Sau nửa canh giờ…
Người Tần Lôi đầy mồ hôi hung dữ nhìn Thiết Ưng chằm chằm , thấy hơi
thở của gã vẫn ổn định, dường như không có việc gì, Tần Lôi cắn răng
nói:
-Sau này mỗi buổi tối đều đánh một trận với ngươi.
Hắn nói xong liền xoay người quay về.
Không lâu sau khi hắn biến mất. Thiết Ưng chậm rãi ngồi xuống bắt đầu
xoa nắn chỗ bị đánh, ánh trăng dìu dịu chiếu lên người nhưng gã lại có
chút cảm giác ai oán.
Vừa nãy luận bàn có lẽ phải gọi là đánh bao cát mới đúng. Quyền thuật
của Tần Lôi không có cách nào phá vỡ được phòng thủ Thiết Ưng, cả tốc độ lẫn sức mạnh đều không đủ nhưng vẫn gây đau đớn. Nếu Thiết Ưng biết Tần Lôi chuẩn bị dùng hắn như vật kiểm tra lực lượng của mình thì chắc sẽ
càng thêm đau lòng.
Việc đánh nhau trước cửa phủ dường như đã tiêu tán thành mây khói. Phủ
Doãn Thượng Kinh cũng không đưa thuốc thang đến cho những người lính bị
thương mà phái một đội quân bao vây lấy phủ.
Thiết Ưng chỉ nghĩ chắc là đám người nước Tề sợ lại bị đánh nhưng Tần
Lôi thấy có mùi khác thường. Mấy bữa nay Lý Quang Viễn dường như đang
lẩn trốn hắn hay sao mà không có nhìn thấy nữa.
Nhưng đã không rõ thì Tần Lôi dứt khoát không quan tâm đến nữa. Hắn lên một kế hoạch luyện tập, quyết làm cho cơ thể hồi phục.
Mỗi ngày hắn dậy vào giờ Mão. Sau khi khởi động một chút liền mang trên
lưng một cái bao tự chế chạy quanh sân. Cái sân này rất nhỏ, chu vi
không đến ba mươi thước, nhưng khi hắn chạy hết một vòng cũng đủ để làm
Thiết Ưng đang đứng ở ngoài chú ý.
Thiết Ưng biết trong cái bao tự chế đó có năm khối gạch. Tần Lôi chạy
như vậy nửa canh giờ, điều hòa chốc lát rồi cởi cái áo ngắn đã ướt sũng
mồ hôi. Hắn cầm lấy một cái bao khác cũng chứa năm khối gạch rồi đứng
tấn, nâng lên hạ xuống hai mươi cái một. Sau đó hắn lấy một cây đòn
gánh, gánh hai bao gạch lên vai rồi đứng lên hạ xuongs hai mươi lần một. Làm xong tên đầu bếp mới được nước Tề phía tới mới ra khỏi giường.
Sau khi ăn sáng, Tần Lôi lại rèn luyện giống như buổi sáng. Hắn ra chòi
nghỉ mát bám lấy cột trụ, uốn người như một con rắn, một chân hắn mang
một bao gạch liên tục nâng lên rồi hạ xuống. Tuy Thiết Ưng không biết
những thứ này có tác dụng gì nhưng thấy Tần Lôi liên tục vận động như
vậy cũng cảm thấy khâm phục. Gã thầm nghĩ cho dù bản thân mình cũng
không thể nào liên tục vận động như vậy được.
Ăn trưa xong, Tần Lôi đi ngủ nửa canh giờ, rồi lại lấy cái đòn gánh mang cái bao đứng yên dưới nắng nửa canh giờ tiếp tục luyện tập, rồi lại đổi tay trong nửa canh giờ nữa.
Cơ thể Tần Lôi ướt đẫm mồ hôi, Thiết Ưng đứng ngoài quan sát mà không
đành lòng, định khuyên bảo mấy lần nhưng bị ánh mắt như giết người của
Tần Lôi ngăn cản lại.
Cả buổi chiều Tần Lôi vẫn tiếp tục tập luyện như vậy. Thiết Ưng thấy cả
người hắn đau nhức. Gã không thể đoán được tại sao vị điện hạ nhu nhược
này lại có thể cố gắng được đến như vậy.
Vào buổi tối, Tần Lôi chạy nửa canh giờ. Sau khi xong, buổi tập luyện
lúc này mới kết thúc. Thiết Ưng dặn dò đầu bếp nấu nước tắm rồi ném vị
điện hạ đã không thể động đậy cả đầu ngón tay được vào thùng tắm.
Đợi điện hạ tắm xong, Thiết Ưng lại mang hắn ra ngoài, dùng khăn lông lau sơ, rồi mang hắn lên giường tẩm quất cho.
Tiếng kêu thảm thiết như giết heo từ tiểu viện vang vọng ra khắp kinh
thành, hù dọa một đám chim ăn đêm đêm, nó cũng làm cho đám binh lính
nước Tề nhìn nhau, suy nghĩ lung tung.
Tần Lôi không thể không thừa nhận, mặc dù Thiết Ưng ra tay khá nặng,
nhưng đúng là cao thủ nội gia xoa bóp. Sau khi cơn đau qua đi toàn thân
hắn vô cùng thư thái,. Ngày kế tiếp hắn lại tiếp tục công cuộc tự hành
xác của mình.
~~~~~
Tối hôm đó, sau khi kết thúc một ngày tu luyện, Tần Lôi thoải mái gục
trên thành thùng tắm rên rỉ thì nhìn thấy Thiết Ưng ngồi bên có vấn đề
muốn hỏi nhưng lại thôi. Hắn liền lên tiếng hỏi gã:
-Thiết đại ca, ngươi là người hào sảng. Ngươi và ta cùng nhau rời xa
quê hương, nương tựa vào nhau mà sống thì còn có cái gì mà không thể nói với nhau đây?
Thiết Ưng nghe vậy thì nhìn về phía Tần Lôi, hơi nước bốc lên làm cho gã không thấy rõ vẻ mặt hắn. Nhưng gã biết những lời nói đó là thật lòng.
Sau một tháng sống chung, gã có thể phân biệt được câu nào Tần Lôi nói
giỡn, câu nào nói thật rồi.
Gã vốn là một thị vệ không nên quơ tay múa chân với chủ nhân, nhưng sau
khi gã suy nghĩ một chút thì có thể cảm thấy từ sau khi tỉnh dậy, Tần
Lôi đối đãi ngang hàng, vô cùng coi trọng và thật sự là không dấu bất cứ cái gì với mình. Cho nên gã hắng giọng nói:
-Điện hạ, hôm nay bọn họ đã kí kết minh ước nhưng không nói đến chuyện của ngài. Thật sự là khinh thường người quá đáng mà.
Tần Lôi nghe vậy thì hàng lông mày đang nhíu lại liền giãn ra. Hắn ngồi thẳng lên, nói một cách chậm rãi:
-Vài ngày trước Lý đại nhân có thông báo với ta. Vốn ta không có bao nhiêu hi vọng rồi nên cũng chẳng có cảm giác thất vọng.
Thiết Ưng nghe thấy thế có chút khần trương ngồi thẳng dậy nói:
-Mấy ngày trước y thấy điện hạ luyện tập ngày đêm còn nói là ngài đã
thay đổi tính tình biết cố gắng vươn lên. Thật không ngờ y mới trở về
có mấy hôm đã không thèm quan tâm nữa.
Thanh âm của Thiết Ưng càng lúc càng cao.
Tần Lôi rất ưa thích cái tính thẳng thắng này của gã, nó rất giống với
binh lính dưới tay hắn. Hắn cười cười, không trêu chọc Thiết Ưng nữa,
trầm giọng nói:
-Không mong ai có thể cứu mình, ngay cả thần tiên cũng vậy. Chỉ có chính mình mới có thể cứu lấy mình.
Thiết Ưng rất thích những lời này, lập tức bị kích động đứng dậy ôm quyền nói:
-Toàn bộ theo lời điện hạ phân phó.
Tần Lôi cười híp mắt chỉ chỉ khăn tắm ở bên nói tiếp:
- Lý Quang đột nhiên kết thúc đàm phán, vội vàng kí kết minh ước, nhất định là chuẩn bị đánh tiếp một trận để rửa nhục.
Nắm tay trong nước càng nắm chặt lại.
Sau khi nhận lấy khăn lông Thiết Ưng đưa cho, Tần Lôi đứng dậy nhảy ra
thùng gỗ, lau khô thân người, tùy tiện khoác lên cái trường bào và nói:
-Hiện nay tình thế chúng ta trở nên rất nguy hiểm, nhưng lại là một cơ
hội. Nếu vẫn như trước kia, chỉ sợ là ta phải sống ở Thượng Kinh hết
quãng đời còn lại rồi. Có bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu cơ hội.
Thiết đại ca, hãy tin tưởng ta. Chúng ta không thể ngồi không chờ chết
được.
Thiết Ưng thấy Tần Lôi tràn đầy tự tin, đoán là hắn đã có chủ ý rồi nên không có nhiều lời nữa.
Sau đó, tiếng giết heo lại vọng ra như cũ. Đám vệ binh ở ngoài cửa đã quen rồi nên cũng làm ngơ.
Sau khi xoa bóp xong. Thiết Ưng thổi tắt cây nến, đứng dậy cáo lui.
Bóng đêm bao phủ căn phòng. Lần này Tần Lôi không có ngủ mà lặng yên
nhìn lên trần nhà. Mặc dù hắn an ủi Thiết Ưng, nhưng trong lòng vẫn có
cảm giác tức giận.
Hắn không nghĩ tới mình lại có kết cục như thế này. Mình không phải là
một đại nhân vật nên không đáng để hai nước để ý. Nếu vị Tần hoàng đế
kia có một ít tình cảm máu mủ chắc sẽ đưa hắn về, huống chi chính hắn ra đi vì nước 16 năm trời, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Một khi hai nước khai chiến, hắn liền mất đi giá trị rất có thể thành
công cụ hả giận cho nước Tề. Cho nên hắn nhất định phải có hành động,
không thể buông tay được.
-Những người đánh cờ các ngươi muốn bỏ một con cờ như ta đây thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không.
Trong bóng tối, Tần Lôi nắm chặt hai bàn tay, dùng chính giọng căm hận của mình nói.