Quyền Bính

Chương 4: Chương 4: Nổi Giận Đả Thương Người. Ba Nước Liên Tục Tranh Chấp




Tần Lôi cùng Thiết Ưng quay vào cửa. Đám vệ binh thấy đặc phái của Tần quốc đi xa liền lấy lại sự kiêu ngạo.

Tần Lôi đi tới trước cửa nhìn mấy tên vệ binh. Bàn tay phải của hắn từ từ nắm chặt lại. Mấy tên binh lính càn quấy thấy một tên tiểu nhân vật như Tần Lôi mà có phong thái như vậy thì trong lòng khó chịu, ôm thương vào ngực, nhìn chằm chằm Tần Lôi khiêu khích. Trong đó có một người nói:

-Đúng là trắng bóc. Hắn có phải là con thỏ…

“Chát”. Gã chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tần Lôi bay lên đạp một cước trúng bụng. Gã chỉ “A” lên một tiếng rồi bay thẳng ra ngoài văng trúng cánh cửa lớn khiến đám người gác cổng giật mình.

Tên lính này không ngờ ‘ tù phạm ’ dám động thủ với mình liền ném trường thương xuống la hét kêu gọi người xông tới. Thiết Ưng đã thấy qua công phu của điện hạ nên cũng không lo lắng. Gã dùng hai cánh tay kéo hai người lại dùng sức đập mạnh hai người vào nhau. Hai tên binh lính va vào nhau ngất ngay tại chỗ.

Tần Lôi thấy sáu binh lính cùng nhau xông lên thì rút một cây then cửa quét ngang khiến thế công của đối phương bị chậm lại. Nhân cơ hội đó hắn đánh về phía phải trúng hàm răng của một tênbinh sĩ. Người nọ chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bất tỉnh.

Năm người khác muốn khống chế Tần Lôi. Trong đó hai người vừa định ra tay thì thấy phía sau có ai đó kéo lại. Bọn chúng bị Thiết Ưng ném thẳng về phía sau.

Tần Lôi nghiêng người qua bên trái một tên lính Tề. Ngay lúc đụng giữa ngực tên lính Tề Tần Lôi hét lớn một tiếng:

-Lên

Hắn nghiêng vai xuống đầy tới đẩyngã tên lính Tề. Tần Lôi mượn sức còn lại vọt tới hai người phía sau, quay người đánh một gậy vào chân tên bên trái khiến gã gãy chân gục xuống đất.

Tên lính Tề còn lại thấy vậy thì hồn bay phách tán. Tần Lôi làm bộ muốn đánh thì Thiết Ưng xông lên. Y xách tên lính Tề lên như xách một con gà. Y dùng hai tay tát mười mấy cái bạt tai, làm cho tên vệ binh gần như rụng hết cả hàm răng, khiến gã phun máu ra rồi mới vứt thẳng ra ngoài đường.

Khi đã làm xong tất cả. Thiết Ưng chợt nhớ là có điện hạ đứng bên cạnh nên gã hạ giọng giải thích với Tần Lôi:

-Tên này sáng nay đã sỉ nhục thuộc hạ.

Tần Lôi gật đầu. Khi hắn đánh nhau chỉ coi kết quả, thường dùng một chiêu để đánh bại kẻ địch nhưng hắn cũng rất thích thú kiểu đánh nhau như Thiết Ưng.

Tần Lôi nhìn đám lính Tề đang rên rỉ tâm tình cảm thấy tốt hơn, tư duy cũng nhanh nhạy hơn. Đột nhiên Tần Lôi nói với Thiết Ưng đang thở hổn hển:

-Nhanh đi kiếm Lý đại nhân, chúng ta không xử lý được việc này đâu.

Nơi Tần Lôi ở tuy có địa vị thấp nhưng dù sao cũng ở Đông kinh. Đây là nơi ở của quan viên nên cũng không có nhiều người đi đường.

Chuyện Tần Lôi đánh đám người coi cổng sẽ truyền ra ngoài rất nhanh, đám Kim Ngô vệ phụ trách trị an của thành Đông sẽ nhanh chóng tới đây. May mắn là Thiết Ưng chỉ chạy một lát thì đuổi kịp cỗ kiệu của Lý đại nhân. Y liền vội vàng hô lên một tiếng:

-Điện hạ bị khi dễ.

Lý Quang Viễn nghe thấy vậy thì nhanh chóng quay lại đúng lúc đụng phải Kim Ngô vệ đang lục soát phủ. Lý đại nhân nhất thời nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên:

-Nếu điện hạ thiếu một sợi tóc thì không cần ký hòa ước nữa. Chúng ta khai chiến luôn cũng được.

Từ bên trong một người mặc áo giáp vàng chóe đi ra. Đây có lẽ là tướng quân của Kim Ngô vệ. Y thi lễ với Lý Quang Viễn:

-Mạt tướng đang truy nã hung phạm. Kính xin đại nhân thứ lỗi.

Lý Quang Viễn thấy đám Kim Ngô ở trong viện đã đi ra ngoài mà hai tay trống trơn xem ra không thu hoạch được gì. Trong lòng y cảm thấy an tâm hơn. Y nheo con mắt lại điềm nhiên nói với tướng quân của Kim Ngô vệ :

-Việc này liên quan đến chuyện bang giao giữa hai nước, bản quan sẽ thông báo với bệ hạ. Xin mời vị đại nhân này trở về.

Mọi việc tuy diễn ra khá bí mật nhưng gã là tướng quân phụ trách Kim Ngô vệ ở thành Bắc làm sao có thể không biết được. Gã hơi trầm ngâm, cắn răng thi lễ với Lý Quang Viễn rồi xoay người quát:

-Rút.

Lý Quang Viễn cùng với Thiết Ưng đi vào trong viện nhưng chỉ thấy một đống lộn xộn, không thấy điện hạ đâu. Trong lúc hai người đang lo lắng thì từ phía sau vang lên thanh âm trong trẻo:

-Tâm tình hai vị thật tốt, đang chơi trốn tìm hay sao.

Nghe thấy tiếng của Tần Lôi thì tảng đá đè nặng trong lòng hai người rơi xuống. Bọn họ xoay lại bái kiến Tần Lôi thấy hắn tươi cười cầm hộp thức ăn đứng trong viện. Lúc này nhìn thấy hắn có chút..ghê tởm.

Tần Lôi thấy hai người tức giận thì cất hộp thức ăn trong tay cười với Lý Quang Viễn nói:

-Ta đi mua điểm tâm cho đại nhân. Do không quen nơi đây nên đi hơi lâu một chút. Mong đại nhân thứ lỗi.

Lý Quang Viễn thấy hình dạng của Tần Lôi không khỏi mỉm cười nói:

-Vi thần đúng là đang đói bụng. Tạ ơn ý tốt của điện hạ.

Hai người cùng nhau đi vào trong. Thiết Ưng đứng ngoài của cũng mỉm cười.

Trong chòi nghỉ mát phía sau hậu viện, Tần Lôi đang ngồi ngay ngắn bên một bàn đá. Trên bàn đặt một ly trà đã hết nóng từ lâu. Thiết Ưng nhìn bóng lưng Tần Lôi thấy điện hạ thực sự đã thay đổi rất nhiều. Gã thở một hơi dài thầm nghĩ cho dù điện hạ thay đổi như thế nào thì cũng không còn yếu đuối như lúc đầu nữa. Thiết Ưng quay đầu lại tiếp tục bảo vệ điện hạ.

Lý Quang Viễn đã rời đi rất lâu. Tin tức y nói cho Tần Lôi hiện giờ vẫn đang hiện lên trong đầu hắn. Hơn nữa nhờ những câu hắn hỏi Thiết Ưng. Hiện giờ hắn đã biết rõ hoàn cảnh thân thế của mình.

Mười sáu năm trước, hoàng đế của Đại tần băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vương khiến Đại Tần đại loạn. Hai nước Đông Tề và Nam Sở liên hợp lại xuất lĩnh hơn trăm vạn quân tấn công quân Tần. Sĩ khí quân Tần rất thấp, liên tục thua trận. Hơn một nửa giang sơn bị mất, mười vạn quân binh chết trận khiến cho đất nước lâm vào hiểm cảnh.

Trong thời khắc nguy cấp. Xa kỵ tướng quân của Tần quốc Lý Hồn cùng với hữu thừa tướng Văn Thừa Ngạn tập hợp quan viên ủng hộ hoàng đế bây giờ là Chiêu Vũ hoàng đế lên ngôi. Sau khi lên ngôi, hoàng đế đã ổn định triều chính đồng thời thực hiện kế hoạch chia cắt liên minh bằng cách đưa hoàng tử làm con tin, gả hoàng muội cho Bắc Tề. Lúc này mới làm liên minh rã. Sau đó quân Tần tập hợp lại đánh lui quân Sở cứu Đại Tần khỏi cảnh sụp đổ.

Hơn chục năm qua đi, thời gian đã thay đổi rất nhiều chuyện. Vị công chúa Tần quốc bị bắt buộc gả nên trong lòng hậm hực nên chỉ trong vài năm sau đã qua đời. Thượng tầng Tề quốc say sưa hưởng thụ thắng lợi chìm ngập trong vàng son, hưởng thụ cuộc sống xa hoa dâm dật khiến bách tính đói khổ. Mâu thuẫn ngày càng càng lên cao. Sức mạnh của đất nước suy giảm như băng đang tan. Còn Tần quốc nằm gai nếm mật, chăm lo việc nước, trên dưới đồng lòng rốt cục cũng khôi phục được thực lực như trước.

Lúc này, không cần nói cũng biết được. Tần quốc cần phát động chiến tranh nhằm trả thù thất bại lúc trước.

Về phần vị hoàng tử đã trưởng thành thì dường như không ai quan tâm.

Trong vòng hai năm Tần quốc hòa hoãn với Nam Sở đối địch với Tề quốc. Hơn mười vạn đại quân tập trung ở biên giới bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Sau khi công chúa mất đi hai nước liên tục giao tranh. Trong tình huống này, hoàng tử làm con tin sao có thể sống bình yên được.

Nếu thân thể này vẫn là hoàng tử Tần Lôi như cũ thì bây giờ có lẽ đang ngồi than thân trách phận. Nhưng hiện tại nó lại là Tần Lôi đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng tinh anh. Hắn không phải là kẻ yếu đuối.

Với tình hình bây giờ, Tần Lôi có cảm giác mạnh mẽ là mình sẽ trở thành tiêu điểm của cả ba nước. Sở quốc nhất định mong mình chết đi. Thích khách đêm qua hẳn là của Sở quốc. Tề quốc chắc chắc không muốn hắn chết để Tần quốc có lý do khai chiến. Thái độ của Tần quốc không tốt lắm. Mặc dù Lý Quang Viễn mang danh nghĩa tới bàn điều kiện để chuộc lại hoàng tử. Nhưng theo lời Lý Quang Viễn thì Tần quốc đã quyết bỏ hắn. Dùng hắn để gây ra chiến tranh. Thế nhưng có lẽ do ý kiến hẳn là không thống nhất, chí ít Lý Quang Viễn có ý bảo vệ mình.

Trong đầu có hàng trăm điều hiện lên khiến hắn suy nghĩ miên man, ngay cả chén trà trong tay cũng lạnh ngắt. “Ực,ực”, hắn uống hết một hơi rồi ném chén trà trong tay vào cột. Âm thanh vỡ nát của chén vang lên. Tần Lôi đứng thẳng dậy đi ra khỏi chòi nghỉ mát. Thiết Ưng thấy vậy liền đi theo sau. Tần Lôi không nói cho Thiết Ưng rằng chuyện ra tay lúc sáng khiến hắn phải hoạt động kịch liệt, làm thắt lưng đau không cử động nổi đến bây giờ mới hồi phục lại.

Lý Quang Viễn khuyên Tần Lôi giả bệnh. Tần Lôi đồng ý rồi tuyên bố với bên ngoài hắn căng thẳng quá độ, mất trí nhớ, mất ngủ, kích động thậm chí còn đả thương người, vô cùng nguy hiểm.

Còn hắn thì trốn ở thư phòng phía Tây. Hàng ngày đều xem quyển sách Lý Quang Viễn đưa cho hắn. Quyển sách này được viết từ thời Đại Đường đến bây giờ. Hắn thấy cách viết của cuốn sách này hết sức cẩn thận, viết đúng sự thật, không ca ngợi Tần quốc cũng không hạ thấp đi mà rất khách quan miêu tả chính xác hai trăm năm lịch sử.

Sách như vậy dù ở quốc gia nào cũng không được chào đón. Lý Quang Viễn cũng không có dự định lưu truyền quyền sách này. Toàn bộ quyền sách có hơn sáu mươi vạn chữ, đều là chữ viết tay. Giá trị của nó không cần nói cũng biết. Hôm đó Tần Lôi hỏi Lý Quang Viễn về một ít sách vở lịch sữ, cũng chẳng có tâm tư gì. Nhưng ngày hôm sau đích thân Lý Quang Viễn đã đưa sách đến.

Hơn nữa từ trong tàng thư cuối cùng Tần Lôi hiểu được thế giới này không phải thế giới của hắn trước đây, nó tồn tại song song với thế giới cũ. Nhưng lịch sử đã hoàn toàn thay đổi.

Huyền tông đã chết, Túc Tông cũng chết, thiên hạ đại loạn. Nhà Đường sụp đổ từ đó. Sau năm mươi năm hỗn chiến thì hiện nay còn ba quốc gia. Hai trăm năm qua ba quốc gia liên tục tranh đấu. Mỗi khi có một phương mạnh lên thì bị hai bên còn lại liên thủ chèn ép. Cho đến nay ba quốc gia tồn tại vững vàng, liên tục phân tranh.

Vài ngày sau, thái y Tề quốc mới tới.

Lão nhân có mái tóc hoa râm chuẩn đoán một lúc thấy có điều dị thường liền nghĩ khả năng Tần Lôi bị mất trí nhớ là thật.

Nhìn lão thái y đi ra ngoài, Tần Lôi bĩu môi nói với Thiết Ưng nói:

-Khi ông ta bắt mạch, ta đã thay đổi nhịp thở.

Mấy ngày tiếp theo Lý Quang Viễn tới rất nhiều lần. Có lúc ông ta đến đánh cờ với Tần Lôi, có lúc nói chuyện phiếm vài câu. Thậm chí còn nói tình hình triều chính với Tần Lôi. Y biết cơ hội nói chuyện với Tần Lôi không nhiều nên có chuyện gì đều tranh thủ nói hết. Trong những câu nói y thường chen mấy câu hỏi đánh giá hắn. Tần Lôi trả lời phân tích rõ ràng khiến Lý đại nhân rất vui mừng.

Sau khi ăn cơm tối, Tần Lôi cảm thấy thân thể đã hồi phục liển rủ Thiết Ưng tới hậu viện.

Thiết Ưng nghi hoặc nhìn cách ăn mặc của hắn chờ hắn lên tiếng.

Tần Lôi giơ tay lên hướng về phía Thiết Ưng nói:

-Chúng ta luận bàn. Thiết đại ca, hãy toàn lực tấn công.

Thiết ưng ‘ A ’ một tiếng, suy nghĩ một chút liền nói:

-Mời điện hạ tấn công.

Tần Lôi biết gã sợ làm tổn thương mình nên gật đầu nói: -Cũng tốt, Thiết đại ca, tiếp chiêu.

Vừa dứt lời, hắn liền uốn người đá về phía eo Thiết Ưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.