Trong hoàng cung Đại Tuyên có một mê cung
mật đạo, bên trong bố trí rất nhiều cơ quan, rất ít người biết chuyện
này, nhưng công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh lại vô tình phát hiện ra
chuyện này, nên mới lợi dụng cơ quan trong mật đạo kéo Vân Nhiễm vào.
Trong mật đạo, Vân Nhiễm cẩn thận dò đường, may mắn nàng học võ, nên hai mắt có thể nhìn rõ trong bóng tối. Nếu không phía trước toàn một màu
đen, không nhìn thấy gì.
Nàng sờ soạng phát hiện bên trong mật đạo có cơ quan, nên không dám đi
bừa, cẩn thận đừng bước, rẽ loạn cũng không biết đã đi được bao lâu,
càng đi càng thấy mờ mịt, mật đạo này giống như không có điểm cuối. Trên đường đi, nàng gặp nhiều cơ quan, may mắn võ công không tệ nên đều
tránh thoát.
Không biết trong hoàng cung sao lại có một mê cung như vậy, Vân Nhiễm
đang suy nghĩ đột nhiên phía trước bay tới vài mũi ám khí, nàng nhanh
như chớp tránh né, thân hình va vào cách tường, tiếng vang ầm ầm, dọa
Vân Nhiễm nhảy dựng lên. Nàng nhanh chóng tách ra, chỉ thấy bức tường
phía sau lộ ra một khoảng không gian. Vân Nhiễm cẩn thận đi vào, cửa
phía sau tự động mở lên.
Không gian phía trước mắt đột nhiên rộng rãi hơn, có ánh sáng nhàn nhạt
bao phủ, nàng ngẩng đầu lên phát hiện phía trên có tia sáng truyền tới.
Vân Nhiễm đi theo luồng sáng, rẽ loạn một hồi đi tới một mật thất, ánh
sáng kia phát ra từ nơi đây. Vân Nhiễm nhìn chằm chằm mật thất, đoán nơi đây có đồ gì tốt, nếu không sao lại phát sáng, hình như là dạ minh
châu.
Nàng tím kiếm cơ quan có thể mở ra mật thất.
Chỗ này nơi nơi đều có cơ quan, hiển nhiên gian mật thất này cũng có,
Vân Nhiễm ngồi xuống, nhờ vào ánh sáng, cẩn thận tìm cơ quan. Rất nhanh
nhìn thấy một chỗ lõm vào, nàng khẽ ấn một cái, bốn phía bay tới vô số
tên dài, khiến Vân Nhiễm sợ tối sầm mặt, khẽ xoay người né tránh, dùng
nhuyễn kiếm cản tên. Tiếng đinh, đinh vang lên không ngừng, nhưng mũi
tên kia không dừng lại, Vân Nhiễm thả người bay về phía đỉnh động,
giống như con nhện rơi về phía lưới.
Cuối cùng tên bắn cũng dừng lại, Vân Nhiễm hạ xuống, toát mồ hôi lạnh,
cũng không dám lộn xộn. Vốn định không để ý tới mật thất này, nhưng ngẫm lãi không cam lòng, nhất định trong này có cất giấu gì đó. Nàng bình
tĩnh lại, tiếp tục tìm kiếm cơ quan.
Lần thứ hai tìm được cơ quan, mở ra toàn khí độc, Vân Nhiễm không sợ độc, nên bình thĩnh thản nhiên qua cửa thứ hai.
Có điều lần thứ ba không may mắn như vậy, cửa ba là nước, toàn bộ mê
cung bắt đầu ngập nước, nước chảy từ một lỗ nhỏ tràn vào trong mật đạo.
Vân Nhiễm muốn tránh cũng không được, mắt thấy nước lớn sắp nhấn chìm
mình, nàng quýnh lên, thuận tay nắm lấy một quả cầu đá nhô ra trên vách
tường. Nếu không nắm lấy thứ gì đó, chỉ sợ nàng cũng bị cuốn vào bên
trong.
Ai ngờ nàng vừa nắm lấy quả cầu đá, phía sau lại vang lên tiếng rầm rầm, cửa mật thất mở ra, Vân Nhiễm quay đầu, nhìn thấy dòng nước trong nháy
mắt rút xuống, mật thất bình yên trở lại. Giống như mọi nguy hiểm vừa
qua đều là ảo giác của nàng.
Vân Nhiễm toát mồ hôi lạnh, vừa rồi đối diện với thủy triều, quần áo của nàng đã bị ướt, khiến cả người nhiễm lạnh, khẽ buông tay, nhẹ nhàng hạ
xuống đất.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng đã nhận sự tra tấn thật lớn, cũng may mật đạo đã mở ra.
Vân Nhiễm đứng dậy, cố gắng đi vào bên trong, nàng vừa bước vào, cửa phía sau khép lại.
Chỉ thấy chính giữa giống như một cung điện lớn, trên vách tường được
khảm vô số viên dạ minh châu lớn, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, bao trùm toàn bộ cung điện. Vân Nhiễm bước lên thềm đá, tiến vào trong điện, nhìn lên đài cao, có một bức tranh vô cùng lớn. Phía trên có vẽ một người, không thấy mặt, chỉ thấy thân hình mềm mại uyển chuyển, đường cong lung linh, vừa thấy đã biết dáng đẹp, nếu có mặt sẽ còn đẹp hơn.
Vân Nhiễm dời tầm mắt đến bên dưới bức họa, có một tấm bài vị, trên có
viết vài chữ. Thê tử ta yêu nhất Phương Hàm Đan, Sở Nguyên Anh lập.
Vân Nhiễm không khỏi kinh ngạc, tưởng mình nhìn nhầm rồi, nhanh chóng mở to mắt để nhìn, vẫn thấy giống như trước.
Xem ra bức tranh nữ nhân không có mặt chính là Phương Hàm Đan thê tử
của hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh, bài vị này là do Sở Nguyên Anh
lập, mật thất này do ông ta thiết kế.
Vân Nhiễm nghĩ tới mê cung bên ngoài mật đạo, cùng với thật nhiều cơ
quan, không thể không sợ hãi đầu óc của Sở Nguyên Anh. Khó trách nam
nhân này có thể làm hoàng đế, quả thật là nhân tài.
Nhưng nàng cũng không đồng tình với Sở Nguyên Anh, Nếu là nàng, nàng sẽ
không tha thứ cho nam nhân này, vì sợ thê tử thông minh hơn sẽ đoạt
giang sơn, liền đem nàng giam dưới chân chùa Tướng Quốc, bây giờ lại ra
vẻ xám hối làm gì.
Nghĩ vậy, nàng không nhìn bức họa mà đánh giá tình hình bên trong điện.
Không khỏi há hốc miệng, bên trong điện có không ít bảo bối, dạ minh
châu, ngọc lưu ly tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trên đồ vật có viết tặng cho
thê tử Phương Hàm Đan, còn có tượng nữ tử bằng ngọc, tinh tế động lòng
người, trơn bóng, sáng nhuận, vừa nhìn đã biết là bảo bối. Vân Nhiễm
quan sát không hiểu sao lại thấy tượng này hơi giống mình.
Nàng nở nụ cười, thấy mình tự kỉ, có thể tưởng tượng bức tượng ngọc
thành mình. Lại nhìn bên dưới tượng đá có một mâm trân châu đen to hơn
đầu ngón tay cái, thứ này rất hiếm gặp chứ đừng nói là cả mâm.
Vân Nhiễm tặc lưỡi,, lại nhìn phí thúy, san hôm, ngà voi, trầm hương,
sừng tê giác, loại nào cũng có, mỗi thứ đều là trân bảo. Quét mắt nhìn
qua bên kia là binh khí thượng hạng, binh pháp, còn có nhiều loại bí kíp võ công hiếm thấy. Vân Nhiễm cảm thán, vị hoàng đế này bày ra trận thế
lớn như vậy để làm gì, lúc còn sống thì không trận trọng, đến khi chết
lại phô trương. Phương Hàm Đan cũng không biết, có khi dù biết cũng
không thèm để ý.
Cho nên người này là đáng đời, Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi
vào một thứ đồ vật, không khỏi dừng lại, ánh mắt mở lớn, nổi lên hứng
thú. Vật này nhìn như một thanh roi sắt, tuy rằng đã lâu nhưng vẫn sáng
bóng không biến sắc, bên ngoài phủ một tầng tro bụi. Vân Nhiễm cẩn thận
quan sát, thấy trên roi có viết vài chữ rồng bay phượng múa: “Ngự ban,
roi đánh vương.”
Ánh mắt Vân Nhiễm quan sát, thấy bên dưới roi có một mảnh ngọc bội, phía trên có khắc, roi đánh vương này do thê tử Phương Hàm Đan chế tạ. Trên
đánh quân vương, dưới đánh gian thần, đánh người bất trung, bất hiếu,
bất nghĩa khắp thế gian. Nam cầm roi phong hộ quốc vương gia, nữ cầm
phong hộ quốc công chúa, cả đời giữ trọng trách giám sát.
Vân Nhiễm hưng phấn, tất cả đồ vật trong mật thất không đáng giá bằng
roi này, thật sự quá tốt. Nàng cũng không luyến tiếc danh phận hộ quốc
công chúa, nhưng nghĩ có thể dùng thứ này trừng trị Sở Dật Kỳ, nàng liền cao hứng không thôi. Quá tốt rồi, chỉ cần cầm thứ này ra ngoài, nhất
định có thể trừng trị hai huynh muội kia.
Trước đó, nàng cố kị thân phận của bọn họ, không thể xuống tay, bây giờ
khác rồi, nàng có roi đánh vương, cho dù là hoàng thượng thì thế nào?
Vân Nhiễm càng nghĩ càng vui vẻ, cầm lấy roi đánh vương, nhưng lại rụt
tay lại. Ai biết trên này có bố trí cơ quan gì không, vẫn nên đề phòng
một chút.
Ngoại trừ đề phòng roi này có cơ quan, nàng còn muốn bái tế tổ tiên hoàng đế khai quốc Đại Tuyên.
Nghĩ vậy, Vân Nhiễm cung kính hành lễ với chiếc roi, vừa bái lạy xong
liền nghe thấy tiếng lách cách. Vân Nhiễm sửng sốt, kích động, may mắn
vừa rồi không xúc động lỗ mãng cầm lấy roi. Nếu không, thật sự sẽ có ám
khí, may nàng đã hành lễ vừa đúng phá giả ám khí trên roi.
Vân Nhiễm tiến lên cầm lấy roi, một ánh sáng lóe lên, cây roi tự rơi vào tay nàng phát ra tiếng ong ong, giống như tự nhận chủ. Vân Nhiễm kéo
roi ra, đáng tiếc roi không động đậy, Vân Nhiễm kinh ngạc, đây là có
chuyện gì?
Nàng cẩn thận kiểm tra, phát hiện có một lỗ nhỏ, viết lấy máu mở roi.
Vân Nhiễm cắn tay, nhỏ máu vào chỗ trống, máu vừa ngấm liền nghe thấy
tiếng ong ong, giống như roi nóng lòng muốn thoát ra ngoài. Vân Nhiễm
rút roi ra, trong điện lóe lên một áng sáng chói mắt, chẳng sợ đã qua
trăm năm, roi này vẫn có khí thế bức người.
Vân Nhiễm khen một câu, “Roi tốt.”
Nói xong, nàng tra voi vào vỏ, quan sát một vòng quanh điện không thấy
có thêm chiếc roi nào khác, chứng minh hoàng đế Sở Nguyên Anh rất coi
trọng chiếc roi này, nên không để thêm chiếc khác.
Vân Nhiễm cầm roi, ôm vào ngực, nhìn không trung nói: “Cảm ơn, Sở hoàng đế.”
Nàng thuận tay cầm ngọc bài cất vào trong ngực, đi thẳng ra ngoài.
Thật là đói, trên người còn dính dính thật là khó chịu, nàng vẫn nhanh tìm đường rời khỏi nơi này mới tốt.
Đến tận lúc này Vân Nhiễm mới cảm nhận thấy mình sắp chết đói, nàng
không biết đang là giờ nào, chỉ biết mình đã đi khá lâu, nên mới đói như vậy.
Rời khỏi mật thất, cẩn thận khôi phục lại tình trạng như cũ.
Vừa ra khỏi đó, bốn bề vẫn tối đen như mực, bên trong vì có dạ minh châu nên sáng như ban ngày. Bên ngoài không có đèn, tối đen một mảnh, Vân
Nhiễm ôm roi cẩn thận đi về phía trước, cảnh tối lửa tắt đèn không biết
làm thế nào để ra ngoài, Vân Nhiễm càng nghĩ càng tức giận, trong lòng
cũng có chút lo lắng. Tuy rằng lấy được roi đánh vương nhưng không ra
được thì phải làm sao.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng lại mắng Sở Nguyên Anh, tên chết tiệt, thiết
kế ra mật đạo như vậy khiến người ta không thể thoát ra ngoài.
Vân Nhiễm cẩn thận đi về phía trước, trong mê cung có không ít cơ quan, nàng không dám lơ là.
Quần áo trên người vẫn còn ướt, dính liền vào người. Vân Nhiễm tìm một
chỗ ngồi xuống, đặt roi sang bên cạnh, bắt đầu vận công hong khô quần
áo. Quần áo vừa khô nàng thu tay lại, thở ra một hơi, quả nhiên thoải
mái hơn.
Đột nhiên phía sau mơ hồ có ánh sáng, Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn qua,
thấy một bóng người đi tới, trong tay cầm một ngọn đuốc, nhanh chóng đi
tới gần nàng, khuôn mặt nở nụ cười như có như không. Vân Nhiễm vươn tay
sang sờ roi đánh vương, nhưng lại rụt lại, nếu bây giờ lấy ra, nói không chừng kẻ này sẽ giết nàng diệt khẩ. Cho nên không nói gì, ngồi yên như
cũ.
“Hóa ra là hoàng thượng, ta còn tưởng là ai?”
Sở Dật Kỳ đi tới, duy trì khoảng cách với Vân Nhiễm, không dám tới quá gần, nữ nhân này cổ quái, hắn sợ trúng chiêu của nàng.
Nơi này chính là mật đạo trong cung, hắn không thể để cho người khác biết, nên một mình tiến vào.
“Vân Nhiễm, bây giờ trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi đồng ý gả cho trẫm, trẫm sẽ dẫn ngươi rời khỏi mật đạo.”
“Nếu ta không đồng ý?”
Vân Nhiễm châm chọc, ánh mắt Sở Dật Kỳ ngoan lệ, thị huyết: “Nếu vậy,
ngươi chết trong mật đạo đi, không ai biết nơi này, sẽ không có ai cứu
ngươi ra ngoài.
“Nếu như ta lừa ngươi nói đồng ý gả, sau khi rời khỏi, ta lại đổi ý?”
Vân Nhiễm cười lạnh, Sở Dật Kỳ xiết chân mày đen đặc, khóe môi khẽ cười: “Trẫm tin tưởng ngươi, nếu đã đồng ý, sẽ nói được làm được.”
Nữ nhân này thật đáng giận, hận không thể làm thịt nàng, không muốn gả cho hắn thì thôi, còn hạ dược khiến hắn không lên được.
Có điều lời nữ nhân này đã nói ra, có thể tin tưởng được. Trừ khi nàng ta không đồng ý.
“Ta cho ngươi thời gian một nén hương, nếu ngươi muốn sống thì đồng ý gả cho trẫm, bây giờ tính mạng quan trọng hơn, nếu ngươi không muốn chết
trong này.”
Sở Dật Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm ngồi im không nhúc nhích, bàn tay khẽ nắm
lại, trong lòng mắng to tên cặn bã. Chờ nàng thoát khỏi chỗ này, sẽ cho
hắn biết thế nào là dày vò, roi đánh vương xuất thế, coi như Sở Dật Kỳ
có thêm một tầng xiềng xích, hắn có thể ăn ngon ngủ yên sao?
Sở Dật Kỳ thấy Vân Nhiễm không nói lời nào, tưởng rằng nàng đang suy
nghĩ lời hắn, khóe môi khẽ cười, giọng nói ôn hòa thêm vài phần.
“Trẫm nghĩ, ngươi rất thông minh, đứng trước sống chết, tin trưởng ngươi sẽ chọn sống. Huống chi ngươi còn có thể làm phi tử của trẫm, vị trí tứ phi trẫm để cho ngươi tùy chọn, là ai cũng sẽ chọn đường sống.”
Trong lòng Sở Dật Kỳ căm tức Vân Nhiễm, muốn hung hăng tra tấn nàng,
nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy nữ nhân thông minh như vậy gả cho hắn, nhất
định sẽ thêm một phần sức mạnh lớn, nên hắn không ngại vứt bỏ hiềm
khích, cho Vân Nhiễm đãi ngộ tốt.
Sở Dật Kỳ đang muốn đắc ý, Vân Nhiễm đang ngồi yên lại lên tiếng, nàng
thản nhiên nói: “Hoàng thượng nói xong rồi sao, nói xong rồi có thể đi.”
“Ngươi?”
Sở Dật Kỳ tưởng rằng Vân Nhiễm sẽ chịu thua, không ngờ nàng phản đối: “Vân Nhiễm, ngươi muốn chết.”
Vân Nhiễm cười ha hả: “Ta tình nguyện chết, cũng không muốn gả cho
ngươi. Ngươi có biết mình khiến người ta ghét thế nào không, khiến cho
người ta oán hận.”
Sở Dật Kỳ đen mặt, thân là hoàng đế, luôn cao cao tại thượng, khi nào
thì bị người ta chế nhạo, vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm, mặt hắn phủ mây
mù, lắc mình đánh về phía Vân Nhiễm. Nàng nghênh đón, nhưng Sở Dật Kỳ
nhớ Vân Nhiễm am hiểu dùng độc, thấy nàng không sợ hãi tấn công lại, hắn lui về phía sau. Nơi này nếu không có người khác, nếu nữ nhân này dùng
độc, hắn chỉ sợ nàng muốn đông quy vu tận, mất nhiều hơn được, vẫn nên
nhanh chóng rời đi mới tốt.
Nghĩ vậy, Sở Dật Kỳ cầm đuốc, nhanh chóng lui về phía sau nháy mắt đã
cách xa mười thước, chỉ còn lại cái bóng, hắn lạnh lùng tàn nhẫn nói.
“Vân Nhiễm, ngươi chờ chết đi, không có ai cứu được ngươi, ngươi đã chọn đường chết, ta sẽ để cho ngươi chết sảng khoái.”
Vân Nhiễm đột nhiên cười rộ như hoa, Sở Dật Kỳ ngươi muốn ta chết, tất
nhiên ta không chết được. Hơn nữa ngươi không nên xuất hiện, ngươi vừa
tới, ta có thể theo dấu ngươi ra ngoài.
Vừa rồi nàng đã hạ ỷ la hương, mùi hương rất nhạt, người bình thường
không thể ngửi thấy, thời gian lưu hương lại lâu, nên bây giờ nàng có
thể đi theo mùi rời khỏi mật đạo.
Vân Nhiễm cầm lấy roi đánh vương, sờ ngọc bài trong ngực, chuẩn bị rời
đi. Không ngờ chưa bước đi, đã nghe thấy hướng Sở Dật Kỳ vừa rơi đi có
tiếng bước chân. Vân Nhiễm ôm roi, ngẩng đầu cười như có như không, Sở
Dật Kỳ trở lại làm gì.
“Sở Dật Kỳ, ngươi?”
Nàng chưa nói hết đã nghẹn lời, vì người tới không phải Sở Dật Kỳ, là
một nam tử đeo mặt nạ màu bạc, mặc một thân áo choàng đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Vân Nhiễm dừng bước, thấy người tới khẽ cười.
“Quận chúa Trường Bình quả thật thông minh biết dừng ỷ la hương, đáng tiếc đã bị tại hạ xóa sạch.”
Vân Nhiễm đen mặt, không ngờ nàng vất vả có một cơ hội, lại bị người này phá hỏng, rốt cuộc hắn là ai.
“Ngươi là ai?”
Nam tử thong thả lắc đầu: “Ngươi đừng quản ta là ai, chỉ cần biết ta tới vì thứ gì?”
“Vậy xin hỏi các hạ tới vì thứ gì?”
“Bản đồ bảo tàng trong tay quận chúa, chỉ cần quận chúa giao ra, ta có thể dẫn quận chúa ra ngoài.”
Ánh mắt Vân Nhiễm trầm xuống, bản đồ, người này lại muốn bản đồ, chẳng lẽ hắn là người của Tống Tuyển.
“Ngươi là ai?”
Giọng Vân Nhiễm có chút sắc bén, chỉ cần dính dáng đến Tống Tuyển, nàng
liền tức giận khác thường, vì nhớ tới cái chết của sư phụ. Bà bị Tống
Tuyển cắt đứt gân tay, chân, còn hạ ngũ độc tán, cuối cùng chết thảm,
vừa nghĩ đến chuyện này, Vân Nhiễm liền muốn giết người, giết chết Tống
Tuyển.
Chẳng lẽ kẻ này chính là Tống Tuyển, ánh mắt Vân Nhiễm thị huyết nhìn chằm nam tử đeo mặt nạ.
Người đối diện lắc đầu: “Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần nói cho ta biết, bảo tàng ở chỗ nào là được.”
Vân Nhiễm cười lạnh: “Ngươi tưởng ta ngu sao, nói cho ngươi bảo bản đồ ở chỗ nào, ngươi tìm được bảo tàng, không phải ta sẽ chết nhanh hơn sao?”
“Nếu ngươi không nói cho ta biết, ngươi cũng không rời khỏi được mật
đạo. Bây giờ chắc ngươi đã rất đối, cả người không còn sức lực, nếu còn
kéo dài, ta nghĩ ngươi sẽ chết, cho nên ngươi chỉ có thể chọn tin tưởng
ta. Chỉ cần nói ra bản đồ, ta sẽ dẫn người rời khỏi.”
Vân Nhiễm cười lạnh: “Ta phải nói, ngươi nghĩ nhiều rồi, nói thật cho ngươi biết, bản đồ đã sớm bị ta ném xuống vực thẳm.”
“Ta không tin.”
Nam tử đối diện gầm lên, không tin lời Vân Nhiễm, nàng nhún vai: “Ngươi
tin hay không thì tùy, ta không có bản đồ cho ngươi, đã không tin còn
hỏi làm gì.”
Nam tử nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Có tin ta sẽ giết chết ngươi ngay bây giờ.”
“Giết ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, roi đánh vương vung lên. Nam tử kia không nghĩ
nàng sẽ ra tay, thân hình khẽ lui về phía sau, nhưng vừa lui hai bước
lại biến sắc, nói nhanh: “Ngươi lại dám hạ độc.”
Đúng vậy, từ lúc nam tử đeo mặt nạ nàng đã hạ độc trong mật thất, nhưng
hắn ta không có dấu hiệu trúng độc, bàn tay vung lên bắn ra nội lực
cường đại đánh về phía Vân Nhiễm, hai người đánh nhau trong mật đạo.
Nam tử kia quát lạnh: “Ngươi cho rằng ta sợ độc của ngươi.”
Hắn không sợ độc của Vân Nhiễm, mắt nàng tối lại, nhanh chóng nhìn chằm
chằm nam tử đối diện, hắn có thể tùy tiện ra vào hoàng cung, biết mật
đạo, y thuật cao siêu, chỉ có một người, bên cạnh công chúa Vinh Đức,
Trầm Chiêu.
Vì sao Trầm Chiêu lại muốn bản đồ, hắn có quan hệ gì với Tống Tuyển.
Trong đầu Vân Nhiễm liên tục suy nghĩ, lực đạo không giảm, roi đánh
vương mạnh mẽ đánh về phía Trầm Chiêu. Nhưng lúc này nàng cũng không gọi tên hắn, đề phòng tên này nóng nảy giết nàng.
Hai luồng nội lực mạnh mẽ đối kháng trong mật đạo, tiếng ầm ầm long trời lở đất, mật đạo bị hủy diệt một nửa, động tới cơ quan. Cả mật đạo rung
chuyển, Trầm Chiêu cùng Vân Nhiễm biến sắc, hai người cùng lui lại, chỉ
thấy chỗ bọn họ đánh nhau lộ ra một lỗ hổng, tên nhọn bắn ra như mưa,
vừa nhanh vừa độc.
Hai người toát mồ hồi, trong mật đạo này có rất nhiều cơ quan.
Vân Nhiễm không trì hoãn, xoay người rời đi lười dây dưa với Trầm Chiêu. Bây giờ nàng đã đói dính vào ngực, trước mắt tối sầm, tuy rằng võ công
tốt, nhưng cũng không chịu được, nếu còn gượng ép, chắc chắn sẽ chết.
Vân Nhiễm nhớ lại hướng Sở Dật Kỳ rời đi, mơ hồ cảm nhận phương hướng,
nàng không dám đi vào trong, vì càng vào sâu cơ quan càng nhiều. Vừa rồi nàng có thể thuận lợi vào mật thất đã là vận số quá tốt. Nếu là người
bình thường chỉ sợ rất khó xông được vào mê cung.
Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa chạy, Trầm Chiêu đuổi theo sát nàng, vừa chạy vừa hét: “Đứng lại.’
Vân Nhiễm không thèm quan tâm, vẫn chạy về phía trước, được một lát, mắt càng nặng người càng mệt mỏi, không có sức ôm roi đánh vương.
Nàng không biết đã chạy bao lâu, cũng không có khái niệm về thời gian.
Thực tế đã qua hai ngày một đêm, mọi người ở bên ngoài đã điên rồi, Vân
Nhiễm ở bên trong cũng không có cảm giác gì đặc biệt ngoài đói và mệt.
Võ công Trầm Chiêu rất lợi hại, mắt thấy hắn sắp đuổi tới, Vân Nhiễm lại nghe thấy phía trước mật đạo có tiếng gọi: “Nhiễm Nhi, nàng ở đâu.”
“Nhiễm Nhi, con ở đâu.”
Vân Nhiễm tưởng mình gặp ảo giác, nếu không sao lại nghe thấy tiếng Yến Kỳ, còn có tiếng của phụ vương.
Đây là có chuyện gì, nàng cố gắng lên tiếng: “Yến Kỳ, ta ở trong này.”
“Yến Kỳ, ta ở đây.”
Nam tử phía sau dừng bước, khẽ lui lại, nhìn nữ nhân trước mặt, muốn
xông lên ép nàng giao ra bản đồ, nhưng lại có người tiến vào. Nếu hắn
bước tới sẽ bại lộ thân phận.
Ánh mắt nam tử tàn nhẫn, nhanh chóng xoay người đi vào một đường khác trong mật đạo thoát ra ngoài.
Kỳ thật mê cung này cách biệt với bên ngoài, nếu tiến vào, người bình
thường sẽ không ra được, bên ngoài cũng có thật nhiều cơ quan, huống hồ
là bên trong.
Vân Nhiễm nhìn nam tử đeo mặt nạ rời đi, cuối cùng thở ra nhẹ nhõm. Lúc
này nàng đã hoa mắt chóng mặt, không chạy được, dừng tại chỗ, phía trước có người chạy tới. Áo trắng xoay tròn như liên, nháy mắt đã tới bên
cạnh nàng. Khuôn mặt tuyết liên chi hương quen thuộc bao phủ lấy nàng,
Vân Nhiễm cảm thấy cả người nặng nề, mềm nhũn ngã vào lòng Yến Kỳ. Ngẩng đầu lên thấy tóc tai Yến Kỳ lộn xộn, ánh mắt đỏ rực, quần áo không
chỉnh tề. Yến quận vương luôn ôn nhuận như ngọc, không nhiễm hạt bụi
lúc này lại giống kẻ điên. Vân Nhiễm sờ sờ mặt hắn, kéo miệng: “Thật
xấu.”
Nói xong, nàng ngất xỉu trong lòng Yến Kỳ, sự thật là ngất đi vì đói.
Yến Kỳ ôm lấy nàng như ôm bảo bối, chỉ có ôm nàng mới cảm nhận được nàng đã trở lại, lại nghe thấy nàng nói hắn xấu.
Yến quận vương nở nụ cười, nhưng thấy nàng hôn mê, hắn biến sắc mặt ôm Vân Nhiễm lao ra ngoài.
Vân Tử Khiếu cùng vài người theo sát phía sau rời khỏi mật đạo.
Trong viện Như Hương phủ Vân vương.
Vân Nhiễm nằm trên giường, cả người suy yếu, tuy rằng võ công của nàng
không tệ, nhưng trải qua nguy hiểm sống chết trong mật đạo, lại quá lâu
không được ăn gì, nên mệt mỏi mê man. Đại phu kiểm tra cho nàng, rất
nhanh đứng dậy bẩm báo: “Bẩm Yến quận vương, Vân vương gia, quận chúa
không có vấn đề gì, chỉ là ngất đi vì đói.”
Đại phu vừa nói xong, người trên giường giật mình, mắt còn chưa mở đã kêu: “Thật đói.”
Mọi người trong phòng cao hứng, vài tiểu nha hòa đứng trước cửa phòng
kích động rơi lệ, quận chúa không có việc gì, thật sự quá tốt rồi, quận
chúa không sao.
Yến Kỳ kích động cầm tay Vân Nhiễm, quay đầu ra lệnh cho nha hoàn: “Lập
tức chuẩn bị đồ ăn cho quận chúa, đúng rồi, chuẩn bị cháo ngân nghĩ sâm
chúc, thêm một chút điểm tâm.”
Bởi vì bị đói lâu, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, trước mắt nên dùng một chút đồ ăn lòng
Yến Kỳ ra lệnh, Lệ Chi nhận lệnh nhanh chóng dặn dò người chuẩn bị.
Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu đứng trước giường Vân Nhiễm quan tâm gọi: “Nhiễm Nhi.”
Vân Nhiễm chớp chớp mở to mắt, ngẩng đầu nhìn sa trướng quen thuộc, là
giường của nàng. Nàng không có chết, nàng đã trở, Vân Nhiễm cao hứng,
thật tốt quá. Quay đầu nhìn hai gương mặt quan tâm trước giường, ánh mắt hai người kích động, có tia máu, chật vật hiếm thấy. Nhất là Yến Kỳ
luôn ôn nhuận tao nhã, lúc này quần áo đầu tóc lộn xộn, bẩn thỉu, thật
sự là hiếm thấy.
Trong lòng Vân Nhiễm chua sót, nàng mất tích, Yến Kỳ sợ hãi, nàng kéo
tay Yến Kỳ, bất mãn nói: “Yến Kỳ, nhìn xem ngươi thật xấu, nhanh chóng
đi tắm rửa, ta không sao?’
“Ta?”
Yến Kỳ còn muốn lên tiếng, Vân Tử Khiếu lại thúc giục hắn: “Ngươi đi tắm rửa đi, chỗ này còn có bổn vương.”
Cuối cùng Yến Kỳ cũng không nói gì, liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, nàng thích
hắn tao nhã vô song không nhiễm hạt bụi, hắn phải đi tắm rửa.
Yến Kỳ đi rồi, Vân Tử Khiếu kéo tay Vân Nhiễm, ánh mắt hơi hồng, trách
cứ nàng: “Nhiễm Nhi, con dọa chết phụ vương, chúng ta đều bị con dọa
chết.”
Vân Nhiễm không nói gì, trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ trải qua một
hồi sinh tử. Không nói bọn họ, nàng cũng sợ chết khiếp, vốn lo lắng mình sẽ chết trong mật đạo. Không ngờ phụ vương cùng Yến Kỳ lại tìm thấy
mình, Vân Nhiễm kì quái hỏi: “Phụ vương, sao mọi người tìm được mật
đạo.”
Mật đạo này không có ai biết, Vân Tử Khiếu nói nhanh: “Là trưởng công
chúa, An Nhạc đi cầu xin bà, bà ta trải qua tam đại vương triều, quen
thuộc địa hình trong cung hơn bất kì ai, cho nên biết trong đó có mật
đạo, may mắn có nàng, nên chúng ta mới tìm được con.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, nhớ tới mình có thù oán với trưởng công chúa, sao bà ta lại giúp mình.”
“Sao bà ta lại giúp con.”
Nghĩ tới cái chết của công chúa Minh Tuệ cùng Hạ Chi Diêu đều vì nàng, sao trưởng công chúa lại giúp nàng.
Vân Nhiễm nghĩ không ra, cuối cùng nàng kết luận nhất định là vì An Nhạc đi cầu xin, nên bà mới ra mặt.
Vân Tử Khiếu nắm tay Vân Nhiễm ôn hòa nói: “Nhiễm Nhi, về sau gặp lại
trưởng công chúa, nên khách sáo một chút, tốt xấu gì người ta cũng giúp
con, là ân nhân cứu mạng, chuyện trước kia đã trôi qua.”
Vân Nhiễm gật đầu đáp ứng Vân Tử Khiếu: “Dạ.”
Ngoài cửa, Lệ Chi dẫn tiểu nha hoàn bưng đồ ăn vào, vừa thấy Vân Nhiếm
sáng mắt, như sói đói nhìn chằm chằm con mồi. Vân Tử Khiếu đau lòng gọi
Lệ Chi tới, đặt đồ ăn trước mặt Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm không chờ Lệ Chi dọn xong, đã cầm đũa ăn như lang thôn hổ yết. Thật sự nhịn quá lâu, đói không chịu nổi, nên mới ngất đi.
Vân Tử Khiếu cùng Lệ Chi không nhịn được nhắc nhở Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, chậm một chút.”
“Quận chúa, người ăn từ từ.”
Nhưng Vân Nhiễm không để ý tới bọn họ, chỉ cắm đầu vào ăn, vài ba đũa đã ăn hết một chén ngân nghĩ, ngẩng đầu gọi: “Ta muốn nữa.”
Lệ Chi nhanh chóng bưng qua một chén nữa.
Vân Nhiễm lại vùi đầu vào ăn, nhưng mới ăn lại đột nhiên nghĩ ra một
chuyện, nhanh chóng ngẩng đầu nóng vội kêu: “Đồ của con đâu.”
Vân Tử Khiếu thấy nàng sốt ruột, sợ nàng nghẹn, nhanh chóng trấn an nàng: “Đừng vội, đừng vội.”
Ngoài cửa một bóng dáng màu trắng lắc mình tiến vào, vừa thấy Vân Nhiễm
sốt ruột hắn đi tới trước giường, trừng mắt lườm Vân Tử Khiếu.
“Vân vương gia, đang yên lành kích thích nàng làm gì, không biết nàng vừa tỉnh lại sao?”
Vân Tử Khiếu bị Yến Kỳ nhấc sang một bên, chính hắn chiếm lấy vị trí
tốt, khẽ vỗ nhẹ tay Vân Nhiễm, ôn hòa lên tiếng: “Nhiễm Nhi, nàng muốn
thứ gì, đừng vội.”
“Đồ của ta, thứ ta cầm ra từ trong mật đạo.”
Vân Nhiễm nói nhanh, nàng thật vất vả mới lấy ra được mấy thứ đó, không
thể mất. Nàng còn trông cậy vào chúng để trừng trị Sở Vận Ninh cùng Sở
Dật Kỳ.
Yến Kỳ chỉ lo cho Vân Nhiễm nên cũng không để ý đồ trong tay nàng.
Vân Tử Khiếu lại nhanh chóng chỉ chỉ đồ trong phòng: “Con nói thứ này sao?”
Vân Nhiễm nhìn thứ đặt trong góc phòng đúng là roi đánh vương, nàng sung sướng cười rộ lên, bảo: “Phụ vương, ngươi nhìn xem đó là gì.”
Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ nhìn vẻ mặt của nàng, cùng đưa mắt nhìn thứ đồ
kia, Vân Tử Khiếu cầm lên xem một lần, thấy phía trên viết vài chữ ngự
ban roi đánh vương, trên đánh quân vương, dưới đánh gian thần.
“Roi đánh vương.”
Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ kinh ngạc, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, nàng
hưng phấn: “Đúng vậy, là roi đánh vương, bây giờ chúng ta đã có cách để
đối phó với Sở Vận Ninh cùng Sở Dật Kỳ. Không phải bọn họ khắp nơi gây
sự với chúng ta sao, giờ đến lượt chúng ta tìm bọn họ gây chuyện, đây là roi đánh quân vương, đánh gian thần.”
Vân Nhiễm nói xong nhìn Yến Kỳ: “Tặng cho chàng,”
Nói xong nàng lấy ra một mảnh ngọc bài đưa cho Yến Kỳ: “Còn có thứ này,
trên viết, cầm được roi, nữ phong làm hộ quốc công chúa, nam cầm phong
hộ quốc vương giam, nếu có thứ này hoàng thượng không dám gây khó dễ cho chàng.”
Yến Kỳ kinh ngạc, trong lòng ngọt ngào, Nhiễm Nhi lại tặng đồ quan trọng như vậy cho hắn, bảo sao hắn có thể không thương nàng.
Nhưng hắn cũng không cần, những thứ này là của Nhiễm Nhi.
Yến Kỳ đưa cho Vân Nhiễm: “Nàng cầm đi, của nàng cũng như của ta, nàng
dung hay ta dùng đều như nhau, chỉ cần trừng trị được huynh muội nhà kia là được.”
Vân Nhiễm đưa đẩy: “Không được, chàng dùng vẫn tốt hơn ta.”
Hai người đang đưa đẩy, Vân Tử Khiếu đứng bên cạnh rút roi, nhưng rút không ra, kỳ quái lên tiếng: “Sao không mở được.”
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ quay đầu, nhìn thấy Vân vương gia đang cố rú roi, như không được.
Vân Tử Khiếu kinh ngạc nhìn Vân Nhiễm: “Đây là có chuyện gì, sao không rút ra được.”
“Trước đó, con rút được.”
Đột nhiên Vân Nhiễm nhớ tới một chuyện, chẳng lẽ mỗi lần mở đều phải
dùng máu nhận chủ, nàng đang muốn nói chuyện. Yến Kỳ cầm roi từ trong
tay Vân Tử Khiếu, dùng sức rút ra, nhưng roi đánh vương vẫn bất động.
Hắn cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Xem ra roi này không vô dụng với chúng
ta, chỉ hữu dụng với nàng, nó giống như có linh tính nhận chủ.”
Vân Nhiễm biết Yến Kỳ muốn nàng dùng roi đánh vương, liền cười cười: “Thật ra muốn dùng roi, phải hiến máu.”
“Chẳng lẽ mỗi lần đều dùng máu,” Vân Tử Khiếu tỏ ra không tin, Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Hay là Nhiễm Nhi thử đi.”
Không biết vì sao hắn có cảm giác, roi này thuộc về Nhiễm Nhi, người khác không dùng được, giống như từ sớm nó đã là của nàng.
Tất cả mọi người đều nhìn Vân Nhiễm, vì mới ăn xong chén cháo, tinh thần không tệ, thấy mọi người nàng hứng thú, nàng đứng dậy, cầm roi trong
tay Yến Kỳ, đang muốn cắn tay lấy máu. Yến Kỳ lại ngăn cản: “Nhiễm Nhi,
đừng dùng máu, lần đầu nhận chủ, chỉ sợ bây giờ nàng không cần dùng máu
cũng có thể rút roi.”
Vân Tử Khiếu cũng nhạc nhiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Nàng cười cầm lấy roi, rút ra, nháy mắt ánh sáng chói mắt tràn ngập
trong phòng, một lát sau mới nhạt đi, chỉ thấy trên roi sáng lên vài
chữ, trên đánh quân vương, dưới đánh gian thần, hoàng đế khai quốc Sở
Nguyên An ngự ban.
Mọi người trong phòng cười ha hả: “Tốt, thật sự quá tốt, có roi đánh
vương, ta muốn xem huynh muội kia còn kiêu ngạo được không. Trước tiên
dùng roi này trừng trị Sở tiện nhân, dám hại nữ nhi của bổn vương, để
xem sở Dật Kỳ làm thế nào để che chở cho muội muội hắn.”