Mỗi đêm, Mẫn Mẫn đều giống như một kỹ nữ để mặc cho Tô Đồ phát tiết, bởi vì không có cách nào kháng cự nên nàng đành để mặc cho hắn chiếm đoạt, mặc dù nàng hận mình không có đủ năng lực để ngăn cản hắn, nhưng đau khổ
nhất chính là, cứ mỗi lần đụng chạm, lúc đầu nàng sẽ phản kháng, nhưng
dần dần sẽ nghênh hợp với hắn, Mẫn Mẫn cảm thấy mình thật thảm hại, nàng vậy mà lại trầm luân cùng hắn.
Đứng ở bên ngoài Vương cung, nhìn đại dương bao la rộng lớn, Mẫn Mẫn dang tay để mặc cho từng cơn gió
mạnh mẽ ập vào thân thể của mình. Nàng có cảm giác mình sắp bay lên, nếu như nàng thật sự có thể bay thì thật tốt biết bao. . . . .
“Nàng tới nơi này làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu
lại, đó là người mà nàng căm hận nhất – Tô Đồ, sắc mặt nàng trầm xuống:
“Thế nào? Ta không thể tới đây sao?”
Tô Đồ bước một bước thật dài tới trước mặt nàng, hắn bá đạo ôm lấy eo nàng, nâng cằm của nàng cao
gần sát mặt mình, híp mắt nói: “Tốt nhất là nàng nên biết rõ thân phận
của mình, nói chuyện với ta đừng có xấc láo như vậy!”
Mẫn Mẫn vẫn bày ra dáng vẻ không sợ chết: “Nếu không thì thế nào? Ngươi sẽ giết ta sao?”
Tô Đồ nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia hứng thú, hắn buông nàng ra, khẽ
cười một tiếng: “Nàng cứ nói như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng ta không dám giết nàng sao?” Mấy ngày nay nàng rất trầm lặng, hắn còn
tưởng con mèo nhỏ này đã thu hồi móng vuốt rồi chứ, lại không ngờ vẫn
còn rất lợi hại như vậy.
Mẫn Mẫn hừ lạnh: “Chết thì có gì đáng
sợ? Sống mà giống như ta bây giờ, cá chậu chim lồng, để mặc cho người
khác định đoạt thì thà chết còn sung sướng hơn!”
Tô Đồ nhướng mày liếc nhìn nàng: “Vậy sao? Dùng máu tươi của mình để đánh đổi hạnh phúc
của người khác, chẳng phải là rất uổng phí hay sao?”
Mẫn Mẫn
trừng mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi định nói cái gì? Nếu ngươi nghĩ ta
là người dễ dàng dao động chỉ vì mấy lời nói này thì ngươi hoàn toàn sai lầm rồi!”
Tô Đồ ngả ngớn vuốt ve gò má trắng mịn của nàng: “Nàng thật sự rất thông minh, lại còn xinh đẹp. . . .”
Động tác nhỏ này của hắn lại khiến cho toàn thân Mẫn Mẫn run lên, nàng vội
vàng lui về sau hai bước, xoay người khẩn trương túm chặt vạt áo của
mình: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?”
Tồ Đồ ôm chặt eo nàng từ
phía sau: “Nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết ta muốn gì sao?” Hắn xấu xa ngậm vành tai của nàng.
Mẫn Mẫn run lên. Nàng thật sự sợ hãi, nàng cảm thấy mình càng ngày càng quen thuộc với mỗi cái đụng
chạm của hắn, phản ứng của thân thể còn thật hơn so với lòng nàng. . . . Tại sao lại có thể như vậy? Cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ . . . . nàng
thật sự rất sợ. . . . .
Bàn tay ấm áp của Tô Đồ vuốt ve khuôn mặt nàng, lại một lần nữa nhẹ nhàng nâng lên, dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn
nàng: “Tại sao lại không nói? Chẳng phải cái miệng nhỏ của nàng rất lợi
hại đó sao?”
Mẫn Mẫn không biết phải nói gì, hắn muốn nàng nói gì bây giờ? Nàng đã sớm chìm đắm vào đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương
của hắn, nàng phát hiện mình càng lúc càng không có cách nào kháng cự
lại hắn, càng lúc càng không thể khống chế nổi thân thể của mình. . . .
“Mẫn Mẫn. . . .” Nàng không biết giờ phút này nàng đẹp đến nhường nào, đôi
con ngươi màu hổ phách giờ phút này như ngập nước, bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở tựa như có vô vàn điều muốn nói, khiến người ta thật muốn hung hăng
chà đạp đôi môi này.
Hắn cúi đầu, nghe theo khát vọng của mình,
kề sát môi nàng, thế nhưng nàng lại vội vã quay đầu sang một bên: “Không muốn. . . .” Nàng không thể để hắn muốn làm gì thì làm được!
Cằm của nàng rất nhanh đã bị hắn nâng lên: “Ngày nào nàng cũng diễn cái trò kháng cự rồi nghênh hợp như vậy mãi mà chưa chán sao? Mà lần nào kết
quả cũng là nàng nằm dưới người của ta, vô cùng vui sướng. . . .” Nàng
thật sự là một người bạn giường vô cùng hoàn mỹ, lần nào cũng đều khiến
cho hắn muốn ngừng mà ngừng không được.
Giọng nói đầy khinh miệt
của hắn khiến trong lòng Mẫn Mẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận.
Hắn có ý gì? Nói cứ như nàng là một kỹ nữ không biết xấu hổ . . . Có
phải trong lòng hắn luôn nghĩ nàng như vậy đúng không?
Nhưng,
nàng có thể trách hắn nghĩ như vậy sao? Mỗi lần hắn chạm vào nàng thì
nàng rất nhanh cũng sẽ hòa vào trong sự vui sướng cùng với hắn. . . .
Nàng là một nữ tử phóng đãng. . . . Nàng không muốn thừa nhận nhưng rồi
bắt buộc phải thừa nhận. . . . Nàng rất hận bản thân mình như vậy. . . .
Ánh mắt của Mẫn Mẫn đột nhiên trở lạnh: “Ngoại trừ khi dễ nữ tử, lấy việc
giết người làm thú vui, không biết một bạo quân như ngươi còn có sở
thích gì nữa không?”
“Ta là bạo quân?” Tô Đồ cười to. Đây quả thật là một từ mới mẻ.
Mẫn Mẫn bực mình. Mỗi lần nàng nói ra câu gì để chọc giận hắn, kết quả luôn là hắn cười to, tựa như đang cười chê nàng thật ngốc, mà người bị chọc
giận vẫn luôn là nàng.
Tô Đồ đột nhiên kéo nàng đi về một hướng khác.
Mẫn Mẫn kinh ngạc: “Buông ra! Ngươi muốn kéo ta đi đâu?”
Hắn dừng bước, nhanh chóng hôn nhẹ lên má nàng, vui vẻ nói: “Đừng sợ, muốn nghỉ ngơi bây giờ vẫn còn quá sớm!”
Khốn kiếp! Ai hỏi cái này chứ. . . . Khuôn mặt của Mẫn Mẫn ngay lập tức đỏ lên.
Tô Đồ vui vẻ, cười lại càng to hơn, nàng thật sự là người đáng yêu nhất mà hắn từng gặp đấy.
“Ta không đi! Đáng chết. . . Mau buông ra. . . .” Mẫn Mẫn phản ứng càng
thêm kịch liệt, nàng dùng sức đánh vào mu bàn tay của hắn, mà hắn lại
giống như là không có cảm giác, vẫn mặc kệ nàng đánh, còn hắn thì tiếp
tục kéo nàng đi.
***
Tô Đồ đưa
Mẫn Mẫn ra khỏi Vương cung, hai người cùng cưỡi chung một con ngựa. Mặc
dù Mẫn Mẫn không muốn đến gần hắn, nhưng cánh tay rắn chắc của hắn lại
vững vàng ôm chặt eo nàng, khiến nàng không thể nào kháng cự.
“Nàng vẫn chưa ra khỏi cung để quan sát kỹ đúng không?” Hắn nói nhỏ bên tai
nàng, một mặt vừa thúc ngựa, một mặt vừa giới thiệu phong cảnh bốn phía
xung quanh.
Mẫn Mẫn không trả lời hắn, suốt cả đường đi nàng đều
trầm mặc không nói tiếng nào, tuy nàng cố gắng coi thường hắn, thế nhưng Quỷ quốc thật sự là một nơi vô cùng tươi đẹp, thật khó để nàng không
ngẩng đầu lên nhìn, hơn nữa, giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, âm
thanh nỉ non và hơi nóng phả vào bên tai khiến cả người nàng không ngừng nóng ran. . . .
Tô Đồ ngồi phía sau nhìn gò má nàng đỏ ửng, rõ
ràng là nàng đang rất kích động, lại cố tình giả bộ như không để ý tới
hắn, dáng vẻ này đáng yêu tới nỗi khiến hắn muốn hôn nàng đến ngất ngây. Sao nàng lại có thể vừa thẳng tính vừa đáng yêu như thế? Khiến hắn khó
có thể buông tay. . . .
Hắn đưa nàng ra khỏi thành, cả một vùng
thảo nguyên mênh mông rộng lớn kéo dài đến tận chân trời, xa xa có đàn
bò đàn dê, có cả những căn nhà gỗ nhỏ bé. . . .
Gió thổi tới khiến cỏ lay động, dê bò gặm cỏ, cảnh tượng hùng tráng, mênh mông rộng lớn, khiến cho Mẫn Mẫn không khỏi cảm động.
“Đứng chỗ này có thể quan sát hai nơi!” Tô Đồ xoay đầu ngựa về một hướng khác.
Quang cảnh hướng này hoàn toàn khác biệt, đại dương rộng lớn, cả con người và nhà cửa đều hoàn toàn khác bên kia, mà Vương cung ở phía xa, nàng có
thể trông thấy một cách rõ ràng, lúc nàng mới tới cũng đã từng nhìn
thấy, nhưng lúc đó nàng lại đang bị bắt giam ở trong xe ngựa, chỉ có thể nhìn qua ô cửa nhỏ, hôm nay nàng có thể thấy một cách rõ ràng.
“Thật là vi diệu!” Nàng không dám tin, nhảy xuống ngựa, chạy tới chạy lui về hai phía, cảm thấy vô cùng mới mẻ và hưng phấn.
Ở gần những ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, có rất nhiều phụ nữ trung niên đang ngồi dệt vải, Mẫn Mẫn giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, nàng chủ động ôm cánh tay của Tô Đồ, mừng rỡ tựa như một đứa trẻ, chỉ
tay ra hỏi: “Ngươi xem! Các nàng ấy đang làm gì vậy?”
Tô Đồ có
chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn từ tay nàng rồi chậm rãi dời đến người
nàng, lại trông thấy nàng cười đến vô cùng vui vẻ rạng rỡ. Đây là lần
đầu tiên nàng chủ động chạm vào hắn, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Họ đang đan áo cho ta!”
“Cho ngươi?” Mẫn Mẫn quay đầu lại, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt nóng rực để nhìn mình.
Gió thổi khiến tóc nàng bay tán loạn, bàn tay to của hắn vì nàng mà gạt đi
từng lọn tóc: “Nàng nên cười nhiều hơn, nàng cười lên trông rất đẹp!”
Mẫn Mẫn bị lời nói của hắn làm đỏ mặt, chợt ý thức mình đang khoác lên cánh tay của hắn, nàng vội vã rút tay về, khẩn trương nhìn trái nhìn phải
rồi nói: “Ta. . . ta muốn xuống đó xem một chút. . . .”
Tô Đồ đều thu hết sự e lệ của nàng vào trong mắt, một tay ôm nàng ngồi lên ngựa: “Ta dẫn nàng xuống!”
Khuôn mặt của Mẫn Mẫn nóng bừng giống như bị lửa đốt, trái tim nàng lại đang
đập rất nhanh, giống như muốn vọt ra khỏi thân thể của nàng, mà hắn đang ngồi sát phía sau lưng lại nóng bỏng đến kinh người.
Nàng nhìn
bàn tay hắn đang nắm chặt dây cương, chưa một lần nàng nhìn kỹ đôi tay
này, bây giờ mới phát hiện gân xanh trên mu bàn tay hắn lộ rõ, vô cùng
thô ráp, bàn tay rất dày, không giống như bàn tay của một thủ lĩnh mà
lại giống như bàn tay của một người nông dân làm ruộng hơn. . . . Nàng
lại nhớ tới vết sẹo dài trước ngực hắn, không biết nguyên do từ đâu. . . .
Đợi đã! Nàng đang nghĩ gì vậy? Nàng vậy mà lại quan tâm tới
hắn sao? Sống chết của hắn thì có liên quan gì đến nàng? Nàng là người
bị hắn bắt tới đây nha! Mặc dù biết rõ là vậy. . . biết rõ là vậy. . .
thế nhưng. . . .