Nhạc Thiên Tuyết giơ bốn ngón tay lên, hỏi: "Xác định là bốn vạn lượng?"
Phó Kiêu gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui sướng, nói: "Ngân phiếu bản tướng cũng đã mang đến, Nhạc tiểu thư nhất định phải giúp đỡ đấy!"
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, có tiền thì tội gì ta không kiếm." Nhạc Thiên Tuyết nói xong, liền chạy tới bên cạnh cáng cứu thương.
Nàng nhìn sắc mặt của nữ tử kia, sau đó đưa tay bắt mạch.
Trên ngực của nàng ta, cũng có một vết thương.
Mặc dù Nhạc Thiên Tuyết không xem kĩ vết thương ấy, nhưng đã bắt đầu hoài nghi trong lòng.
Khóe miệng nàng khẽ giật, thả tay nữ tử xuống, sau đó nói: "Bốn vạn lượng kia của Tả thừa tướng vẫn nên dùng để chuẩn bị hậu sự đi, người này, ta cứu không được."
Một câu nói, sắc mặt Phó Kiêu liền đổi.
Bình thường hắn đều là bộ dạng trêu ghẹo lăng nhăng, nhưng bây giờ Nhạc Thiên Tuyết nói một câu nói như vậy, không cứu được người trong lòng của hắn, làm sao hắn có thể không tức giận!
Hắn nắm chặt nắm đấm: "Nhạc tiểu thư, ngay cả Tứ hoàng tử ngươi cũng có thể cứu được, người của bản tướng thì tại sao ngươi lại không cứu được?"
Nhạc Thiên Tuyết nghiêm nghị nói lại: "Ta cứu Tứ hoàng tử, là vì bảo mệnh, liều thử một phen, thế nhưng vết thương của nữ tử kia rất nghiêm trọng, hơn nữa ta cũng không dám tùy tiện cứu chữa."
"Năm vạn lượng!" Phó Kiêu giơ năm ngón tay nói.
Nhạc Thiên Tuyết vung vung tay, nói tiếp: "Tả thừa tướng không cần phải định giá nữa, ta không có bản lĩnh kia nên sẽ không tùy tiện cứu người."
Phó Kiêu lập tức đứng lên, có hơi tức giận nói: "Vậy tại sao khi đó ngươi có thể cứu được Tứ hoàng tử?! Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi đang cố ý trêu đùa bản tướng sao?!"
Nhạc Thiên Tuyết chẳng có chút sợ sệt nào, tên Phó Kiêu này mặc dù lúc tức giận rất hung dữ, thế nhưng những chuyện như thế này nàng đâu phải chưa từng thấy?
Trước đây còn có kẻ kề dao cận cổ ép nàng chữa trị, bọn chúng coi nàng là quả hồng mềm nhũn muốn ngắt hái kiểu gì cũng được sao?
Khóe miệng nàng hơi nhếch, vẽ nên đường cong tinh tế, thanh tú đẹp đẽ.
Nàng ngồi xuống, ung dung nói: "Tả thừa tướng, ta cũng không sợ phải nói thật với ngươi, ngày đó ta chỉ dùng *thổ phương tử cứu Tứ hoàng tử, không tin ngươi có thể đi hỏi ngự y ở Thái y viện, bọn họ kì thực cũng có thể cứu Tứ hoàng tử, chỉ là bọn họ sợ Tứ hoàng tử không chịu nổi, nên không ai dám ra tay, kẻo lại rước họa vào thân."
(*thổ phương tử: phương thuốc dân gian)
Nàng nói rõ ràng lành mạch như vậy, Phó Kiêu hắn kiểu gì cũng đã thông suốt.
Phó Kiêu khẽ nhíu mày, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết.
Hắn nói: "Nói cách khác, là khi đó ngươi đánh liều, được ăn cả ngã về không, cứu được Tứ hoàng tử, rồi cứu toàn bộ phủ tướng quân?"
Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu: "Có tiền ai lại không muốn kiếm? Huống chi Tả thừa tướng còn ra giá năm vạn lượng, Tả thừa tướng, ngươi cho là ta nói dối sao?"
Phó Kiêu suy nghĩ, nói dối là không có khả năng, dù sao hắn cũng đã điều tra, Nhạc Thiên Tuyết không biết dùng thủ đoạn gì, nếu không đã đem quà cáp của Tứ hoàng tử lặng lẽ bán đi rồi.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, có chút vô duyên nói: "Vậy sao trước đó Nhạc tiểu thư lại bức độc được cho Chiến Vương gia?"
"Tả thừa tướng, ta thành thạo nhất chính là bức độc, những thứ khác thật sự chỉ biết chút ít." Nhạc Thiên Tuyết nói: "Tả thừa tướng cũng không nên ở chỗ này lằng nhằng tám nhảm nữa, người trong lòng của ngươi đang ngàn cân treo sợi tóc, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng đi tìm những đại phu khác đi."
Phó Kiêu chần chừ một một lúc, mới rời đi.
Tình Vũ viện cũng lập tức yên tĩnh trở lại, nàng xoa xoa cái đầu tròn vo của Vượng Tài, lẩm bẩm nói: "Tên Phó Kiêu này muốn tới thăm dò ta, nhưng sơ hở trăm chỗ, thật sự quá coi thường ta rồi."
Tiểu Hoa không rõ cho lắm, nàng rót cho Nhạc Thiên Tuyết một chén trà, hỏi: "Tiểu thư, làm sao người biết được? Nô tì thấy tả thừa tướng thực sự là rất có thành ý."
Cho nên Tiểu Hoa khi nãy cho rằng, Nhạc tiểu thư nhất định sẽ đáp ứng.
Dù sao chủ nhân người cũng xem bạc là bảo bối, năm vạn lượng... Đây là một con số không hề nhỏ a.
Nhạc Thiên Tuyết uống một hớp trà cho ngọt giọng, chầm chậm nói: "Nếu thật sự là người trong lòng của Phó Kiêu, tại sao hắn lại đối xử với nàng ta như vậy? Tùy tiện dùng cái cáng cứu thương khiêng lên đây? Hơn nữa vết thương của nàng ấy gần giống với Tứ hoàng tử, mặc dù không nghiêm trọng bằng, nhưng bất quá nàng ta cũng đã chống đỡ đến mấy ngày. Hắn chính là muốn xem ta ra tay, xác định y thuật của ta đã đến cảnh giới gì."
Hoa đào cả kinh, bàn tay bất giác hơi run rẩy.
"Tả thừa tướng vì muốn thăm dò tiểu thư, mà ngay cả tính mạng của người khác cũng không để ý?"
"Ở trong mắt bọn họ, mạng người vốn không có giá trị đến một đồng, ngươi cũng không cần thương tâm thay nữ tử ấy, chuyện này hẳn cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh(*) thôi." Nhạc Thiên Tuyết nói: "Không được, Chiến Liên Thành đã nghi ngờ ta nặng như vậy, lại còn tới thăm dò ta."
(*): Đại khái là tình nguyện giúp đỡ.
Nàng sẽ nghĩ ra một biện pháp hay, để xem Chiến Liên Thành còn hoài nghi mình nữa không.
Tiểu Hoa vẫn cảm thấy chuyện này hơi mạo hiểm, nếu như vừa rồi bị Phó Kiêu phát hiện, chỉ sợ Nhạc tiểu thư người lại rước về một thân phiền toái nữa.
"Tiểu thư, chi bằng người ra ngoài lảng tránh đi?" Tiểu Hoa hỏi.
"Không cần, bây giờ đối phương càng hoài nghi ta, ta càng phải làm bộ vô sự." Nhạc Thiên Tuyết bình thản nói.