ra chất vấn nàng, thế nhưng ngay cả một câu trả lời nàng cũng không có được. . . .
Tô Đồ . . . .
Mau trở lại đi! Ta cần chàng. . . . cũng rất nhớ chàng . . . . ta không
thể không có chàng! - Mẫn Mẫn nhìn trăng tròn, tự mình lẩm bẩm.
Nàng biết Tô Đồ còn có công việc phải xử lý, không thể suốt ngày ở bên cạnh
nàng, nhưng chỉ cần không nhìn thấy hắn, lòng của nàng sẽ vô cùng trống
trải, nàng vậy mà lại trở thành loại nữ nhân mà trước đây mình đã từng
ghét cay ghét đắng, cái loại nữ nhân mà không có nam nhân thì sẽ không
sống được. . . . Nàng ghét mình như vậy. . .
Khuôn mặt của Tô
Đồ, phụ thân, Ân Li và Nhật Hi Dương Sa cứ luẩn quẩn hiện lên trong đầu
nàng, Mẫn Mẫn không chịu nổi nữa nên đành đứng dậy.
Nàng muốn đi
tìm Tô Đồ! Nàng sẽ không làm phiền hắn, chỉ cần hắn để cho nàng im lặng ở bên cạnh chờ đợi, có vậy thì nàng mới có cảm giác an toàn, sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. . . . .
***
“Chu Mẫn Mẫn là con gái của Chu Thái – một công thần có công dựng nước, từ
nhỏ đã là bạn tốt của Ân Li – thái tử phi tương lai, người trong lòng
nàng là Nhật Hi Dương Sa! Còn có một lần định hại chết Ân Li, cuối cùng
mới phát hiện ra lương tâm. . . .”
An Thân Vương đang bị Nhật Hi
quốc ra sức truy nã, bèn chạy trốn tới Quỷ quốc để tìm kiếm sự che chở
của Tô Đồ, hắn đem tất cả mọi chuyện của Nhật Hi Dương Sa, Ân Li và Mẫn
Mẫn nói rõ một loạt từ đầu đến cuối.
“Bởi vì cảm thấy mình nợ Ân Li một ân tình, cho nên Chu Mẫn Mẫn mới thay thế Ân Li để mình bị bắt. . . .”
Biết Mẫn Mẫn đã từng yêu nam nhân khác, Tô Đồ nhíu chặt mày.
“Hiện tại, Nhật Hi quốc đang nghĩ cách để cứu Chu Mẫn Mẫn, mặc dù các người
không bắt được thái tử phi nhưng cũng có thể dùng con tin này để đàm
phán!” Theo như tin tức mà An Thân Vương nghe ngóng được, thì Ân Li
không ngừng năn nỉ Nhật Hi Dương Sa, bắt hắn phải cứu được Mẫn Mẫn bằng
mọi giá.
Tô Đồ lạnh mắt nhìn An Thân Vương: “Chu Mẫn Mẫn đối với Nhật Hi quốc quan trọng như vậy sao?”
An Thân Vương nhướng mày: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nhật Hi Dương Sa
lòng dạ đàn bà, vì người mình yêu, cho dù thế nào hắn cũng sẽ nghĩ cách
cứu Chu Mẫn Mẫn, đây chính là con át chủ bài tốt nhất của các người!”
“Ngươi im miệng cho ta!” Mẫn Mẫn vốn định vào cửa, lại vừa đúng lúc nghe An Thân Vương nói như vậy.
“Chu Mẫn Mẫn, đã lâu không gặp!” An Thân Vương giả dối chào hỏi.
Mẫn Mẫn căn bản nhìn hắn cũng cảm thấy tổn thương hai mắt của mình, nàng
vội vàng nhìn về phía Tô Đồ nói: “Loại người bán nước cầu vinh như hắn,
mặt trơ mày tráo, chàng vạn lần không thể tin!”
Tô Đồ lạnh lùng nhìn Mẫn Mẫn: “Vậy ta nên nghe theo lời của ai đây?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ta. . . .Hắn chỉ muốn nhân lúc nước sôi
lửa bỏng, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, sau đó ngồi hưởng ngư ông
đắc lợi mà thôi!” An Thân Vương luôn chỉ lo cho bản thân mình chứ không
quan tâm đến sống chết của người khác!
“Phải không?” Tô Đồ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Mẫn Mẫn.
“Thái tử phi tương lai là bạn tốt của ta, chỉ cần ta viết một phong thư, nàng ấy nhất định sẽ hiểu tình hình ở nơi này! Dương Sa cũng không phải là
loại người không phân biệt được thị phi, hắn nhất định sẽ. . . .”
“Làm sao nàng biết hắn là người luôn phân rõ phải trái?” Tô Đồ cắt đứt lời
nói của nàng. Dương Sa! Còn phải gọi thân thiết như vậy sao?!
Mẫn Mẫn không biết tại sao Tô Đồ lại hỏi như vậy. “Dĩ nhiên là ta biết!”
“Không phải bởi vì hắn là người trong lòng của nàng, cho nên nàng mới nói tốt cho hắn sao?”
Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Chàng đang nói gì vậy?” Đây là chuyện đã qua lâu rồi, khi nàng tới nơi này rồi yêu thương hắn, nàng mới phát hiện cảm giác
của mình đối với Dương Sa lúc trước chẳng qua chỉ đơn thuần là thiện
cảm, còn đối với Tô Đồ mới là tình yêu.
Tô Đồ nhìn thấy sự kinh
hoảng trong ánh mắt nàng: “Đừng tưởng nơi này là Quỷ quốc thì không ai
biết những chuyện xấu trước kia của nàng!”
Chuyện xấu? Mẫn Mẫn quay đầu nhìn An Thân Vương đang cười gian trá: “Rốt cuộc ngươi đã nói cái gì với Tô Đồ?”
Tô Đồ nắm tay của nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm: “Nàng thật sự rất lợi hại rất thông minh, thủ đoạn cũng rất cao siêu, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị nàng lừa!” Nghĩ đến chuyện nàng giả vờ ở trước mặt
hắn, một ngọn lửa tức giận lập tức bùng lên.
Mẫn Mẫn nghe vậy,
cảm thấy rất đau lòng: “Ta không lừa chàng! Sao ta có thể lừa chàng. . . .” Hắn vậy mà lại nghe lời người khác rồi hoài nghi nàng, chẳng lẽ hắn
không phân biệt được nàng đối với hắn là thật lòng hay giả dối sao?
“Hừ! Nàng chẳng qua chỉ giả vờ ngây thơ để chiếm được lòng tin của ta thôi,
trên thực tế, nàng là một người có tâm cơ rất sâu, là loại nữ nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình!” Tô Đồ hất tay nàng ra.
“Rốt cuộc chàng đang nói cái gì?” Mẫn Mẫn nắm chặt nắm đấm, lời nói của hắn giống như cái gai đả thương trái tim nàng.
“Nàng cho rằng nàng bị bắt thay cho Ân Li thì Nhật Hi Dương Sa sẽ càng thêm
kính trọng nàng, rồi dần dần sẽ thích nàng, vậy nên nàng giả vờ hùa theo ta, còn lừa gạt những người lương thiện ở thảo nguyên kia nữa, nàng cho rằng như vậy thì sẽ có thể lên làm thái tử phi tương lai của Nhật Hi
quốc sao?”
Mẫn Mẫn bị đả kích rất lớn, nhìn Tô Đồ buông lời chỉ
trích không đúng sự thật đối với mình: “Ở trong mắt chàng, ta là một
người tồi tệ như vậy sao?”
An Thân Vương nhìn bọn họ cãi vã, đắc ý nói: “Khụ. . . . Ta lui xuống trước!” Vốn hắn còn tưởng rằng Tô Đồ
thích Chu Mẫn Mẫn, xem ra là hắn đã quá lo lắng rồi, vậy thì cứ để bọn
họ tha hồ cãi vã đi!
Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm An Thân Vương: “Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!” Nàng chỉ hận không thể giết được hắn! Nơi nào có hắn thì sẽ không được bình yên!