Quỷ Vương

Chương 7: Chương 7




Gió thổi mái tóc nàng tung bay, mùi hoa quế nhàn nhạt tràn ngập vào khoang mũi của Tô Đồ, hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ. Đối với Tô Đồ mà nói, nàng giống như một yêu tinh mềm mại và xinh đẹp xông vào thế giới của hắn. . . .

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc nàng, nàng thẹn thùng cúi đầu, không rõ cảm giác lúc này thế nào, đó là một loại cảm giác trước giờ chưa từng có, tại sao ở bên cạnh tên nam nhân đáng sợ này, lại khiến cho nàng có một loại cảm giác an toàn và yên tâm đến vậy? Nàng rất sợ loại cảm giác này . . . . Nàng rất sợ hắn đối với nàng như vậy. . . . .

“Ba Đồ Lỗ, Ba Đồ Lỗ. . . .”

Tô Đồ vừa đến gần, đám người kia lập tức liền hoan hô vị anh hùng của bọn họ, lũ trẻ chạy vòng xung quanh hắn, những phụ nhân(*) cũng rối rít ngừng công việc trong tay để chạy đến, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang theo sự sùng bái và hưng phấn.

(*) phụ nữ trung niên

Tô Đồ vừa ôm Mẫn Mẫn xuống ngựa thì đã bị lũ trẻ lôi đi.

“Ba Đồ Lỗ! Lần trước ngài nói sẽ dạy võ công cho chúng con!”

“Ba Đồ Lỗ! Ngày hôm qua con bắn trúng một con chim. . . .”

Lũ trẻ tranh nhau nói chuyện với hắn, còn hắn chỉ nhẫn nại mỉm cười đáp trả, để mặc cho bọn chúng lôi kéo.

Đây là lần đầu tiên Mẫn Mẫn trông thấy Tô Đồ cười, nụ cười của hắn ấm áp giống như mặt trời giữa mùa đông, khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu và ấm áp.

“Vị cô nương này có quan hệ gì với Ba Đồ Lỗ vậy?” Một người phụ nữ tò mò hỏi.

Mẫn Mẫn quay đầu lại, phát hiện có vài chục ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm: “A. . . . Ta chỉ tới làm khách. . . .” Nàng cũng không thể nói mình bị bắt làm con tin nha. . . . .

“Ôi! Ba Đồ Lỗ chưa bao giờ mang bất kỳ cô nương nào tới nơi này, ta còn tưởng là người yêu của hắn!” Một phụ nhân khác có chút thất vọng nói.

“Không phải sao! Cô nương này xinh đẹp như vậy. . . . Ầy! Làn da trắng mịn như sữa. . . .Thật đáng tiếc. . .” Một phụ nhân khác cũng lắc đầu thở dài.

Nhìn thấy mọi người vây quanh mình không ngừng ca ngợi, Mẫn Mẫn đỏ mặt: “Là mọi người đã nghĩ quá nhiều rồi. . . . Ta không tốt như vậy đâu. . . .”

Một phụ nhân nắm lấy tay nàng: “Nhìn này! Bàn tay vừa mềm vừa mịn, quả thực là mềm mại như tơ tằm, cô tắm bằng gì vậy?”

Mẫn Mẫn vội vàng nói lảng sang chuyện khác, bởi nàng sắp bị chìm ngập trong sự khen ngợi của mọi người rồi: “Xin hỏi. . . . Tại sao các người lại gọi hắn là Ba Đồ Lỗ? Ba Đồ Lỗ là tên của hắn sao?”

“Không phải! Ý nghĩa của từ Ba Đồ Lỗ ở trong Quỷ tộc so với những nơi khác còn oai hùng hơn rất nhiều, nhưng mà tên của hắn so với Ba Đồ Lỗ cũng không khác nhau lắm!”

“Nghĩa là sao?” Mẫn Mẫn vẫn không hiểu rõ. Lẽ ra các nàng ấy phải gọi hắn là Vương thượng chứ. . . .

Một phụ nhân nổi danh ở nơi này đang đứng vẫy tay từ phía xa: “Mọi người mau làm tiếp đi! Nếu không sẽ không kịp đâu!”

“Ta tên là Bố Na, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé!”

“Vâng. . . .” Mẫn Mẫn đi theo các nàng tới trước một xấp vải rất lớn, trông thấy có vài phụ nhân đang thêu thùa, nàng không nhịn được tò mò hỏi: “Sao mọi người phải dệt một tấm vải lớn như vậy?”

Bố Na cười nói: “Để tặng sinh nhật cho Ba Đồ Lỗ, chúng ta chỉ biết thêu thùa may vá, đây cũng coi là một chút tâm ý của chúng ta!”

“Sinh nhật. . . .” Sắp đến sinh nhật hắn sao?

“Ta tên là Bố Na, tất cả mọi người đều gọi ta là thím Bố Na! Cô tên gì?”

“À. . . Bà gọi ta là Mẫn Mẫn được rồi!”

“Mẫn Mẫn có biết thêu thùa không?” Bố Na cười hỏi nàng.

“Có ạ!” Nhìn Bố Na, Mẫn Mẫn vô cùng có thiện cảm.

“Tới đây cùng nhau thêu đi! Ở đây cô thấy thêu cái gì đẹp?” Bố Na chỉ vào một chỗ trống trên tấm vải.

“Ừm. . . để ta xem thử. . .” Mẫn Mẫn nhìn tấm vải, sau đó động tác thuần thục. Thêu thùa là sở trường của nàng.

Thấy Mẫn Mẫn rất nhanh đã thêu xong một con huơu sao rất đẹp, Bố Na hài lòng cười híp mắt, gọi tất cả mọi người: “Này! Các người mau đến đây nhìn xem, vị cô nương này thêu huơu sao rất đẹp đó!”

Mấy phụ nhân lập tức chạy đến: “Thật là sống động, con huơu sao này thật đẹp nha!”

“Thêu rất đẹp!”

“Cô không thêu thì thật đáng tiếc!”

“Phải bảo cô ấy tới giúp một tay mới được, cô ấy thêu đẹp quá!”

“Ơ. . . đẹp như thế sao?” Mẫn Mẫn lại đỏ mặt.

“Không ngờ cô nương đã rất xinh đẹp mà trình độ thêu thùa lại còn rất xuất sắc nữa!”

Bố Na nắm tay Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn! Sau này cô tới giúp chúng tôi được không? Có cô giúp một tay thì tấm vải này sẽ càng trở nên hoàn mỹ!”

“Nhưng ta không biết chủ đề của các người là gì?”

“Chúng ta muốn đem tất cả cảnh đẹp của Quỷ tộc thêu lên đây, đa số là phong cảnh hay người và động vật, cái gì cũng được, tùy cô phát huy, mỗi người chúng ta sẽ chọn một phần trống để thêu lên cảnh sắc của Quỷ tộc trong lòng mình.” Bố Na giải thích với Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn gật đầu: “Thì ra là vậy, ta cũng rất muốn giúp một tay. . .nhưng. . . .” Ánh mắt của nàng khẽ nhìn về phía Tô Đồ. . . .

Bố Na nhìn theo ánh mắt của nàng: “Cô yên tâm! Ta sẽ xin phép Tô Đồ!”

Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc, không khỏi gật đầu. Xem ra quan hệ giữa thím Bố Na và Tô Đồ không hề đơn giản, nếu như nàng có thể ra khỏi cung điện thì có nghĩa cơ hội cho nàng bỏ trốn sẽ càng cao.

Bố Na và Mẫn Mẫn vừa thêu vừa nói chuyện phiếm: “Có một số việc cô không biết, Quỷ tộc bây giờ đã không còn phụ thuộc vào Nhật Hi quốc, rốt cuộc thì chúng ta không cần phải giao nộp khoản thuế kếch sù cho Nhật Hi quốc nữa rồi, cũng không bị những người Nhật Hi quốc ở giáp biên giới đó khi dễ nữa. Bây giờ Quỷ tộc tự do rồi, tất cả đều nhờ công lao to lớn của Ba Đồ Lỗ! Chúng ta phải biết ơn hắn!”

Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Những người ở giáp biên giới của Nhật Hi quốc khi dễ các người sao?”

“Hàng năm chúng ta đều phải cống nạp số lượng lớn da lông thú cho Nhật Hi quốc, có lúc thu hoạch không tốt cũng phải nộp đầy đủ. Cô cũng thấy đấy, phía bắc của Quỷ quốc giáp biển, phía nam là thảo nguyên rộng lớn, tộc của chúng ta không phải đánh cá thì cũng là chăn nuôi, nhưng những người nơi biên giới lại nói chúng ta là dân tộc vô văn hóa, lần nào cũng tìm cách gây khó dễ, có lúc còn đánh người của chúng ta. . . .” Bố Na nói đến đây thì đột nhiên im lặng, không chỉ mình bà mà tất cả những phụ nhân xung quanh cũng đều im lặng theo.

“Thiếu tơ tằm rồi. . . Ta đi lấy đây. . . .” Bố Na nói xong liền bước đi.

Thấy Bố Na đi rồi, một phụ nhân khác mới ngồi xuống bên cạnh Mẫn Mẫn, nhỏ giọng nói với nàng: “Phu quân của Bố Na bị người Nhật Hi quốc đánh chết!”

Mẫn Mẫn kinh hãi: “Cái gì. . . .”

“Bởi vì ông ấy không chịu đem số cá bắt được giao cho bọn họ, cho nên đã bị mấy người đó đánh chết, khi đó trong bụng Bố Na đang mang thai đứa bé thứ hai, bởi vì quá mức đau lòng mà bị sảy thai . . . .”

Mẫn Mẫn nghe vậy thì không thể che giấu được đau thương: “Chẳng lẽ những người đó không bị trừng phạt sao?”

“Trừng phạt cái gì? Nhật Hi quốc căn bản là chả thèm để ý đến chúng ta, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là đám người man rợ, có bao giờ bọn họ coi chúng ta là người mà để mắt đến?”

Mẫn Mẫn tức giận nói: “Thật là quá đáng! Cái này thật sự là quá phân biệt đối xử rồi!”

“Chúng ta đều là quả phụ. . . Nơi đây đều có một phần quá khứ của mỗi chúng ta. . .”

“Chẳng lẽ các người cứ nhẫn nhục chịu đựng như vậy?”

“Chúng ta chẳng qua chỉ là nữ nhân, có thể làm gì được đây?”

“Nếu không nhờ Ba Đồ Lỗ, đừng nói là mất đi phu quân, chỉ sợ chúng ta đều sẽ bị bọn họ khi dễ rồi!”

Bố Na đi tới: “Thật ngại quá! Có tơ tằm rồi đây!”

Mẫn Mẫn nhìn Bố Na: “Thật xin lỗi. . . .” Thân là người của Nhật Hi quốc, đứng trước mặt những người này, nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Hốc mắt Mẫn Mẫn đỏ lên, chạy xa khỏi bọn họ, nàng cảm thấy ngực mình rất đau, không có cách nào thở nổi. Nàng dựa vào một bên vách tường của căn nhà, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Một câu chuyện cũ thương tâm như vậy đã khiến nàng chịu không nổi. . . Nàng không thể nào tưởng tượng được đó là sự thật, hơn nữa lại là một câu chuyện thật phát sinh trong cuộc đời của Tô Đồ. . . .

Trong màn nước mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy Tô Đồ cười giống hệt như một đứa trẻ, lại nhớ đến vết sẹo đáng sợ ở trước ngực hắn, nhớ đến đôi bàn tay chai sạn. Thì ra, đằng sau dáng vẻ lãnh khốc, hắn lại có một quá khứ đầy đau thương như vậy, khó trách hắn hận Nhật Hi quốc, hận người Nhật Hi quốc. . . .

“Bố Na, vị cô nương kia đâu rồi? Sao lại không thấy nữa?” Mấy vị phụ nhân khác phát hiện không thấy Mẫn Mẫn thì lên tiếng hỏi.

Bố Na cười cười: “Chắc là chạy đi tìm Ba Đồ Lỗ rồi!” Cuối cùng ông trời đã chịu mở mắt, có một vị cô nương tốt như vậy xuất hiện, Ba Đồ Lỗ sẽ không còn cô đơn nữa.

Bố Na lắc đầu một cái: “Haizz! Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, Hàn Duy con trai ta bây giờ đã theo Ba Đồ Lỗ bảo vệ Quỷ tộc, ta cảm thấy rất vui mừng và hạnh phúc!”

Thì ra Hàn Duy là con trai của Bố Na. Nhìn Bố Na, tâm tình của Mẫn Mẫn rối loạn. Thì ra là nàng ngu ngốc như vậy, nàng có tư cách gì mà đánh Hàn Duy và dạy dỗ Tô Đồ chứ? Cũng khó trách. . . . khó trách Tô Đồ muốn thoát khỏi Nhật Hi quốc bằng bất cứ giá nào . . . . Bởi vì chỉ có như vậy thì bọn họ mới có đường sống. . . .

Xem lại mình, cái gì cũng không biết. . . . Kẻ man rợ thật ra chính là nàng. . . . Lấy ý nghĩ tự cho mình là đúng để đối xử với hắn. . . . Mẫn Mẫn ngước nhìn Tô Đồ cách đó không xa đang dạy võ công cho lũ trẻ.

Bố Na nhìn theo ánh mắt của nàng: “Nếu so sánh, thì người đau khổ nhất chính là Tô Đồ, hắn thích trẻ con như vậy, ai ngờ. . . aiz. . . .”

Mẫn Mẫn vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ta không đành lòng nói. . . .” Bố Na nặng nề thở dài.

“Có thể nói cho ta biết được không? Ta rất muốn biết!” Mẫn Mẫn vội vàng nắm chặt tay Bố Na.

Bố Na nhìn Mẫn Mẫn, khẽ cười hỏi: “Cô rất thích hắn sao?”

Mẫn Mẫn mở to mắt, nhất thời cứng họng, chật vật cúi đầu giống như là bị người ta vạch trần tâm sự. Nàng thích Tô Đồ? Không! Sao nàng có thể thích hắn. . . .

Bố Na cười cười như đã hiểu rõ: “Vậy nên cô mới muốn biết tất cả về hắn!”

Vậy sao? Nhưng tại sao nàng có thể. . . . Mẫn Mẫn cảm thấy kinh ngạc với ý nghĩ này của mình, đối với lời nói của Bố Na, nàng vậy mà lại không có cách nào phản bác ngay lập tức. Lẽ ra nàng nên nói rằng không thể nào, thế nhưng nàng lại do dự.

“Ba năm trước, Ba Đồ Lỗ vẫn chỉ là một ngư dân, hôm đó gió cực kỳ lớn, thê tử của hắn cầm dù ra đón hắn, thế nhưng lại gặp đám người vô lại của Nhật Hi quốc, bọn họ thấy cô ấy chỉ có một thân một mình nên khi dễ, chỉ lo thỏa mãn dục vọng chứ không hề quan tâm tới cái bụng đã nhô cao của cô, vì muốn bảo vệ danh tiết mà cô ấy đã nhảy xuống biển, hôm sau thì có người trong tộc vớt được thi thể của cô ấy. . . .”

Bố Na nói tới đây, Mẫn Mẫn đã không kìm được mà túm chặt vạt áo, thật sự cảm thấy khó thở.

Bố Na lại nói tiếp: “Ba Đồ Lỗ cực kỳ đau lòng, không để ý tới sự phản đối của những người trong tộc mà trực tiếp đi tìm những tên đó để tính sổ, mà hắn chỉ đơn cô thế cô, đương nhiên là bị những người đó chém đến trọng thương, nhất là vết thương trước ngực, rất sâu, suýt chút nữa thì đã mất mạng. . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.