Không chỉ không phát hiện Âu Văn Hải, Lục Duệ càng phát hiện, tựa như
hội nghị lúc này là mời dự họp đột xuất, bởi vì hắn thấy mình cùng Lý
Chí Cường tới, còn không ngừng có những người khác lau mồ hôi tiến đến, rất rõ ràng là vừa nhận được thông báo, vội vội vàng vàng chạy tới.
Ủy ban hương Duyên Giang ở giữa thôn, cự ly cũng không xa, ngoại trừ
mấy làng thoáng xa một chút, còn lại trên cơ bản chỉ cần mười phút là
có thể đến.
Lục Duệ cẩn thận phát hiện, sắc mặt của bí thư đảng ủy Điền Mẫn
Chính ngồi ở trên đài chủ tịch không dễ coi cho lắm, ngược lại biểu
tình của hương trưởng Hà Chí Quốc là vẻ đắc ý dào dạt.
Không chỉ có như vậy, tất cả thành viên đảng uỷ hương đều có chút kỳ quái, tựa như, có chuyện gì trọng đại đã phát sinh.
Mọi người rất cẩn thận, sau khi gật đầu với người quen liền tìm vị trí ngồi xuống.
"Sợ rằng, đã xảy ra đại sự!" Lục Duệ trong lòng âm thầm suy đoán.
Cau mày, Lục Duệ đau khổ suy tư, chẳng lẽ là Âu Văn Hải xảy ra chuyện?
Bất quá hắn nhanh chóng bỏ cái ý niệm này trong đầu, dù sao không nói
có Hàn Định Bang chống ở phía sau, chỉ bản thân Âu Văn Hải, Lục Duệ
cũng tin tưởng ông ta sẽ không xảy ra vấn đề.
Toàn bộ hội trường im lặng tiếng động, hầu như ngay cả âm thanh một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe được, ai nấy đều thấy được, lãnh đạo trên đài tâm tình tựa như không phải tốt, nếu như lúc này mình xảy ra sai lầm, phỏng chừng đời này cũng đừng nghỉ đi lên nữa.
"Các đồng chí, hiện tại chính thức họp. Mời phó bí thư khu ủy Mã Quốc Lực đồng chí tuyên bố văn kiện thông báo của thị ủy."
Ngoài dự đoán mọi người chính là, hội nghị dĩ nhiên là do hương trưởng
Hà Chí Quốc chủ trì, Lục Duệ đánh giá cẩn thận mọi người trên đài, phát
hiện ngay cả trên mặt của Điền Mẫn Chính tựa như đối với loại hành
động này cũng lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phó bí thư khu ủy Mã Quốc Lực nhìn mọi
người phía dưới, cầm lấy một phần văn kiện bắt đầu tuyên đọc.
Đây là một phần văn kiện thông báo, nội dung chính là, nguyên khu
trưởng khu Đông Phong, phó bí thư đảng uỷ Lý Hiếu Đức trưa nay đã
bị bắt giữ vì tội nhận hối lộ, bỏ rơi nhiệm vụ!
Lục Duệ rốt cục rõ ràng, vì sao sắc mặt của Điền Mẫn Chính lại xấu
xí như vậy, mà Hà Chí Quốc lại vì sao có vẻ đắc ý dào dạt như thế.
Thì ra, là thời tiết muốn thay đổi!
Lục Duệ nhớ kỹ, Lý Chí Cường đã nói qua, hậu trường lớn nhất của Điền
Mẫn Chính cũng là khu trưởng khu Đông Phong Lý Hiếu Đức, không ngờ
rằng tại thời điểm mấu chốt này, Lý Hiếu Đức tự nhiên rơi đài. Nghĩ đến cái này đối với Điền Mẫn Chính một lòng muốn dựa vào ông ta để an tọa vào cái ghế bí thư đảng ủy giống như gặp phải tai ương ngập đầu, Lục Duệ thậm chí có thể cảm thụ được cảm giác tâm nguội như tro
nguội từ trên người của Điền Mẫn Chính phát ra.
Mặt khác, còn có một tin tức cũng khiến cho Lục Duệ trong lòng khẽ động, đó chính là nguyên phó bí thư đảng uỷ hương Duyên Giang Âu Văn Hải
điều đông cương vị, có phân công khác.
Người khác sẽ cho rằng Âu Văn Hải bị đổi đi nơi khác có lẽ là có quan
hệ cùng vụ án của Lý Hiếu Đức, thế nhưng Lục Duệ lại không nghĩ như vậy, tuy rằng hắn có chút suy đoán không rõ, thế nhưng cũng không dám xác định. Suy nghĩ một chút, hắn khẽ đẩy Lý Chí Cường đã trừng to
mắt ra, thấp giọng nói: "Xem ra, Hà Chí Quốc muốn lên chức!"
Lý Chí Cường mặt âm trầm gật đầu, thấp giọng nói: "Lão họ Mã kia chính là anh rể của Hà Chí Quốc!"
Sau khi giới thiệu đơn giản về tình huống vụ án của Lý Hiếu Đức, Mã Quốc Lực bắt đầu phát biểu.
Rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, mọi người chỉ cần không phải ngu ngốc đều biết Lý Hiếu Đức đã xóng, Điền Mẫn Chính xuống
đài bất quá là chuyện sớm muộn, mặc dù không bị liên lụy, thế nhưng muốn giữ chức vụ bí thư đảng ủy hương Duyên Giang là không có khả
năng. Đương nhiên, quan tâm của mọi người hiện tại đối với chuyện này
đã không quan trọng, bọn họ là lo lắng tiền đồ của mình, Điền Mẫn
Chính nếu như xuống đài, Hà Chí Quốc thượng vị đã là tất nhiên, vua nào
triều thần nấy, vốn dĩ một ít người của Điền hệ, hiện tại đang đối mặt
chính là làm sao giữ được vị trí của mình, còn các thành viên đảng uỷ khác, thì đang lo lắng mình có phải là có cơ hội ngồi lên vị trí trống của Hà Chí Quốc hay không.
"Các đồng chí, hành vi phạm tội của Lý Hiếu Đức khiến người tỉnh
ngộ! Chúng ta có không ít đồng chí đã từ từ đánh mất mình trong
con nước lớn của kinh tế thị trường, quên mình là công bộc của người
dân, quên tôn chỉ của chính phủ và đảng phục vụ cho nhân dân, phụ
bồi dưỡng của đảng và nhân dân nhiều năm qua, phụ quyền lợi được người
dân giao cho, thu nhận hối lộ, tham ô hủ hóa! Các đồng chí à! Các
đồng chí à! Đây là bài học sâu sắc, mỗi người chúng ta cần
phải nghĩ đến! Tỉnh lại đi!"
Mã Quốc Lực không ngừng vỗ bàn, giọng điệu cũng càng bén nhọn lên, ra
vẻ chính khí nghiêm nghị. Nếu như không phải Lục Duệ từ trong miệng của Lý Chí Cường biết ông ta là anh rể của Hà Chí Quốc, biết người này
ngày hôm nay là tới trải đường cho Hà Chí Quốc, thì thậm chí sẽ bị
lời nói của ông ta làm cho cảm động.
Tâm tình của phó bí thư khu ủy Mã Quốc Lực hiện tại là rất tốt, vốn dĩ
nhiệm kỳ mới lần này ông ta đã không có cách nào, cậu em vợ Hà Chí
Quốc của mình căn bản không có biện pháp lay động vị trí của Điền Mẫn
Chính, cho dù mình ở trong khu giúp sức, cũng không có biện pháp đè
được Lý Hiếu Đức, không ngờ rằng Lý Hiếu Đức tự nhiên rơi đài.
Cái này làm Điền Mẫn Chính mất đi chỗ dựa vững chắc, mình hoàn toàn có
thể đi tranh thủ cho Hà Chí Quốc chức vị bí thư đảng ủy một chút, mà
mình, cũng có thể nghĩ biện pháp đi hoạt động, mưu cầu phát triển lớn
hơn nữa.
Bởi vậy, ông ta mới chủ động xin đi tới hương Duyên Giang, cùng lúc là
nhắn nhủ tinh thần thị ủy, về phương diện khác, cũng có thay Hà Chí Quốc hò hét trợ uy.
Tương đối mà nói, đối với chức vụ của phó bí thư đảng uỷ Âu Văn Hải
khu ủy có phân công khác, ông ngược lại không để ở trong lòng. Dù sao đã sớm có nghe đồn, Âu Văn Hải đắc tội một vị lãnh đạo của thành phố,
cho nên mới từ trên vị trí phó hiệu trưởng trường đảng thị ủy bị điều
đến hương Duyên Giang làm phó bí thư đảng ủy có danh không có quyền,
phỏng chừng hiện tại là vị lãnh đạo kia lại nghĩ tới ông ta, chuẩn bị
thu thập ông ta một chút.
Phó bí thư khu ủy vỗ bàn trên đài, sắc mặt của mọi người phía dưới
cũng không dám chậm trễ, hầu như ai ai đều rất sợ mình thành nơi phát
tiết lửa giận của lãnh đạo trên đài.
Thật vất vả đợi Mã Quốc Lực phát tiết xong lửa giận của mình, mang
theo một nhóm lãnh đạo rời đi hội trường, mọi người lúc này mới đều
tán đi. Thế nhưng kỳ quái chính là, mấy người vốn dĩ đi lại rất gần
cùng bí thư đảng ủy Điền Mẫn Chính, tự nhiên vây lấy trưởng khoa
nhân sự Hà Thiết, ai cũng biết, Hà Thiết là cháu trai của Hà Chí
Quốc. Một vòng thế lực gần bắt đầu phân chia, quyền lợi của hương Duyên
Giang một lần nữa thay đổi! Lúc này không biết nắm bắt, sau này sợ
là không còn cơ hội.
Lục Duệ trong lòng cười lạnh, lôi kéo Lý Chí Cường sắc mặt âm trầm trở
về phòng làm việc, trong tâm của hắn lúc này đang có một suy đoán cực
kỳ lớn mật!