Kể từ khi không tìm thấy Mẫn Mẫn, Tô Đồ phong tỏa tất cả các cửa ra vào
bên trong Quỷ quốc, còn cho người chia nhau lục soát chặt chẽ, ngay cả
bức vẽ chân dung của nàng cũng được dán trên khắp đường phố, Ân Li và
Mẫn Mẫn muốn bỏ trốn cũng khó khăn.
“Chúng ta không thể đợi ở nơi đông người thế này được, phải đi về một vùng khác trên thảo nguyên, nếu không thì rất nhanh cũng sẽ bị bắt thôi!” Ân Li núp ở bên tường, quan
sát lối vào thông với thảo nguyên rộng lớn, ở đó đang có đám binh lính
kiểm tra người ra vào.
Mẫn Mẫn dựa vào tường, nhìn Vương cung
cách đó không xa. Lúc phát hiện nàng mất tích, Tô Đồ có cảm giác thế
nào? Có lẽ là tức giận. . . . Nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của hắn. . . Ngoại trừ tức giận . . . . có khi nào nhớ đến nàng hay
không?
Không! Hắn sẽ không nhớ nàng đâu, hắn tìm nàng bởi vì nàng là con tin, ngoại trừ lý do đó ra thì không có gì khác nữa. . . .
“Chúng ta phải lấy trộm quần áo của Quỷ tộc, ăn mặc thế này vừa nhìn cũng biết là người ngoại quốc rồi!” Ân Li nói.
Mẫn Mẫn nhìn cổ tay trống trơn. Nàng đã để vòng ngọc lại cho Tô Đồ, bây giờ trong lòng vô cùng hối hận, nàng không nên để lại, ít ra thì đó là món
quà duy nhất mà hắn tặng cho nàng. . . . nhưng mà. . . thật sự là duy
nhất sao? Hắn còn để lại trên người nàng, trong lòng nàng thứ gì đó còn
nhiều hơn, sâu hơn thế. . . . .
Ân Li nói thật lâu, Mẫn Mẫn đứng
bên cạnh lại không trả lời, nàng không khỏi quay đầu lại, lại phát hiện
Mẫn Mẫn đang si ngốc nhìn Vương cung: “Mẫn Mẫn, ta vừa nói gì, muội rốt
cuộc có nghe được hay không?”
Mẫn Mẫn mờ mịt quay đầu nhìn nàng: “A! Tỷ nói cái gì. . . .”
Ân Li nhìn nàng một lúc lâu: “Mẫn Mẫn, ở trong Vương cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Mẫn Mẫn bất chợt lóe lên, chột dạ cúi đầu: “Không có. . . không có gì. . .”
“Mẫn Mẫn, chúng ta có phải là bạn tốt không? Bạn tốt không được giấu giếm
nhau chuyện gì!” Nàng ấy rõ ràng có chuyện muốn giấu nàng.
Mẫn
Mẫn hốt hoảng vuốt tóc mình, quay lưng đi: “Đương nhiên chúng ta là bạn
tốt. . . Ta thật sự không sao. . . Tỷ đừng nghi ngờ. . . .”
Không! Nhất định là có chuyện! Rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến cho Mẫn Mẫn
hồn vía lên mây, bàng hoàng luống cuống như vậy? Mẫn Mẫn là một người
luôn luôn tự tin và rất thông minh, đây là lần đầu tiên nàng thấy nàng
ấy như thế này. . . Nhưng bây giờ không phải là lúc truy vấn, quan trọng nhất là phải chạy khỏi nơi này: “Mẫn Mẫn, muội đứng đây đợi ta một
lát!”
“Tỷ muốn đi đâu? Ở đây khắp nơi đều có binh lính. . .” Mẫn Mẫn kinh ngạc hỏi.
“Muội đừng lo, cho dù bọn họ nhìn thấy ta thì cũng không biết ta là ai. Ta đi một chút rồi sẽ quay lại, muội đừng chạy lung tung, đứng đây đợi ta!”
Nói xong, Ân Li liền kéo thấp nón, chạy dọc ra khỏi hẻm nhỏ.
Mẫn
Mẫn tựa đầu vào tường, nhắm chặt hai mắt. Rốt cuộc nàng đang làm gì đây? Ân Li mạo hiểm tính mạng, ngàn dặm xa xôi tới đây cứu nàng, vậy mà
trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Tô Đồ, sao nàng có thể như vậy chứ? Nhưng
nàng không có cách nào ngăn cản được . . . không cách nào ngăn cản mình
thôi không nhớ hắn!
“Mẫn Mẫn. . .” Đột nhiên có người gọi nàng.
Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu: “Thím Bố Na?”
Bố Na chạy vào trong hẻm nhỏ: “Mẫn Mẫn, sao con lại ở chỗ này?”
Mẫn Mẫn không biết phải đối mặt với bà như thế nào: “Bố Na, con. . .con . . .” Tô Đồ phát lệnh truy nã trên cả nước, Bố Na nhất định đã biết nàng
là người của Nhật Hi quốc rồi. . .
Bố Na thở dài: “Chuyện của con ta đã nghe rồi. Đứa nhỏ đáng thương, mấy ngày nay con ở đâu?”
“Con. . . con không phải cố ý giấu giếm. . . Con là người Nhật Hi quốc. . .”
“Ai quan tâm cái này! Cho dù con là người nước nào thì con cũng là người mà ta quan tâm!” Bố Na nhìn gương mặt đã gầy đi của Mẫn Mẫn, đau lòng
không thôi, trong lòng bà đã sớm coi Mẫn Mẫn là con gái mình rồi.
Mẫn Mẫn nghe vậy thì hốc mắt đỏ lên: “Thím Bố Na, cho dù con là người Nhật Hi quốc. . . cũng không sao ư?”
Bố Na lắc đầu: “Chẳng lẽ con cho là ta sẽ đi báo với Ba Đồ Lỗ để giam con
thêm lần nữa sao? Ba Đồ Lỗ làm vậy thật sự là rất quá đáng, đừng nói là
con, nếu là ta, ta cũng sẽ trốn!”
Mẫn Mẫn cảm kích nắm chặt tay Bố Na: “Thím Bố Na, người đối với con thật tốt. . . cám ơn người. . .”
Lúc này, Ân Li đã trở lại: “Vị này là. . . .”
“Ân Li, đây là thím Bố Na. . .” Mẫn Mẫn đem chuyện của Bố Na và nàng kể cho Ân Li nghe. “Thím Bố Na, nàng ấy là Ân Li, là bạn thân từ nhỏ đến lớn
của con, người đừng thấy nàng ấy mặc nam trang mà hiểu lầm, thật ra nàng ấy là nữ nhân!”
Bố Na cười cười: “Ta đã sớm biết cô ấy là nữ nhân, so với hai con, ta đã gặp qua nhiều người rồi!”
“Đây là quần áo ta lấy được, mau thay đi!” Ân Li đưa quần áo cho Mẫn Mẫn.
“Có phải hai người muốn vào thảo nguyên, rồi sau đó tìm cách trốn ra ngoài đúng không?” Bố Na đoán được suy nghĩ của các nàng.
“Đúng vậy! Nhưng chỉ sợ khó qua được cửa ải này!” Ân Li nhíu mày thật chặt.
“Để ta đưa hai người ra ngoài!”
Mẫn Mẫn giật mình nói: “Người nguyện ý giúp chúng con sao?” Thất Bố Na gật
đầu một cái, Mẫn Mẫn lại bất an nói: “Nhưng nếu như Tô Đồ biết. . .sẽ
liên lụy đến người. . .”
“Con yên tâm! Hàn Duy có xây một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở trong rừng, kể từ sau khi vào cung thì đã không còn đến
đó, nơi đó rất ít người đến, hai con sẽ tuyệt đối an toàn, chờ sóng gió
qua rồi lại tiếp tục đi! Nếu không, cho dù qua được cửa này thì đến biên giới cũng sẽ bị kiểm tra nghiêm khắc, bây giờ Quỷ quốc chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra nữa!”
“Thím Bố Na, con thật không biết
phải cám ơn người thế nào. . .” Có thím Bố Na giúp một tay, cơ hội bỏ
trốn thành công của các nàng càng cao.
“Không cần cám ơn ta! Đi thôi!” Bố Na cười cười.
Bố Na chất đồ cao thật cao lên xe lừa, dắt đến đầu hẻm nhỏ, nhìn xung
quanh một chút, thấy không có ai thì ra hiệu cho Mẫn Mẫn và Ân Li lên
xe, để các nàng trốn ở trong đống lương thực.
Sau đó, Bố Na ngồi đằng trước xe lừa, chậm rãi tiến về phía cửa khẩu.