Phủ Tĩnh Xuyên hầu Mai gia bị hủy tước vị
biếm thành thứ dân, đuổi ra khỏi Lương Thành, cả nhà về quê cũ ở huyện
Lang Xuyên, vĩnh viễn khong được rời khỏi.
Mọi người trong thành ồ lên, cảm thấy hoàng thượng trừng phạt quá nặng.
Tuy rằng Mai gia chứa chấp Mai Nhược Hàm, động chạm tới quyền uy của
hoàng thượng. Nhưng hình phạt cũng quá nghiêm trọng, Mai gia không những nhà khác, đó là cậu ruột của hoàng thượng, vì sao ngài lại làm như vậy.
Người người bất an sợ hãi, không dám nhiều lời, bên cạnh đó cũng có vài người cao hứng.
Phủ Tĩnh Xuyên hầu là nhà mẹ đẻ thái hậu, vài năm qua vẫn diễu võ dương
oai, không ngờ cuối cùng lại gặp phải kết cục như vậy, sao bọn họ lại
không cao hứng cho được?
Ngày phủ Tĩnh Xuyên hầu bị đuổi khỏi kinh thành, tất cả mọi người đều tới xem náo nhiệt.
Cả nhà họ Mai lớn nhỏ hơn trăm người dẫn theo con cái ngồi trên xe ngựa
đơn sơ rời khỏi kinh thành, tiếng khóc than một mảnh. Tất cả tài sản đều bị sung công, bọn họ không được mang theo bất cứ thứ gì. Cả đại gia
đình đông như vậy, ăn uống cũng không phải là chuyện nhỏ, ngẫm lại hoàng thượng làm cũng quá quyết liệt.
Tuy rằng không ít người nói phủ Tĩnh Xuyên hầu có kết cục như vậy là
xứng đang, nhưng cũng có một nhóm người cho rằng hoàng đế bạc tình phụ
nghĩa. Nếu lúc trước không có phủ Tĩnh Xuyên hầu tương trợ, làm sao hắn
có thể lên ngai vàng. Bây giờ thì tốt rồi, hắn ngồi chắc vương vị, lại
hạ thấp địa vị cậu mình, đúng là thỏ săn chết, chó săn phanh. Làm hoàng
đế mà bạc tình bạc nghĩa như vậy, khiến thần tử đều thấy phân tâm.
Nhất thời mọi người trong triều cũng cảm thấy lo lắng, hoàng đế đối với
cậu mình còn vô tình nhẫn tâm như vậy, huống chi là thần tử khác.
Phủ Tĩnh Xuyên hầu bị biếm thành thứ dân, không ai dám nói cho thái hậu. Đợi tới khi bà biết được, cả phủ đã bị đuổi ra khỏi Lương Thành. Thái
hậu ở trong ngự thư phòng, khóc náo vô ích cuối cùng trở lại tẩm cung
bệnh không dậy nổi, từ đó không rời khỏi điện nửa bước. Bà nghi mình
từng tận tâm đẩy hắn đẩy hắn lên ngôi, không ngờ cuối cùng kết cục lại
như vậy, vừa nghĩ tới bà lại tự mắng chính mình mắt mù, khóc rồi khóc,
đến mù cả mắt.
Sở Dật Lâm cũng vì cái chết của Mai Nhược Hàm mà đau lòng. Nàng ta đến
chết cũng không khai ra hắn, khiến hắn thương tâm, cảm thấy Mai Nhược
Hàm là nữ tử có tình, bởi vậy hắn cáo ốm trong phủ không ra ngoài.
Không khí trong triều thật vi diệu, hoàng đế cũng cảm nhận được. Tuy
rằng hắn không hối hận vì đã biếm Tĩnh Xuyên hầu, nhưng trong lòng cũng
có chút mất mát cùng lo lắng.
Đảo mắt đã tới tháng mười.
Trời chuyển lạnh, tàn hoa đoạn ảnh, liễu xác xơ, vì chuyện phủ Tĩnh
Xuyên hầu, cả kinh thành có vẻ tiêu điều, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong cung, trên tháp phật có một ngọn đèn soi sáng, như thông Tây Thiên đăng, chỉ dẫn con người đi tới đường thành phật.
Tháp phật này là hoàng thượng hạ lệnh xây dựng vì Nghiễm Nguyên tử, gần
đây hắn thường thích tới nghe giảng, hình như làm vậy, tâm trạng của hắn có thể an bình.
Tối nay hoàng dế cùng Nghiễm Nguyên Tử đứng trên tháp phật ngắm sao, xem biến thời cuộc.
Gió đêm lạnh lẽo, bốn bề im ắng, hai người đứng trên đài ngẩng đầu quan sát thiên tượng.
Thực ra hoàng đế không am hiểu chiêm tinh, chỉ là cùng ngắm với Nghiễm Nguyên Tử.
“Nghiễm Nguyên Tử, ngươi nói xem trẫm xử Mai gia có gì sai? Trong kinh
ai cũng nói trẫm bạc tình, nhưng có ai biết bọn họ đám sớm cấu kết với
Định vương. Nếu trẫm giữ lại, họ chỉ biết tính kế trẫm, đẩy trẫm ra khỏi ngôi vị.”
Ánh mắt Sở Dật Kỳ thâm thúy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm một vì sao đế
vương, đây là Nghiễm Nguyên Tử chỉ cho hắn. Hắn cũng giống như vì sao
đó, bây giờ bên cạnh còn có vài đám mây đen, còn có một vì sao âm u như
hổ tinh mồi đang tới gần. Sắc mặt Sở Dật Kỳ có chút đen lại.
Giọng Nghiễm Nguyên Tử vang lên trong màn đêm: “Hoàng thượng là cửu ngũ
chí tôn, sở dĩ người làm chuyện gì đều có mưu rồi mới định, sao người
phải rối rắm, chỉ cần chính mình cảm thấy đúng là được.”
Nghiễm Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu nhớ lại cuộc gặp bí mật
với Vân Nhiễm Nhiễm, cần phải nói cho hắn bên cạnh hắn có tiểu nhân.
Tiểu nhân này không phải ai khác chính là thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Sở Dật Kỳ thở ra nhẹ nhõm, còn nói thêm: “Đại sư Nghiễm Nguyên Tử, mau
nhìn xem vì sao bên cạnh sao đế vương lại còn mây đen, còn có một ngôi
sao u ám.”
Nghiễm Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, thực tế ngôi sao đó không phải đế vương, chẳng qua hắn chỉ tùy tiện, hoàng đế liền tiên.
Đế vương tinh rất khó xuất hiện, không phải lúc nào cũng thấy. Vị hoàng
đế này lại cho rằng, hắn có mệnh thiên tử, sao cũng khác người thường,
nên vẫn luôn quấn lấy hắn truy hỏi, hắn đành chỉ bừa một ngôi.
Nghiễm Nguyên Tử nghe Sở Dật Kỳ nói vậy, ánh mắt u ám, sắc mặt trở nên
trầm trọng, còn nghiêm túc quan sát, sau đó trầm ổn bẩm báo: “Bên người
hoàng thượng có tiểu nhân, chỉ sợ sẽ gây thương tích đến sao đế vương.”
Nghiễm Nguyên Tử vừa dứt lời, cả mặt Sở Dật Kỳ trầm xuống, đi qua đi lại trên tháp phật, trong lòng đang tính toán, tiểu nhân này là ai/
Định vương hay là Yến quận vương, hắn vẫn biết hai người kia không có ý
đồ tốt, có thể làm hắn bị thương là ai trong hai bọn bọ, nhất định phải
diệt trừ.
Nghiễm Nguyên Tử nhìn vẻ mặt hoàng đế trong lòng đã mơ hồ đoán ra đối
tượng nghi ngờ của hoàng thượng khác với suy nghĩ của mình, ho khan hai
tiếng nói tiếp.
“Hoàng thượng, lão nạp thấy vì sao này hình như rất thân cận với hoàng thượng, sao có thể trở mặt thành thù? Thật khó hiểu.”
Nghiễm Nguyên Tử ra vẻ khó hiểu, Sở Dật Kỳ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn
sao, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Ngươi nói người kia rất thân cận với
trẫm, cho nên mới khiến trẫm bị thương.”
“Hoàng thượng vẫn nên đề phòng thì tốt hớn, phải biết rằng người có thể
khiến mình bị thương vĩnh viễn là người mình không ngờ tới.”
Nghiễm Nguyên Tử không nhắc nhở thêm, Sở Dật Kỳ kinh ngạc, hắn ta nói
vậy rõ ràng ám chỉ người kia rất thân với mình. Yến Kỳ cùng Định vương
căn bản không thân, vậy người kia là ai?
Sở Dật Kỳ nghĩ nhanh, trong đầu dần dần có ý tưởng, thế tử Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Hắn tin tưởng hắn ta nhất, hơn nữa chưa từng nghi ngờ, nếu trước kia,
hắn sẽ không nghi ngờ. Nhưng từ lần hắn sai người xử Sở Văn Hạo cung
hình, hình như hắn ta có oán khí vớ mình. Chẳng lẽ hắn ta định làm gì
sau lưng mình.
Sở Dật Kỳ suy nghĩ, không khỏi kinh hãi, nhanh chóng nhìn Nghiễm Nguyên Tử: “Đại sư từ từ quan sát, trẫm có việc đi trước.”
Hoàng đế như một luồng sáng, dẫn theo vài tên thị vệ hỏa tốc rời khỏi
đài. Nghiễm Nguyên Tử ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm túc suy nghĩ. Phượng
tinh là hộ quốc Vân Nhiễm không thể sai, phượng tinh hẳn phải đi theo đế vương tinh, người này sẽ là ai. Chẳng lẽ Yến Kỳ Yến quận vương, sao hắn có thể trở thành sao đế vương, chẳng lẽ hắn muốn phản Đại Tuyên diệt Sở gia.
Nghiễm Nghuyên Tử nghĩ đau cả đầu cũng không nghĩ ra, cuối cùng đành đứng im trên tháp.
Sở Dật Kỳ phái người đi thăm dò, biết rõ vị thần tử mình tín nhiệm nhất có quan hệ với Định vương.
Sở Dật Kỳ ra lệnh, chỉ trong thời gian ngắn liền có một phần tư liệu đưa tới trước mặt.
Trong gần nửa tháng, Sở Văn Hạo lén gặp Định vương bốn lần, vấn đề là ở
chỗ bọn họ bắt đầu gặp nhau từ sau khi Sở Văn Hạo tự cung, trước đó bọn
họ không có liên hệ. Chính vì mình xử cung hình Sở Văn Hạo, nên hắn phản bội mình.
Sở Dật Kỳ thiếu chút tức chết, hắn hối hận sao lúc đó không xử tử tên
khốn khiếp này. Đúng là hắn xử cung hình, ai bảo hắn ta ngủ với nữ nhân
của hắn. Chuyện như vậy lộ ra ngoài, đừng nói Sở Văn Hạo cả phủ Cẩm Thân vương cũng bị liên lụy. Nếu hắn giết Sở Văn Hạo diệt phủ Cẩm thân vương cũng phải đạo, bây giờ hắn chỉ xử cung hình, hắn ta lại phản bội.
Giỏi, thật sự quá giỏi.
Sở Dật Kỳ chỉ cần nghĩ thần tử mình tín nhiệm nhất phản bội mình, hoàng
đế liền có cảm giác sống không bằng chết. Người hứn tín nhiệm không
nhiều, Sở Văn Hạo có vị trí quan trọng nhất, không ngờ hắn lại phản bội, hoàng đế cảm thấy trên cao đón gió lạnh. Hắn không thế dễ dàng tha thứ
giữ lại hắn ta.
Một đêm này đèn trong tẩm cung hoàng thượng trắng đêm không tắt, cho đến tận lúc hừng đông.
Ngày hôm sau, trong cung có thích sát ám sát hoàng thượng, bị thị vệ bắt gặp, thật ngạc nhiên người này lại là Sở Văn Hạo.
Lúc mọi người nhìn thấy Sở Văn Hạo, chỉ thấy hai mắt hắn bị chọc mù, cổ
họng bị tắc, không nói được câu nào, gân mạnh chân tay đều bị cắt đứt,
không viết được, bây giờ hắn khác gì phế nhân, giãy dạu quỳ trên đại
điện, từ hốc mắt chảy lệ máu, rất dọa người, phảng phất như một ác quỷ
kinh khủng.
Mọi người hoảng sợ nhìn người kia đang chảy máu không ngừng, hắn là thế tử phủ Cẩm thân vương sao? Sao lại thế này?
Không phải hoàng đế tin tưởng hắn nhất sao? Thế nào hắn lại đi ám sát người.
Cẩm thân vương gia thấy con mình như vậy, không chịu nổi hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Định vương Sở Dật Lâm vừa nhìn đã hiểu. Hoàng huynh phát hiện Sở Văn Hạo cùng phe với mình, cho nên biến hắn ta thành thích khách ám sát hoàng
thượng. Hiện tại ngày càng có nhiều người bên cạnh hắn bị diệt, nếu còn
tiếp tục đợi, chỉ sợ hắn cũng bị diệt, cho nên phải nhanh chóng hành
động, không thể đợi thêm nữa.
Ánh mắt Sở Dật Lâm lóe lên tia u ám, bàn tay nắm chặt lại, trong lòng hạ quyết tâm hành động.
Hắn cùng với vây cánh thương lượng một chút, được ăn cả ngã về không, lật đổ ngai vang đăng lên vương vị.
Bởi vì gần đây xảy ra chuyện phủ Tĩnh Xuyên hầu, dân chúng trong thành
có ấn tượng không tốt về hoàng đế, ai cũng cho rằng hắn ta tàn bạo hung
ác, tạo lợi thế cho hắn, lúc này không ra tay còn đợi đến khi nào.
Triệu thừa tướng nhanh chóng đứng ra tâu: “Hoàng thượng, thế tử Cẩm Thân vương là nhất đẳng thị vệ thống lĩnh, luôn trung thành và tận tâm, sao
có thể trở thành thích khách. Chuyện này có chút kỳ quái, hi vọng hoàng
thượng giao cho thượng thư bộ hình điều tra rõ.
Triệu thừa tướng vừa nói xong, Tần lão quốc công bước ra khỏi hàng:
“Hoàng thượng, việc này quả thật có chút kỳ quái, phủ Cẩm Thân vương
luôn trung thành tận tâm, chúng thần đều nhìn thấy. Chuyện đêm nay không thể nào do hắn gây ra, xin hoàng thượng cân nhắc, nhất định phải điều
tra rõ, trả lại trong sạch cho thế tử.
Tần lão quốc công thở dài, mặc kệ thế nào, thế tử xem như phế, mắt mù,
miệng câm, chân tay bị gãy, vì sao hoàng đế lại tàn nhẫn như vậy, việc
này rõ ràng có kỳ quái.
Không ít người suy đoán, ngày càng nghi kị hoàng thượng, hắn ngày càng lãnh khốc vô tình, khiến người ta bất an.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ sâu như biển, hơi thở hung tàn thô bạo, quét mắt nhìn
mọi người trong điện, cuối cùng gọi người: “Diêm Kiến, ngươi nói lại
tình huống lúc đó.”
Một gã thị vệ đi ra, hắn là tan nhất phẩm thị vệ thống lĩnh, được lựa
chọn tỉ mỉ từ trong đám cao thủ. Hiện tại hoàng đế không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin tưởng người mình tự tay bồi dưỡng.
Diêm Kiến lạnh như băng không chút cảm xúc lên tiếng: “Các vị đại nhân,
bản quan phụ trách bảo vệ hoàng thượng, chuyện này người khác không
biết, chúng ta vẫn luôn ẩn nấp. Không ngờ đêm nay lại có thích khách
xông vào tẩm cung, âm mưu ám sát hoàng thượng, lúc đầu bản quan cũng
không biết thích khách này là Sở đại nhân, nên dẫn thuộc hạ đuổi giết,
dẫn tới ngộ thương, cung tiễn bắn mù mắt, trên kiếm có độc đâm vào cổ
họng khiến Sở đại nhân bị câm, mặt khác còn cắt đứt gân mạch.”
Diếm Kiến nói xong, trong điện một mảnh tĩnh mích, thật lâu mọi người
vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, người người suy đoán, chẳng lẽ thế tử thật
sự tiến cung ám sát hoàng thượng, vì sao lại vậy?
Trong triều chỉ có Định vương cùng Yến quận vương hiểu rõ vì sao.
Đương nhiên Yến Kỳ còn hiểu rõ hơn Sở Định vương, vì Sở Văn Hạo gặp phải thảm sát như vậy do một tay hắn thúc đẩy.
Hắn để Nghiễm Nguyên Tử thả ra tin tức người thân cận muốn hại hắn ta.
Lại để hoàng đế tra ra Sở Văn Hạo có liên hệ với Định vương, thời gian
thích hợp, hoàng đế liền nhận định Sở Văn Hạo phản bội, mà sự kiện thích khách đêm nay là bút tích của hoàng đế.
Hắn ta không chấp nhận được người khác phản bội mình, cho nên mới hạ độc thủ gài bẫy Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hạo quỳ trên điện, tuy mắt mù, miệng câm, nhưng tai hắn vẫn còn
nghe rõ, thấy Diễm Kiến nói vậy, hắn gầm lên thống khổ, đáng tiếc không
ai hiểu hắn nói gì, cuối cùng hắn dập đầu để chứng minh trong sạch, hắn
không có ám sát hoàng thượng, hắn không làm mà.
Cẩm Thân vương đã tỉnh lại, nghe Vũ An hầu kể lại liền khóc rống lên,
tiến về phía trước: “Hoàng thượng, Hạo Nhi sẽ không làm ra chuyện như
vậy, tuyệt đối không thể, phủ chúng trước giờ trung thành tận tâm, hoàng thượng minh xét.”
Mắt Sở Dật Kỳ hơi tối lại, đúng vậy, trước giờ phủ Cẩm Thân vương đều
trung thành với hoàng đế, ai làm hoàng đế họ theo phe người đó, nhưng đã xảy ra chuyện cung hình, Sở Văn Hạo liền hận hắn.
Ánh mắt hoàng đế mị lên, cẩn thận phân tích lợi hại trước sau. Quyết
định nói ra ân oán của hắn với Sở Văn Hạo, nếu không những kẻ này sẽ
nhận định hắn lạm sát người vô tội, hoàng đế vừa nảy ra ý niệm, trầm
giọng lên tiếng: “Các vị ái khánh, trẫm có một việc vẫn chưa nói cho mọi người, nên các vị mới kêu oan thay thế tử, thực tế thế tử hận trẫm, vì
trẫm xử cung hình với hắn.”
“Cung hinh?”
“Cái gì, cung hình? Vì sao hoàng thượng lại làm như vậy.”
Các vị đại thần biến sắc mặt, hoàng đế cung hình thế tử, vì sao lại thế
này. Như vậy giờ thế tử chẳng phải là thái giám, hắn cũng thật đáng
thương. Nếu đây là sự thật, có khả năng hắn muốn đi ám sát hoàng thượng, vấn để ở chỗ sao hoàng thượng phải cung hình thế tử.
Mọi người nâng mắt nhìn hoàng thượng, chỉ thấy hắn đau đớn kịch liệt
nói: “Trẫm cũng không muốn dùng hình phạt đó, nhưng hắn ta xằng bậy với
phi tử trong hậy cung, cho nên trẫm mới xử cung hình.”
Lời vừa nói ra, lại rấy lên phong ba trong điện.
Người người nhìn Sở Văn Hạo, cuối cùng nhìn Cẩm Thân vương gia, ông
không chịu nổi đả kích lại gầm lên rồi ngất đi, luôn mê man hô nghiệt
tử, gia môn bất hạnh.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu vì sao hoàng thượng xử cung hình Sở Văn
Hạo. Hóa ra hắn ngủ với nữ nhân của hoàng đế. Liên kết nhiều chuyện lại
cùng với nhau, không ít người tin tưởng chuyện ám sát đêm nay là thật.
Thế tử Cẩm Thân vương quả thật tiến cung ám sát hoàng thượng, làm gì có
nam nhân nào nguyện ý làm thái giám, chuyện này rất thống khổ.
Sở Dật Kỳ đau lòng nói: “Trẫm vốn định chém hắn, nhưng niệm hắn trung
thành, nên chỉ xử cung hình. Không ngờ hắn nghi hận trong trong, đêm qua dẫn người vào cung ám sát trẫm, khiến trẫm thêm đau lòng.”
Hoàng đế vô cùng đau đớn lấy tay đỡ trán.
Triệu thừa tướng dẫn đầu, lên tiếng: “Xin hoàng thượng bảo trọng long thể.”
Cẩm Thân vương gia tỉnh lại, biết xảy ra chuyện như vậy, không còn gì để trông ngóng, nhưng không thể để phủ Cẩm Thân vương bị liên lụy. Ông
nhanh chóng dập đầu: “Hoàng thượng, lão thần dạy con không nghiêm, nên
mới để xảy ra tai họa xin hoàng thượng giáng tội.”
Vài lão thần nhanh chóng đứng ra cầu tình cho phủ Cẩm Thân vương.
“Thần xin hoàng thượng bỏ quan cho phủ Cẩm Thân vương, thế tử ám sát
hoàng thượng không liên quan tới mọi người trong phủ, xin ngài tha cho
những người khác.”
Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Sở Dật Kỳ ngưng mày suy nghĩ sâu xa, gần đây mình mới đuổi Mai gia ra
khỏi kinh thành, nếu lại xử phạt phủ Cẩm Thân vương, chỉ sợ cả đế đô sẽ
rung chuyển, nên liền nhìn Cẩm Thân vương gia: “Cẩm Thân vương gi, trẫm
tin tưởng phủ Cẩm Thân vương không liên quan tới chuyện này, nhưng con
làm cha chịu, trẫm phạt ngươi ba tháng bế môn tư quá, không cho phép rời khỏi phủ, tất cả mọi người đều phải tự suy nghĩ lại.”
Cẩm Thân vương gia quỳ xuống: “Thần khấu tạ thánh ân.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm, không ai để ý tới Sở Văn Hạo đang nằm trong một góc giãy dụa, tất cả đều bỏ quên hắn.
Không ít người đều nhận định, hắn thật sự tiến cung ám sát hoàng thượng, hình phạt này hắn đáng phải nhận. Tuy ràng hoàng thượng xử cung hình,
nhưng tại hắn sai trước dám ngủ với nữ nhân của hoàng đế, cung hình còn
là nhẹ. Chính mình không ra gì, còn tiến cung ám sát hoàng thượng, bây
giờ bị trừng phạt như vậy đều do hắn tự tìm.
Sở Dật Kỳ nhìn Sở Văn Hạo trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, giải thế tử vào đại lao bộ hình, ba ngày sau xử trảm.”
“Ân, hoàng thượng, lão thần tuân chỉ.”
Tần đại nhân lĩnh chỉ, không dám sơ ý, nếu tiếp tục xảy ra chuyện, không có gì bất ngờ hoàng thượng sẽ xử tử hắn.
Cho nên hắn không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sở Dật Kỳ phất tay, triều thần liền lui ra ngoài.
Sở Văn Hạo bị thị vệ kéo xuống, vệt máu lê thê, hắn đau đớn giãy dụa,
nức nở nói mình không ám sát, mình bị hãm hại. Nhưng không ai để ý tới
hắn, cho dù có người đoán ra trong đó có chiêu trò, cũng không dám đứng
ra nói chuyện thay hắn. Không ai vì một phế nhân đứng ra đối chọi gay
gắt với hoàng thượng.
Mọi người cùng nhau đi vào, nhỏ giọng bàn tán, Định vương cùng Yến Kỳ đi phía sau cùng.
Yến Kỳ lạnh lùng, tuyết sương tao nhã, hắn cười nhợt nhạt, mặt mày tinh
xảo như họa, ánh mắt thâm thúy, dừng trên người Định vương.
“Định vương điện hạ, ngươi nói xem, chuyện thích khách đêm nay thật sự do thế tử gây ra sao?”
Định vương nhìn nam nhân ben cạnh, đột nhiên lạnh cả người, chẳng lẽ
chuyện đêm nay do hắn làm ra? Nghĩ vậy, Định vương cảm thấy sợ hãi,
người này chính là ma quỷ.
Định vương trắng bệch mặt, Yến Kỳ cùng hắn đi ra ngoài, thấy hắn nhợt
nhạt run rẩy, Yến quận vương quan tâm hỏi: “Định vương, hình như sức
khỏe không được tốt, xem ra là thật, vương gia nghỉ ngơi cho tốt. Có
điều bản quận vương rất ngạc nhiên về một chuyện?”
Sở Dật Lâm cảnh giác lườm hắn: “Chuyện gì?”
“Lần trước phủ Tĩnh Xuyên hầu gặp xui lần này là thế tử Cẩm Thân vương, ngươi nói tiếp theo sẽ là ai đây?”
Hắn vừa dứt lời, liền cười ha hả rời đi, không để ý tới Sở Dật Lâm đang trắng bệch như sương đứng phía sau.
Tàn hà đoạn ảnh, trăng khói như sương, cánh hoa bay nhè nhẹ, ôm lấy bóng người đứng kia, hắn như tu la đoạt mệnh trong đêm. Định vương nghiến
răng ken két, không, chắc hắn hù dọa mình, tuyệt đối không được tin hắn. Mình cần phải phản kích, không thể ngồi yên chờ chết, nếu còn bất động
người xui xẻo tiếp theo nhất định là mình.
Sở Dật Lâm hạ quyết tâm, lập tức xuất cung về phủ, triệu tập vây cánh, thương lượng đối sách.
Đại lao bộ hình, lạnh lùng âm u, hàn khí bao phủ xung quanh.
Bóng đêm yên tĩnh, có tiếng bước chân trên hành lang dài, từng bước, từng tới đi tới nơi giam giữ tử tù.
Người bị giam trong phòng chín là Sở Văn Hạo.
Lúc này hắn đã tràn ngập tuyệt vọng, mắt mù, miệng câm, chân tay bị gãy
nhưng hắn vẫn còn ý thức, thính lực vẫn còn tốt lắm. Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn giãy dụa chờ đợi, chờ đợi người nhà tới thăm
hắn. Hắn không cầu mình có thể thoát ra ngoài, hắn chỉ muốn nói với phụ
vương cùng mẫu phi hắn không ám sát hoàng thượng.
Hoàng thượng chọc mù mắt hắn, độc câm hắn, cắt đứt gân tay hắn, nhưng hắn còn đôi chân có thể viết chữ.”
Sở Văn Hạo lại không biết, phủ Cẩm Thân vương đã quyết định bỏ rơi hắn,
không ai dám chống lại hoàng thượng. Nếu Cẩm Thân vương gia còn tiếp tục trêu chọc hoàng thượng cả vương phủ sẽ bị liên lụy. Cho nên đành coi
như hắn đã chết, không cho phép bất kỳ ai tới thăm.
Lúc này người đứng trước đại lao, một thân cẩm bào nguyệt nha cao nhã như tuyết liên không nhiễm bụi trần.
Hắn cao cao tại thượng nhìn Sở Văn Hạo đang giãy dụa, giống như con kiến đang giãy chết.
“Sở Văn Hạo, có phải rất đau khổ?”
Thanh âm vừa vang lên, Sở Văn Hạo ngừng giãy dụa, cứng ngắt bất động, Yến Kỳ, hóa ra là Yến Kỳ.
Sao hắn có thể xuất hiện ở trong này, nhất định là tới cười nhạo mình,
nhất định là như vậy. Hiện tại mình người không ra người quỷ không ra
quỷ, cho nên hắn tới chê cười mình. Sở Văn Hạo giãy dụa, lui về một góc, không muốn để nam nhân này nhìn thấy mình, không cần phải nghe hắn châm chọ.
Sở Văn Hạo không thể nói chuyện, người đứng trước cửa phòng giam cũng
không trông chờ hắn có thể nói ra câu gì, nhưng biết hắn có thể nghe
thấy.
Yến Kỳ chậm rãi lên tiếng.
“Ngươi đắc tội ai không đắc, cố tình nhiều lần khiêu khích chúng ta,
khắp nơi gây sự, đẩy ta cùng Nhiễm Nhi vào chỗ chết, cuối cùng ngươi
chiếm được cái gì, kết cục như vậy? Biết vì sao trước khi ngươi chết bản quận vương tới đây không?”
Sở Văn Hạo không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ Yến Kỳ truyền vào tai hắn.
“Bản quận vương muốn ngươi hiểu rõ.”
Yến Kỳ châm chọc, Sở Văn Hạo run sợ, trong lòng hắn nghĩ, lẽ nào chuyện
thích khách đêm nay do Yến Kỳ gây ra, là hắn hại mình sao?
Sở Văn Hạo không kiềm chế được run rẩy, không, hắn không cần thê thảm như vậy.
“Bản quận vương chỉ hơi lộ ra tin tức bên cạnh hoàng thượng có tiểu
nhân, hoàng thượng lập tức nghĩ tới ngươi. Hắn ra tay điều tra, đúng lúc ta thả ra một số tin tức ngươi với Định vương lén lút gặp nhau, căn cứ
chính xác, ngươi nói xem hoàng thượng biết người phản bội có thể dễ dàng tha thứ sao?”
Yến Kỳ nhẹ nhàng bật cười, nâng tay áo khẽ vuốt tóc mai, ánh mắt u ám nhìn Sở Văn Hạo không ngừng run rẩy.
“Đúng rồi, bản quận vương còn quên chưa nới với ngươi một chuyện. Trước
đó ngươi tư thông với phi tử của hoàng thượng cũng là bản quận vương
làm. Ta chỉ dùng danh nghĩ của ngươi gửi thư cho ả kia. Ả liền mắc mưu,
nghĩ ngươi nhìn trúng nàng, sau đó bản quận vương thuận tay hạ cho ngươi ít dược, các ngươi loạn cùng một chỗ, sau đó bản quận vương dẫn hoàng
thượng đi tản bộ, đúng lúc bắt gặp.”
Gằn từng tiếng, tất cả đều là oán hận, nện thật mạnh vào tim Sở Văn Hạo.
Hắn đau đớn lắc đầu, không, không ngờ lại là như vậy, hắn còn tưởng chính mình háo sắc, hoa ra trúng kế của người khác.
Mắt Sở Văn Hạo trống rỗng, đột nhiên bắn ra hai hàng huyết lệ, hắn cắn răng muốn hò hét, nhưng không ra tiếng.
Hắn muốn nói cho hoàng thượng, kẻ lòng muông dạ thú không phải là hắn,
không phải bất luận ai mà chính là Yến Kỳ, hắn chính là ma quỷ.
Hoàng thượng ơi, chúng ta đều bị hắn lừa, tất cả đều do hắn làm.
Yến Kỳ lại tao nhã lên tiếng.
“Không phải ngươi nghĩ muốn nói chuyện này cho người khác, bản quận
vương khuyên ngươi vẫn nên cân nhắc. Ngươi nói, chưa chắc đã có ngươi
tin, bản quận vương cũng không sợ ngươi nói, quan trọng nhất ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút. Nếu ngươi nói cho người khác, ta khó lòng đảm
bảo không động tới người phủ Cẩm Thân vương. Ngươi muốn để cho phụ
vương, mẫu phi cùng chết sao?”
“A, ô.”
Sở Văn Hạo thống khổ xoay người, dùng sức đập đầu vào tường, giờ khắc
này hắn thật muốn chết, hắn hối hận, vì sao lại muốn trêu chọc hai ác ma này, khó trách ông trời chọc mù mắt hắn, hắn đáng chết.
Yến Kỳ lạnh lùng liếc hắn, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Ngươi sai ở chỗ không nên làm kẻ địch với chúng ta.”
Hắn tao nhã xoay người rời khỏi đại lao, Sở Văn Hạo vẫn tiếp tục đập đầu vào tường, giống như vô cảm, ngày càng nhiều máu, hắn muốn chết. Nhưng
thần trí lại càng thanh tỉnh, sở dĩ hắn có ngày hôm nay, vì hắn trong
lòng toàn tâm toàn ý thờ phụng hoàng thượng. Thật ra hắn có ân oán gì
với Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đâu. Nhưng quan hệ giữa bọn họ với hoàng
thượng cực kỳ căng thẳng, nên hắn mới trăm phương nghìn kế chán ghét bọn họ. Đi tới ngày hôm nay chính là cơn ác mộng.
Trời gần sáng, bộ hình đưa tin, thế tử đâm đầu vào tường mà chết, thượng thư báo tin vào trong cung, hoàng đế hạ lệnh trả xác cho phủ Cẩm thân
vương. Nhưng Sở Văn Hạo thân mang tội, phủ Cẩm Thân vương không dám phát đại tang, chỉ chôn cấp qua loa, thế tử phong cảnh vô hạn cuối cùng lại
rơi vào kết cục thê lương. Chỉ sợ lúc hắn đang sống sung sướng vĩnh viễn không thể ngờ mình có kết cục như vậy.
...
Phủ Yến vương chia thành đông phủ cùng tây phủ, lúc này một góc tây phủ
trong một noãn các tụ tập đông người, chính giữa là một lão thái thái
mặt mày nghiêm túc, quần áo màu rượu cùng giày đế vải, mặt váy theo tơ
vàng, đầu đeo một khối phỉ thúy, tuy rằng đơn giản, nhưng quý khí.
Lão thái thái này chính là lão Yến vương phi, mẫu phi của Yến Khang. Bà ở cùng với lão nhị trong tây phủ. Làm mẫu thân đều thích được cung phụng, lão Yến vương phi cũng không ngoại lệ, chi thứ hai thiệt thòi hơn, hơn
nữa lão nhị cưới thê tử là cháu gái Triệu gia nhà bà. Lão đại Yến Khang
không cưới nữ nhân Triệu gia, vì chuyện này bà từng giận dỗi với Yến
Khang cả tháng trời, cuối cùng Yến Khang phải đồng ý với nữ nhi Triệu
gia làm trắc phi mới xong chuyện.
Cho tới bây giờ lão Yến vương phi vẫn còn nhớ chuyện này, cho rằng lão đại không nghe lời, nên không muốn gặp người đại phòng.
Bình thường không có chuyện gì, bà sẽ không để người đại phòng tới đây.
Đêm nay lão thái thái ra lệnh cho đại phòng tới, là vì có chuyện chọc
tới bà. Thân là lão vương phi, luôn được người tôn trọng, nhưng từ sau
đại hôn, Yến Kỳ còn chưa dẫn nàng dâu tới thỉnh an. Ban đầu bà còn có
thể nhịn, không ngờ nháy mắt đã mười ngày trôi qua.
Hai người kia chạy tới biệt viện Yến gia hưởng tuần trăng mật, hoàn toàn quên mất lão thái thái này, lão Yến vương phi ngày càng cách lòng.
Càng thêm tin tưởng lời nói của nhị con dâu.
Quận vương phi không phải người tốt, mới đại hôn để cho mọi người chờ
nửa ngày trong phòng khách, tới tận giữa trưa mới tới. Nàng chẳng những
không nhận lỗi, còn để người khác đánh Tiêu Ngọc Đình, thật sự vô pháp
vô thiên.
Đúng vậy, nàng là hộ quốc công chúa, thân phận cao quý, lại có roi đánh
vương của hoàng đế khai quốc, sau lưng có phủ Vân vương. Nhưng gả tới
phủ Yến vương, cũng là dâu của phủ Yến vương. Đừng mong tự tung tự tác
trong phủ, bà còn chưa chết đâu.
Lão Yến vương phi càng nghĩ càng giận, rốt cuộc không nhịn được nữa, tối nay mời tất cả người đại phòng tới đây.
Tự nhiên Vân Nhiễm cũng nằm trong số đó, nàng mới từ biệt viện trở về,
mười ngày nay vẫn ở cùng Yến Kỳ vui vẻ, nên tâm trạng không tệ nhìn ai
cũng thuận mắt.
Mọi người thỉnh an lão thái thái, tự tìm vị trí ngồi xuống, ngay cả Tiêu Ngọc Đình cũng đứng bên cạnh lão thái thái, chỉ còn mình Vân Nhiễm đứng giữa phòng.
Nàng không biết tình huống gì đây, lão thái thái không thích nàng, nàng vẫn tiến lên hành lễ: “Nhiễm Nhi gặp qua tổ mẫu.”
Nàng đối với lão thái thái hết sức khách sao, bởi vì đó là bà nội Yến
Kỳ, nếu là lão thái thái nhà mình, nàng đã không thèm để ý.
Đáng tiếc nàng nghĩ như vậy, lão thái thái cũng không cảm thấy vinh
hạnh, trong lòng căm tức, nhìn Vân Nhiễm hành lễ, nheo mắt lại không nói tiếng nào, dựa vào nhuyễn tháp như đang ngủ, bỏ quên Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm u ám, nhưng vẫn đoan trang, nàng muốn xem lão thái thái định
lập quy cr bao nhiêu lâu. Hôm nay bà ta gọi cả nhà tới, đơn giản chỉ
muốn dạy nàng quy củ.
Nàng nhẫn được.
Không ai để ý tới Vân Nhiễm, tự làm việc của chính mình, có người nói
chuyện, có người thưởng thức chiếc nhẫn mình vừa mua, có người vội dỗ
lão thái thái.
Tiêu Ngọc Đình cười sung sướng, nhìn Vân Nhiễm đang kinh ngạc. Lão thái
thái dạy quy củ, nàng ta trăm lần sung sướng, đáng đời, nữ nhân này
không cho biểu ca nạp thiếp. Nàng ta đâu muốn tranh giành, chỉ muốn ở
bên cạnh biểu ca mà nàng không cho phép, hiện tại nàng cực chán ghét nữ
nhân này.
Trước đó biểu ca còn đánh nàng, tới bây giờ mặt vẫn còn đau, vết sưng
còn chưa tiêu tan, nàng bôi hai lớp phấn với che dấu được vết sưng.
Đại biểu ca đánh nàng, nàng không hận, nhưng nhìn thấy Vân Nhiễm, nàng hận không thể căn nữ nhân này một cái.
“Tổ mẫu, người nếm thử trà mật sao kê này xem, đặc biệt thơm ngon, là ta tự tay làm ra hiếu kính tổ mẫu.”
Lão thái thái rất vừa lòng, thân là lão Yến vương phi, được người khác
sủng, còn chưa từng chịu thiệt thòi tức giận. Không ngờ một hộ quốc công chúa lại dám phát uy trong phủ.
“Bé ngoan, lại lễ phép, có giáo dưỡng, nữ tử không cần ỷ vào thân phận
cao quý, mà không tuân thủ lễ giáo. Kim chi ngọc diệp hoàng gia lại càng phải hiểu lễ nghĩa, hào phóng khéo léo.”
Lão thái thái chỉ cây dâu mắng cây hòe, dựa vào Tiêu Ngọc Đình nói Vân Nhiễm.
Mọi người trong phòng không ngốc, tự nhiên đều hiểu.
Sơn Trà cùng Dữu Tử thấy quận chúa còn chưa hoàn lễ, không khỏi đau lòng muốn tiến lên đỡ chủ tử nhà mình. Không phải chỉ là một lão bà thôi
sao, dám dạy quy củ công chúa nhà mình, không nhìn xem nàng là ai.
Vân Nhiễm lại khẽ phất tay, Sơn Trà ùng Dữu Tử dừng lại, nghẹn khuất nhìn lão thái thái.
Nhị phu nhân thấy dạy dỗ không sai biệt lắm, nếu làm quá chọc giận vị
quận vương phi này, chỉ sợ Yến Kỳ sẽ tức giận, liền cười ra tiếng: “Mẫu
phu, cháu dâu còn đang hành lễ cho người, người uống trà cháu dâu, có
phải rất cao hứng.”
Lão Yến vương phi nghe nhị phu nhân nói vậy, cuối cùng nâng mắt nhìn Vân Nhiễm một cái, sau đó phất tay ý bảo nàng đứng dậy. Nhưng cũng định
buông tha cho nàng, nghiêm giọng nói: “Hộ quốc công chúa, tuy rằng ngươi thân phận quý giá, tay cầm roi đánh vương, nhưng phải nhớ. Đã gả tới
Yến gia, chính là dâu của Yến gia, thân phận quý trọng hơn nữa cũng
không phải để chúng ta nhìn. Đã tới đây thì phải trên hiếu kính công
công bà bà, dưới yêu thương đệ muội, còn phải phụng dưỡng phu quân, đó
mới là chuyện nữ nhân nên làm.”