Tô Đồ bắt lấy cánh tay của nàng: “Nàng cũng chủ động nhào vào lòng Nhật Hi Dương Sa như vậy sao?”
Mẫn Mẫn giận đến cả người run lên. Sống chung mấy ngày nay, chẳng lẽ hắn không biết nàng là người thế nào sao?
Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn hắn quát: “Đúng! Ta chính là người như vậy
đấy! Đối với nam nhân nào ta cũng đều như vậy đấy, ngươi hài lòng chưa?”
Tô Đồ tức giận giơ cao cánh tay, Mẫn Mẫn giật mình nhìn tay của hắn, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Hắn muốn đánh nàng. . . . Hắn bởi vì những lời nói của An Thân Vương mà
muốn đánh nàng. . . . Hắn thà tin tưởng lời nói của tên tiểu nhân kia
chứ không nguyện tin tưởng lời nói của nàng. . . . Đây chính là nam nhân mà nàng yêu. . . . chính là nam nhân mà nàng yêu sao. . . . .
Tại sao lại không phủ nhận? Đáng chết, tại sao nàng lại không phủ nhận? !
Tô Đồ cười lạnh, nói: “Vậy sao? Ta không ngờ nàng lại là một nữ nhân hèn hạ vô sỉ như vậy đấy!” Tiếp đó, hắn không nói hai lời liền nhấc nàng
lên vai, bước vào căn phòng trước mặt.
Mẫn Mẫn không ngừng giãy giụa: “Ngươi buông ta ra! Ta hận ngươi. . . . hận ngươi. . . .”
Hắn dùng sức đạp tung cánh cửa, ném nàng lên trên giường, xé tan quần áo trên người nàng.
Mẫn Mẫn khóc hét lên: “Dừng tay. . . .”
Hắn không chút lưu tình đè nàng xuống: “Chẳng phải nàng luôn nhiệt tình đối với chuyện này sao?”
Mẫn Mẫn đánh hắn, cắn vào cánh tay của hắn: “Ta hận ngươi! Hận ngươi. . . .”
Tô Đồ liều lĩnh cười to: “Hận ta mà còn dạng chân trước mặt ta? Nàng thật là mâu thuẫn!”
“Dừng tay. . . .” Mẫn Mẫn đau lòng khóc to.
Tô Đồ đưa tay dò xuống vùng cấm địa: “Chậc chậc! Mới bắt đầu mà đã ướt như vậy, nàng quả nhiên là dâm phụ!”
Mẫn Mẫn khóc đến đau lòng: “Không. . . Không. . .” Tại sao lại muốn tổn thương nàng? Tại sao. . . .
“Ta sẽ khiến nàng kêu to hơn, có muốn thử một chút hay không?” Tô Đồ sớm đã mất đi lý trí, lúc nàng còn chưa chuẩn bị thì đã dùng sức tiến vào.
“A! Đau quá. . . .” Chưa đủ ướt át khiến nàng đau đến nhíu mày.
Hắn thô bạo đoạt lấy nàng, hung ác đâm vào, nhắm mắt không để ý tới nàng
đang thét chói tai, cũng không nhìn thấy gương mặt nàng đầm đìa nước
mắt, chỉ mải đem sự ghen tị và tức giận của mình phát tiết ở trên người
nàng.
Đáng chết! Nàng là của hắn! Trong mắt nàng chỉ có thể có
hắn, trong lòng nàng chỉ có thể có hắn, hắn tuyệt đối không thể chấp
nhận bất kỳ nam nhân nào chiếm giữ trái tim nàng, nàng là của hắn! Từ
trong ra ngoài, tất cả đều là của hắn!
Sau khi thỏa mãn phát tiết xong, hắn ướt đẫm mồ hôi mở mắt ra, lúc này mới kinh ngạc phát hiện
trên người Mẫn Mẫn đều là dấu vết đỏ bầm, nhất là cổ tay bị hắn nắm
chặt, máu đã tụ thành một mảng lớn.
Nàng trống rỗng nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng trào ra, giống như một con rối không có chút sinh khí, nằm im bất động.
Hắn vội vàng ngồi dậy, cầm chăn đắp lên thân thể trần truồng của nàng, giờ
phút này hắn tự trách mình đáng chết, mà khuôn mặt không có chút biểu
cảm nào lại như đang tố cáo tội lỗi của hắn!
Chật vật chạy ra
khỏi phòng, hắn đi tới vách núi, hướng về vách đá hét to, gió lạnh quật
vào cơ thể hắn, mà tay hắn thì không ngừng đấm mạnh vào tường thành.
Hắn không dám nghĩ, nàng chính là người mà hắn không muốn làm tổn thương
nhất. . . . vậy mà chính hắn lại làm tổn thương nàng. . . . Hắn thật
đáng chết. . . vô cùng đáng chết. . . .
Những hình ảnh của quá
khứ và hiện tại xen lẫn, hắn đã từng có thê tử và gia đình, cho đến ngày bị Nhật Hi quốc hủy diệt, những hình ảnh mấy năm nay từ khi thê tử qua
đời không lúc nào là không hiện lên trong đầu hắn, trong suy nghĩ của
hắn ngoại trừ báo thù thì chính là báo thù, đến khi hắn thành công đánh
lùi được quân của Nhật Hi quốc, thành công uy hiếp được Nhật Hi quốc,
chứng minh được Quỷ tộc không phải là một nước có thể dễ dàng bị ức
hiếp, hắn báo thù, chứng minh rằng. . .hắn đã thành công. . . .
Vậy mà, hắn thật sự không hề thành công? Rốt cuộc, hai chữ ‘thành công’ có ý nghĩa như thế nào?
Hắn không bao giờ. . . là một nam tử nghèo đói phải sống bằng nghề đánh cá
nữa, hắn là Ba Đồ Lỗ, là anh hùng của Quỷ tộc, là Vương thượng của Quỷ
quốc, còn xây tòa Vương cung này để kỷ niệm ngày mất của thê tử, hắn đều làm được. . . .
Thế nhưng, mỗi lần chờ đợi ở trong Vương cung
trống rỗng, hắn lại cảm thấy rét lạnh, thù đã báo, thế nhưng hắn lại cảm thấy trống rỗng.
Quá khứ, cho dù hè nóng đông lạnh, mỗi khi trời mưa thì trong nhà sẽ dột nước, thế nhưng hắn cũng cảm thấy hạnh phúc,
hôm nay hắn ở trong Vương cung, mặc quần áo hoa lệ, ăn sơn hào hải vị,
thế nhưng trong lòng vẫn luôn lạnh lẽo như vậy. . . .
Hắn hoàn
toàn mờ mịt, không biết phải làm sao, rốt cuộc là hắn đang theo đuổi cái gì? Hắn có thể đạt được như bây giờ cũng là dùng tất cả để đánh đổi. . . . Rốt cuộc là hắn đã thành công hay thất bại?
Hắn chán nản dựa
vào tường, nhắm chặt hai mắt, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một
người, đó là Mẫn Mẫn, nàng có đôi mắt to tròn lung linh, nụ cười của
nàng, dáng vẻ say mê của nàng lúc nằm dưới người hắn. . . . Bọn họ cùng nhau cưỡi chung một con ngựa, chạy băng băng ở trên thảo nguyên. . . .
Vẻ mặt bất lực của nàng, còn có dáng vẻ nàng đau lòng muốn chết. . . . Trong mắt hắn đều là bóng hình xinh đẹp của nàng. . . .
Hắn mở mắt, nhìn vết máu đã khô trên tay. Hắn đang làm cái gì? Hắn lại tổn
thương nàng như vậy? Chỉ sợ rằng cả đời này nàng sẽ không bao giờ tha
thứ cho hắn. . . .
Đột nhiên, hắn cảm thấy một mùi hương quen
thuộc, mùi hương này trong thế gian chỉ một người mới có, hắn kinh ngạc
nghiêng đầu, chỉ thấy một cô gái tóc dài, mặc một bộ quần áo màu trắng,
đứng trên tường thành thật cao, bên dưới là vực sâu vạn trượng. . . .
Mẫn Mẫn nhắm chặt hai mắt, thân thể vừa nghiêng, lại bị một lực lớn kéo
mạnh về phía sau, ngã vào trong vòm ngực ấm áp, ngay sau đó lại trông
thấy một đôi con ngươi màu xanh quen thuộc, mang theo tức giận và lo
lắng.
“Nàng điên à? Nàng đang làm gì vậy?” Tô Đồ sợ đến toàn thân run rẩy.
Mẫn Mẫn hất tay hắn ra: “Để cho ta chết đi!”
Nàng sống chỉ cảm thấy xót xa, nàng cho là, ít ra thì mình còn có Tô Đồ yêu
thương, nhưng sự thật chứng minh rằng nàng chỉ đang ở trong một giấc
mộng đẹp, sau khi tỉnh lại, nàng không còn gì cả, lại còn phải đối mặt
với sự thật tàn khốc. Nàng phản bội đất nước của mình, phản bội bản thân mình, nàng đã mất tất cả, nàng không thể chịu nổi, vậy thì nàng còn
sống để làm gì?
Cánh tay cứng cáp của Tô Đồ ôm chặt eo nàng, giọng nói bởi vì quá mức sợ hãi mà trở nên run rẩy: “Ta không cho phép. . . .”
Mẫn Mẫn tức giận gào lên: “Ngươi có tư cách gì mà nói không cho phép? Mạng
của ta là của ta!” Chẳng lẽ nàng cầu xin giải thoát cũng không được sao?
“Mạng của nàng là của ta! Không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho phép nàng đi tìm cái chết!” Tô Đồ không để ý nàng đang giãy giụa, chỉ liều mạng
ôm nàng.
Đừng hành hạ nàng thêm nữa. . . . Nàng đã không chịu
được nữa rồi. . . “Ta muốn chết . . . Không cần ngươi lo cho ta! Buông
tay. . . .”
Vừa nghĩ tới sẽ mất đi nàng, hắn cũng phát điên lên
rồi! Tô Đồ bắt được nàng, quát to: “Nàng là tài sản quan trọng nhất của
ta! Nàng không có tư cách muốn chết thì chết!”
Mẫn Mẫn cắn môi
dưới, căm hận nói: “Ngươi đừng mơ tưởng dùng ta làm con tin để uy hiếp
Nhật Hi quốc! Dù ta có chết cũng không để ngươi lợi dụng!” Tại sao hắn
lại ghê tởm như vậy? Tại sao lại muốn để cho nàng hận hắn? Tại sao?
Tô Đồ quát: “Nàng nên hiểu rõ thân phận của mình! Từ đầu đến cuối nàng đều là con tin của ta, mạng của nàng là của ta!”
Từ đầu đến cuối đều là con tin. . . . Mẫn Mẫn mở to đôi mắt sưng đỏ lên
nhìn hắn. A . . . Vậy ra, từ đầu đến cuối chỉ là một mình nàng tình
nguyện, cho tới bây giờ hắn chưa từng để ý đến nàng, vẫn chỉ có một mình nàng yêu hắn. . . . Là do nàng tự thêu dệt nên giấc mộng không có thật
này. . . .
Mẫn Mẫn cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Nàng không ngừng yêu người mình không nên yêu, không thể yêu, không ngừng hành hạ
mình, tất cả đều do nàng tự chuốc lấy. . . . Nàng biết trách ai đây?
Trách được ai đây?
Thấy dáng vẻ thương tâm muốn chết của nàng,
trái tim Tô Đồ co rút, không ngừng đau đớn, hắn ôm lấy nàng: “Đừng cười. . . không cho phép nàng cười. . . .”
Mẫn Mẫn nhanh chóng đẩy hắn ra, lui về sau hai bước, run rẩy nói: “Đừng đụng vào ta! Không cho phép ngươi đụng vào ta. . . .”
Thấy nàng tự ôm lấy mình không ngừng run rẩy, Tô Đồ hận không thể tự giết
chết mình. Là hắn khiến nàng tổn thương như vậy, là hắn đẩy nàng đến
bước đường cùng, là hắn khiến cho nàng không còn sự lựa chọn nào khác. . . .
“Mẫn Mẫn. . . .”
“Đừng gọi tên ta! Đừng gọi tên ta . . . Không muốn. . . .” Mẫn Mẫn che lỗ tai, ngồi sụp xuống đất khóc lớn.
Tô Đồ thống khổ nhắm hai mắt lại, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, ôm nàng trở về phòng.
Hắn dùng tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, nhìn cổ tay nàng bầm tím, hắn lấy thuốc vì nàng mà bôi lên, vừa bôi vừa nhìn nàng ngủ, thỉnh
thoảng lại cúi đầu hôn lên vệt nước mắt không ngừng chảy ra, khẽ nói:
“Thật xin lỗi. . . . thật xin lỗi. . . .”