Nhạc Thiên Tuyết ngay lập tức chạy về phủ tướng quân, đi thẳng vào trong Tình Vũ viện.
Trời tối người yên, trong phòng không có những người khác, trên giường chỉ có một dáng người hơi run rẩy.
Nhạc Thiên Tuyết liền đi tới vỗ lên vai nàng: "Tiểu Hoa?"
Tiểu Hoa lập tức ngồi dậy, dưới ánh trăng tỏa mờ nhạt, sắc mặt tiểu nô tì cũng tái nhợt hẳn đi.
Nô tì giờ khắc thấy chủ nhân trở về liền vỡ òa nói: "Tiểu thư! Người trở lại rồi! Vừa nãy nô tì nghe thấy một âm thanh sột soạt, nô tì bị hù đến sợ chết."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu bình tĩnh nói: "Như vậy là tám phần mười đã có người đến đây rồi, bây giờ ngươi không cần lo lắng nữa, ta đã trở về."
Nàng thuận tay gỡ lớp dịch dung trên mặt Tiểu Hoa xuống, để tiểu nô tì bình tâm lại.
Chiến Liên Thành một mực hoài nghi nàng, đêm nay đến phủ chắc chắn là muốn quan sát xem nàng có trong phủ hay không.
Quỷ Y có thể ló mặt, thế nhưng thân phận Nhạc Thiên Tuyết của nàng một khi bị bóc mẽ, nhất định sẽ phiền toái vô cùng!
Tiểu Hoa vội vàng xuống giường, nói: "Nô tì biết, cho nên khi nãy nô tì luôn nằm bất động không dám lên tiếng."
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ, quả thật là có chút kinh sợ, Chiến Liên Thành hắn rất có khả năng sẽ quay lại!
Nàng vội vã đẩy Tiểu Hoa vào sau bức bình phong, nói: "Đừng lên tiếng!"
Nhạc Thiên Tuyết trong nháy mắt nhảy lên giường, cùng lúc đó, âm thanh cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa vang lên.
Âm thanh này người bình thường không có khả năng nghe được, bất quá Nhạc Thiên Tuyết lại rất nhạy cảm với tiếng động, nên lập tức nghe thấy được.
Nàng trực tiếp quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một vệt màu đen mờ hiện lên.
Nhạc Thiên Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ, người kia đã phi tới, thuận tay đem chăn của nàng xốc mạnh lên!
Hắn chính là muốn kiểm tra xem, Nhạc Thiên Tuyết có hay không vừa từ bên ngoài trở về!
Ai ngờ chăn vừa xốc lên, cảnh xuân liền lộ ra. Tươi đẹp một màn!
Nhạc Thiên Tuyết lại chỉ mặc mỗi một cái yếm màu hồng nhạt!
Nam tử kia là nhất thời đứng sững, không ngờ lại thành ra thế này!
Làn da Nhạc Thiên Tuyết bóng loáng trắng nõn như vầng trăng non, bị người khác hung hăng xốc chăn lên như vậy, nàng không khỏi thấy nổi giận.
Nàng ngay lập tức cầm chiếc gối bên cạnh ném vào mặt hắn: "Tên dâm tặc! Có ai không! Có dâm tặc!!"
Nam tử kia lùi về sau vài bước, thanh âm Nhạc Thiên Tuyết vang vọng như vậy, mấy tên hộ vệ nghe thấy đã ngay lập tức rầm rập bước đến.
Nhạc Thiên Tuyết vội vã kéo chăn lên che kín thân thể mình, nam tử kia khẽ liếc nàng một cái, giọng nói quả thực không có điểm khác biệt, xem ra Nhạc Thiên Tuyết nãy giờ vẫn luôn nằm ngủ trong khuê phòng.
Hộ vệ phá cửa xông vào, nam tử một chưởng đánh ra, còn chưa chờ những hộ vệ kia kịp ra tay, hắn đã biến mất tăm mất tích.
Mấy tên hộ vệ vừa lồm cồm bò lên, Nhạc Thiên Tuyết đã lập tức hô to: "Mau đuổi theo! Tuyệt đối không thể cho tên dâm tặc kia trốn thoát!"
Mấy tên hộ viện vâng vâng dạ dạ, lập tức khẩn trương ra ngoài truy người.
Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh thanh đạm, Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu Hoa, đưa xiêm y cho ta."
Tiểu Hoa nghe thấy thế mới lò mò đi ra, đến bên tủ gỗ cầm một bộ xiêm y đưa cho Nhạc Thiên Tuyết.
"Tiểu thư, sao người lại không mặc quần áo?" Tiểu Hoa nghiêng đầu đi, cũng không tiện nhìn.
Như thế....vừa nãy... Chẳng phải là bị gã nam tử kia thấy rồi?!
"Ta mà mặc y phục dạ hành, khẳng định liền bại lộ."
Cho nên vừa nãy, Nhạc Thiên Tuyết đã nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, chỉ mặc độc một cái yếm hồng, cũng may cái yếm hơi dài, che được những chỗ cần che, chỉ để lộ cùng lắm là hai bờ vai, tính ra cũng có chịu chút thiệt thôi.
Nàng mặc xiêm y vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng nàng không nghĩ đến, Chiến Liên Thành về tới Chiến Vương phủ, mặt vẫn phủ một lớp mây hồng hồng.
Hắn không phải chưa từng thấy nữ nhân, chỉ là... da thịt trơn mượt trắng trẻo của Nhạc Thiên Tuyết vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu hắn, không rời đi được!
Hắn cầm mặt nạ bạc trên mặt ném qua một bên.
Rốt cuộc cũng không nhịn được, hắn nhắm mắt lại, nói: "Nữ nhân."
Nô tì ở bên ngoài nghe thấy chỉ thị của hắn, chỉ chốc sau, đã có một nữ nhân bịt mắt bị đưa vào.
Trên giường, nữ nhân thân thể khẽ run, Chiến Liên Thành hắn đã hưởng thụ, đương nhiên phải ngoan ngoãn.
Mặc dù không thấy gì nhưng nữ nhân này biết mình phải hảo hảo hầu hạ vị chủ nhân này.
Mái tóc Chiến Liên Thành xõa dài xuống, toát lên mấy phần mùi vị ngông cuồng cùng hoang dại.
Ánh mắt hờ hững, hắn tùy ý để nữ tử kia tháo từng lớp xiêm y của mình ra.
Tay chạm bộ ngực rắn chắc, thân thể nữ nhân bỗng chốc cảm thấy hơi nóng, dù không biết nam tử này là cái ai, nhưng nàng cũng phải vui vẻ hầu hạ nam tử này.
Nhưng, tay của nàng bỗng nhiên bị nắm chặt lại.
Chiến Liên Thành thấp giọng nói: "Ra ngoài."
Xiêm y của hắn gần như đã tháo xuống hết, nhưng đúng lúc này lại dừng lại.
Đáng chết! Hắn vừa nãy lại nhớ tới Nhạc Thiên Tuyết, nghĩ đến dáng vẻ yêu mị kia của nàng trên giường...
Nữ tử kia rất nhanh bị người dẫn ra ngoài, (*)vô thanh vô tức, Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh đúng lúc này cũng quay về.
(*): Im lặng không một tiếng động.
Hạo Nguyệt mặt hơi đỏ lên, Truy Tinh cũng không dám nhìn thẳng vào Chiến Liên Thành.
Vương gia nhà bọn họ quả nhiên có dáng người mê hồn thật...
"Không bắt được người?" Chiến Liên Thành lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ đáng chết!"
Sắc mặt Chiến Liên Thành càng thêm u ám.
Trước đó bị Quỷ Y kia chơi một vố, bây giờ lại không bắt được y, rốt cuộc Quỷ Y này là người nào? Lại có thể ba lần bốn lượt chạy trốn dưới con mắt của hắn.
Ngay cả Ân Tô Tô cũng biến mất vô tung vô ảnh...
Chiến Liên Thành thấp giọng nói: "Quỷ Y không phải Nhạc Thiên Tuyết, sau này, không cần lưu ý nàng nữa."