Mẫn Mẫn giống như nhớ tới cái gì, nhìn nàng hỏi: “Chờ chút. . . .Sao tỷ vào đây được?” Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt, sao Ân Li có thể
vào đây?
Ân Li ghét sát vào tai nàng, đắc ý nói: “Muội quên tỷ có võ công sao? Tỷ đã đánh ngất toàn bộ thủ vệ bên ngoài rồi! Haha!”
Khuôn mặt Mẫn Mẫn biến sắc: “Đánh ngất? Không phải tỷ đang mang thai sao?”
Sao còn động tay động chân? Nếu động thai thì làm sao bây giờ?
Ân Li không chịu được mà trợn trắng mắt: “Làm ơn đi! Muội đừng có giống
Dương Sa như vậy có được hay không? Mang thai cũng không phải là bị
bệnh, huống chi bụng của tỷ vẫn còn chưa lớn, thân thủ vẫn còn rất tốt!” Vẫn còn dư sức đánh ngất mấy tên lính kia.
Mẫn Mẫn nhìn tới nhìn lui, thấy chỉ có một mình nàng, càng lúc càng cảm thấy không đúng:
“Đừng nói là một mình tỷ đi tới nơi này?”
Ân Li gật đầu: “Muội đã đoán đúng!”
Mẫn Mẫn kinh hãi: “Tỷ đang mang thai mà tự mình chạy từ Nhật Hi quốc tới đây?” Không thể nào. . . .
“Đúng vậy! Cũng không xa lắm, chỉ mất mấy ngày mà thôi.” Ân Li hờ hững nói.
Mẫn Mẫn không nhịn được kêu to: “Cái gì?!” Nàng ấy là phụ nữ có thai nha! Chuyện điên rồ như vậy mà cũng làm được?
Ân Li vội vàng che miệng của nàng: “Muội nói nhỏ thôi!”
Mẫn Mẫn kéo tay nàng ra, giọng điệu chỉ trích: “Có phải tỷ gạt Dương Sa rồi tự mình chạy tới đây không?” Trước giờ Ân Li vẫn thường làm những
chuyện như vậy. . . .
Ân Li le lưỡi: “Nếu hắn biết, nhất định sẽ không để cho tỷ đi đâu!”
Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Ân Li muốn cứu nàng, nàng dĩ nhiên rất
cao hứng, nhưng nàng ấy đến đây một mình, chẳng may xảy ra bất trắc thì
cũng không phải là chuyện đùa đâu. . . .
“Sao tỷ lại làm vậy? Rất nguy hiểm, tỷ có biết hay không?” Nếu Dương Sa biết chuyện này, nhất định là sẽ phát điên!
“Nói gì thì Quỷ tộc cũng không chịu thả người, ngày ngày cứ trôi qua như
vậy, vẫn không nghĩ ra cách nào cứu muội, vừa nghĩ tới muội có thể sẽ
phải chịu đủ loại hành hạ, muội bảo tỷ làm sao có thể tiếp tục ngồi yên
chờ đợi ở Nhật Hi quốc đây?” Nàng ghét nhất phải chờ đợi. Ân Li tức giận nói.
Mẫn Mẫn cảm động nhìn Ân Li: “Thì ra tỷ làm vậy cũng là vì ta. . . .”
“Không! Đừng nói vậy, muội ngày hôm nay phải vùi thân ở nơi nguy hiểm này cũng
là vì ta, muội đối với ta tốt như vậy. . . . Ta cũng không biết phải cám ơn muội thế nào. . .Ta. . . .”
“Ân Li, giữa chúng ta còn cần
phải nói những thứ này sao? Tỷ là bạn bè quan trọng nhất của ta, nếu để
cho ta lựa chọn, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Mẫn Mẫn chưa bao giờ cảm thấy
hối hận vì quyết định của mình.
Ân Li không nhịn được mà đỏ mắt:
“Mẫn Mẫn, muội mau đi theo ta! Không ai có thể khi dễ muội, giống như
khi chúng ta còn bé, ta nhất định sẽ bảo vệ muội!”
“Đi. . .” Nói
đến chữ này, trên mặt Mẫn Mẫn hoàn toàn không có mừng rỡ, chẳng phải là
nàng ngày đêm đều hy vọng sẽ có người tới cứu mình, hy vọng sớm có thể
rời khỏi cái nơi quỷ quái này hay sao? Nàng sẽ không còn bị nhốt, có thể tự do, chỉ cần ra khỏi nơi này với Ân Li, nàng sẽ hoàn toàn bình an
rồi. . . . Thế nhưng tại sao nàng lại do dự. . . .
Ân Li kéo nàng xông ra khỏi cửa, Mẫn Mẫn lại tránh khỏi tay nàng.
Ân Li kinh ngạc nhìn Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn?”
Bước qua cánh cửa này, rất có thể nàng sẽ không còn được gặp lại Tô Đồ nữa. . . Tô Đồ. . . Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn in dấu ở trong tâm trí nàng, đôi mắt màu xanh khiến nàng say mê lại khiến cho lòng nàng tan nát. . . Tô
Đồ của nàng. . . .
“Mẫn Mẫn, sao vậy? Chẳng lẽ muội không muốn đi?” Vẻ mặt của Mẫn Mẫn dường như rất miễn cưỡng. . . .
“Muội. . . .” Mẫn Mẫn giằng co trong lòng. Đầu óc của nàng đang rối loạn, lý
trí bảo nàng hãy đi cùng Ân Li, thế nhưng trái tim lại lôi kéo nàng ở
lại, kéo tới mức khiến nàng đau đớn. . . .
“Mẫn Mẫn, nhanh một chút đi!” Ân Li thúc giục.
Vẫn là nên đi thôi! Ân Li không quản đường xa, không màng nguy hiểm tới đây cứu nàng, nàng nên đi cùng nàng ấy thôi. Mẫn Mẫn cắn răng một cái, tháo vòng ngọc trên tay xuống: “Đi thôi!”
“Ừm!” Ân Li kéo tay nàng chạy thẳng ra khỏi cửa.
“Ân Li, ngoại trừ vách núi ở phía bên kia thì phía trước không có đường ra, chúng ta đi ra ngoài thế nào đây. . . Đúng rồi! Sao tỷ tới được nơi
này?” Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.
Ân Li vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Vậy thì nhảy xuống vách núi thôi!”
Mẫn Mẫn giật mình: “Hả. . .”
Ân Li le lưỡi nhìn nàng: “Ta đùa đấy!”
“Tỷ. . .” Mẫn Mẫn không nhịn được cười phá lên. Nàng nhìn Ân Li, lại nhớ đến khi còn bé: “Tỷ còn nhớ ngày bé, có một lần tỷ hái trộm dưa hấu nhà
người ta, lại bị người ta phát hiện, tỷ nắm tay ta chạy thục mạng, còn
nhớ không?”
“Làm sao ta quên được? Khi đó chạy trốn đến mức thở
không ra hơi, chỉ sợ bị người ta bắt được.” Nhớ tới những chuyện ngày
bé, Ân Li nhịn không được mà bật cười.
“Từ nhỏ tỷ đã giống như một bé trai bướng bỉnh!” Mẫn Mẫn nhớ lại.
“Ta đặc biệt chịu trách nhiệm vì đã dạy hư muội nha. . . Đến đây!”
Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn về phía trước: “Cầu kia. . . Tỷ. . . .”
“Ta chính là ngồi chiếc thuyền nhỏ này tiến vào đây!”
“Cái gì? Con sông này thông ra ngoài?” Lẽ ra nàng phải sớm nghĩ đến. . .
“Đây là do ta tra xét thật lâu mới phát hiện được đấy! Mau lên đi!”
“Đợi một chút. . . . Tỷ sẽ chèo sao?” Lần trước nàng chèo mà thuyền chỉ xoay vòng tại chỗ, bị ai đó cười gần chết. . . .
“Nếu không thì làm sao ta tới đây được? Nhanh lên đi, ta sợ bọn họ sẽ sớm
phát hiện ra đấy!” Ân Li nhảy lên thuyền nhỏ, vươn tay về phía Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn nhìn tay Ân Li, hình ảnh này hết sức quen thuộc. Đã từng có một
người cũng vươn tay về phía nàng như vậy, tay của hắn rất to, rất ấm áp, nàng nguyện một đời một kiếp đặt tay mình vào trong tay hắn. . . .
“Mẫn Mẫn, nhanh lên một chút!” Ân Li lại thúc giục một lần nữa.
“Ồ. . .” Mẫn Mẫn cầm tay Ân Li, nhảy lên thuyền nhỏ.
Ân Li nhẹ nhàng cầm lấy mái chèo, Mẫn Mẫn quay đầu lại nhìn cây cầu này.
Rời khỏi nơi này cũng đồng nghĩ là sẽ rời xa Tô Đồ. . . . Bóng dáng của
hắn, sự bá đạo của hắn, nụ cười của hắn. . . cái ôm của hắn. . .nụ hôn
của hắn . . . tất cả đều hiện lên trong đầu nàng. . . .
Ngày này
rốt cuộc cũng đã tới, nàng cũng không phải là người ở nơi này, đến lúc
nào đó cũng phải rời đi, nàng nên sớm biết điều này, thế nhưng sao lòng
nàng lại đau như vậy? Mắt nàng sao lại cay như vậy . . . .
Ân Li kinh ngạc dừng động tác, nhìn gò má của Mẫn Mẫn, kinh ngạc hỏi: “Mẫn Mẫn, sao muội lại khóc?”
Mẫn Mẫn cắn chặt môi dưới. Nàng không thể khóc. . . . thế nhưng nàng không
kìm chế được mình: “Không có . . . Ta không khóc. . . không khóc. . . .”
“Mẫn Mẫn. . . .” Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến nàng ấy đau lòng đến vậy? Ân Li nhìn nàng, không thể nào hiểu nổi.
Không được! Lòng nàng đau quá, nàng đã không thể kìm nén được nữa rồi! Ôm lấy Ân Li, Mẫn Mẫn khóc thất thanh, nàng muốn đem những khổ sở đè nén trong lòng mấy ngày qua, khóc lớn để trút hết ra ngoài. . . Nàng cảm thấy
mình sắp chết. . . . Trái tim đau đớn tựa như bị dao cứa. . . Đau, rất
đau. . . .
“Mẫn Mẫn. . .” Ân Li dường như hiểu ra một chút, nên cứ để mặc cho Mẫn Mẫn khóc.