Trở về Chiến Vương phủ, Hạo Nguyệt bẩm báo tình hình vừa rồi.
Chiến Liên Thành một lần nữa bóp nát một chén trà.
Hạo Nguyệt liền nhắc nhở: "Vương gia, chén trà này làm từ *tử sa vô cùng trân quý, người nên kiềm chế một chút..."
(*tử sa: một loại đất sét ở Trung Quốc)
Chiến Liên Thành không thèm để ý lời vừa rồi, hất tung những mảnh vỡ rơi tán loạn trên mặt đất.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh trăng bàng bạc như phủ trên mặt hắn một lớp sương mờ ảo, thanh lạnh.
"Hạo Nguyệt, ngươi cảm thấy nàng là có phải là tên Quỷ Y kia không?" Chiến Liên Thành bất chợt hỏi.
Hạo Nguyệt suy nghĩ một chút, Vương gia người vốn đang hoài nghi Nhạc Thiên Tuyết, hơn nữa còn muốn thăm dò Nhạc Thiên Tuyết.
Nhưng Nhạc Thiên Tuyết hôm nay lại không đến, thế nên Chiến Liên Thành không thăm dò được.
"Vương gia, tuy rằng Nhạc Đại tiểu thư cứu được Tứ hoàng tử, nhưng bất quá hiểu biết về y thuật cũng đâu có bao nhiêu..."
"Phải hay không, rất nhanh sẽ biết." Chiến Liên Thành hé mắt, lạnh lùng nói.
Cướp linh dược đan của hắn, còn biết bí mật của hắn, nếu như người kia là Nhạc Thiên Tuyết, hắn nhất định sẽ giết nàng.
Phủ tướng quân, Tình Vũ viện.
Thiệp mời chất một đống trên bàn, Tiểu Hoa nhìn chữ, xét qua từng cái.
Đôi mắt của Tiểu Hoa cũng có chút đau mỏi, dù sao liên tiếp hai ngày nay, nàng đã xem rất nhiều thiếp mời rồi.
"Tiểu thư, từ khi người cứu Tứ hoàng tử, tự nhiên có rất nhiều người muốn nhờ người chữa bệnh, nô tì còn nghe quản gia nói, có cả chục người đã tới tận cửa cầu xin." Tiểu Hoa thán phục nói.
Vừa nãy nàng nhìn những thiệp mời kia, có không ít là của quan gia đại thần trong triều hoặc giới thượng lưu giàu có gửi tới.
Nhạc Thiên Tuyết thì lại lười biếng nằm dài trên giường đọc sách, ngày qua ngày đều không buồn bước ra ngoài, dù sao trước đó nàng đã ra oai làm phách một lần rồi, bây giờ cũng im hơi lặng tiếng một chút.
Thế mà thiệp mời cứ ngày ngày gửi đến, chất thành đống như núi ở trên bàn thực làm cho nàng rất khó chịu.
"Những người này cậy mình có chút thế lực, còn muốn kêu ta tới tận nơi khám bệnh." Nhạc Thiên Tuyết lười biếng nói: "Ta cự tuyệt hết, một cái cũng không đi."
Nàng không thể người nào cũng nhận giúp như vậy, chắc chắn Chiến Liên Thành biết được sẽ liền hoài nghi nàng.
Tiểu Hoa vừa liếc thấy một tấm thiệp, mắt mở to kinh ngạc nói: "Tiểu thư, Phó Kiêu Tả thừa tướng ra giá một vạn lượng!"
Đây là một con số không nhỏ!
Nhạc Thiên Tuyết lập tức ngồi dậy nói: "Tiểu Hoa, hòm thuốc của ta đâu?! Lập tức đến nơi ghi trên tấm thiệp, đi!"
Tiểu Hoa lập tức bị dọa phát sợ, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: "Tiểu thư, ngươi không nên thấy tiền liền sáng mắt như vậy, Tả thừa tướng này danh tiếng không được tốt, tuy là thừa tướng trẻ tuổi nhất, thế nhưng làm người lại tùy tiện buông thả, nô tỳ sợ hắn sẽ làm gì tiểu thư a."
Nhạc Thiên Tuyết tỉnh táo lại, sờ sờ cằm, sau đó lên tiếng nói: "Đúng, hơn nữa tên Phó Kiêu đó cũng có quan hệ với Chiến Liên Thành."
Nàng cười cười, quay sang Tiểu Hoa nói, "Cự tuyệt hết, ta cũng không phải loại người vì tiền mà bán rẻ bản thân mình."
Khóe miệng Tiểu Hoa có chút co quắp, không biết vừa nãy là ai mới nghe thấy một vạn lượng đã nhảy cẫng lên như vậy rồi...
Cự tuyệt chưa tới một canh giờ, đã có người đến gõ tận cửa.
Phó Kiêu vừa tan triều trở về, trên người vẫn mặc áo choàng xanh lam cao quý, dáng dấp thanh dật tuấn lãng hơn người, chỉ có điều khóe miệng hắn lại đang nở nụ cười xấu xa khiến Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy hơi gai mắt.
"Bản tướng hai ngày trước đã gửi cho Nhạc tiểu thư một thiếp mời, còn tưởng rằng Nhạc tiểu thư sẽ đến quý phủ, thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn cự tuyệt." Phó Kiêu không mời cũng tự ngồi xuống, ung dung nói "Chẳng lẽ bản tướng ra giá quá thấp?"
Nhạc Thiên Tuyết liếc hắn một cái, nói: "Tả thừa tướng, ta nào có bản lĩnh kia, đương nhiên sẽ không dám nhận nhiều tiền của thừa tướng như vậy, dù sao nếu như không chữa được, thì người gặp xui xẻo cũng chính là mình thôi."
Nàng quan sát Phó Kiêu thuận tay cầm lên một quả táo đưa vào mồm nhai, sắc mặt nàng vẫn bình ổn như thường, giọng đều đều nói: "Tả thừa tướng, ngươi vừa ăn phải quả táo Vượng Tài nhà ta đã liếm qua rồi."
Vượng Tài?
Nghe cái tên hắn đã có dự cảm không lành.
"Vượng Tài nhà ngươi là cái gì?" Phó Kiêu nghi hoặc hỏi.
Nhạc Thiên Tuyết hô một tiếng: "Vượng Tài!"
Sau đó, có một con cún nhỏ ngoe nguẩy cái mông đỏ chạy vào, đến bên cạnh Nhạc Thiên Tuyết...
Nhạc Thiên Tuyết chỉ tay xuống, tiểu cẩu kia cũng rất ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tả thừa tướng, đây chính là Vượng Tài nhà ta." Nàng nở nụ cười đẹp đẽ vô cùng, ánh mắt chăm chăm nhìn quả táo trong tay Phó Kiêu.
Phó Kiêu liền cảm thấy buồn nôn, ngay lập tức phun miếng táo vừa nhai được nửa ra ngoài.
Tùy tùng của hắn vội vã đem nước đến cho chủ nhân súc miệng, bận bịu sùng sục một trận, Phó Kiêu vẫn cảm thấy có chút buồn nôn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi lại đi trêu đùa bản tướng?!"
Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhún vai: "Không có a, là Tả thừa tướng ngươi không mời mà tới, hơn nữa còn tùy tiện ngồi xuống, lại rất tùy tiện ăn táo của Vượng Tài nhà ta, tất cả đều do Tả thừa tướng không cẩn thận mà thôi, chuyện này sao lại đổ lên đầu ta được đúng không?"
Nàng nói một câu rõ ràng mạch lạc, rất nhanh đã chuyển biến đại cục.
Phó Kiêu đang định mở miệng tranh cãi, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay, nên đành phải nén cục tức lại trong lòng.
Hắn phất phất tay, nói: "Mang người tới đây."
Nhạc Thiên Tuyết có chút hiếu kì nhìn theo, liền sau đó thấy có người khiêng cáng cứu thương đi vào, nằm trên đó là một nữ tử mặt mày xanh bũng đến kì dị.
"Nhạc tiểu thư, bản tướng thật sự đã hết cách rồi mới nhờ đến ngươi." Phó Kiêu nói, "Cô gái này là người yêu của bản tướng, đáng tiếc không còn sống lâu nữa, nếu như Nhạc tiểu thư có thể chữa khỏi cho nàng, bản tướng nguyện ý hậu tạ bốn vạn lượng!"
Nhạc Thiên Tuyết đang chơi đùa với Vượng Tài, nghe thấy bốn vạn lượng, ánh mắt của nàng lập tức lóe lên một tia sáng.