Thiết Ưng há miệng cười to mà nói:
-Điện hạ! Người đừng đùa. Ta không phải là tiên nhân sao có khả năng phi thiên độn địa được chứ. Có người nói cho dù là cao thủ đệ nhất cũng chỉ có thể nhảy cao nhất là hai trượng. Như thế đã là cực hạn rồi.
Nói đến võ công, Thiết Ưng nói nhiều hơn trước.
- Vậy ngươi có thể đánh nát đá, lấy đầu chủ tướng trong trăm vạn quân không.
Tân Lôi tiếp tục hỏi, gương mặt làm như hết sức ngây ngô.
Thiết Ưng thu hồi dáng vẻ tươi cười. Hai tay ôm quyền hướng về phía Tây cất cao giọng nói:
-Sư phụ của ty chức là đệ nhất cao thủ của Đại Tần - Tử Vân kiếm khách Hạ Toại Dương. Sư phụ ty chức có thể lấy một địch mười, thoát khỏi vòng vây của trăm người. Trong thiên hạ rất ít người có thể so sánh với sư phụ của ty chức. Nhưng nếu gặp phải một binh đoàn mạnh mẽ, lại có cường cung nỏ cứng với trận thế chặt chẽ thì trong thiên hạ không một ai có thể tránh khỏi.
Thiết Ưng vừa dứt lời thì bụng gã phát ra những tiếng sôi ục ục.
Tần Lôi chớp chớp mắt nhìn Thiết Ưng nói:
-Ăn cơm đi, ta cũng đói bụng rồi.
Khuôn mặt Thiết Ưng hiện lên vẻ xấu hổ cúi xuống, nói một cách bất đắc dĩ:
-Điện hạ. Hôm qua, đầu bếp trong phủ đều bị thương hết.
Tần Lôi đẩy cửa phòng ra thì thấy căn phòng rất bừa bộn nên lui ra ngoài đóng của lại, nói thản nhiên:
-Ngươi tùy tiện tìm người làm chút gì đó là được rồi.
-Những người còn lại đều đã chết.
Vẻ mặt Thiết Ưng bất đắc dĩ.
Tần Lôi đang bước lên bậc thang bị câu nói của Thiết Ưng làm cho lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Hắn cảm thấy nhức đầu, bất đắc dĩ hỏi:
-Chúng ta chỉ có ba người thôi sao?
Thiết Ưng gật đầu giơ bàn tay to,bắt đầu đếm:
-Một đầu bếp, một nha hoàn, một người gác cổng, ta và điện hạ bữa.
Mỗi lần đếm một người Thiết Ưng lại thu về một ngón tay. Sau khi nắm lại cả bàn tay lại thì Thiết Ưng nói:
-Không còn người khác.
Tần Lôi vỗ vào đầu Thiết Ưng một cái rồi đi ra phía trước:
-Vậy đi ra ngoài ăn thôi. Ngươi mời ta ăn.
Tần Lôi đi chưa được vài bước thì thanh âm trầm thấp của Thiết Ưng nhẹ nhàng vang lên:
-Phủ môn đã bị quân Tề phong tỏa không thể đi ra được.
Tần Lôi không quay đầu lại chọn một căn phòng đi vào rồi rít lên:
-Kêu bọn chúng đưa cơm lại đây.
Sau nửa canh giờ, bên trong thư phòng.
Tần Lôi híp mắt cười nhìn vẻ mặt ủ rũ của Thiết Ưng. Gã đang đem theo mấy hộp đựng thức ăn lên. Ở đây có dưa muối, một ít cháo và ba cái lồng đựng thức ăn. Thiết Ưng đi ra tiệm cơm còn bị binh sĩ nước Tề gây khó dễ.
Tần Lôi cầm lấy muỗng và bát rồi xới một chén cơm đưa cho Thiết Ưng cười nói:
-Xin bớt giận. Trước khi ăn cơm mà tức giận thì ăn không ngon đâu. Lại đây, ngồi xuống đây ăn đi.
Thiết Ưng sửng sốt một lúc. Nhưng rồi dưới sự thúc dục của Tần Lôi y cũng chậm rãi ngồi xuống nửa cái mông.
Tần Lôi không biết động tác nho nhỏ của hắn đã khiến Thiết Ưng giật mình. Hắn thấy Thiết Ưng ngồi xuống liền múc cháo ra thổi cho bớt nóng rồi nếm thử một chút. Hương vị thơm mát của món ăn khiến tâm tình Tần Lôi trở nên tốt hơn. Hắn vừa ăn vừa gắp thức ăn trong lồng. Lúc này hắn mới để ý là Thiết Ưng không hề có ý động đến chiếc đũa.
Tần Lôi cầm bánh bao đưa cho Thiết Ưng. Thiết Ưng cười lấy ra ba ổ bánh mì thịt lớn rồi giải thích với hắn:
- Nếu sáng sớm ta không ăn no thì cả ngày sẽ mệt mỏi.
Tần Lôi múc từng muỗng cháo. Khi nhìn thấy Thiết Ưng ăn từng miếng bánh mì thì nuốt nước miếng ao ước.
Trong khi hắn đang ăn điểm tâm thì từ bên ngoài có người nói:
- Hồng Lư Tự Lý đại nhân cầu kiến Ngũ điện hạ.
Tần Lôi không dừng ăn chỉ là nhìn trưởng thị vệ của mình. Hắn biết mình chính là Ngũ điện hạ xấu số rồi. Còn Thiết Ưng cũng giống hắn là một thị vệ trưởng không may.
Thiết thống lĩnh cố gắng nuốt thức ăn trong miệng hắng giọng nói nhỏ:
-Lý đại nhân là đặc phái viên của Đại Tần ta. Lần này đến để thương thảo minh ước.
Tần Lôi gật đầu, ý bảo Thiết Ưng theo hắn đón khách.
Hắn đi tới đại sảnh thì thấy một vị mặc áo tím. Đây là một nam tử trung niên có gương mặt tuấn tú nhưng thần thái có chút lo lắng. Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử khom người khấu đầu nhẹ nhàng nói:
-Vi thần bái kiến điện hạ.
Y còn chưa kịp cúi xuống thì có một cánh tay đỡ lấy. Một thanh âm trong trẻo vang lên:
-Lý đại nhân không cần đa lễ. Ta chỉ là người tha hương mà thôi, đang có chuyện cần người giúp đỡ đây.
Lý đại nhân mượn thế đứng dậy. Cả hai người cùng ngồi xuống. Y ngồi phía sau chủ vị thì thấy mái tóc của vị Ngũ điện hạ này có chút rồi loạn. Y phục cũng có nếp nhăn nhưng sắc mặt rất tốt, hai mắt rất sáng. Dường như thời gian gần đây tinh thần không có gì phải lo âu.
Tần Lôi đã trải qua nhiều chuyện. Hắn biết vị Lý đại nhân này là người hắn có thể nhờ vả được. Vì vậy sốc lại tinh thần xong, hắn mỉm cười hỏi:
-Lý đại nhân đã ăn điểm tâm chưa.
Lý đại nhân chắp tay nói:
-Thần chưa dùng điểm tâm. Thần nghe tin điện hạ bị ám sát, an nguy chưa rõ ràng nên vi thần không thể ăn được.
Nét mặt Tần Lôi có chút cảm động, hơi mất bình tĩnh nói:
-Vậy sao được.
Hắn nghiêng người nói với Thiết Ưng :
-Mau, đem điểm tâm lên đây cho ta.
Ngay cà người có tâm trí vững vàng như Thiết Ưng cũng phải thầm giật mình. Hai người bọn họ đã ăn bữa sáng sạch sẽ. Nhiều lắm thì chỉ có thể tìm được mấy hạt gạo, một ít dưa muối. Nếu như đem ra thì ngay cả chuột ăn cũng không đủ. Không hiều sao điện hạ lại muốn mời khách. Thiết Ưng thầm oán trong lòng.
Gã vừa định nói thì Lý đại nhân đã cản lại, vội vàng nói:
-Được điện hạ ưu ái, thần khắc sâu trong lòng. Chỉ có điều tình huống bây giờ rất khẩn cấp thực sự không còn thời gian nữa. Đợi ngày khác khi điện hạ về kinh, thần sẽ tẩy trần cùng điện hạ.
Thiết Ưng nhìn Tần Lôi thấy hắn gật đầu thì gã liền đi xuống phía dưới pha trà. Sau khi khách sáo mộtmột hắn đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Lý Thiếu Khanh thấy cửa phòng bị hộ vệ giám sát liền hạ giọng nói với Tần Lôi:
-Điện hạ vì nước hi sinh rất nhiều, công lao to lớn. Vì quốc gia mà đưa thân vào trong hiểm cảnh. Vi thần vô cùng bội phục đồng thời cũng rất đau lòng.
Tần Lôi không rõ y muốn nói gì nên chỉ ậm ờ cười, xem như là đã trả lời.
Dáng vẻ tươi cười của Tần Lôi trong mắt Lý Quang Viễn rất cao quý. Trong lòng y thầm than một tiếng. Rồng lúc nào cũng là rồng nên càng cung kính nói:
-Trong khi chúng ta hòa đàm với Tế quốc sẽ có người gây bất lợi cho điện hạ. Đây chắc hẳn là đám người Nam Sở. Bọn họ độc ác ngoan lệ. Điện hạ nên cẩn thận.
Tần Lôi gật đầu, ý bảo Lý Quang Viễn tiếp tục nói. Nét mặt hắn hết sức bình tĩnh.
Lý Quang Viễn thấy Ngũ điện hạ không hề hoang mang lo sợ, khí độ trầm ổn, trong lòng tán thưởng tiếp tục nói:
-Vi thần có một thỉnh cầu. Xin điện hạ đáp ứng.
Hai người nói chuyện trong phòng một hồi. Thời gian nói chuyện cỡ khoảng thời gian ăn điểm tâm giúp cho Lý đại nhân có một cái cớ.
Tần Lôi và Thiết Ưng tiễn khách tới cửa. Binh sĩ Tề quốc khó chịu đưa trường thương ra, lạnh lùng nói:
-Phủ Doãn có lệnh. Điện hạ không được ra khỏi phủ.
Thiết Ưng hét lớn một tiếng:
-Lớn mật.
Gã tiến lên nắm lấy trường thương trợn mắt nhìn đám quân lính Tề.
Tần Lôi đang nắm tay cáo biệt Lý Quang Viễn thấy vậy sắc mặt hơi cau có. Lý Quang Viễn liền cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Tần Lôi gật đầu cười với Lý Quang Viễn nói:
-Đại nhân đi mạnh khỏe. Thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa.
Lý Quang Viễn thấy điện hạ cười nhạt thì đau xót trong lòng. Hắn thở dài sừng sộ mắng quan binh:
-Thật to gan. Dám vô lễ với điện hạ của ta. Ta sẽ bẩm báo với triều đình, xem Phủ Doãn ngươi làm được gì.
Tuy rằng quân Tề không sợ đặc phái của quân Tần vốn là bại tướng. Nhưng lại sợ Phủ Doãn giận chó đánh mèo nên vội vã bỏ thương xuống cười làm lành với Lý Quang Viễn, liên tục hứa sẽ không bao giờ phạm lỗi này.
Lý Quang Viễn biết đám binh lính này rất càn quấy nên cũng không dây dưa, chắp tay với Tần Lôi nói:
-Điện hạ. Nếu là bọn chúng còn dám vô lễ với ngài. Thần sẽ đòi lại lại sự công bằng cho điện hạ.
Y coi Tần Lôi là một đứa bé đã chịu nhiều uất ức.
Nói xong, hai người chia tay.
Tần Lôi nhìn bóng lưng Lý Quang Viễn. Thiết Ưng đứng bên cạnh hắn líu ríu nói:
-Vô lễ. Hắn dám vô lễ ta sẽ cho hắn biết tay.
Thiết Ưng nhìn gương mặt thanh tú đầy vẻ giận giữ của Tần Lôi liển có cảm giác rất thoải mái.