Lục Duệ nhìn Hồ Hiểu Kiều, cười ha ha nói: "Từ giờ trở đi, cho chị ba
tháng thời gian gom tiền, có bao nhiêu gom bấy nhiêu, đến lúc đó phỏng
chừng Cường tử cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ dựa theo
trên tay hai người các ngươi có bao nhiêu tiền, chỉ cho các người một
con đường phát tài."
Nghe những lời này, Hồ Hiểu Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người. Không ngờ rằng Lục Duệ há mồm lại có thể nói ra một câu như thế, vậy chẳng phải là muốn mình không chỉ buông tha lợi ích trước mắt, còn phải chờ ba tháng!
Bất quá ngẫm lại lãnh ý mới vừa rồi trong mắt của Lục Duệ, Hồ Hiểu
Kiều trong lòng cũng căng thẳng, cái loại cảm giác này thật giống như
của một người năm đó mình gặp qua tại Giang Khẩu, người nọ trong tay
đã nhuốm máu, cũng là nhân vật tàn nhẫn trải qua sinh tử. Tuy rằng
không biết vì sao Lục Duệ tuổi còn trẻ mà dĩ nhiên lại có cái loại ánh mắt này, thế nhưng Hồ Hiểu Kiều có thể xác nhận, nếu như mình không đáp ứng hợp tác cùng Lục Duệ, rất có khả năng người thanh niên này sẽ
nghĩ mọi biện pháp thu thập mình, mà mục đích, bất quá là khiến cho
mình không dám nói ra bí mật của hắn mà thôi.
Mỉm cười, Hồ Hiểu Kiều đáng thương nhìn Lục Duệ nói: "Vậy chị Hồ sau
này không thể dựa vào cái chổ này mà kiếm sống rồi."
Lục Duệ lắc đầu, chỉ chỉ Lý Chí Cường, nhàn nhạt nói: "Không phải tôi, là hắn!"
Nói xong, gật đầu với Lý Chí Cường nói: "Quay đầu lại đem cho chị Hồ
một ngàn đồng, cái tiệm cơm này, cậu chiếm năm mươi phần trăm cổ
phần." Sau đó lại nhìn Hồ Hiểu Kiều, mỉm cười nói: "Tin tưởng chị Hồ hẳn là biết viết hợp đồng chuyển nhượng này như thế nào."
Cắn răng, nhìn thoáng qua Lục Duệ, Hồ Hiểu Kiều trong lòng thầm mắng một câu "Tiểu hồ ly", nhưng trên mặt lại là vẻ tươi cười, gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lục Duệ.
Lý Chí Cường còn đang không hiểu gì có chút sửng sờ nhìn Lục Duệ,
tuy rằng không rõ ràng vì sao phát sinh biến hóa lớn như vậy, thế nhưng
mặc kệ thế nào, tiệm cơm của Hồ Hiểu Kiều ít nhất cũng trị giá mấy
chục ngàn, nếu như mình dùng một ngàn đồng chiếm phân nửa cổ phần,
đương nhiên là chiếm tiện nghi lớn rồi.
Tục ngữ nói, có tiện nghi không chiếm chính là đồ khốn! Lý Chí Cường trong lòng vui vẻ, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn xuống.
Tùy tiện ăn vài miếng, Lục Duệ nhìn thời gian, liền đứng lên nói với Hồ Hiểu Kiều: "Thời gian không khác biệt lắm rồi, chúng tôi đi trước,
chị Hồ nhanh chóng làm chuyện kia đi, nếu không đến lúc đó đừng trách
tôi không cho chị cơ hội kiếm tiền!"
Hiện tại Hồ Hiểu Kiều đã bị Lục Duệ làm cho không còn đường lui, gật
đầu, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, hiện tại chúng ta cũng ngồi chung một chiếc thuyền, sao tôi không đem lời nói của cậu làm thánh chỉ
chứ?"
Nói xong, đi ra ngoài trước.
Lý Chí Cường theo ở phía sau, nhìn thoáng qua Hồ Hiểu Kiều, bỗng nhiên
ghé tới bên tai Hồ Hiểu Kiều nhẹ giọng nói: "Đầu gỗ nhận thức một vị
quý nhân ở kinh thành." Nói xong, lấy ngón tay chỉ lên trên một chút, liền đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt Hồ Hiểu Kiều thoáng cái cứng lại, bất luận lời Lý Chí Cường nói cục là thật hay giả, chỉ cần là tin tức này, cũng đủ để cho cô ấy yên tâm đem tất cả tính toán nhỏ nhặt buông xuống. Hồ Hiểu Kiều cũng không phải một người đơn giản, lúc trẻ cũng lăn lộn một
phen tại thành phố Giang Khẩu, nhìn quen đại nhân vật lui tới. Thế
nhưng ký ức sâu nhất của cô ấy cũng là lão đại trên đầu của mình,
năm đó tại Giang Khẩu được xưng là "Nam phách thiên" Hổ gia, chỉ là
bởi vì đắc tội một người khoa viên nho nhỏ, không ngờ rằng phía sau
đối phương có bối cảnh thông thiên, chưa đến ba tháng, cây đổ khỉ tan,
ngay cả Hổ gia cũng ăn đạn mà chết.
Từ sau đó, Hồ Hiểu Kiều dứt khoát buông tất cả, mang theo phần lớn
tiền để dành của mình về đến quê nhà mở tiệm cơm này. Bỏ lại
tranh hùng chi tâm trên đường. Bởi vì cô ấy rõ ràng, mặc kệ bạn là
thương hay là phỉ, dù cho bạn giàu khắp thiên hạ, nếu người có quyền
muốn xử lý bạn, thì cũng chỉ đơn giản giống như dẫm một con
châu chấu mà thôi.
Lúc này nghe được Lý Chí Cường nói Lục Duệ có bối cảnh kinh thành, nhất
thời làm Hồ Hiểu Kiều sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, đối với
chuyện này, cô ấy thà rằng tin là thật, cũng không dám tin là giả,
giả thì không quan trọng, nhưng lỡ như là thật, vậy mình sẽ chịu
không nổi.
Nghĩ tới đây, Hồ Hiểu Kiều khẽ cắn môi, đặt quyết tâm nói: "Liều mạng!
Bà đây cược một lần, bước cùng một thuyền lớn, dù sao cũng có
người dẫn ra pháp trường, bà đây sợ cái gì!"
... ... . . .
... ... . . .
Trong phòng làm việc tổng hợp, Lục Duệ trên nửa đường đã nói cho Lý Chí Cường biết nên nói chuyện với ba mình như thế nào, tin tưởng Lý phụ khôn khéo như vậy, khẳng định có thể thấy rõ lợi nhuận hàm
chứa bên trong, dù sao Mộc Dương năm 2001, lợi nhuận hơn trăm ngàn cũng đã tính là sinh ý rất lớn.
Ngay lúc này, hương trưởng Hà Chí Quốc đi tới cửa, thấy Lục Duệ cùng
Lý Chí Cường hai người ở khe khẽ nói nhỏ, trầm giọng nói: "Hai người,
ở đây làm cái gì? Không lo công tác, chẳng lẽ không muốn ở chỗ này làm sao?"
Vừa nhìn là Hà Chí Quốc, biểu tình trên mặt Lý Chí Cường lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng, Lục Duệ nhìn thấy nhướng mày, dẫm chân của Lý Chí Cường một cái, đứng lên cung kính nói: "Hà hương trưởng, xin lỗi, chúng tôi đang chuẩn bị một phần văn kiện, là Điền bí thư muốn, ngài
xem?"
Ai cũng biết, quan hệ của bí thư đảng ủy hương Điền Mẫn Chính cùng
Hà Chí Quốc không được tốt lắm, hai người một người vì giữ vị trí của
mình, một người vì đem đối phương lật xuống phía dưới, hầu như đã trở
mặt với nhau, nếu như không phải Điền Mẫn Chính có dựa lưng khu trưởng trong khu làm chổ dựa, sợ rằng đã sớm bị Hà Chí Quốc tranh thủ.
Bất quá cũng chính là vì nguyên nhân này, Hà Chí Quốc bình thường
cũng thu liễm một ít, dù sao bí thư đảng ủy cũng là lãnh đạo chủ
yếu, điểm tôn ti trật tự này ông vẫn hiểu.
Lúc này Lục Duệ đem Điền Mẫn Chính ra, cũng là vì đánh vào vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Hà Chí Quốc.
Thế nhưng kỳ quái chính là, Hà Chí Quốc nghe thế, không giận ngược lại còn cười, âm trầm nhìn Lục Duệ nói: "Thằng nhóc, đi chân của mình
là được rồi. Làm công tác, vẫn là xem trọng."
Nói xong câu đó, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Ông ta mới vừa đi, Lý Chí Cường phía sau hừ một tiếng, “ Mẹ kiếp, chờ
nhiệm kỳ mới xong, tôi xem ông còn kiêu ngạo được không!"
Lục Duệ không nói gì, ngược lại chau mày lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, thân ảnh xinh đẹp của An Tú Mai xuất hiện tại cửa, nói
với người trong phòng làm việc: "Một lát tới phòng họp, lãnh đạo
trong khu có chỉ thị." Nói xong, còn ý vị thâm trường nhìn Lý Chí Cường, tuy rằng không nói cái gì, thế nhưng Lục Duệ làm từ trong mắt của cô
ấy nhìn ra một chút ý hả hê.
Không biết vì sao, Lục Duệ luôn có cảm giác bất an, tựa như chuyện gì
xảy ra, thế nhưng lại không nói được là cái gì. Theo Lý Chí Cường đi
tới phòng họp, lặng lẽ ngồi ở ghế xếp, hai người phát hiện lãnh đạo
phía trước đã an vị, tại vị trí chính giữa, là một người đàn ông
trung niên mặt trắng, xem ra là lãnh đạo trong khu. Lãnh đạo hương khác thì ngồi ở bên cạnh của ông ta.
Chỉ bất quá khiến cho Lục Duệ ngoài ý muốn chính là, Âu Văn Hải dĩ nhiên không ở trong đó!