Mẫn Mẫn ngồi trên ghế, bất đắc dĩ thở dài, mấy ngày nay bị giam lỏng, nàng
cảm thấy mình mỗi ngày đều giống nhau, đợi ba bữa cơm, chỉ cần đến thời
gian dùng bữa, Tô Đồ sẽ mau tới, nàng lập tức đứng ngồi không yên, không biết là sợ hay là hưng phấn, lần nào cũng đều không tự chủ được mà kiểm tra cách ăn mặc của mình, ngay cả nàng cũng không biết mình đang làm
gì.
“Vương thượng giá lâm!”
Mẫn Mẫn nghe thấy âm thanh này, theo thường lệ sẽ nhìn vào gương xem mình một chút, rồi tiếp tục ngồi lại trên ghế.
Tô Đồ vẫn như thường ngày, mang theo công việc ngồi ở trước mặt nàng, bắt đầu dùng bữa.
Mẫn Mẫn nhìn hắn, trong lòng bực mình không thôi. Chẳng lẽ hắn không thể
ngẩng đầu nhìn nàng một cái? Có biết mỗi ngày nàng để kiểu tóc khác nhau hay không? Tại sao hắn không chịu liếc nhìn nàng một cái? Chẳng lẽ nàng rất xấu sao?
Mẫn Mẫn nhìn hắn, nhai thức ăn mà chẳng cảm thấy
mùi vị gì, dù cho trước mặt là sơn hào hải vị thế nhưng nàng cũng không
hề muốn ăn. Nàng cảm thấy mình thật thảm hại, bị giam trong căn phòng
nhỏ này, lại còn mỗi ngày phải đối mặt với sự hờ hững của hắn.
Hắn chẳng quan tâm tới nàng, nếu cứ tiếp tục không quan tâm tới nàng như
vậy thì cần gì mỗi bữa cứ phải tới tìm nàng? Sao không để cho nàng chết
đói luôn đi, nàng sống như vậy rốt cuộc để làm gì?
Mẫn Mẫn cầm
chén và cơm một cách nhanh chóng, vẻ mặt tức giận, dùng sức nhai thức ăn trong miệng, hành động này của nàng khiến cho Tô Đồ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Có lầm hay không vậy? Rốt cuộc thì người sai là ai? Tại sao nàng lại bị đối xử như vậy? Bị giam lỏng còn phải nhìn sắc mặt của hắn, còn bị ép buộc phải ăn cơm. . . . Thật sự đủ rồi! Nàng càng lúc càng
muốn nổi giận.
Mẫn Mẫn biết Tô Đồ đang nhìn nàng, nàng cố ý không thèm nhìn hắn, tăng tốc độ dùng cơm, nàng muốn mau chóng ăn xong, muốn
mau chóng rời khỏi cái bàn này, muốn mau chóng rời xa nam nhân khiến
nàng đau lòng này.
Chẳng qua là, cơm còn chưa ăn xong thì dạ dày lại quặn đau, sắc mặt nàng khẽ biến, vội vã ôm bụng mình, trên mặt có vẻ đau đớn.
Tô Đồ lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đau bụng à?”
“A. . .” Mẫn Mẫn cắn môi dưới, nhíu chặt chân mày. Đáng chết! Tại sao đột nhiên lại đau bụng như vậy?
Tô Đồ đi đến bên cạnh nàng: “Nhất định là ăn nhanh quá. . .! Ta đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi. . . .”
Nàng muốn lớn tiếng cự tuyệt, thế nhưng bụng lại đau quặn khiến cho nàng
không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể để cho hắn đỡ đến bên giường rồi nằm xuống.
Tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng: “Đau chỗ này phải không?”
Tay của hắn nóng quá, cho dù cách một lớp quần áo, Mẫn Mẫn cũng có thể cảm giác được, nàng khẽ gật đầu một cái.
Sau đó, hắn lại đưa tay dò vào trong áo của nàng, nàng lập tức sợ hãi kêu to: “Ngươi định làm gì?”
Tô Đồ kinh ngạc. Không ngờ rằng ngày đó hắn đã để lại cho nàng tổn thương
sâu sắc như vậy, đã lâu rồi, vậy mà nàng còn e ngại sự đụng chạm của
hắn.
“Bụng của nàng đang trướng, ta giúp nàng xoa dịu, nàng sẽ thoải mái hơn một chút!”
“A. . .” Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn tay hắn ở trên bụng mình.
Vẻ mặt của nàng khiến Tô Đồ vô cùng tự trách, hắn nhẹ nhàng xoa bụng cho nàng.
Rất thần kỳ, bụng của Mẫn Mẫn lập tức đã không còn đau nữa, tay của hắn như có ma lực, đau đớn vừa rồi cứ như là giả vờ vậy.
“Thế nào? Có thoải mái hơn chút nào không?” Tô Đồ quan tâm hỏi.
“Ừ. . .” Mẫn Mẫn đỏ mặt. . . không dám nhìn hắn.
Bàn tay to của hắn làm ấm bụng cho nàng, nàng vừa cảm thấy nóng lại có chút tê dại. . . Ôi! Trời. . . Nàng thoải mái tới mức muốn hét chói tai,
giống như là mỗi lỗ chân lông đều đang kêu gào. Thân thể của nàng dường
như rất thích tay của hắn, thích sự đụng chạm của hắn, cho dù ngày đó
hắn đã tổn thương nàng như vậy, vậy mà nàng vẫn. . . Mẫn Mẫn dùng sức
nhắm chặt mắt lại, ngăn cản hình ảnh kiều diễm trong đầu mình.
“Lần sau đừng ăn nhanh như vậy!” Thấy sắc mặt nàng đã thả lỏng, hắn thu tay
về, nhìn nàng dịu dàng nói: “Nàng nằm nghỉ ngơi đi, lát nữa ta cho người đem cháo tới cho nàng!” Sau đó hắn cầm công văn rồi bước ra khỏi phòng.
Mẫn Mẫn nằm trên giường nhất thời bị cảm giác mất mát bao phủ. Hắn. . . cứ thế mà đi. . . cứ thế mà đi sao. . . .
Nàng nhìn vòng ngọc trên tay mình. Rốt cuộc nàng đang kỳ vọng cái gì đây? Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, thở dài.
Đang chìm trong giấc mộng, Mẫn Mẫn bị lay tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Ai đó?”
Người kia bụm miệng nàng lại: “Suỵt! Mẫn Mẫn, tỷ tới cứu muội rồi. . . .”
Giọng nói quen thuộc khiến Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn rõ người trong bóng tối: “Tỷ. . . không phải là. . . .”
“Mẫn Mẫn, là tỷ! Ân Li đây!”
Mẫn Mẫn vui mừng, nắm tay của đối phương: “Ân Li? Thật sự là tỷ sao? Muội không nằm mơ đúng không?”
Ân Li nắm chặt tay nàng, kích động nức nở nói: “Mẫn Mẫn, thật xin lỗi! Ta đã tới chậm . . . Để muội phải chịu khổ rồi. . . .”
Cuối cùng cũng nhìn rõ mặt, Mẫn Mẫn không nhịn được mà ôm chặt Ân Li, nước
mắt vì quá vui mừng mà rớt xuống: “Ân Li. . . Ân Li. . . Muội rất nhớ
tỷ. . .”
“Tỷ cũng rất nhớ muội. . . . Tỷ thật sự sợ muội sẽ gặp
chuyện bất trắc, mỗi ngày đều lo lắng đến không ngủ được. . . .” Thấy
Mẫn Mẫn không sao, tảng đá lớn trong lòng Ân Li rốt cuộc cũng hạ xuống.