Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 187: Chương 187: Quần Ma Loạn Vũ, Tiêu Ngọc Đình Phát Điên​




Mọi người trong noãn các đều nhìn Vân Nhiễm, cả người nàng lạnh nhạt không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có gì bất mãn. Lão thái thái thân là lão vương phi phủ Yến vương, dạy dỗ nàng hai câu, nàng còn nhận được

Nhưng Dữu Tử cùng Sơn Trà lại không cam lòng nhìn chủ tử chịu ủy khuất, các nàng khó chịu. Chủ tử rất tốt, lão thái thái lại không thích người, đúng là mắt mù, Yến gia ngoại trừa quận vương tất cả đều không phải người tốt.

Sơn Trà cùng Dữu Tử quét mắt nhìn mọi người đang xem trò hay, cao hứng nhìn chuyện không liên quan tới mình.

Yến vương phi, thân là bà bà của chủ tử, nhưng nghe thấy lão thái thái nói vậy, cũng không che chở nàng dâu nhà mình, mặc kệ như chuyện người khác. Bà quay sang nói chuyện với nhị công tử Yến Trăn, thi thoảng lại cười cười, giống như sợ người khác không biết mẫu tử bọn họ thân thiết, thật đáng ghét.

Nhưng đáng ghét nhất phải kể tới Tiêu Ngọc Đình đứng cạnh lão thái thái, nhìn chủ tử kinh ngạc, nàng ta cười như hoa, rõ ràng đang sung sướng khi người khác gặp họa, tiếp lời lão thái thái: “Lão thái thái, hộ quốc công chúa thân phận cao quý, khó trách kiêu căng một chút, lão thái thái không cần so đo với nàng.”

Tiêu Ngọc Đình vừa nói xong, Sơn Trà như bắt được nhược điểm, chỉ vào nàng ta hét lên: “Ngươi tính là gì, dám nói công chúa nhà ta kiêu căng, ngươi chỉ là tiểu nhân không lên được mặt bàn. Công chúa là chúng ta là nhất phẩm hộ quốc công chúa, là đích nữ trưởng công chúa. Ngươi chỉ như cọng cỏ ở góc nào chui ra dám nói quận chúa nhà chúng ta kiêu căng, đúng là sẹo lành quên đau, đừng tưởng quận vương không có ở đây, liền bắt nạt công chúa nhà chúng ta.”

Công chúa làm dâu Yến gia, kính lão thái thái còn có thể hiểu, nhưng tiện nhân này tính là gì.

Sơn Trà vừa nói xong, Tiêu Ngọc Đình khóc rống lên, nhào vào người lão thái thái: “Lão thái thái, Đình nhi chỉ có ý tốt, ngài xem ,nha hoàn bên người công chúa lại mắng Đình nhi.”

Sắc mặt lão thái thái khó coi, ra lệnh cho bà tử: “Kéo tiện tì này xuống vả miệng hai mươi cái, một tiện tì dám nói chuyện với tiểu thư như vậy, quá to gan, Vân gia không biết dạy nô tỳ, không có nghĩa Yến gia ta không biết dạy.”

Hai bà tử lên tiếng: “Ân, lão vương phi.”

Hai thân hình mập mạp đi về phía Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm lạnh mặt, vừa rồi nàng có thể tha thứ cho lão thái thái, nhưng không tới lượt bà diễu võ dương oai động tới người của nàng.

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Ai dám.”

Giọng nàng lạnh lùng khác thường, mắt thấy hai bà tử vươn móng vuốt thô kệch nhằm vào Sơn Trà, Vân Nhiễm vung tay, “Ầm” Bà tử bị nàng tát bay ra ngoài đụng vào người còn lại, đổ sập về phía lão thái thái, bà ta giận đen cả mặt.

Bà chỉ dạy dỗ nha hoàn của nàng , nàng lại dám động thủ, quả thật làm phản, gan quá lớn.

Lão thái thãi vỗ ngực: “Tức chết ta, tức chết ta.”

Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn lão thái thái, nếu nói trước đó nàng còn có thể nhịn, bây giờ nàng không định nhịn. Bởi vì một số người ăn qua cẩm y ngọc thực, nghe người khác nịnh nọt đã sớm quên nên biết điểm dừng.

Thân là nhất phẩm hộ quốc công chúa Đại Tuyên, chưa tới lượt lão thái thái tức giận. Nhưng nàng tôn trọng bà ta là bà nội Yến Kỳ mới nghe lời một chút, nghe bà dạy bảo. Nhưng lão thái thái không biết điểm dừng, muốn động người bên cạnh nàng, bà tưởng mình là ai.

Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Người không tự trọng, đừng mong người khác tôn trọng, già mà không kính, lại càng không xứng được người khác tôn trọng.”

Mọi người hết nhìn Vân Nhiễm lại nhìn lão thái thái.

Cả đười lão thái thái thuận buồm xuôi gió, làm Yến vương phi cao cao tại thượng, tỷ tỷ nhà mình làm hậu phi trong cung, không ai dám trêu chọc. Sau này lại làm lão Yến vương phi không ai dám đắc tội, ai ngờ đến phút cuối lại bị một tiểu bối chế nhạo, lão thái thái sao có thể buốt trôi, tức giận ngửa mặt lên trời gầm rú: “Thật sự tức chết ta, nữ nhân như vậy sao xứng bước vào cửa Yến gia. Yến Kỳ đâu, bảo hắn lăn tới đây, lập tức tới, nữ nhân không tôn trọng trưởng bối như vậy, Yến gia tuyệt đối không cẩn. Bảo Yến Kỳ lập tức hưu nàng.”

Tiêu Ngọc Đình vừa nghe thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng tới bên cạnh đỡ bà lấy lòng: “Lão thái thái, người đừng tức giận, nếu người giận không phải đúng ý người khác sao. Nói không chừng người ta muốn người tức chết, không muốn người sống tốt, nên người đừng để người khác hài lòng.”

Lão thái thái nghe vậy, cuối cùng cố gắng bình tình, nhưng vẫn buông lời ác độc.

“Không ngờ Yến Kỳ mắt mù, đem gỗ mục làm trân châu, đem trân châu thành gỗ mục. Đình Nhi là đứa nhỏ tốt, hắn lại không cần, cưới về một nữ nhân không tôn trọng trưởng bối, cuồng vọng, Yến gia ta không chứa được nữ nhân như vậy.

Lão Yến vương phi nói xong, Vân Nhiễm tao nhã tiếp lời: “Nếu không phải vì Yến Kỳ, bà tưởng rằng bản cung luyến tiếc Yến gia các ngươi.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, lão thái thái lại thêm tức giận, mở to mắt: “Giỏi, giỏi, ngươi đã không tiếc Yến gia, Yến gia cũng không chứa ngươi, đợi tiểu tử Yến Kỳ về, lão thân là người đầu tiên bắt hắn hưu ngươi, nữ nhân như vậy Yến gia cưới không nổi.”

Dứt lời, lão thái thái hét lên với bà tử: “Còn không đi mời cha con Yến Khang, Yến Kỳ tới đây, nói lão thân gọi bọn họ tới ngay lập tức, chẳng lẽ muốn để cho nữ nhân này tức chết ta mới cam lòng.”

Bà từ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hai bà tử mới bị Vân Nhiễm đánh chật vật đứng dậy, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Trong phòng đã sớm có nha hoàn vuốt ngực nhuận khí cho lão thái thái.

Vân Nhiễm nhìn tình thế trước mắt, thật sự không nghĩ ra vì sao lão thái thái khó chịu với mình. Nếu đã vậy, nàng cũng không cần thiết phải ở lại, cả hai cùng ghét.

Vân Nhiễm xoay người rời đi, hai nha hoàn nhanh chóng đi theo nàng, lão thái thái không ngờ Vân Nhiễm làm như vậy, giận tái mặt hét lên: “Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta, chờ Yến Kỳ hưu ngươi.”

Vân Nhiễm dừng bước, dưới ngọn đèn u ám, nàng cười hờ hững như có như không nhìn lão thái thái.

“Bà tưởng mình là ai, cho rằng ai cũng phải nghe lời. Ngươi tưởng muốn Yến Kỳ hưu ta, Yến Kỳ liền hưu sao? Có phải đánh giá mình quá cao không, động một chút nói ta tức chết bà, nhưng ta thấy tinh thần bà còn rất tốt, không cần luôn mồm nói như vậy, tuổi đã lớn còn đùa giỡn như cô nương mười lăm, mười sáu, có phải rất không biết xấu hổ.”

Vân Nhiễm nói liên tiếp khiến lão thái thái giận ngừng thở.

Nhị phu nhân bối rối thấy lão thái thái bị tức thành như vậy.

Lão thái thái là chỗ dựa của của chi thứ hai, nếu lão thái thái xảy ra chuyện, các nàng nhất định bị đuổi ra ngoài. Nhị phu nhân nhanh chóng cầu xin Vân Nhiễm.

“Quận vương phi, có gì nhẹ nhàng một chút, lão thái thái lớn tuổi, không thể ép buộc.”

“Không thể ép buộc, không thế bà ta hăng hái ép ta sao? Rảnh rỗi gọi bản cung tới dạy quy củ, được rồi, dạy thì dạy đi, bản cung thân là dâu Yến gia, quy củ cũng nên học. Đã dạy rồi, còn muốn dạy dỗ người của bản cung, không tự nhìn xem nữ nhân đó là ai?”

Vân Nhiễm chỉ vào Tiêu Ngọc Đình hỏi nhị phu nhân: “Nàng là gì của Yến gia? Dám đứng trước mặt bản cung bừa bãi, nói bản cung kiêu căng, thân là hộ quốc công chúa, chưa tới lượt một kẻ không ra già nói bản cung kiêu căng. Đừng nói nha hoàn của bản cung mắng nàng, cho dù có sai người đánh nàng thì đã làm sao? Thân làm lão thái hái, phải chú ý quy củ, vậy sao lại không biết quy củ đơn giản như vậy, hay tất cả đều chui vào bụng chó hết rồi.”

Vân Nhiễm dứt lời, lão Yến vương phi toát mồ hôi lạnh, tim đau nhức từng cơn, lần này thật sự tức giận.

Nha hoàn bên cạnh bị dọa khóc, liên tục gọi lão thái thái.

Vân Nhiễm không để ý tới bà ta, thân làm thây thuộc, lão thái thái đâu dễ chết như vậy, muốn giả vờ, giả cũng như thật.

Thủ đoạn cũng thật lợi hại, nhưng nàng không muốn nhìn.

Vân Nhiễm tiếp tục nói: “Yến lão vương phi, không thương cháu dâu mình. Nhìn người ngoài băt nạt cháu dâu, còn muốn để cháu mình hưu nàng dâu, đầu óc bà có phải bị nước vào hỏng rồi.”

Vân Nhiễm nói xong, không thèm nhìn lão thái thái trực tiếp dẫn Sơn Trà cùng Dữu Tử đi ra ngoài, hai nha hoàn lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người. Tất cả đều không phải người tốt.

Có điều Vân Nhiễm còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân cùng giọng bà tử đang cáo trạng với Yến vương gia.

“Vương gia, người đi nhanh lên, lão thái thái sắp bị quận vương phi tức chết rồi. Bây giờ chỉ còn một hơi, nếu vương gia không đi, chỉ sợ không gặp được ngài nữa rồi, vương gia, hu, hu lão thái thái sắp bị quận vương phi tức chết rồi.”

Bà tử chưa nói xong đã bị một giọng quát lạnh.

“Câm miệng.”

Người nói chính là Yến Kỳ.

Vân Nhiễm đứng trên thềm nhìn vài người đang đi tới. Vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Nhiễm đang lạnh lùng đứng trên hành lang, hơi thở u lãnh, vẻ mặt đạm mặc, ánh mắt lệ khí, Yến Kỳ biết nàng tức giận không nhẹ. Hắn hiểu hiểu, Nhiễm Nhi đâu phải người không biết phân nặng nhẹ, chuyện hôm nay không có gì bất ngờ là do lão thái thái gây sự. Yến Kỳ biết bà thích nhất quát người khác, hơi không như ý liền khóc nháo.

Yến Kỳ đi tới, nhanh chóng kéo tay nàng, tay nàng có chút lạnh, Yến Kỳ dịu dàng: “Nhiễm Nhi, nàng đừng nóng.”

“Ta tức, ta giận ai? Lão thái thái nhà chàng còn đang chờ chàng hưu ta kìa.”

Vân Nhiễm trào phúng.

Lão thái thái vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, trực tiếp kêu lên, có người hét: “Vương gia, lão thái thái sắp hôn mê.”

Yến vương gia đi tới, liếc mắt nhìn Vân Nhiễm, có chút phức tạp. Ông hiểu mẫu thân mình, không thích ép buộc, nhưng Vân Nhiễm còn trẻ không nên so đo với bà.

Yến vương gia, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi vào phòng.

Thấy lão thái thái nằm trên nhuyễn tháp mắt trắng dã, có nha hoàn đang ấn huyệt nhân trung, xoa lưng, loạn thành một đoàn.

Nhị phu nhân vội vàng sai người đi mời đại phu.

Vân Nhiễm lên tiếng: “Ta là đại phu, chi bằng để ta đâm hai châm, đảm bảo ba ta lập tức tỉnh lại.”

Nàng vừa lên tiếng, lão thái thái đang trợn trắng mắt đột nhiên dãy dụa: “Tức chết ta, tức chết ta.”

Bà ta tự nhiên tỉnh lại, mọi người không ngốc, đều biết lão thái thái đang diễn trò, chẳng qua không ai vạch trần nàng thôi, ai bảo người ta có con làm vương gia.

Lão thái thái trợn mắt nhìn Yến Khang mắng: “Yến Khang, có phải cha con các ngươi muốn tức chết ta, muốn thì nói một tiếng, ta lập tức đi chết, không cần phải kiếm người ghê tởm như vậy vào phủ chọc tức ta.”

Yến Khang bất đắc dĩ đi qua, sâu sắc nói: “Mẫu thân, ngài lại sao thế? Vì một chút việc nhỏ có đáng gây sự không?”

Lão thái thái chỉ vào Yến Khang: “Ngươi nói ta đang gây sự, tốt, ngươi nói ta không phân rõ phải trái đúng không, nàng có lý, ta càn quấy. Ngươi có biết nàng làm gì không, nha hoàn của nàng dám mắng Đình Nhi, ta ra lệnh bà tử dạy dỗ, nàng đánh người của ta. Nữ nhân không tôn trọng bề trên như vậy cưới vào cửa làm gì, tuy rằng thân phận cao quý, nhưng Yến gia ta không cần nàng trợ lực.”

Lão thái thái nói xong, Sơn Trà nhanh chóng quỳ xuống.

Dù sao quận vương đang ở đây, có người làm chủ cho công chúa, Sơn Trà lanh lợi, dứt khoát.

“Bẩm vương gia, quận vương, hôm nay lão vương phi gọi mọi người sang tây phủ, chủ tử cũng tới. Người khác thỉnh an xong đều được ngồi, đến lượt chủ tử, lão vương phi lại không để ý tới người để cho nàng đứng. Nô tỳ biết lão thái thái muốn dạy công chúa quy củ, không dám lên tiếng, ai biết dạy quy củ xong, lão vương phi còn giáo huấn công chúa, chúng nô tỳ đau lòng muốn lên tiếng, nàng cho nói. Tiêu gia tiểu thư lại dám đứng trước mặt mọi người nói công chúa kiêu căng, nô tỳ tức giận, công chúa nhà ta được hoàng thược sắc phong, khi nào tới lượt một nữ nhân chỉ trích, cho nên nô tỳ không nhịn được mắng nàng ta vài câu.”

“Ai ngờ lão vương phi lại ra lệnh cho bà tử đánh nô tỳ, chủ tử đau lòng mới ngăn cản, lão vương phi liền nháo thành như vậy.”

Sơn Trà khóc lên, dập đầu: “Vương gia, quận vương gia, chủ tử nhà chúng ta được Vân vương gia sủng lớn, luôn được yêu thương, cho dù tiến cung hoàng hậu nương nương cũng thích. Trưởng công chúa còn nhận nàng làm nghĩa nữ. Không ngờ tới phủ Yến vương lại chịu thiệt thòi như vậy, cầu vương gia, quận vương làm chủ cho chủ tử về phủ Vân vương.”

Sơn Trà vừa nói xong, Dữu Tử cũng quỳ xuống dập đầu.

Yến Khang nghe mà đau đầu, sắc mặt Yến Kỳ khó coi, ra lệnh cho Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Đừng dập, các người đứng lên đi, bản quận vương còn chưa chết đâu, nữ nhân của ta không chấp nhận để người khác bắt nạt.”

Sở Trà cùng Dữu Tử vừa lòng, nhanh chóng đứng dậy.

Tuy rằng trên trán chảy máu, nhưng những người này đừng nghĩ bắt nạt chủ tử, hừ.

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn hai nha đầu, rất đau lòng, bọn họ thật liều mạng.

Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Về sau, nàng không cần tới đây thỉnh an, nếu người ta đã không muốn, nàng cũng đừng để ý, đỡ bị người bắt nạt.”

Yến Kỳ vốn cũng không có tình cảm với lão thái thái, vừa nghe bà bắt nạt Nhiễm Nhi liền tức giận, nếu không phải bà ta họ Yến, hắn đã trực tiếp diệt khẩu.

Lão thái thái đen mặt, máu xông lên mặt, thật đúng tức mioons chết, trong lòng run rẩy, bà chỉ vào Yến Khang: “Nhìn xem con trai tốt của ngươi, vì một nữ nhân không tôn trọng trưởng bối đối đầu với ta, ngươi nói ta phải sống sao? Ta không còn mặt mũi để sống tiếp.”

Lão thái thái lại làm loạn lên, mặt mày méo mó.

Yến Khang không nhịn được lên tiếng: “Mẫu thân, bỏ đi, chuyện của bọn nhỏ để cho bọn họ tự xử lý.”

Yến Khang thân là con trai, biết rõ vì sao mẫu thân tức giận như vậy. Vì Vân Nhiễm không giống những người khác trong nhà cung phụng bà, mới tìm cách gây chuyện, nhiều năm qua lão thái thái vẫn đường làm quan rộng mở, bây giờ gặp người không kính mình, liền không vừa mắt.

Yến Khang thở dài, người ta không cần phải kính bà, Vân Nhiễm là đích nữ phủ Vân vương, lại là nhất phẩm hộ quốc công chúa, bây giờ còn thành nghĩa nữ trưởng công chúa, thân phận như vậy căn bản không cần phải kính bà.

Lão thái thái nghe Yến Khang nói vậy, mặc kệ, trừng mắt lườm: “Hắn họ Yến, là con cháu Yến gia, cái gì gọi là chuyện của bọn chúng, không được, nữ nhân này Yến gia chúng ta không cần, nhất định phải để Kỳ Nhi hưu nàng.”

Yến Kỳ lạnh giọng: “Chuyện này không có khả năng, ta vĩnh viễn hưu Nhiễm Nhi, nàng thê tử của Yến Kỳ, cả đời không đổi.”

“Ngươi, ngươi...” Lão thái thái trợn mắt nhìn Yến Kỳ, đột nhiên nhìn Vân Nhiễm, căm giận nói: “Ngươi còn không đồng ý cho Yến Kỳ cưới nữ nhân khác vào phủ, ngươi là đố phụ, hắn làm đại nam nhân, tương lai thừa kế tước vị Yến vương gia, sao chỉ có thể cưới một mình ngươi. Hôm nay lão thân làm chủ, nâng Đình Nhi vào Yến gia, làm trắc phi của Yến Kỳ.”

Lão thái thái dứt lời, Tiêu Ngọc Đình kinh hỉ, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Yến Kỳ. Tuy rằng hắn u ám, nhưng cũng không ngăn được nàng vui mừng, tim nàng ta đập nhanh, thật sự có thể gả cho biểu ca làm trắc phi sao, quá tốt rồi.

Vân Nhiễm không chịu nổi lão thái thái tự cho mình là đúng, ghê tởm muốn chết.

“Thật xin lỗi, không có khả năng, bản cung không cho phép Yến Kỳ cưới nữ nhân khác vào phủ.”

“Ngươi dám,” Lão thái thái quát Vân Nhiễm, bà không tin mình thua nữ nhân này. Cả đời bà muốn gió được gió muốn mưa có mưa, chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy.”

“Có dám hay không ta đã nói, ta lặp lại một lần nữa, ta không cho phép Yến Kỳ cưới nữ nhân khác, trừ khi hắn hưu ta.”

Yến Kỳ hừ lạnh: “Nhiễm Nhi, nàng nói linh tinh gì đó, ta sẽ không cưới nữ nhân khác vào phủ.”

Nói xong, hắn nhìn lão thái thái đang ngồi chính giữa: “ Ta sẽ không cưới Tiêu Ngọc Đình, hơn nữa trước đó nhị đệ đã nói muốn cưới nàng ta làm vợ.”

Nói xong, Yến Kỳ không thèm để ý tới những người khác, kéo Vân Nhiễm đi ra ngoài, trước khi đi nàng quay đầu nhìn lão Yến vương phi: “Lão thái thái tự giải quyết cho tốt, chuyện của ta cùng Yến Kỳ chưa tới lượt người khác xen vào, bất luận là kẻ nào, lão thái thái đừng nhúng tay vào thì tốt hơn, vì tiếp theo ta cũng sẽ không tốt bụng như vậy.”

Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng đuổi kịp chủ tử nhà mình.

Lão thái thái nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm không coi ai ra gì, còn uy hiếp mình, lão thái thái ngất đi, trong phòng rối loạn, Yến vương gia đau đầu, lại không có cách, ai bảo người kia là mẫu thân của ông.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm trở về viện Mặc Thấm.

Trên đường đi, Vân Nhiễm bôi thuốc cho Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Các ngươi cũng quá liều mạng, vết thương không nhẹ đâu.”

“Chúng nô tỳ đau lòng, chủ tử khi nào thì thiệt thòi như vậy, bây giờ lập gia đình lại bị người ta bắt nath. Nếu vương gia biết, sẽ đau lòng tới mức nào, nô tỳ không hiểu, vì sao lão thái thái không thích chủ tử. Hoàng hậu, trưởng công chúa đều thích người, bà lại không thích.”

Sơn Trà căm tức, lão thái thái có thể nháo, các nàng không thể sao?

Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, u ám như màn đêm, cả người tản ra hàn khí, hắn từ từ đi tới kéo tay Vân Nhiễm đau lòng: “Nhiễm Nhi, hay là chúng ta về phủ Vân vương ở, Vân gia yên thanh tĩnh hơn so với nơi này.”

Trước đó Vân Tử Khiếu đã từng đề cập tới chuyện này, nếu Nhiễm Nhi ở phủ Yến vương không vui, thì dẫn nàng về phủ Vân vương.

Vân gia không có nam đinh, người không nhiều, không có nhiều quỷ ngưu xà thần thần như vậy, sống ở đó vui vẻ hơn.

Yến Kỳ nói xong, Sơn Trà cùng Dữu Tử cũng cao hứng.

“Tốt quá, chúng ta có thể về phủ Vân vương, không cần phải ở lại nơi này, không có ai tốt.”

“Công chúa, chúng ta trở về đi.”

Hai người cùng nhìn Vân Nhiễm, nàng suy nghĩ, nhưng không đồng ý. Nàng còn có việc cần làm, phải điều tra trước đây Yến Kỳ đã gặp chuyện gì, vì sao sau khi Yến Thần chết, Yến vương phi không thích chàng. Hơn nữa nàng cảm thấy Yến vương phi có chút xa cách với Yến Kỳ, lại càng xa cách nàng, tuy rằng ngoài mặt chàng nói không cần, nhưng Vân Nhiễm biết, hắn muốn luôn muốn biết, vì sao sau khi Yến Thần mất, mẫu phi lạnh lùng với hắn.

Hắn không nói, nhưng nàng hiểu.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ: “Bỏ đi, không thể vì lão thái thái nháo một hồi, ta lại chạy về Vân gia. Nếu như vậy, phụ vương sẽ tức giận, không chừng lại tranh chấp với Yến vương gia, lúc này hai đại phủ không cần có mâu thuẫn.”

Vân Nhiễm nói xong, Yến Kỳ vươn tay ôm chạy lấy nàng đi thẳng về viện Mặc Thấm.

Sơn Trà cùng Dữu Tử ruy rằng tức lão thái thái, nhưng quận vương rất thương chủ tử, về điểm này các nàng tạm thời bỏ qua lão thái thái.

Dưới hành lang dài, ngọn đèn mờ ảo, gió thổi hoa bay, hai người đứng trong một góc tối, bắn ra ánh mắt ghen ghét.

Bên trái là nhị đệ Yến Kỳ, Yến Trăn, người còn lại chính là kẻ vừa khoe mẽ trước mặt lão thái thái Tiêu Ngọc Đình. Nàng ta thấy Yến Kỳ vì bảo vệ Vân Nhiễm không tiếc đắc tội lão thái thái, khiến nàng ta ghen tị sâu sắc.

Tiêu Ngọc Đình nhìn đoàn người đi xa, giận rơi nước mắt, Yến Trăn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đình Nhi, đừng đau lòng, đại ca không thích nàng, cũng không thể thay đổi.”

Tiêu Ngọc Đình càng khóc dữ hơn, nhào vào lòng Yến Trăn đau khổ cầu xin: “Nhị biểu ca, giúp ta đi, ta chỉ muốn gả cho hắn, từ nhỏ ta đã thích đại biểu ca, vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy. Ta không cầu hắn yêu ta, chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ, huynh giúp ta sao? Ta nhỏ tới giờ, ta muốn gì huynh đều giúp ta, thêm một lần nữa được không?”

Ánh mắt nam tử sắc bén âm trầm trong đêm, nhưng rất nhanh hóa thành hư ảo, ôm nữ nhân trong lòng nhẹ nhàng nói.

“Được, muội đừng đau lòng, nhị biểu ca giúp muội, nữ nhân kia không cho đại ca nạp thiếp. Nếu muội cùng đại ca gạo nấu thành cơm, nàng không đồng ý cũng không được?”

Mắt Tiêu Ngọc Đình sáng rực lên, nhưng rất nhanh lại tối, bĩu môi đau lòng: “Đại biểu ca không cho phép người khác tùy tiện tới gần, sao ta tiếp cận được hắn.”

“Chỉ cần nghĩ, nhất đinh sẽ có cách, đại ca cũng không phải chỉ ở trong viện Mặc Thấm, muỗi sẽ có cơ hội, bây giờ đêm đã khuya, chúng ta về nghỉ trước đi, nhất định ta sẽ giúp muội nghĩ cách.”

Yến Trăn ôm Tiêu Ngọc Đình về sân của nàng, nhẹ nhàng dặn dò nàng nghỉ ngơi.

Đêm cuối thu lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lùng, trong trẻo, bao phủ viện Mặc Thấm.

Yến Kỳ dặn dò Sơn Trà cùng Dữu Tử: “Đưa quận vương phi ra phía sau tắm rửa.”

“Ân, quận vương.” Sơn Trà cùng Dữu Tử cười tủm tỉm, nhìn Yến quận vương thật vừa mắt, ai bảo quận vương sủng chủ tử như vậy, tuyệt không giống lão thái thái. Trong mắt gia chỉ có chủ tử, khiến các nàng vui vẻ.

Hai người đỡ Vân Nhiễm tới phòng tắm, nàng hơi mệt, khẽ ngáp một cái.

Mười ngày qua bị Yến Kỳ ép buộc quá sức, vừa rồi lão thái thái còn gây chuyện, thiếu chút nữa mệt chết nàng.

Đối với lão thái thái gây sự, Vân Nhiễm không để trong lòng, nếu nàng muốn thu thập bà ta dễ dàng như bóp chết con kiến, nàng lười để ý.

Sơn Trà hưng phấn: “Chủ tử, quận vương thực sủng người.”

“Umh,” Vân Nhiễm nói thầm, nếu không sủng nàng, sao có thể ép buộc nàng mười này? Nhưng cũng quá mệt mỏi?

Vân Nhiễm mau nhắm mắt lại, nhấc mắt thấy trán Sơn Trà cùng Dữu Tử, có chút đau lòng sờ sờ: “Có đau hay không, chủ tử thổi cho các ngươi.”

Nói xong nàng còn thật sự nổi tính trẻ con thổi thổi cho hai người.

Hai tiểu nha hoàn cười: “Chủ tử vừa thổi quả nhiên không đau.”

“Đúng vậy, chẳng những không đau, nô tỳ còn thấy ấm áp.”

Công chúa thật dễ sống chúng, nếu không vương gia, hoàng hậu, trưởng công chúa có thể thích nàng, còn có Yến quận vương. Không biết lão thái thái kia phát điên cái gì.

“Chủ tử mệt không mở được mắt rồi, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa.”

“Được,” Chủ tớ ba người tiến vào phòng tắm, hai tiểu nha hoàn hầu hạ Vân Nhiễm tắm rửa.

Yến Kỳ đứng bên ngoài, nhìn Vân Nhiễm rời đi, khuôn mặt tinh xảo hoa lệ, nháy mắt tràn đầy mây đen, sát khí, bàn tay nắm chặt lại. Hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho lão thái thái, chẳng lẽ lại tiếp tục tha cho Tiêu Ngọc Đình sao? Trước đó tát nàng, cũng chưa khiến nàng ta nhớ lâu, dám can đảm nói Nhiễm Nhi kiêu căng, tưởng mình là ai.

Mắt Yến Kỳ tối lại vài phần, hàn khí càng đậm, xoay người ra ngoài gọi người.

“Trực Nhật.”

Trực Nhật tiến vào, cung kính đợi lệnh, chủ tử gọi hắn nhất định có nhiệm vụ.

Yến Kỳ ngoắc tay ý bảo Trực Nhật tới gần, nói nhỏ vài câu, sau đó phất tay. Ánh mắt hắn chợt sáng lên, khóe miệng khẽ cong lên, cung kính lui xuống: “Thuộc hạ lập tức đi làm chuyện này.”

Trong phòng im lặng, Yến Kỳ ngồi xuống, dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghe tiếng nước ào ào trong phòng, nhớ tới làn da nõn nà của Nhiễm Nhi, dáng vẻ kiều mị của nàng, trong lòng nóng lên, lại muốn làm chuyện đó. Nhưng hắn biết gần đây, Nhiễm Nhi mệt mỏi, nên hôm nay để cho nàng nghỉ ngơi.

Viện Ngọc Thấm, sân của Tiêu Ngọc Đình một mảnh im lặng, ngoại trừ nha hoàn bà tử đang trực, những người khác đã sớm ngủ.

Tiêu Ngọc Đình lại không ngủ được, nàng ngồi trước hành lang, chống má ngẩng đầu ngắm trăng, trăng đã ngả về tây, đêm đã khuya, nhưng nàng không thấy buồn ngủ. Chỉ cần nghĩ tới biểu ca đau sủng nữ nhân kia, tim nàng lại đa, từ khi nữ nhân kia trở về, nàng thường xuyên mất ngủ, trong đầu miên man suy nghĩ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu, ánh mắt sâu kín không thấy tia sáng. Trên hành lang dài vang lên tiếng bước chân, Phương nhũ mẫu cầm theo áo choàng lên vai nàng, chẫm rãi ngồi cạnh nàng, đau lòng khuyên nhủ: “Tiểu thư tốt của ta, người đừng rối rắm, gả cho nhị công tử đi. Tướng mạo công tử cũng không tệ, lại thương người, gả cho hắn người sẽ hạnh phúc, sao cố chấp phải gả cho quận vương, tính tình lạnh lùng, không biết chăm sóc người khác, còn cưới một nữ nhân đanh đá.”

Tiêu Ngọc Đình quay đầu nhìn nhũ mẫu, nhào vào lòng bà: “Nhũ mẫu, nhưng ta thích biểu ca, từ nhỏ đã muốn gả cho hắn.”

Nhũ mẫu thở dài, vỗ lưng Tiêu Ngọc Đình: “Đời người nào có chuyện nào cũng như ý, luôn có một vài chuyện lỡ àng, tiểu thư nghe Nhũ mẫu một câu, gả cho nhị công tử, Yến vương phỉ là cô cô người, bà thương người, nếu người gả cho nhị công tử, cả đời sau đều vinh hoa phú quý.”

Tiêu Ngọc Đình lắc đầu: “Ta không cần vinh hoa phú quyas, ta chỉ muốn gả cho đại biểu ca, ta muốn ở bên cạnh hắn, không cần danh phận.”

Tiêu Ngọc Đình cố chấp rời khỏi vòng ôm của nhũ mẫu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao ảm đạm, thở dài thật sâu, tự cổ vũ chính mình.

“Ta nhất định phải gả cho biểu ca.”

Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng, nhũ mẫu lắc đầu thở dài, trên đời vì sao luôn theo đuổi những thứ chỉ có thể cầu không thể cưỡng, chẳng sợ biến thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Hai tiểu nha hoàn đã sớm chuẩn bị nước rải đầy hoa thơm.

Tiêu Ngọc Đình đi qua, muốn ngâm người, phất tay bảo tiểu nha hoàn: “Các ngươi lui xuống đi, ta ngâm mình một lúc, rồi gọi các ngươi vào.”

“Ân, tiểu thư.”

Hai tiểu nha hoàn không dám trêu chọ chủ tử, gần đây cảm xúc của nàng không ổn định, động chút là đánh người, đám tiểu nha hoàn không dám nói lung tung, cung kính lui ra ngoài.

Ánh trăng như nước rọi qua cửa sổ, chiếu lên dáng người lung linh, từng bước cởi bỏ quần áo trên người, tới khi không còn một mảnh vải, mới chậm rãi tiến vào trong bồn, nhẹ nhàng dựa vào vách thùng nhắm mắt lại cảm nhận hơi nước ấm áp bao quanh toàn bộ cơ thể, từng lỗ chân lông đều giãn ra, đặc biệt thoái mãi. Tieu Ngọc Đình khẽ ngâm nga.

Nhưng một lát sau, nàng nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống, kèm theo mùi là lạ, quan trọng nhất là tay nàng có thứ gì đó trơn trơn, Tiêu Ngọc Đình nằm sấp xuống, mạch máu đều căng ra, đồng tử không ngừng co giật, tim thắt lại, cả người mềm nhũn không chút sức lực. Nàng tốn sức ngồi dậy được, nhìn trên tay mình dĩ nhiên là một con rắn, mặt cắt không còn giọt máu.

A, a, nàng phát điên hét ầm lên, ném con rắn vào thùng nước, nàng muốn ra khỏi bồn, vì cảm nhận được trong nước còn rất nhiều thứ mềm nhũn đó, chúng nó quấn lấy người nàng liều mạng bò lên trên, nàng cúi đầu nhìn xuống thấy rất nhiều rắn đang nhô đầu ra ngoài.

Tiêu Ngọc Đình điên cuồng hét lên: “A, a”

Màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng hét điên cuồng của Tiêu Ngọc Đình, nàng giãy dụa liều mạng xông ra ngoài, nhưng chân không chút sức lực, ánh mắt trợn ngược, cuối cùng cũng bò ra khỏi bồn tắm, cả người mệt nhoài.

Nhưng vừa nhấc tay đã thấy trên thân mình có vài con rắn không ngừng giãy dụa, có con còn hung hăng cắn nàng, dù không có độc, nhưng cảnh tượng khiến Tiêu Ngọc Đình điên cuồng.

Nàng thấy đâu đâu cũng là rắn, trên sàn, trên giường, cửa sổ, trong bồn tắm. Tiêu Ngọc Đình tưởng tượng mình tắm trong nước có rắn, liền cảm thấy điên cuồng hét ầm lên, thời khắc này nàng hoàn toàn phát điên, quên luôn mình không mặc quần áo chạy ra ngoài quát lớn: “Rắn, rắn.”

Đợi tới khi ra khỏi phòng, ánh đèn soi sáng, hai người nhanh chóng lẻn vào trong phòng cầm theo một cái túi nhanh nhẹn thu thập đám rắn, kiểm tra xong, một người khẽ rắc bột gì đó vào trong nước tắm rồi nhanh chóng thoát ra ngoài, thuận tay giải huyệt đạo cho người đang đứng canh gần đó.

Không ít người trong phủ Yến vương bị kinh đông, người người kinh hãi nghe tiếng hét điên cuồng: “Rắn, rắn.”

Thị vệ nhanh chóng đuổi tới, ngây người nhìn Tiêu Ngọc Đình, cả người biểu tiểu thư trần như ngộng, không mảnh vải chạy trên hành lang dài, nhất là khi nhìn thấy thị vệ nàng nhào tới trước mặt bọn họ hô: “Rắn, rắn.”

Thị vệ kinh hãi, biến sắc mặt lui lại, không ai dám tới gần nàng.

Nếu bọn họ dám, chỉ sợ Yến vương phi cùng nhị công tử đòi mạng, cách xa một chút vẫn tốt hơn.

Tiêu Ngọc Đình sao quản được nhiều như vậy, liều mạng chạy tới chỗ thị vệ, hận không thể nhào vào lòng ai đó, cầu xin sự an ủi. Đáng tiếc đám thị vệ không ai dám tới gần.

Một nữ nhân cởi truồng, điên cuồng đuổi theo đám thị vệ.

Đợi tới khi Yến vương phi cùng Yến Trăn chạy tới, chuyện này mới chấm dứt. Sắc mặt Yến vương phi khó coi, nhanh chóng cởi áo khoác choàng cho Tiêu Ngọc Đình, ôm chặt lấy nàng trấn an: “Đình Nhi, không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

Thần trí Tiêu Ngọc Đình không tỉnh táo, nằm trong lòng bà hét lên: “Rắn, rắn.”

Ánh mắt Yến vương phi u ám đáng sợ, hét lên: “Đám người hầu hạ biểu tiểu thư chết hết rồi sao.”

Phương thị cùng vài tiểu nha hoàn sợ trắng mặt quỳ xuống: “Yến vương phi tha mạng, Yến vương phi tha mạng.”

“Sao biểu tiểu thư lại như vậy, các ngươi đã làm gì?”

Phương thị tái nhợt, bà không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Bẩm vương phi, trước đó tiểu thư nói muốn một mình tắm rửa, chúng nô tỳ canh ở ngoài, ai ngờ tiểu thư đột nhiên hét lên chạy ra liên tục kêu có rắn, chúng nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đuổi theo.”

Bà ta không dám nói mình ngủ quên, nếu không bọn họ phải chết không cần nghi ngờ.

Vài tiểu nha hoàn cũng đồng thanh lên tiếng: “Yến vương phi tha mạng, chúng nô tỳ không biết biểu tiểu thư bị làm sao?”

Yến vương phi đang muốn ra lệnh cho người kéo đám người xuống xử phạt đánh bằng roi, phía sau lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhiều người bị kinh động chạy tới đây.

Yến vương gia, Triệu trắc phi, Hà di nương, cả Yến Kỳ, Vân Nhiễm cũng tới, thấy Yến vương phi ôm chặt Tiêu Ngọc Đình, vẻ mặt bà ta khó coi, còn nàng ta không ngừng kêu có rắn.

Yến vương gia trầm giọng lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”

Yến vương phi đau lòng lên tiếng: “Đình Nhi không biết làm sao có chút điên cuồng.”

“Vậy còn không gọi đại phu?”

Yến vương gia ra lệnh cho thị vệ lập tức mời đại phu tới kiểm tra cho biểu tiểu thư.

Cuối cùng Yến vương phi không xử phạt người làm trong viện Ngọc Thấm, bà ôm Tiêu Ngọc Đình đi vào trong, lúc đi qua người Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhanh chóng liếc bọn họ một cái, chân mày nhếch lên. Yến vương phi nhớ, trước đó Tiêu Ngọc Đình trêu chọc Vân Nhiễm, chẳng lẽ Vân Nhiễm gây ra, hay là con trai.

Yến vương phi suy nghĩ ôm Tiêu Ngọc Đình vào phong, mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì, đi theo.

Viện Ngọc Thấm im ắng, không có gì khác thường nhưng Tiêu Ngọc Đình vừa vào phòng đã điên cuồng hét lên: “Rắn, rắn.”

Yến vương phi cũng không trấn an được nàng, nàng vừa cắn vừa đánh bà, cuối cùng bà phải ra lệnh cho người tới đè nàng lại, mặc quần áo, dẫn nàng ra khỏi phòng.

“Vương gia, người xem, Đình Nhi đang khỏe mạnh sao có thể như vậy, phải chăng có người động tay chân?”

“Động tay chân gì?” Yến vương gia không tin chuyện như vậy, nhìn Tiêu Ngọc Đình thản nhiên nói: “Hay là nàng ta gặp ác mộng.”

“Gặp ác mộng có thể dọa nàng choáng váng?” Yến vương phi không tin, nhưng hiện tại bà cũng không bắt được nhược điểm.

Đại phu mang theo hòm thuốc nhanh chóng chạy tới, kiểm tra cho Tiêu Ngọc Đình, ánh mắt nàng ta si ngốc, tan rã, chỉ biết lặp lại từng chữ: “Rắn, rắn.”

Đại phu kiểm tra cẩn thận, đứng dậy cung kính bẩm báo: “Vương gia, biểu tiểu thư giống như bị kinh hác quá độ, hiện tại đã phát điên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.