[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 47: Chương 47




Nguyện vẫn còn nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài cổng trường, nơi mà anh ấy đang đậu chiếc xe đạp chễm chệ ở giữa đường.

Bao nhiêu người đi qua đó đều để lại một ánh mắt phẫn nộ và khinh bỉ không hơn không kém. Thế mà anh ấy vẫn rất bình thản, dắt xe đạp đi qua chỗ khác rồi làm như không có chuyện gì lớn lao vậy á.

Tôi vẫn mang theo bộ mặt nghệt ra đi theo sau Nguyện, trong lòng chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa.

Quay đầu nhìn lại vào phía trong cổng, tôi thấy Khải Tâm vẫn còn đứng đó một mình, đôi mắt còn hướng về phía tôi nữa.

Có lẽ nó còn điều gì muốn nói với tôi chăng?

Cúi mặt nhìn xuống mấy đầu ngón chân đang ngúng nguẩy, tôi thầm thở dài. Nguyện lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc hết đó, may mắn là nhờ có anh ấy mà mình đã không bật khóc trước mặt Khải Tâm rồi.

Liếc mắt nhìn Nguyện một cái, tim tôi giật thót lên vì Nguyện cũng đang nhìn chăm chăm vào tôi.

Nhíu nhíu chân mày, tôi bước lại gần hỏi:

“ Sao anh lại kéo em ra đây vậy? Như đâu?”

Nguyện ngồi trên xe đạp, đôi chân dài miên man kia chống xuống đất một cách bình tĩnh không hề bị cái gì cản trở. Hai tay ôm trước ngực, Nguyện giống như không vội vã trả lời câu hỏi của tôi ấy.

Mắt anh đảo quanh một lượt rồi mới nhìn tôi, nhếch miệng cười:

“ Đến đón em.”

“...Anh có bình thường không thế? Anh bỏ Như ở lại đây à?”

Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của người này nữa.

Nguyện nhún vai một cái:

“ Tôi có dặn Như chiều nay đi về cùng bạn rồi. Chắc con bé cũng đã sớm về nhà rồi.”

“ Thế...” Tôi có hơi cứng họng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lý do Nguyện đột nhiên tình nguyện đến đón tôi về.

Dạo gần đây tôi không có đi xe đạp nữa vì xe đạp bị hư rồi, tôi chưa có tiền mà đi sửa. Sáng nay là mẹ chở tôi đến, còn chuyện về thì tôi tự lo thôi.

Trong bụng còn định sẽ bảo Khải Tâm đưa tôi về, nhưng hôm nay xảy ra nhiều thứ bất ngờ quá nên...tôi có hơi đau lòng một chút.

“ Mau lên xe thôi.” Nguyện vỗ vỗ yên sau, có vẻ hết kiên nhẫn rồi, “ Em không lên thì tôi bỏ em lại đấy.”

Tôi bĩu môi, xì một tiếng.

“ Anh bỏ thì cũng có người khác chở em thôi.”

Nguyện quay lại nhìn tôi, ánh mắt đăm chiêu và chen vào chút giận dữ. Hồi lâu anh gật gù, cười mỉa mai.

“ À tôi quên em là người gặp người thích. Thế em nghĩ là tôi sẽ để yên cho người ta chở em về à? Mau lên nào.”

“...”

Băng qua đường sá buổi chiều đông đúc, Nguyện đèo tôi trên chiếc xe đạp thần thánh của anh với tốc độ tập dưỡng sinh.

Tôi biết ngay mà.

Hầu như mỗi lần chở tôi thì Nguyện đều như vậy cả. Có lẽ anh quan ngại vấn đề giao thông ở Việt Nam quá kinh khủng.

Coi như cũng biết điều đi.

Ngồi phía sau, tôi ngoại trừ liếc mắt nhìn xung quanh thì chỉ còn có một nơi để nhìn thôi, đó là tấm lưng cao lớn của Nguyện. Hơi ngước mắt lên, tôi thấy gáy tóc của anh, thấy được vài sợi tóc dài dài rồi.

“ Tóc anh dài qua gáy rồi kìa.”

Tôi nhắc nhở.

Con trai thì tóc tai phải gọn gàng. Đương nhiên là ngoại trừ tôi ra rồi~.

Nguyện hơi đung đưa người, cười cười nói:

“ Em quan tâm tôi quá nhỉ? Đừng làm tôi xúc động thế.”

“...”

Cái con người này kiểu gì cũng biến lời nói người khác thành một trò đùa được. Tôi trong lòng tức anh ách nhưng mà ngoài miệng vẫn cười tủm tỉm.

Thật ra nhờ có Nguyện mà tâm tình tôi có chút tốt hơn ban nãy rồi. Chợt nhớ đến chuyện của Như với Tâm, tôi ngập ngừng muốn hỏi Nguyện thử.

Kéo kéo vạt áo của anh ấy, tôi mở lời:

“ Nguyện này, em hỏi cái này được không?”

“ Ừm.”

Tôi hít sâu một hơi:

“ Nếu như anh thích một người nào đó, mà người đó lại thích bạn thân của anh thì...anh sẽ làm sao?”

Nguyện im lặng thật im lặng, chân vẫn dùng sức đạp về phía trước.

Tinh thần tôi có chút căng thẳng, cứ lo sợ anh ấy phát hiện đó là chuyện của mình nên tôi cắn môi, muốn bổ sung thêm thì Nguyện đã chặn họng.

“ Như với em à?”

A...

Về sau tôi chợt thấy mình đáng thương lắm vì toàn quen những con người đọc được suy nghĩ của người khác thôi.

Tôi khẽ thở dài, cố gắng giữ giọng bình tĩnh thật bình tĩnh mà chối bây bẩy.

“ Đâu có! Bạn em hỏi như thế, nên em mới hỏi thử anh xem sao.”

“ Thì bạn em là Như còn gì.”

“...Không, không phải! Ý em là bạn khác ấy...”

Nguyện có vẻ vừa bật cười, hai vai anh ấy co lên rồi hạ xuống ngay. Sau đó thì Nguyện trả lời:

“ Quan trọng là bạn thân kia có thích người đó luôn không?”

Tôi chớp chớp mắt, ngẩn ra suy nghĩ rất lâu.

“ Không có.” Tôi lắc đầu không tự tin mấy.

Trái tim là trái tim của Như, tình cảm là tình cảm của Như, ngoại trừ Như thì còn ai biết được nữa đâu?

Nguyện lại nói tiếp:

“ Vậy thì mình cứ giành người đó thôi. Bạn thân không thích thì lo cái gì.”

“...?”

Á? Gì cơ? Nói dễ dàng dữ vậy!!!

Tôi chau mày, không phục tí nào.

“ Anh nói nghe dễ ghê vậy đó.”

Tôi ấm ức phun ra một câu, thế mà Nguyện cứ im lìm suốt quãng đường. Chẳng bao lâu thì anh ấy dừng lại trước một ngôi nhà khá lớn, nhưng có phần cổ kính.

Ngây ngốc nhìn ngôi nhà, đây không phải nhà tôi, cũng chẳng phải nhà Nguyện.

Trời đất ơi, tôi vì mãi nghĩ ngợi linh tinh mà không nhận ra người ta mang tôi bỏ chợ luôn rồi!!!

Nhảy xuống xe, tôi kéo tay Nguyện lại hỏi:

“ Này, anh đưa em đi đâu vậy?”

Nguyện bình tĩnh để xe vào một góc kín rồi nhìn tôi, cười lưu manh:

“ Em nghĩ tôi bắt cóc em à?”

Tôi lắc lắc đầu, mặc dù trong lòng có nghĩ vậy thật.

“ Vào đây, tôi cho em xem cái này.”

Nói xong, anh ấy xoay người mở cửa. Cánh cửa màu nâu sẫm hé ra, hắt một ít ánh sáng ban chiều vào trong.

Tôi cẩn trọng theo phía sau Nguyện. Nguyện lên lầu, tôi cũng từng bước lên lầu. Cho đến khi chúng tôi dừng lại trước một căn phòng thật yên ắng.

Nguyện lại chậm rãi mở cửa ra, kéo tôi vào bên trong. Đóng kín cửa lại, Nguyện đi đến một ngăn tủ, lấy ra một hộp đựng đồ màu đen hình chữ nhật.

Đặt xuống đất, Nguyện ngồi xổm, mở nắp hộp ra.

Tôi hiếu kỳ đi đến, cúi nhìn món đồ bí ẩn ở bên trong. Nhìn thoáng qua một cái mà nó đã khiến tôi ngây cả người.

Một đôi giày da rất đẹp, rất mềm, rất nữ tính.

Tôi như bị chính vẻ đẹp mềm mại nhưng hoang dã đó thu hút không rời mắt được. Cho đến khi Nguyện cầm lấy một chân của tôi, thản nhiên cởi đôi giày cũ rích kia ra để mang đôi giày da kia vào.

Giày vừa in với cỡ chân của tôi, da lại mềm mềm mang thích cực kỳ.

Nguyện mang giày cho tôi xong thì ngẩng mặt lên nhìn tôi. Còn tôi cứ mãi chìm đắm trong sự êm ái của đôi giày, tít mắt lại cười không ngừng.

Một hồi lâu, tôi hỏi:

“ Cái này...là của em sao?”

Nguyện mặt than nói, “ Không là của em thì tôi mang cho em làm gì?”

Tôi mím nhẹ môi, cảm thấy bối rối quá chừng.

Giẫm nhẹ từng bước từng bước lên sàn nhà, tôi đang muốn thử độ mềm mại của nó như thế nào ấy mà.

Xoay một vòng, tôi lại cười thành tiếng.

“ Đôi giày này đẹp quá đi!!! Rất êm nữa~”

Nhìn Nguyện, tôi nghiêng đầu, mỉm cười:

“ Cảm ơn anh~”

Nguyện đã đứng dậy, hai tay ôm trước ngực, nhìn tôi bằng một đôi mắt sâu thẳm.

“ Tôi còn chưa bảo là cho không em nhé.”

Nụ cười trên môi tôi lập tức tắt lịm.

A, con người này muôn đời mọi người đừng tin là anh ấy tốt bụng nhé!!!

Tôi ấm ức thở mạnh một hơi, nhưng cũng không trách được. Có ai trên đời cho không ai cái gì đâu chứ?

Cẩn thận di chuyển đôi chân, tôi không muốn làm đôi giày bị hư.

“ Vậy cái này bao nhiêu tiền ạ? Có phải là rất đắt hay không? Em sẽ trả góp!!!”

Nguyện bỗng bật cười, rồi anh ấy bước lại gần chỗ tôi, một tay giữ lấy vai tôi kéo lại một chút.

Khi ngẩng mặt lên, tôi mới biết là chúng tôi gần nhau đến mức nào.

Nguyện hơi nghiêng đầu, cái điệu bộ bắt chước tôi đây mà. Nhưng sao anh ấy làm thì trông có vẻ cool ngầu thế không biết.

Mọi người mà thấy thì sẽ ngất xỉu ngay đó. Cũng không trách mấy chị nữ sinh trường anh ấy lại mê như điếu đổ.

Tôi bất giác nuốt khan một ngụm.

Nguyện vẫn nhìn tôi chăm chú, hồi lâu mới thì thầm một câu:

“ Làm sao có thể trả bằng tiền khi mà tự tay tôi đã làm đôi giày này cho em chứ?”

“ Đây là đồ của tao, mày về phòng ngay.”

“ Mày mà dám động vào đồ tao nữa là tao đánh đấy.”

“ Ở trường con có bạn không Ý?”

“ Sáng nay mày mang giày tao đúng chứ? Tao để ở kia, bây giờ lại nằm ở đây. Thằng bệnh này.”

“ Con có bạn là tốt rồi...”

.

.

“ Ý...”

Cơ thể tôi bị lay rất mạnh, sau đó thì tôi được một người ôm vào lòng. Đến khi thoát khỏi được những ký ức nhạt nhòa kia, tôi mới nhận ra là Nguyện đang cố sức dỗ tôi nín khóc.

Giãy khỏi người Nguyện, tôi ra sức dụi dụi hai mắt đã đỏ ửng lên từ bao giờ. Tuy nhiên, tôi dụi bao nhiêu lần thì nước mắt vẫn rơi ra bấy nhiêu, đến mức khiến Nguyện hoảng loạn.

“ Ý, nhìn tôi này, đừng khóc nữa, được không?”

Tôi vẫn cúi gằm mặt, vẫn dụi mắt, vẫn khóc.

Tiếng thút thít cùng tiếng mũi khụt khịt phát khe khẽ khắp gian phòng trống. Rồi đột nhiên nó lại ngưng bặt chỉ vì một hành động thật...táo bạo.

Tôi buông lõng hai bàn tay đang dụi mắt của mình xuống, ngây ngốc nhìn khóe môi người kia đang kề sát bên khóe miệng của mình.

Đôi mắt tôi mở thật to, thật to.

“ Nín rồi, em ồn chết đi được.”

Tôi lau sạch những vệt nước trên mặt, một lần nữa ngẩng mặt nhìn Nguyện, trừng lớn mắt nhìn anh ấy.

Nguyện cũng nhìn tôi, sau đó thì thở khẽ một hơi:

“ Chỉ hôn khóe miệng thôi, không mất nụ hôn đầu đâu mà trừng tôi như thế.”

Tôi theo phản xạ đưa hai bàn tay bịt kín miệng mình, hung hăng giẫm xuống chân Nguyện một cái.

“ Không biết dỗ thì đừng dỗ, cái đồ biến thái!!”

Nguyện bị giẫm đau nhe răng, ngay lập tức anh ấy nắm lấy tay tôi, kìm tôi ở trong ngực. Tôi muốn giẫm thêm vài phát nhưng mà bị kìm hãm lại rồi.

A!!!!!!!!!!!!!!!!

May mắn là không mất nụ hôn đầu đó!!!!

Tôi...tôi cũng không định để mất nụ hôn đầu như thế mà.

Tôi còn muốn trao nó...

“ Khi nãy sao lại khóc vậy?”

Tôi quay mặt đi, hừ một tiếng, “ Không có gì.”

“ Nói tôi nghe đi, biết đâu lại nhẹ nhõm hơn?”

“ Khỉ ấy, anh suýt nữa hôn người ta luôn kia kìa... A, làm sao có thể chứ. Anh bị con gái theo đuổi riết nên khủng hoảng tinh thần hả?”

Tôi quay mặt lại nhìn Nguyện đầy tức giận, còn anh ấy chỉ toàn cười.

Cười cái rắm nhé!!!

“ Có thể nói chưa?”

Thầm thở ra một hơi, tôi tách khỏi người Nguyện, nhỏ giọng nói:

“ Chỉ là em vừa nhớ đến một vài chuyện không vui thôi. Trước đây có người luôn sợ em động vào đồ của người đó, giống như em là một mầm bệnh truyền nhiễm vậy. Thế nhưng hôm nay anh lại làm một đôi giày cho em...”

“ À...” Nguyện ứng một tiếng, sau đó mỉm cười tự đắc, “ Tôi là người tốt mà.”

“ Xì.”

Tôi không giỡn với Nguyện nữa, chỉ chăm chú nhìn xuống đôi giày đó thôi.

“ Ngày mai diễn kịch tốt nhé. Nhớ mang đôi giày này mà diễn.”

Hóa ra là như thế.

Tôi bỗng bật cười, gật đầu liên thanh, muốn tỏ ý là tôi sẽ cố gắng hết sức!!!

Cố gắng trở thành một người xinh đẹp nhất vào ngày mai!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.