Đêm qua tôi soạn sẵn quần áo diễn kịch của mình bỏ vào cặp hết rồi, sáng thức dậy chỉ cần đeo cặp lên vai rồi thẳng tiến tới trường thôi.
Trong cặp tôi lúc này có bộ tóc giả của Vu Tư tặng, có đôi giày da mà Nguyện tự tay làm, còn có bộ quần áo mà Khải Tâm cất công chuẩn bị nữa. Mỗi thứ đều đến từ một người mà tôi yêu quý, cảm giác được cưng chiều này quả là không tầm thường tí nào.
Bước ra khỏi nhà, tôi thấp thoáng thấy bóng dáng người quen. Chiếc xe đạp thể thao siêu ngầu của nó làm tôi phải nhíu chặt mày, trong lòng phân vân không biết có nên đi đến chào một tiếng hay không.
Còn đang lưỡng lự thì cái xe đạp bắt đầu lùi về phía sau, ánh mắt nào đó chỉa thẳng đến chỗ của tôi.
Khải Tâm vòng tay lái, đạp nhanh đến chỗ tôi đang đứng. Khuôn mặt nó hôm nay tươi tỉnh phết, không có chút gì là cau có hay bực bội chuyện hôm qua tôi bỏ nó giữa chừng để về với Nguyện.
Dù sao mặt cũng đã đối mặt, tôi đành nén tiếng thở dài mà ngước lên nhìn Khải Tâm. Bất ngờ thấy nó chìa trong tay ra một gói sandwich.
Tôi ngốc lăng nhìn nhìn.
“ Ăn sáng đi. Sáng nay tôi dậy sớm để làm cái này đó.”
Tôi nhận lấy cái sandwich kia, miệng hơi nhếch lên, chẳng hiểu sao lại thành cười mỉa mai.
“ Có phải cậu làm dư một cái, không có ai nên đem cho tôi không?”
Khải Tâm nghe thế lập tức nhăn mày:
“ Nói khó nghe vậy? Tôi làm cho cậu mà.”
Chẳng biết vì sao hôm nay tôi không có chút cảm xúc nào muốn đối đãi thân mật với Khải Tâm như mọi hôm. Những lời nó nói, tôi căn bản đều để rơi ra ngoài tâm trí.
Nhún vai một cái, coi như là tạm thời tin lời nó vừa bảo.
Miễn cưỡng ngồi ở yên sau, tôi thì thầm:
“ Đi mau đi.”
Khải Tâm có vẻ bị tôi làm cho mất hứng, nó quay đầu lại nhìn tôi một chút, sau đó thì thở dài, co chân lên mà đạp về phía trước.
Suốt cả đoạn đường chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào cả. Bình thường nếu nó im lặng thì tôi sẽ gợi chuyện, còn tôi im lặng thì nó gợi chuyện. Hôm nay bầu không khí thật ngột ngạt.
Chắc là vì chuyện hôm qua.
“ Đem đủ đồ hết chưa?”
“ Rồi.”
“ Đem những gì thế?”
Tôi hơi liếc mắt nhìn lưng Khải Tâm, chậm rãi kể ra vài thứ tiêu biểu:
“ Thì tóc giả này, giày, quần áo.”
Khải Tâm lúc này cười khẽ một tiếng:
“ Một lát phải bảo cô cho thời gian thay đồ rồi.”
“ Ừ.”
Khải Tâm không nói nữa, tôi cũng im re luôn.
Cũng thật may là quãng đường từ nhà tôi đến trường khá gần, bầu không khí ngột ngạt kia rất nhanh bị đánh tan mất.
Tôi vừa xuống xe thì liền vọt vào cổng trường, không cần quan tâm Khải Tâm ở đằng sau đang có biểu cảm gì.
Chạy vào đến cửa lớp thì tôi bắt gặp Như đang ngồi ở dãy hành lang như chờ gì đấy. Bất ngờ vài giây, tôi khựng lại một chút rồi gọi Như.
Như quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vui vẻ.
“ Cứ nghĩ Ý đi muộn.”
Tôi vẫn không hiểu lý do gì Như lại xuất hiện ở trước lớp tôi. Ngay khi tôi định kéo Như đến chỗ khác nói chuyện thì phía sau lưng tôi có người đi đến.
“ Như, sao chị ở đây?”
Nghe giọng nói, lòng tôi nhất thời chua xót.
Như thì bình tĩnh nhìn ra phía sau lưng tôi, cười nhẹ:
“ Hi Tâm. Chị đến tìm bạn thôi.”
Tôi lúc này cũng xoay người lại nhìn Khải Tâm, thấy vẻ mặt của nó khá tệ. Khải Tâm nhìn Như một lúc lâu, sau đó mới dời tầm mắt sang phía của tôi, ánh mắt càng bỡ ngỡ hơn.
Tôi ngược lại mỉm cười với Khải Tâm, ngón tay lại chỉ qua Như:
“ Người cậu bảo đang theo đuổi là bạn tôi à? Hay thế.”
Khải Tâm chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
“ Ý, thật ra Tâm với Như hẹn hò chỉ là do có thỏa thuận thôi.”
Đôi mắt của tôi còn đang nhìn Khải Tâm với một vẻ mặt rất khinh bỉ, rất thống giận nhưng chúng đều bị lời nói của Như đánh bay hết.
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Quay lại nhìn Như, tôi nhíu mày.
“ Thỏa thuận?”
Như nắm lòng bàn tay lại, khẽ thở dài.
“ Như xin lỗi. Chỉ vì Như...Như tức giận một người mà Như đã lôi kéo Khải Tâm cùng hẹn hò theo thỏa thuận. Chúng tớ chỉ thỏa thuận hẹn hò trong một tuần thôi, sau đó thì sẽ không còn quan hệ gì ngoài bạn bè...”
Nghe những lời Như nói, tôi thật sự không tin được luôn ấy.
Lúc đó cảm giác như người bạn thân của mình vừa làm một chuyện rất tội lỗi, thế mà mình thì chẳng biết cứu vãn bằng cách gì.
Cùng lúc đó, tôi thấy rất đau lòng cho Khải Tâm.
Khải Tâm thích Như là thật lòng mà. Nhưng rồi cuối cùng mọi chuyện chỉ đều là thỏa thuận thôi sao?
Tên ngu này!!
“ Như biết mình làm chuyện này thật sự rất có lỗi, có lỗi với Khải Tâm lắm. Nhưng Khải Tâm cũng bảo là em ấy không vấn đề gì cả, em ấy chỉ xem tớ là đàn chị thôi nên...sẽ không có vấn đề gì hết.”
Hở? Không vấn đề gì sao?
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng kìm nén lại cảm xúc trong lòng. Cho đến bây giờ thì Khải Tâm cũng chưa lên tiếng. Mà thôi đi, nó lên tiếng thì tôi sẽ chửi nó mất.
“ Hóa ra là thế sao?”
Tôi chẳng biết nói gì nữa...
Như gật đầu nhìn tôi, sau đó mới đi đến trước mặt Khải Tâm, ấn vào tay nó một cái bánh ngọt.
“ Cảm ơn em nha, Khải Tâm. Hy vọng người em thích sẽ hiểu được tình cảm của em.”
“ Vậy...” Khải Tâm lên tiếng rồi, “ Ừm vậy người mà chị thích...thế nào rồi?”
Như hơi nghiêng đầu, cô nàng cười cong đuôi mắt, nhún vai một cách bất cần.
“ Người đó ghét chị rồi. Không sao cả, chị thích người đó là đủ.”
Nói rồi Như xoay người, thản nhiên véo hai má của tôi:
“ Diễn tốt nha Mị Nương~. Ra chơi tớ sẽ tìm cậu. Bye bye.”
Như chạy đi rất nhanh. Khải Tâm thì ngẩn ngơ nhìn cái bánh trong lòng bàn tay. Tôi đứng phía đối diện có thể nhìn thấy rõ sự hụt hẫng trong mắt nó.
Hóa ra Khải Tâm không phải tên giả dối. Khải Tâm là người có tình cảm thật, chỉ là...bị lợi dụng mà thôi. Nhưng chuyện của nó thì chính nó là đứa tự nguyện làm thế.
Khải Tâm giống như gỡ được một gánh nặng trong lòng, bỏ bánh vào trong cặp rồi mới nhìn tôi.
“ Mười phút nữa là vô tiết rồi. Chuẩn bị trước đi.”
Khải Tâm nhìn thẳng vào tôi mà cười tít mắt lại. Nụ cười của nó ngây ngốc, đáng thương lắm.
Chưa bao giờ tôi chứng kiến nụ cười đáng ghét này của Khải Tâm cả. Ở bên cạnh tôi, nó lúc nào cũng cười thật lòng hết.
Từng bước chậm rãi rồi chậm rãi đi tới, tôi cũng không biết là sự giận dỗi của mình từ khi nào mà tan biến. Chỉ còn đọng lại trong tâm trí là hình ảnh của Khải Tâm thôi.
Dang rộng cả hai cánh tay, tôi ôm lấy Khải Tâm giống như cách mà Vu Tư thường hay ôm tôi.
Ôm là thứ an ủi duy nhất.
Ôm là thứ chữa lành vết thương hiệu quả nhất.
“ IQ thì cao mà sao ngu quá vậy?”
Vì tôi thấp hơn nó cho nên tóc tôi vừa vặn chạm vào cổ nó khiến nó cựa quậy không thôi.
Nghe tôi nói thế, Khải Tâm vẫn im lặng không trả lời gì hết.
Sau tôi ngước mắt lên, ấn đầu Khải Tâm xuống, tựa ngay lên vai tôi. Một tay tôi lại vỗ lưng nó.
“ Chân chó của tôi, cứ ở bên tôi thôi, tôi sẽ yêu thương cậu.”
“ Chân chó mà bỏ chủ thì bị phản thôi, biết chưa?”
Khải Tâm cũng không màng đến những ánh mắt xung quanh bắt đầu chỉa đến chỗ chúng tôi. Nó ôm lấy tôi, dụi dụi cái đầu.
“ Thật ra thì Vu Tư mắng tôi là thằng ích kỷ cũng không sai, tôi cũng tham lam nữa.”
“ Bởi vậy...”
Tôi cố gắng dùng giọng điệu phũ phàng để chọc nó cười. Không nghĩ nó cười thật.
Khải Tâm nói: “ Cảm ơn cậu.”
Liếc mắt nhìn đám tóc đen huyền nhuyễn đang cọ cọ vào cổ mình, tôi nén cảm xúc muốn cúi xuống hôn lên đó.
Hít vào rồi thở nhẹ ra.
Tôi bất giác mỉm cười.
Cảm ơn cậu đã lại về bên tôi.
Đừng thích ai nữa, vì tôi thích cậu lắm...
Buổi diễn kịch cuối cùng cũng đến.
Sau khi cô giáo cho tôi mười lăm phút để thay trang phục thì tôi đã xuất hiện trước lớp với hàng trăm con mắt ngỡ ngàng.
Đi từ dãy hành lang lướt ngang qua hơn ba lớp học, ai nấy cũng ngoái đầu nhìn ra ngoài làm cho tôi không đủ can đảm bước đi nữa.
Cũng may lúc đó Khải Tâm ở đâu lao ra, kéo tay tôi về lớp.
Nó vừa kéo lại vừa quay đầu nhìn, hồi sau thì cứ lặp lại như thế làm tôi khó hiểu muốn chết.
Sau cái màn ngỡ ngàng của cả lớp, cô giáo là người tỉnh táo nhanh nhất.
“ Khụ, là em đó hả Phi?”
Tôi chớp chớp mắt, quay qua gật đầu một cái.
“ Vâng ạ.”
Cô giáo có vẻ còn kinh ngạc chưa nguôi, mỉm cười gượng gạo:
“ Cô không nghĩ tổ của em chuẩn bị kỹ như vậy đó. Đáng khen.”
Ơ, tổ của em?
Tổ của em chuẩn bị cái...
Hít thở hít thở, tịnh tâm một nghìn tám trăm lần. Lâu lắm rồi tôi mới dùng lại chiêu này của mình đó.
Bọn nó được khen liền cười tủm tỉm đắc ý, tôi còn chẳng hiểu bọn nó vênh váo tự hào cái gì luôn ấy?
Khải Tâm nhìn tôi, ánh mắt cũng bất lực y hệt tôi.
Vở kịch diễn ra rất suôn sẻ.
Mặc dù tôi là đứa ăn vận kỹ càng trau chuốt nhất nhưng lời thoại thì đếm trên đầu ngón tay.
Cái màn tôi chạy ra ngăn Thủy Tinh làm càn lại khiến cho cả lớp chúng nó ồ lên mấy tiếng. Sau đó tôi bị Thủy Tinh xô ngã một bên. Thế là Sơn Tinh đỡ tôi.
Chỉ có điều, lý do kỹ thuật nên tôi ngã hơi mạnh, mắt cá đập xuống sàn nhà một trận đau điếng.
Tôi đau nghiến răng lại, cố gắng diễn hoàn thành vở kịch oái oăm này.
Khi núi vô hình dâng lên cao chặn lại sóng vô hình thì vở kịch cũng đến hồi kết. Tôi cùng mấy đứa trong tổ lại chạy ra phòng vệ sinh mà thay đồ.
Khải Tâm với tôi sóng vai nhau vừa đi vừa trò chuyện, sau đó thì Khải Tâm bất ngờ kéo tay tôi dừng lại.
Tiếp đến, nó kéo một bạn nữ, đưa cho bạn đó cái máy ảnh nhỏ.
“ Nhờ cậu chụp giúp chúng tôi một tấm nha.”
Bạn nữ kia thân thiện mà chụp hộ.
Chúng tôi đứng sát lại với nhau, Khải Tâm bình thản quàng tay qua vai tôi, kéo tôi dựa vào người nó.
Nhìn thẳng vào máy ảnh, tôi vô thức cười lên rất hạnh phúc.
Bạn nữ kia trả lại máy ảnh cho Khải Tâm, ngay sau đó nó lại tranh thủ thời cơ tôi mơ màng thì chụp một cái.
Tách.
Tôi ngơ ngác quay đầu, phát hiện hình của mình đã nằm trong tay Khải Tâm.
“ Còn chưa xin phép đó, tên lợi dụng này!”
Tôi nhào đến muốn giành lấy hình của mình nhưng Khải Tâm vốn cao hơn, nó huơ huơ tấm ảnh của tôi rồi cười nói:
“ Tôi muốn giữ tấm này. Cái này tôi chụp mà.”
“ Không được!!!”
“ Được chứ!!”
Khải Tâm vẫn cười, sau đó ấn vào tay tôi tấm ảnh mà chúng tôi chụp cùng nhau. Động tác nhón chân vươn tay giành hình của tôi khựng lại vài giây.
Ngây ngốc nhìn tấm ảnh sắc nét kia trong tay, tôi mím nhẹ môi.
“ Cho tôi à?”
Khải Tâm gật đầu, “ Ừm. Mỗi người giữ một cái.”
“ Sao lại đưa tôi cái này?”
“ Đương nhiên là phải cái đó rồi. Khi cậu buồn có thể lấy ra ngắm tôi, khi tôi buồn tôi cũng sẽ lấy cậu ra ngắm.”
Tôi nhìn Khải Tâm, xì một tiếng khinh bỉ, nhưng thật ra tim tôi đang nhảy ca múa hát đó.
Quay đầu đi, tôi chẳng nói thêm lời nào, cứ cẩn thận giữ tấm ảnh kia trong tay rồi đi một mạch vào phòng thay đồ.
Nào ai biết được, tấm ảnh đó chất chưa biết bao nhiêu là cảm xúc ngoài hai cái khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia chứ?