Sau khi công chúa Tĩnh An qua đời, hoàng thượng tuyên bố, công chúa vì quá đau lòng, ban đêm rơi tháp mà chết.
Đối với cái chết của công chúa Tĩnh An, triều đình cùng Lương Thành cũng không có động tĩnh gì lớn. Công chúa Tĩnh An cũng không phải nữ tử xuất sắc, tính tình cổ quái, cho nên không có nhiều người thích nàng. Nàng
ta chết đi, cũng không có ai để ý tới, chỉ nhắc tới một lúc, tiếc hận
một chút, rất nhanh tan biến thành mây khói.
Nhưng cái chết của công chúa Tĩnh An lại kéo theo một chuyện, vốn hoàng
thượng định chỉ hôn công chúa Tĩnh An cho Trầm đại tướng quân, bây giờ
người đã chết, ai sẽ gả cho đại tướng quân.
Sở Dật Kỳ nhìn trúng An Nhạc, công chúa hoàng thất có ba người, bây giờ đã chết một, còn lại Sở Vận Ninh cùng Sở Thanh Dịch.
Sở Dật Kỳ cũng không định gả muội muội ruột ra ngoài, nàng ta có thể giúp hắn, ánh mắt hắn rơi xuống người An Nhạc.
Nhưng trên mặt An Nhạc lại có mụn mủ, vẻ mặt đáng sợ, sao có thể gả cho Trầm Thụy.
Hoàng thượng phái ngự y kiểm tra cho An Nhạc, không ít thái y chuẩn đoán là bệnh hiểm nghèo. Tin truyền ra, rất nhiều người sợ hãi, cuối cùng
hoàng thượng hạ lệnh chuyển An Nhạc tới điện Gia Nghi yên tĩnh gần lãnh
cung.
Trong điện Gia Nghi An Nhạc đang nói chuyện với Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm lo lắng nhìn An Nhạc: “Xem ra hoàng thượng chưa chết tâm, hắn vẫn muốn gả ngươi cho Trầm Thụy, bây giờ phải làm sao?”
Vân Nhiễm có cảm giác như vậy, hoàng thượng một lòng muốn gả An Nhạc cho Trầm đại tướng quân, hắn không vì An Nhạc mắc bệnh hiểm nghèo mà thu
tay.
Ánh mắt An Nhạc lạnh lùng: “Ta sẽ không gả cho Trầm Thụy, ta thà chết cũng gả.”
“Ngươi đừng luôn miệng đòi chết, chúng ta cùng nghĩ cách xử lí chuyện
này.” Vân Nhiễm dừng lại, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn An Nhạc, nắm tay
nàng: “An Nhạc, thật ra ta có một các khiến ngươi có thể một lần an
nhàn, khiến ngươi về sau không cần lo sợ bị hoàng thượng lợi dụng.”
“Ngươi nói.”
Bây giờ An Nhạc không dịu dàng giống như trước, trên người nhiều thêm một chút quyết đoán mạnh mẽ.
“Giả chết,” Vân Nhiễm lại gần nàng thì thầm: “Ngươi mắc bệnh hiểm nghèo, không thể chịu được, châm lửa tự sát trong phòng, ta sẽ để Yến Kỳ mang
một thi thể tới, tráo đổi thân phận với ngươi. Về sau tiêu dao ngoài
cung, chỉ là ngươi sẽ thành dân chúng bình thường không còn là công chúa hoàng thất. Nhưng lại được tự do, trên đời sẽ không còn công chúa An
Nhạc.”
Vân Nhiễm nói xong, ánh mắt An Nhạc sáng rực lên, chỉ nghĩ thôi nàng liền cảm thấy tự do.
“Trường Bình, giúp ta rời khỏi nơi đây.”
Nhưng nàng vừa nói xong lại im lặng, đau lòng, Vân Nhiễm nhìn nàng: “Sao thế?”
“Nhưng ta lo cho Chiêu Dương, nếu như ta chết, nha đầu đó sẽ đau lòng,
còn nữa liệu ta để Chiêu Dương lại trong cung có được không?”
Chỉ cần nghĩ tới tiểu nha đầu đáng thương kia, nàng liền cảm thấy mình
rất tàn nhẫn, nếu nàng chết, Chiêu Dương sẽ đau lòng, hơn nữa để nha
đầu đó ở lại trong cung một mình, nàng lo lắng.
Vân Nhiễm nghe An Nhạc nói vậy, thở dài, ôn hòa nói: “Tuy rằng ngươi đau lòng Chiêu Dương, nhưng ngươi có thể cả đời ở trong cung cùng con bé
sao, nếu hoàng thượng tìm được người trị bệnh kiểm nghèo co ngươi. Chỉ
sợ ngươi cũng không được ở lại trong cung, ngươi không thể bảo vệ Chiêu
Dương như trước, hơn nữa con bé còn có hoàng hậu, nàng ta sẽ bảo vệ, còn có ta, ta sẽ thay ngươi bảo vệ con bé.”
Vân Nhiễm nói xong, An Nhạc suy nghĩ sâu xa, chậm rãi nói: “Ta ra ngoài
trước kiếm chỗ dừng chân, chờ ổn định, nếu như biết Chiêu Dương ở trong
cung không tốt, ta sẽ đón nàng xuất cung.”
Ngừng một lát nàng nói tiếp: “Ta ra ngoài chờ, chỉ cần thời cơ thích
hợp, sẽ đón Chiêu Dương ra ngoài, ta không muốn để con bé bị tên tàn
nhẫn kia hãm hại. Nếu Chiêu Dương còn ở lại trong cung, sớm muộn cũng sẽ giống như Tĩnh An, để mặc cho người ta chà đạp.”
“Umh, chúng ta quyết định như vậy đi, quay về ta thương lượng với Yến Kỳ xem làm thế nào để giúp ngươi.”
Vân Nhiễm nói xong, bên ngoài có cung nữ tiến vào bẩm báo: “Công chúa, Đường đại nhân tới gặp công chúa.”
An Nhạc ngẩn người, bây giờ nghe thấy cái tên đó dường như đã mấy đời,
từng đau đớn tột cùng, nhưng cũng không còn quan trọng. Thời gian thật
sự tàn nhẫn, từng yêu từng đau, cuối cùng cũng không còn đau.
“Để cho hắn vào đi.”
Vân Nhiễm thấy vẻ mặt An Nhạc lạnh nhạt, trong lòng khẽ thở dài, xem ra nàng đã buông tha tình cảm với Đường Tử Khiên.
Cung nữ lui ra ngoài, rất nhanh một bóng người cao lớn đi tới, Đường Tử
Khiên vừa tiến vào liền nhìn chằm chằm An Nhạc, trên mặt nàng có mụn nên mang một tầng sa mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thâm thúy, sáng như
ngọc.
Đường Tử Khiên thấy nàng, tâm trạng khẩn trương được buông lỏng, hắn
tưởng An Nhạc sẽ không gặp hắn, tưởng nàng hận hắn. Không ngờ nàng lại
bằng lòng gặp hắn, hắn cao hứng.
“An Nhạc, ngươi không sao chứ.”
An Nhạc lắc đầu: “Ta không sao, ngươi ngồi đi.”
Đường Tử Khiên không ngồi xuống, Vân Nhiễm hỏi hắn: “Ngươi tới làm gì?”
Đường Tử Khiên khẽ liếc An Nhạc, trầm ổn nói: “An Nhạc, hoàng thượng
không chịu từ bỏ ý đồ để ngươi gả cho Trầm đại tướng quân thành Liên
Dương.”
“Ta biết,” An Nhạc gật đầu, nàng đã sớm biết chuyện này.
Đường Tử Khiên nhướng mày rậm, thong dong nói: “An Nhạc, trước đó là ta
tổn thương ngươi, nhưng mấy ngày nay ta đã hiểu. Không phải ta không có
cảm giác với ngươi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ta cưới ngươi,
chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ đồng ý, ngươi cũng sẽ không cần phải gả
cho Trầm đại tướng quân.”
An Nhạc cùng Vân Nhiễm đều ngây người.
Người trước không nói gì, người sau hừ lạnh: “Đường Tử Khiên, ngươi đang nói quỷ gì đó, ngươi cho rằng muốn cưới là cưới được sao. Nhớ kỹ, trên
đời này luôn có thứ không phải cứ là được, ngươi cho rằng đã làm tổn
thương người khác, chỉ cần một câu nói liền có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Tử Khiên nghe Vân Nhiễm nói vậy, sắc mặt tối lại, nhanh chóng
ngẩng đầu, thâm trầm nói: “Vân Nhiễm, đây là chuyện của ta cùng An Nhạc, tốt nhất ngươi đừng xen vào, mời ngươi đi ra ngoài cho chúng ta nói
chuyện.”
Vân Nhiễm tối mặt, nhưng nghĩ lại Đường Tử Khiên nói không sai, đây là
chuyện của hắn cùng An Nhạc, nàng nhúng tay vào cũng không tốt lắm, nên
đứng dậy chuẩn bị rời đi.
An Nhạc lại gọi nàng ở lại: “Trường Bình, ngươi không cần phải đi.”
Nói xong, nàng nhìn Đường Tử Khiên, khẽ cười: “Đường Tử Khiên, Trường
Bình có thể thay ta quyết định, lời của nàng chính là ý của ta. Ngươi
cho rằng mọi thứ trên đời này chỉ cần ngươi muốn là sẽ có sao. Trước đây ta yêu ngươi, ngươi là trời của ta, ngươi cho rằng bây giờ vẫn là trời
của ta sao, chạy tới đây bày ra vẻ mặt cứu vớt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ
mang ơn gả cho ngươi sao. Nếu vậy, ta phải nói ngươi nghĩ nhiều rồi. Bây giờ ngươi không là gì cả, ta không thích ngươi, không yêu ngươi, nếu
bắt ta phải chọn giữa ngươi và Trầm tướng quân, ta tình nguyện gả cho
Trầm Thụy cũng không gả cho ngươi.”
An Nhạc vừa nói xong, Đường Tử Khiên trợn mắt không thể tin, trong mắt
ngập tràn đau lòng, mấy ngày nay hắn không xuất hiện, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Hắn muốn giữ trạng thái tốt nhất xuất hiện trước mặt nàng.
Bây giờ trong lòng hắn, không có Vân Hương Di, không có bất kỳ ai, hắn
là một người hoàn toàn mới, chờ nàng đón nhận hắn, nhưng nàng lại nói
nàng từ bỏ, nàng không thích hắn, không yêu hắn.
Vì sao lại như vậy.
Đường Tử Khiên lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch.
“Không phải là yêu sao, vì sao nhanh như vậy đã hết, đây là yêu sao?”
An Nhạc cười rộ lên: “Yêu không có nghĩa là đứng yên một chỗ chờ đợi,
nếu không quý trọng, nó sẽ bay đi. Mà tình yêu của ta, từ lúc ngươi làm
tổn thương ta đã từ từ rời đi. Đường Tử Khiên, sau này hãy yêu thương
thê tử của ngươi cho tốt, không cần chờ nàng bị tổn thương rồi mới đi
yêu nàng, tình yêu như vậy nữ nhân đều không nhận nổi.”
Đường Tử Khiên bình tĩnh nhìn An Nhạc, hắn muốn từ trong sự kiên định
của nàng nhìn ra một chút không nỡ, nhưng không có, cái gì cũng không
có, ánh mắt nàng trong như nước, khi nhìn hắn giống như một người quen
cũ, không phải người yêu.
Nhìn ánh mắt như vậy, hắn có thể xác nhận một chuyện, nữ nhân này không yêu hắn, không thích hắn.
Đường Tử Khiên không chịu nổi đả kích như vậy, xoay người chạy ra ngoài, An Nhạc nhìn hắn rời đi, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu im lặng.
Vân Nhiễm đi tới bên cạnh nàng, “An Nhạc, nếu còn thích hắn, hay là thử xem.”
Nàng biết An Nhạc cũng không hoàn toàn từ bỏ, đã từng yêu, không phải nói bỏ liền bỏ.
An Nhạc lắc đầu: “Ta với hắn đã không còn khả năng, tổn thương nặng như
vậy, dù lành nhưng vết sẹo kia vẫn còn. Huống chi ta không thể chấp nhận chuyện như vậy, nếu không có đứa nhỏ kia, có lẽ ta sẽ chấp nhận hắn,
nhưng bây giờ thật sự không được.”
An Nhạc lắc đầu, trong mắt mờ sương, đau lòng nghĩ tới đứa nhỏ nàng còn
chưa được gặp. Nếu sớm biết nàng nhất định sẽ bảo vệ nó, đáng tiếc nàng
không biết, chuyện này chứng tỏ nàng với Đường Tử Khiên hữu duyên vô
phận.”
“Nếu đã quyết định buông tay, không nên nghĩ nhiều.”
Vân Nhiễm khuyên nhủ, An Nhạc ngẩng đầu khẽ cười: “Được, không nghĩ, ta còn phải nghĩ nên làm thế nào để xuất cung mới phải.”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài có cung nữ tiến vào, kinh hoàng nói: “Công
chúa, không xong rồi, công chúa Vinh Đức dẫn người tới đây.”
“Vinh Đức, nàng tới đây làm gì?” An Nhạc lạnh lùng, nàng không còn gì để nói với hoàng muội này, trước đây còn tưởng nàng ta là người tốt, bây
giờ nhận ra, cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa.
Ngoài cửa có vài bóng người đi tới, dẫn đầu là công chúa Vinh Đức một
thân váy đỏ uốn lượn thướt tha, có điều trên mặt nàng ta che một tầng sa mỏng, chỉ để lộ ra cặp mắt hung tàn nhìn Vân Nhiễm. Vừa nhìn thấy nữ
nhân này, công chúa lại nhớ tới Yến Kỳ dẫn người cản đường, ra tay dạy
dỗ nàng.
Nếu không phải vì tổ huấn sư môn không thể tương tàn, chỉ sợ nam nhân
này có thể đánh chết nàng. Tuy rằng không chết, nhưng thuộc hạ của hắn
đánh mặt nàng xưng lên, may mắn bên cạnh nàng có không ít cao thủ, mới
khiến mình không chịu thiệt thòi lớn, Yến Kỳ cũng không muốn gặp phiền
phức lớn trong cung, nên mới dừng tay.
Nhưng mặt của nàng vừa xưng lại thâm, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp động
lòng người bị đánh thành bánh bao, hận ý công chúa lại nhiều hơn một
phần. Tất cả đều do tiện nhân Vân Nhiễm, nàng không hiểu, vì cái gì, Yến Kỳ lại sủng nữ nhân này như vậy, nàng ta có chỗ nào tốt, nàng không
nhìn thấy nữ nhân này có điểm nào đáng giá, để hắn si mê như vậy.
Nàng kém nữ nhân này sao? Công chúa Vinh Đức không cho là như vậy.
Bên người công chúa Vinh Đức, ngoại trừ cung nữ, còn có một nam tử cao
gầy khuôn mặt lạnh lùng. Vân Nhiễm đã từng nhìn thấy nam tử này, trước
đó nàng cùng Hạ Tuyết Dĩnh uống trà trên đường nhìn thấy hắn.
Nhưng lúc đó, khoảng cách khá xa, nên Vân Nhiễm không chú ý. Bây giờ tới gần, Vân Nhiễm thấy rõ, không khỏi nheo mắt lại nhìn chằm chằm, nam
nhân này có chút quen thuộc. Nàng nhớ tới đồ đệ Trầm Cách, hắn xuất thân từ y thuật thế gia Trầm gia Tuyết Cốc, chẳng lẽ tên này cũng là người
Tuyết Cốc.
Chỉ thấy công chúa Vinh Đức dẫn người vào, lạnh băng lên tiếng: “Nghe
nói hoàng tỷ mắc bệnh hiểm nghèo, hoàng muội dẫn danh y tới chữa bệnh
cho hoàng tỷ, người đời đều nói quận chúa Trường Bình y thuật cao siêu,
xem ra hoàng muội thấy cũng không đúng, nếu không sao không trị khỏi
bệnh hiểm nghèo của hoàng tỷ.”
Nói xong, nàng ta nhìn nam tử bên cạnh: “Trầm Chiêu, kiểm tra cho hoàng
tỷ một chút, xem có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo của nàng hay không.”
Vân Nhiễm khẽ chớp mi, Trầm Chiêu, xem ra đúng là người Trầm gia Tuyết
Cốc, không ngờ nam nhân này lại ở cùng một chỗ với công chúa Vinh Đức,
thật sự không phải chuyện tốt.
Trong lòng Vân Nhiễm suy nghĩ, nhìn An Nhạc, hai người trao đổi bằng ánh mắt. Biết rõ, công chúa Vinh Đức sẽ không tốt bụng dẫn người tới khám
bệnh cho An Nhạc, rõ ràng là muốn trị khỏi bệnh ch nàng để để nàng gả
tới thành Liên Dương, gả cho Trầm đại tướng quân.”
Trầm Chiêu nghe lời công chúa Vinh Đức, đi tới bên cạnh An Nhạc. Nàng trực tiếp quát lạnh.
“Đứng lại.”
Trầm Chiêu đứng lại, An Nhạc lạnh lùng nói: “Hoàng muội, còn ra thể
thống gì, dẫn một nam nhân xông vào hậu cung khám bệnh cho hoàng tỷ, hắn không phải thái y, không có tư cách ra vào hậu cung.”
An Nhạc dứt lời, công chúa Vinh Đức nở nụ cười: “Hoàng tỷ, hoàng huynh
đã đồng ý, hoàng muội mới dẫn hắn tới. Hơn nữa hắn nguyện ý chữa bệnh
cho tỷ, là phúc phận của tỷ, hắn là người của Trầm gia ở Tuyết Cốc, nhất định có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo của tỷ.”
Công chúa Vinh Đức nở nụ cười độc ác nhìn Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm hơi tối mắt, xem ra nàng cần phát tín hiệu, để Trầm Cách lập
tức tới Lương Thành một chuyến, dẫn huynh trưởng hắn về Tuyết Cốc.
Lãm Y Cốc của nàng có y quán ở khắp nơi, do ngũ đại đệ tử của nàng mở,
cho nên chỉ cần đến y quán đưa tin, sẽ có người báo cho Trầm Cách.
An Nhạc nghe công chúa Vinh Đức nói vậy, trong lòng lạnh hơn, hạ quyết
tâm, nhất định phải rời khỏi cung, chẳng sợ làm nữ tử bình dân hai bàn
tay trắng, cũng tốt hơn làm công chúa có một hoàng muôi như vậy.
Trầm Chiêu đi tới kiểm tra cho An Nhạc.
Công chúa Vinh Đức đi tới trước mặt Vân Nhiễm, ngoài cười nhưng trong
không cười nói: “Quận chúa Trường Bình vẫn nên học tập cho tốt, đừng ỷ
vào mình biết một chút da lông, liền quảng bá khắp nơi y thuật cao siêu. Nhìn xem Trầm Chiêu sẽ chữa khỏi cho hoàng tỷ, hắn có thể khiến nàng
xinh đẹp như hoa gả tới thành Liên Dương.”
Vân Nhiễm cười nhạt: “Y thuật trên thế gian, vốn là vô cùng, bản quận
chúa không phải là thần, cái gì cũng biết, nhưng bản quận chúa thấy hình như mặt công chúa bị thương. Ta có thể nắm chắc sẽ chữa khỏi.”
Vân Nhiễm cũng không biết vết thương trên mặt công chúa Vinh Đức là do
Yến Kỳ ra lệnh cho thuộc hạ làm. Sở dĩ nàng nói thế là vì nữ nhân này
thích nhất là lộ ra khuôn mặt thiên kiều bá mị, bây giờ lại che mặt lại, không cần nghĩ cũng biết chắc đã bị thương.
Vân Nhiễm vừa nói xong, mắt công chúa Vinh Đức thị huyết muốn giết
người, hận không thể ăn nữ nhân này, dám cười nhạo nàng, tiện nhân, nữ
nhân đáng chết, thật muốn giết nàng.
“Ngươi?”
Công chúa Vinh Đức còn chưa nói xong, đã nghe thấy Trầm Chiêu lên tiếng: “Công chúa, công chúa An Nhạc không mắc bệnh hiểm nghèo, cũng không
phải bệnh gì, hình như ăn phải đồ gì đó, nên phát sốt ngất đi, rồi mọc
mụn mủ.”
Công chúa Vinh Đức nhướng mày: “Vậy, ngươi có thể chữa cho nàng sao?”
“Để ta thử xem, chắc không có vấn đề gì.”
Trầm Chiêu không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng. An Nhạc đen mặt,
bàn tay khẽ nắm lại, nếu như nam nhân này chữa khỏi cho nàng, không có
gì bất ngờ nàng phải tới biên quan gả cho Trầm tướng quân.
Vân Nhiễm cũng tối mắt, người Trầm gia, y thuật quả không tệ, điểm này
nàng biết. Trầm Cách tuy là đệ tử của nàng, nhưng y thuật cực kỳ cao
siêu, hắn bái nàng làm sư phụ chỉ vì muốn học giải phẫu, nàng cũng học
đông y từ hắn, y thuật Trầm gia quả thật bất phàm.
Không ngờ nàng hạ dược cho An Nhạc, lại bị Trầm Chiêu phát hiện, bệnh hiểm nghèo của An Nhạc có khả năng được chữa khỏi.
Công chúa Vinh Đức nghe thấy vậy, ý cười hiện lên, nhìn Trầm Chiêu: “Vậy ngươi hãy chữa trị cho hoàng tỷ, nhất định phải trị được.”
Xem ra An Nhạc không muốn gả cho Trầm Thụy, nàng càng muốn khiến nàng ta gả cho hắn. Hơn nữa nàng sẽ nói cho Trầm Thụy, An Nhạc không muốn gả.
Nếu một người nam nhân biết nữ nhân kia không muốn gả cho mình, có thể
tưởng tượng hắn sẽ căm tức thế nào, An Nhạc sẽ không có ngày lành.
Trầm Chiêu đáp lời.
Công chúa dặn dò Trầm Chiêu xong, lại ra lệnh cho hai cung nữ bên người: “Các ngươi ở lại nghe Trầm đại phu phân phó, làm việc theo mệnh lệnh
của hắn.”
“Ân, công chúa.”
Nàng ta muốn để hai cung nữ giám thị nhất cử nhất động của An Nhạc, tuyệt không để nàng ta có cơ hội chạy thoát.
Công chúa Vinh Đức nhìn An Nhạc: “Hoàng tỷ, an tâm dưỡng bệnh đi, không
cần lo lắng bệnh nặng, phải rồi, hoàng muội phái người bảo vệ hoàng tỷ,
sẽ không để người khác xúc phạm tới hoàng tỷ.”
Nàng ta không thèm nhìn mọi người trong phòng, sải bước đi ra ngoài, dặn dò thị vệ: “Các ngươi phái thêm người tới đây canh phòng bốn phía, bảo
vệ tốt công chúa, nếu để xảy ra sai lầm gì, các ngươi cũng đừng nghĩ
sống.”
“Ân, công chúa.”
Âm thanh vang dội bên ngoài truyền vào trong phòng, Vân Nhiễm cùng An Nhạc nghe thấy rất rõ, nhìn nhau không nói gì.
Trầm Chiếu băt đầu bốc thuốc cho An Nhạc, sai công chúa đi sắc thuốc,
Vân Nhiễm nói chuyện với An Nhạc, vừa nói vừa ngắm Trầm Chiêu, phát hiện tên này rất giống Trầm Cách.
Nàng nhớ rõ Trầm Cách từng nói, hắn rời khỏi Tuyết Cốc vì đi tìm đại ca hắn, đại ca hắn là ai, có khi nào là Trầm Chiêu.
…
Ban đêm, trong cung hoàng hậu, Vân Nhiễm đang nói chuyện với Yến Kỳ, hai người thương lượng tìm cách cứu An Nhạc. Bởi vì bên ngoài cung điện có
rất nhiều người tuần tra nên cần Yến Kỳ tự mình đi bố trí, nhưng Yến Kỳ
lo lắng Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, nếu ta đi rồi, nàng gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Vân Nhiễm khẽ cười, sung sướng nhìn Yến Kỳ.
“Chàng tin tưởng ta một chút được không, không cần lo lắng cho ta, không ai có thể tùy tiện khiến ta bị thương. Chàng nên đi sắp xếp tốt sau khi cứu An Nhạc ra, một công chúa như nàng, rời khỏi hoàng cung sẽ không
còn là công chúa, biết sống thế nào?”
Yến Kỳ nhướng mày: “Ta để cho Sở Văn Hiên phụ trách, đến khi nàng ta có khả năng tự lập thì thôi.”
“Được.”
Vân Nhiễm cũng có chút ấn tượng với Sở Văn Hiên, lần trước Yến Kỳ đánh
quận chúa Nhược Uyển, chính người này đã cứu nàng ta, mới khiến nàng ta
thoát nạn. Sau đó nàng lại nghe Yến Kỳ nói Sở Văn Hiên là thuộc hạ của
hắn, phụ trách tổ chức mật thám Thất Sát.
Một nam nhân như vậy, tuy rằng chỉ là con thứ Cẩm thân vương, nhưng có
năng lực, cũng không tệ, Vân Nhiễm yên tâm giao An Nhạc cho hắn.
“Chúng ta chia ra hành động, lát nữa ta sẽ tạo hỗn loạn, chàng lập tức châm lửa đốt điện thừa cơ cứu người ra.”
Vân Nhiễm cười lắc mình rời đi, ánh mắt Yến Kỳ dịu dàng, nhìn nàng đi khuất hắn mới rời khỏi.
Vân Nhiễm dẫn hai nha hoàn đi thẳng tới cung điện của An Nhạc.
Trong màn đêm yên tĩnh, vài bóng người theo sát người nàng, mắt thấy
người kia muốn tới cung điện của An Nhạc, nhưng tự nhiên lại dừng bước
rẽ sang một hướng khác gần điện Gia Nghi. Kẻ bám theo chần chờ một lúc
rồi bám theo, nàng cũng muốn nhìn xem nữ nhân này muốn giở trò gì.
Theo sau Vân Nhiễm chính là công chúa Vinh Đức.
Công chúa Vinh Đức đoán, Vân Nhiễm sẽ không trơ mắt nhìn An Nhạc gả cho
Trầm Thụy. Tất nhiên sẽ nghĩ cách đưa nàng rời cung, cho nên tối nay
nàng ta đã sớm dẫn thuộc hạ chờ ngoài cung hoàng hậu, muốn bắt Vân Nhiễm hiện hình, mắt công chúa Vinh Đức sáng lên.
Vân Nhiễm vẫn không dừng bước, đi tới điện Bắc Giam, đây là nơi ở của thái giám hạ đẳng trong cung.
Công chúa Vinh Đức nghi ngờ, Vân Nhiễm tới đây làm gì. Nàng đang suy
nghĩ, phía trước đã không thấy bóng dáng Vân Nhiêm. Công chúa Vinh Đức
tiến lên vài bước, nhìn thấy trong hành lang có ánh sáng lóe lên, hai
bóng người vụt qua, chính là Vân Nhiễm.
Công chúa Vinh Đức không chút suy nghĩ, dẫn người đuổi theo bóng người
kia, trong lòng sung sướng. Chẳng lẽ đêm nay bắt được con cá lớn, quận
chúa Trường Bình có tư tình trong cung, nếu vậy thì tốt quá, để xem Yến
Kỳ còn muốn một nữ nhân lả lơi ong bướm.
Nàng ta theo sát, nhìn thấy bóng người nhanh chóng biến mất trong một
gian phòng điện Bắc Giam, công chúa Vinh Đức không chút nghĩ ngợi xông
vào. Bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nàng ta cẩn thận nghe
ngóng, bên trong có tiếng thở dốc, rõ ràng là có trò. Công chúa Vinh Đức tràn ngập sung sướng, giơ tay cho vài tên thuộc hạ chờ ở ngoài, chính
mình dùng sức đẩy cửa xông vào.
Cảnh cửa phía sau bị gió thổi qua khép lại.
Trong điện Bắc Giam, ánh đèn mông lung dịu dàng, có mội người đang ngồi
trong thùng gỗ tắm rửa, không gian yên tĩnh, không có ai ngoại trừ người đang tắm. Sắc mặt công chúa Vinh Đức thay đôi nhanh chóng lui lại, đúng lúc này thái giám kia quay đầu lại, thấy trong phòng có người, liền hét lên: “A, người đâu, có người nhìn lén ta tắm rửa.”
“Người đâu, có người nhìn lén ta tắm rửa.”
Tiếng kêu vang dội, như phá mây vượt trăng mà rới, bên ngoài vang lên
tiếng gõ cửa bùm bụp, lại có không ít tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn, chứng tỏ nhiều người đang tới.
Công chúa Vinh Đức đen mặng, cắn răng mắng Vân Nhiễm, nhất định là nàng
ta gài bẫy mình, đường đường là công chúa, lại đi nhìn lén người khác
tắm.
Công chúa Vinh Đức thấy người bên ngoài sắp tới, không chút nghĩ ngợi
lao qua cửa dổ, đáng tiếc cửa đã bị đóng chặt, không thể mở, nàng ta
càng vội càng không mở được.
Lúc này cửa mở ra, vài bóng người tiến vào, có người nhanh nhẹn thắp đèn trong phòng lên.
Dưới ngọn đèn sáng rực, người người đều nhìn thấy một nữ nhân đứng dưới
cửa sổ, váy đỏ như máu, trên mặt che sa mỏng, không cần nhìn cũng biết
là ai. Công chúa Vinh Đức.
Thái giám vừa hét chói tai không khỏi rụt thân mình, dấu vào trong nước, giống như sợ công chúa nhìn hắn.
Phía trước của, rất nhiều thái giám sửng sốt, không ai dám lên tiếng.
Nhưng người đứng phía sau không biết tình hình phía trước, vẫn dồn dập
kéo tới, nghị luận.
“Có người nhìn lén Tiểu Thanh tắm.”
“Thật hay giả.”
“Bây giờ đang bị bắt lại, nhanh đi xem.”
Người bên trong bất động, bên ngoài ngày càng có thêm nhiều người đi tới, điện Bắc Gia loạn thành một đoàn.
Lúc này công chúa Vinh Đức hận không thể cầm kiếm đi giết chết Vân
Nhiễm, chắc chắn tiện nhân này cố ý dẫn mình tới đây. Nàng đã để thuộc
hạ ở bên ngoài, không ngờ lại trúng kế.
Nơi này mọi người đang ầm ĩ, chỗ khác lại có người hét: “Không xong, điện của công chúa An Nhạc bị cháy, nhanh đi dập lửa.”
Tiếng hét vừa vang lên, công chúa Vinh Đức đen mặt, nghiến răng, nhanh
chóng chạy ra bên ngoài, thái giám đằng trước không kịp tránh né, có
người không nhận ra công chúa Vinh Đức, nhao nhao hét lên.
“Hái hoa tặc, chạy đi đâu, mau bắt lại.”
Một người kêu, càng nhiều người hét lên: “Mau bắt hái hoa tặc, ban đêm nhìn lén Tiểu Thanh tắm, rõ ràng là tìm chết.”
“Mau bắt lấy nàng.”
Trước sau đều có người, nhất thời trở nên chật chội, công chúa Vinh Đức
nóng vội muốn tới điện Gia Nghi. Cho nên hét lên: “Cả đám cút ngay cho
bản cung, nếu không, xem bản cung có giết các ngươi không.”
Nàng vừa dứt lời, bàn tay bắn ra nội lực cường đại, xoay mình thoát ra ngoài, vài người bị đánh văng ra xa.
Không ít thái giám bây giờ mới nhận ra người tới điện Bắc Giam là công chúa Vinh Đức.
Không ai dám chặn nàng, nhưng có người tránh không kịp, đều bị công chúa đả thương.
Người người đau đớn kêu lên, đến tận khi công chúa Vinh đức rời khỏi, phía sau ồn ào bàn tán.
“Không ngờ công chúa Vinh Đức lại có sở thích như vậy.”
“Người không thể nhìn bề ngoài.”
“Ngươi đừng nói, để công chúa nghe thấy chỉ sợ mất mạng.”
Sắc mặt công chúa Vinh Đức dữ tợn, điên cuồng lao thẳng tới cung điện
của An Nhạc. Lúc này lửa đã ngút trời, nhiều người đang dập lửa, công
chúa vừa tới, vài tên thị vệ lắc mình đi tới cung kính hành lễ: “Công
chúa.”
“Công chúa An Nhạc đâu?”
“Đang ở bên trong điện.”
“Sao các ngươi không cứu người,” sắc mặt công chúa Vinh Đức không tốt
lắm, nàng ta có thể khẳng định, trò tối nay là do Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm
sắp xếp, mục đích của bọn họ là cứu An Nhạc xuất cung. Không có gì bất
ngờ, chỉ sợ An Nhạc đã được cứu ra.
Vài tên thị vệ bất an nói: “Bẩm công chúa, lửa quá lớn, thuộc hạ không có biện pháp xông vào.”
Công chúa Vinh Đức nhíu mày, khóe môi cười âm ngoan, nhìn vài tên thị vệ ra lệnh: “Các ngươi lập tức thực hiện phương án thứ hai, tìm quận chúa
Trường Bình, xem nàng ta đang ở đâu?”
“Ân.” Vài bóng người lắc mình rời đi nhanh chóng tìm kiếm Vân Nhiễm. Rất nhanh đã tìm được vị trí của nàng, gần điện Gia Nghi, sở dĩ Vân Nhiễm
tới đây là để đánh lừa người khác, tránh cho bọn họ lấy cớ nói An Nhạc
không có trong điện.
Sắc mặt công chúa Vinh Đức tối sầm lại, ánh mắt u ám, thị huyết cười lạnh, thật đúng là trời cũng giúp ta.
Hơn mười bóng người nhanh chóng tiến về phía Vân Nhiễm, lúc này bóng đêm dày đặc, xung quanh rất đông người, ai cũng vội vàng dập lửa, nên không để ý tới góc của Vân Nhiễm.
Công chúa Vinh Đức dẫn người bao vây Vân Nhiễm, nàng lập tức cảm nhận
được sát khí, nhanh chóng dẫn hai nha hoàn lui về phía sau. Gọi Long
Nhất, Long Nhị, Trực Nhật cũng xuất hiện. Yến Kỳ để hắn tới bảo vệ nàng.
Vài người vừa xuất hiện bảo vệ Vân Nhiễm cùng tiểu nha hoàn, đột nhiên
có một chiếc lưới lớn bủa vây tới, đám người Long Nhất dùng lực công
kích tấm lưới kia giăng xuống. Đồng thời Trực Nhật ra tay công kích đám
thị vệ.
Vân Nhiễm cùng hai nha hoàn hẳn về phía sau, định rời đi, đột nhiên phía sau nổi lên sương mù dày đặc, không thấy bóng người. Sắc mặt đám người
Trực Nhật khó coi, hét to: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm cảm thấy phía sau mình có một lực đạo mạnh tập kích tới, hút
nàng vào. Sắc mặt nàng có coi nhanh chóng vận nội lực, nhưng lại không
thể nhúc nhích. Một tiếng trống vang lên, nàng bị hút vào, làn khói dày
đặc biến mất trong nháy mắt, đám người đang đánh nhau biến sắc mặt, bởi
vì không thấy Vân Nhiễm.
Long Nhất, Long Nhị, hét thất thanh: “Quận chúa.”
Trực Nhật cũng biến sắc: “Quận chúa Trường Bình.”
Quận chúa Trường Bình mất tích, Trực Nhật lo lắng, xem ra trong cung còn có bí mật, hắn cần lập tức báo cho chủ tử.
Công chúa Vinh Đức đắc ý cười to trong đêm tối, Vân Nhiễm, lần này bản
cung nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn, ta muốn xem ai cứu
được ngươi.
Phía trước cửa thành tối đen, một chiếc xe ngựa đang dừng bên đường, có
người đang dựa vào cửa xe chờ đợi, miệng ngậm cọng cỏ, ánh mắt nhìn cửa
thành, chân lắc qua lắc lại.
Vài tên thuộc hạ phía sau không ai dám lên tiếng.
Đến tận khi trong màn đêm vang lên tiếng vó ngựa, nam tử tà mị lười biếng nhảy xuống xe, cung kính lên tiếng: “Gia.”
Công chúa An Nhạc trắng bệch mặt, thở hổn hển, vừa rồi Yến quận vương
dẫn nàng chạy tới đây, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Võ công của nam nhân
này quá lợi hại, khinh công quá nhanh, nàng chỉ cảm thấy gió vù vù tạt
qua tai, không mở được mắt, hai má bị gió tạt đau đớn.
Cuối cùng cũng được xuống đất, không nhịn được chạy tới bên cạnh nôn ọe.
Sở Văn Hiên không nhịn được nhíu mày, bất mãn lên tiếng: “Gia, để thuộc
hạ dẫn theo lá ngọc cành vàng yếu ớt của hoàng gia, nếu làm hỏng, thuộc
hạ không chịu trách nhiệm bồi thường.”
Sở Văn Hiên vừa nói xong, An Nhạc cố gắng đứng dậy, lạnh lùng lườm hắn: “Ngươi cho rằng bản cung muốn đi theo ngươi sao.”
Sở Văn Hiên tặc lưỡi: “Thật là cá tính, nhưng ta nhắc nhở công chúa điện hạ một câu, từ giờ trở đi, ngươi đã không phải công chúa, chỉ là dân
chúng bình thương, đã hiểu chưa? Nếu ngươi luyến tiếc vinh hoa phú quá,
có thể bảo Yến quận vương dẫn quay trở lại, làm lá ngọc cành vàng như
trước đây.”
An Nhạc bị Yến Kỳ dẫn ra ngoài thành có chút mang, từ nhỏ nàng sống
trong kinh thành chưa từng rời đi. Tuy rằng biết bên ngoài rộng lớn,
nhưng cũng có chút sợ hãi, giờ Sở Văn Hiên trêu chọc như vậy, nàng lại
không thấy sợ, trực tiếp quát lạnh: “Ai nói ta luyến tiếc vinh hoa phú
quý, nếu tiếc, ta cũng không phải giả chết.”
Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Sở Văn Hiên, nhìn Yến Kỳ nói: “Yến
quận vương, quay về nhắn với Nhiễm Nhi, ta sẽ sống tốt, có duyên ngày
khác gặp lại, nàng là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, Yến Kỳ thấy Sở Văn Hiên bất động, liền ra lệnh: “Còn không đuổi theo, về sau nàng chính là nhiệm vụ của ngươi, nếu không hoàn thành, xem bản quận vương trừng trị ngươi thế nào.”
“A,” Sở Văn Hiên sợ hãi, sắc mặt hơi khó coi, sải bước chạy theo An Nhạc: “Này, công chúa, ngươi đi chậm một chút.”
An Nhạc cũng không thèm để ý Sở Văn Hiên, nàng không tin, rời khỏi nam nhân này, nàng không sống được.
Hai người đang giằng co, trong màn đêm có người tới gần Yến Kỳ, Trực
Nhật lắc mình xuất hiện, nhanh chóng bẩm báo: “Gia, không xong rồi, quận chúa Trường Bình mất tích.”
“Cái gì?”
Nháy mắt Yến Kỳ hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt tràn ngập sát khí, túm cổ
áo Trực Nhật, hét lên: “Trực Nhật, không phải bản quận vương ra lệnh
ngươi bảo vệ nàng an toàn sao?”
“Thuộc hạ luôn bảo vệ quận chúa, nhưng chúng ta trạm chán đám người công chúa Vinh Đức, hai bên đánh nhau, nhưng ai ngờ một trận sương mù dày
đặc nổi lên, quận chúa đột nhiên biến mất, thuộc hạ lập tức tới đây bẩm
báo cho gia.”
Công chúa An Nhạc vừa nghe thấy Vân Nhiễm mất tích, liền khẩn trương
chạy vội tới truy hỏi: “Ngươi nói Trường Bình mất tích, đang yên lành
sao lại mất tích.”
“Thuộc hạ không biết, nhưng thật sự không thấy, ngay tại phía tây điện Gia Nghi của công chúa.”
Yến Kỳ nắm chặt tay, nổi cả gân xanh, vẻ mặt sát khí: “Đi, lập tức tiến
cung, bản quận vương dù lật cả hoàng cung, cũng phải tìm thấy Nhiễm
Nhi.”
An Nhạc nhanh chóng chạy tới, nói: “Yến quận vương, ta trở về với ngươi, ta muốn đi tìm Nhiễm Nhi.”
Nếu Nhiễm Nhi vì nàng mà mất tích, nàng đi cũng không yên tâm, nàng sẽ không đi.
Nhưng Yến Kỳ đã không thấy bóng dáng, Sở Văn Hiên nheo mắt nhìn nữ nhân
này. Thật không ngờ nàng ta cũng là người coi trọng tình nghĩa, thật vất vả thoát ra, lại vì bằng hữu muốn quay lại, bây giờ thật sự rất ít
người có tình như vậy.”
An Nhạc hét lên: “Yến quận vương, dẫn ta cùng về đi.”
Sở Văn Hiên có ý tốt nhắc nhở nàng: “Yến quận vương đã đi rồi, ngươi gọi hắn cũng không nghe thấy, huống hồ vất vả lắm mới xuất cung, sao lại
trở về.”
An Nhạc nghe Sở Văn Hiên nói vậy, kéo tay hắn: “Dẫn ta về, ta nhất định
phải tìm thấy Trường Bình, nếu không ta sẽ không đi, nàng có chuyện gì,
ta sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Sở Văn Hiên nhếch miệng, né tay của An Nhạc: “Thứ lỗi, ta không thể nghe lệnh, ta chỉ nghe lệnh của Yến quận vương, về phần ngươi, ta chỉ phụ
trách bảo vệ.”
“Ta không cần ngươi bảo vệ, ngươi chỉ cần đưa ta về là được.”
An Nhạc hét lên, đáng tiếc Sở Văn Hiên không để ý tới nàng, An Nhạc thấy vậy lại quát lên: “Ngươi không giúp, ta không thể về sao? Ta có thể tự
mình đi về.”
Nói xong, nàng sải bước đi về phía Lương Thành, Sở Văn Hiên hơi đen mặt, xem ra nữ nhân này thật nóng tính. Thân hình vừa động điểm huyệt An
Nhạc: “Ngươi đừng quản chuyện của quận chúa, Yến quận vương sẽ xử lý
chuyện này, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
“Ngươi mau thả ta ra, ta muốn trở về, đừng ép ta.”
An Nhạc thét choi tai, Sở Văn Hiên có chút bất đắc dĩ, trước giờ chưa
từng gặp người giương nanh múa vuốt như vậy, đành phải thỏa hiệp: “Được
rồi, như vậy đi, chúng ta không vào thành, ta phái người đi tìm hiểu tin tức, xem Yến quận vương điều tra thế nào, ngươi thấy có được không?”
An Nhạc suy nghĩ một chút cuối cùng đồng ý: “Được.”
Trước khi vào cung, Yến Kỳ đến phủ Vân vương báo cho Vân Tử Khiếu chuyện Vân Nhiễm mất tích, như chọc phải tổ ong vò vẽ, Vân Tử Khiếu xù lông
như chim trĩ dẫn người xông vào hoàng cung.
Sở dĩ Yến Kỳ làm vậy, là vì chính mình dẫn người tiến cung danh không
chính ngôn không thuận. Vân Tử Khiếu lại khác, ông là phụ vương của
Nhiễm Nhi, nàng mất tích trong cung, ông dẫn người đi tìm là chuyện
thường tình.
Hoàng thượng dù có chút căm tức, nhưng cũng không ngăn cản, để cho hai
người điều tra trong ngoài cung, còn phái thị vệ trợ giúp.
Tìm kiếm một ngày một đêm, kiểm tra trong cung hai lần, vẫn không thấy Vân Nhiễm.
Nàng giống như biến mất, Yến Kỳ gần như phát điên, cả một ngày không ăn
không ngủ, người lạnh như khối băng, không ai dám tới gần.
Hắn giống như kẻ điên tìm kiếm quanh điện Gia Nghi, kiếm đi kiếm lại,
từng góc một, đôi mắt mờ tơ máu. Vốn hắn còn định đi bắt công chúa Vinh
Đức rới tra hỏi, nhất định nữ nhân này biết nội tình, nếu nàng dám không nói, hắn không ngại giết người. Đáng tiếc người của hắn không tìm được
công chúa Vinh Đức, ả ta đã trốn đi.
Yến Kỳ điên cuồng, không ăn không ngủ, tìm kiếm trong cung điện, cung nữ thái giam trong đầu đều nghĩ.
Có khi nào Yến quận vương phát điên không.
Ngoài cửa thành, An Nhạc nhận được tin, tâm trạng cũng không tốt, nàng nóng vội muốn về cung tìm Vân Nhiễm.
Sở Văn Hiên đánh nàng bất tỉnh hai lần, tỉnh dậy nàng lại muốn về cung.
Sở Văn Hiên chưa từng thấy nữ nhân này quật cường như vậy, cuối cùng
không nhịn được hét lên: “Ngươi về cung cũng không có cách, ngay cả Yến
quận vương còn không tìm được, ngươi có thể tìm được sao? Chắc chắn
trong cung có cơ quan bí mật, đáng tiếc không ai biết, ngươi đi thì có
lợi ích gi.”
An Nhạc không nhịn được khóc lên, mắt sưng đỏ, nhưng đầu nàng chợt lóe
lên, đột nhiên nghĩ tới một người. Nếu nói về hoàng cung, người này hiểu rõ hơn ai hết.
Đó là bác nàng trưởng công chúa Phùng dực, bà đã trải qua tam đại vương
triều, cực kì hiểu rõ hoàng cung, nói không chừng bà biết mật đạo trong
cung, chỉ cần bác đồng ý, Vân Nhiễm còn có đường cứu.
Tuy rằng bác cùng Nhiễm Nhi có thù hận sâu đậm, nhưng bây giờ bác đã tới am ni cô ăn chay niệm phật, trong lòng chắc từ bi. Bà sẽ giúp Trường
Bình, nếu không, nàng sẽ quỳ đến chết ở bên ngoài am ni cô.
“Đi, tới am Từ Đường.”
Sở Văn Hiên lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đến am Từ Đường.
Trong am Từ Đường, cây cối vây quanh, một toàn miếu lẳng lặng nằm bên trong, không khí yên tĩnh, tiểu ni cô đang quét lá cây.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, vẻ mặt sợ hãi tránh ra, An Nhạc nhảy xuống xe,
nhanh chóng ra lệnh cho tiểu ni cô: “Nhanh, ta muốn gặp trưởng công
chúa, ta muốn gặp bà.”
“Này,” Tiểu ni cô chần chờ, trưởng công chúa đã nói, không muốn gặp bất kỳ ai, bà muốn một lòng niệm phật trong từ đường.
“Ngươi đưa thứ này cho nàng, nói ta có việc gấp cần gặp.”
An Nhạc lấy ngọc bội bên hông ra, đây là đồ trước khi mẫu phi mất để lại cho nàng, bác đã từng thấy, chỉ cần nhìn, bà sẽ biết là nàng.
Tiểu ni cô cầm ngọc bội đi vào trong, An Nhạc ở phía sau mạnh mẽ nói:
“Ngươi nói với bà, nếu bà không gặp, ta sẽ quỳ đến chết ở ngoài cửa am.”
Tiểu ni cô run sợ, nhanh chóng đi vào trong am.
An Nhạc nóng vội lôi kéo Sở Văn Hiên: “Ngươi nói xem, bà có chịu gặp ta
không, nếu không thì phải làm sao, ta sẽ quỳ đến chết ở đây, xem bà có
đành lòng.”
Nói thật bác của nàng có tật xấu duy nhất là che chở Minh Tuệ, những điểm khác không xấu.
Đối xử với cháu gái các nàng không tệ, cũng không gây khó dễ, lúc phụ hoàng còn sống, bà vẫn thương yêu các nàng.
Sở Vân Hiên vỗ nhẹ tay An Nhạc, ý bảo nàng buông áo hắn ra, nữ nhân này thật điên cuồng.
An Nhạc thấy mình kéo vạt áo Sở Văn Hiên, hình như có chút thất lễ, nàng nhanh chóng cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
Nói xong, nàng lại đi qua đi lại trước cửa am.
Đến tận khi cửa am mở ra, nàng nhanh chóng chạy tới, thấy một người khá
lớn tuổi đi tới, bước chân không vững chắc, là nhũ mẫu của bác Dư ma ma.
“Ma ma, ta muốn gặp bác, ta có việc gấp cần cầu kiến.”
Dư ma ma lắc đầu: “Bác ngươi đã không còn để ý tới tục sự hồng trần, ngươi đừng quấy rầy nàng, trở về đi.”
An Nhạc nhanh chóng kéo tay Dư ma ma: “Cầu xin người, để cho ta gặp bác
đi, ta thật sự có việc gấp, nếu bác không giúp, sẽ có người chết.”
“Vậy thì sao, lòng bác ngươi đã như tro tàn, nàng sống cũng như một cái xác, sẽ không gặp bất kỳ ai.”
Dư ma ma lắc đầu, An Nhạc khóc lớn quỳ xuống: “Ma ma, nếu bác không gặp
ta, ta sẽ quỳ đến chết ở đây, ta cùng chết với Trường Bình.”
An Nhạc vừa nói xong, Dư ma ma giật mình: “Ngươi nói cùng chết với ai.”
“Trường Bình, nàng gặp chuyện trong cung, tự nhiên mất tích, không ai
tìm thấy nàng. Nếu không tìm thấy, nàng nhất định mất mạng, cho nên ta
mới cầu xin gặp bác, nếu nàng không gặp, ta?”
An Nhạc còn chưa nói hết, Dư ma ma đã nóng vội lên tiếng: “Ngươi vào với lão thân đi.”
An Nhạc không ngờ ma ma sẽ đáp ứng, lau nước mắt đi vào trong am, Sở Văn Hiên lại bị ngăn bên ngoài.
Trong từ đường, có Tĩnh Đường là nơi trưởng công chúa đang ở. Trong phạm vi trăm thước, không có ai ngoài trưởng công chúa cùng nhũ mẫu, tiểu ni cô chỉ đến thông báo, bình thường không có ai dám tới gần.
Khói hương lượn lờ, một người đang bình tĩnh ngồi trên đài, thỉnh thoảng niệm kinh, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cũng không dừng lại. An Nhạc thấy trưởng công chúa, muốn mở miệng gọi lại bị Dư ma ma ngăn lại.
Trưởng công chúa dừng niệm một lát, dừng tay, trách cứ Dư ma ma: “Không phải ta đã nói, không gặp bất cứ ai sao?”
An Nhạc nhanh chóng quỳ xuống: “Bác, cầu xin người giúp ta, giúp ta lần này đi”
Sắc mặt trưởng công chúa hờ hững, đứng dậy đi tới đỡ An Nhạc dậy: “An
Nhạc, bây giờ bác đã không hỏi thế sự, sau này không cần tới.”
Dư ma ma nhẹ giọng nói: “Công chúa, là quận chúa Trường Bình xảy ra chuyện.”
Trưởng công chúa ngây người, hạt châu vì dừng sức quá mạnh vỡ vụn.
Trưởng công chúa nhìn Dư ma ma: “Người nói, ai xảy ra chuyện.”
Dư ma ma nhắc lại: “Là quận chúa Trường Bình phủ vân vương.”
An Nhạc nghe thấy câu hỏi của trưởng công chúa, sợ bà không giúp Vân
Nhiễm, liên tục dập đầu: “Bác, người cứu Trường Bình đi, chuyện của Minh Tuệ đã trôi qua, người đừng trách Trường Bình, cứu nàng lần này đi, nếu không nàng sẽ mất mạng.”
Một câu mất mạng, khiến trưởng công chúa biến sắc, nắm chặt tay An Nhạc, trầm giọng quát: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trường Bình mất tích trong cung, tự nhiên biến mất, Yến quận vương cùng Vân vương gia đã tìm kiếm trong ngoài cung, nhưng không thấy. Ta nghi
ngờ trong cung có mật đạo người khác không biết, nên mới tới tìm bác,
bác có biết mật đạo trong cung không.”
“Mật đạo trong cung.”
Trưởng công chúa Phùng Dực thay đổi sắc mặt, trầm giọng hỏi: “Vinh Đức về kinh.”
“Đúng vậy, bác người nhất định phải cứu Trường Bình, phải cứu nàng.”
An Nhạc còn cầu xin, ánh mắt trưởng công chúa sâu như biển, gằn từng chữ: “Về kinh.”