Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 29: Chương 29: Đấu thú.​




Hạo Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, Nhạc Thiên Tuyết làm sao lại là Quỷ Y được, bằng không, lúc trước nàng đã ra tay giúp Phó Kiêu rồi.

Truy Tinh vẫn hoài nghi nói: "Vương gia, nhưng Nhạc Thiên Tuyết đã từng cứu Tứ hoàng tử a."

Chiến Liên Thành nhớ tới chuyện đó, quả thực, Nhạc Thiên Tuyết đúng là có chút bản lĩnh, nhưng chỉ thế thôi thì không đủ chứng minh.

Đêm nay, hắn đi mà quay lại, nhìn thấy một màn như vậy, xác định đó chính là Nhạc Thiên Tuyết, như vậy thì còn điểm gì để hoài nghi nữa?

Truy Tinh nhìn thấy sắc mặt Vương gia như vậy, không biết rốt cuộc nên nói thế nào, dù sao thì chủ nhân đã nói như vậy, thân làm thuộc hạ như hắn làm sao có thể mở miệng nghi vấn đây.

Chiến Liên Thành ngón tay khẽ động, bỗng nói sang vấn đề khác: "Có tin tức về Tông Quyển chưa?"

Hai người đồng thời cúi đầu, im lặng không đáp lại.

Bọn họ đã điều tra nhiều năm nhưng không hề có bất kỳ manh mối nào, tìm một thứ, tựa như là sỏi chìm sâu trong biển lớn như vậy.

Phủ tướng quân.

Sự việc của Tứ Hoàng tử đã trôi qua hơn mười ngày, thân thể hắn cũng khôi phục cực nhanh, vừa mới về lại cung, nghỉ ngơi chừng mấy ngày, hôm nay lại xuất cung ra ngoài.

Ngọc Nam Phong xuất cung, trước tiên là tới phủ tướng quân, Nhạc Linh Vy hay tin, liền vội vàng chuẩn bị trang phục lộng lẫy, đứng chờ tại cửa nghênh tiếp.

Bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt Ngọc Nam Phong vẫn còn chút tái nhợt, bất quá thần sắc vẫn còn tốt, hôm nay hắn một thân áo bào tím nhạt, nhìn qua tự nhiên lại thấy có mấy phần nương khí.

Vừa liếc mắt nhìn thấy Nhạc Linh Vy đứng ở môn phủ, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên không biểu hiện gì nhiều.

Nhạc Linh Vy mắt thấy xe ngựa liền chào đón, hướng Ngọc Nam Phong thi lễ một cái: "Bái kiến Tứ hoàng tử."

Xem ra mười ngày nay, Ngọc Nam Phong rốt cục cũng tha thứ cho mình rồi.

Nhạc Linh Lung không khỏi có chút đắc ý, bản thân mình hảo hảo như vậy, nhất định là được tha thứ.

Đáp lại câu thỉnh an nồng nhiệt của tiểu mỹ nhân, Ngọc Nam Phong chỉ nhàn nhạt ừ ờ một tiếng rồi đi thẳng vào, hoàn toàn không để ý đến Nhạc Linh Vy.

Nhạc Linh Vy đứng sững mấy giây, thất kinh nhìn Ngọc Nam Phong, hôm nay nàng đặc biệt chuẩn bị trang phục, nhìn qua xinh đẹp như hoa, Ngọc Nam Phong lại trực tiếp đi ngang qua không để mắt đến?

Nàng vội vàng đuổi theo, miệng cố kéo lên một tia cười nói: "Tứ hoàng tử, thần thiếp đã chuẩn bị một ít bánh ngọt, không bằng thần..."

Ngọc Nam Phong liền dừng bước chân lại, trực tiếp quay đầu nhìn thẳng Nhạc Linh Vy, ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét xen lẫn mấy phần mất kiên nhẫn.

Hắn nói: "Nhạc Linh Vy, chuyện lúc trước bản hoàng tử không muốn so đo với ngươi, ngươi không cần đến quyến rũ. Còn nữa, những thứ đồ ngươi đưa tới, bản hoàng tử đều ném tất cả."

Đây ý là nói, đồ vật ngươi đưa tới, bản hoàng tử toàn bộ cũng nhìn không thuận mắt, cũng không muốn chạm.

Ngay trước mặt nhiều người nói những lời như vậy, sắc mặt Nhạc Linh Vy phút chốc khó coi cực kỳ.

Ngọc Nam Phong nhất định là vẫn giận mình rồi, nàng hiện tại đã bị Nhạc Hòa chán ghét, không thể lại mất thêm chỗ dựa là Ngọc Nam Phong này!

Nàng liền vội vàng nói: "Tứ hoàng tử, thần thiếp lúc đó chỉ là quá mức kinh hoảng, ngài nghe thần thiếp giải thích có được hay không? Hôm nay ngài tới, không phải là muốn cho thần thiếp cơ hội giải thích sao?"

Lời còn chưa nói xong, nàng đã nhìn thấy Ngọc Nam Phong không thèm để ý bước nhanh về phía trước.

Đằng trước, là Nhạc Thiên Tuyết và Tiểu Hoa đang đi tới.

Ngọc Nam Phong nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, sắc mặt liền vui mừng phấn khởi, vội vã đi tới gọi: "Nhạc Thiên Tuyết!"

Nhạc Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Ngọc Nam Phong với Nhạc Linh Vy, trong lòng rõ ràng hai người lại đang liếc mắt đưa tình nữa rồi.

Nàng liền nói thẳng một câu: "Thỉnh Tứ hoàng tử, hẹn gặp lại Tứ hoàng tử."

Giống như lúc trước, thái độ của nàng vẫn dửng dưng không thay đổi chút nào.

Nhưng lần này, Ngọc Nam Phong cũng không để ý chút nào.

Hắn đi theo Nhạc Thiên Tuyết, cao hứng: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi có biết hai ngày tới ở Dạ Thành sẽ diễn ra đấu thú?"

Nhạc Thiên Tuyết ậm ừ một tiếng: "Biết, ta đang muốn đi đây."

Kinh thành đúng là có chút tẻ nhạt, nàng cũng không muốn nhàn rỗi không có chuyện gì làm qua ngày như vậy, cho nên hôm nay muốn đi ra ngoài hưởng thụ một chút.

Như vậy phụ thân sẽ không bức hôn nàng nữa, ngoài ra người cũng rất muốn nàng đi Dạ Thành một chuyến này, còn ra sức chu cấp đầy đủ cho nàng, dù sao lần đấu thú này sẽ có không ít người đến xem, phụ thân như người thầm nghĩ nếu như Nhạc Thiên Tuyết mượn cơ hội này để ý được một hai thanh niên tuấn kiệt nào đó thì quả thực là không uổng một chuyến này.

Ngọc Nam Phong vui vẻ nói: "Trùng hợp a, bản hoàng tử cũng muốn gọi ngươi đi cùng."

Nhạc Thiên Tuyết thản nhiên đáp: "Ta có xe ngựa, vé xem cũng không thiếu, không cần Tứ hoàng tử phải quan tâm rồi."

Nàng ngẫm lại thấy thật kỳ quái, chuyện gì xảy ra với tên Ngọc Nam Phong này vậy, tại sao lại không gọi Nhạc Linh Vy mà lại tới gọi nàng?

Không lẽ hắn bị trúng tà đầu đập phải tường?

Ngọc Nam Phong nói tiếp: "Vé xem này của bản hoảng tử là đích thân Dạ Thành thành chủ gửi đến, là chỗ hạng nhất, quan sát đặc biệt rõ ràng."

Nhạc Thiên Tuyết khựng lại

Là chỗ hạng nhất...

Bởi vì vé xem của nàng, là nơi xa nhất trong đấu trường...

Bởi vì vé xem đấu thú vốn rất đắt, Nhạc Thiên Tuyết lại không nỡ bỏ ra nhiều bạc để mua.

Nếu như bây giờ không cần tới vé của nàng nữa, vậy vẫn có thể đem hoàn lại tiền.

Chuyện tốt như vậy mà không cần thì phí!

Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười: "Tốt, vậy thì cùng đi nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.