Một giọng nói nữ nhân kinh ngạc vang lên bên tai Điền Quốc Cường.
Điền Quốc Cường ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên, cung kính chào: "Huyện trưởng Tả, chào cô."
Người tới là phó huyện trưởng thường vụ chủ quản văn giáo vệ sinh Tả
Mai, Tả Mai là cán bộ nữ tính số ít trong huyện chính phủ, tính tình
luôn luôn hòa ái dễ gần, bởi vì trong lòng mọi người đều rõ trong lòng
mọi người đều rõ, một đại tiểu thư xuất thân tỉnh thành ở huyện Cẩm Phú
biến thành gái lỡ thì hơn ba mươi tuổi, đối với một lãnh đạo như vậy,
Điền Quốc Cường rất bội phục.
Tả Mai tất nhiên cũng biết chuyện của Điền Quốc Cường, nhìn thấy người
thanh niên này được Lục Duệ trọng dụng, mỉm cười nói: "Tiểu Điền à,
huyện trưởng Lục có rảnh không?"
Lúc này Lục Duệ đã ở bên trong nghe thấy giọng nói của Tả Mai, lớn tiếng nói: "Là đồng chí Tả Mai à? Mời vào!"
Tả Mai nghe vậy liền đi vào trong, Điền Quốc Cường vội vàng đi trước dẫn đường, pha một cốc trà Lục Duệ từ kinh thành mang đến, Điền Quốc Cường
lui ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, hắn không hề đóng kín mà chỉ đóng
hờ.
Cái này gọi là học vấn, nếu như người đến là một vị lãnh đạo nam, tất
nhiên là phải đóng cửa. Nhưng dù sao bên trong cũng là hai vị lãnh đạo
một nam một nữ, cái này có chút vấn đề tình ngay lý gian, Điền Quốc
Cường làm thư ký, phải cân nhắc những chi tiết nhỏ này cho Lục Duệ.
"Huyện trưởng Lục trà này không tồi!" Tả Mai thử một ngụm trà mà Lục Duệ bảo Điền Quốc Cường pha, nhíu mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Không phải là thứ quý hiếm gì đâu, là một bằng
hữu ở kinh thành tặng cho tôi, huyện trưởng Tả nếu thích tôi lát nữa
mang về một ít."
Tả Mai khẽ cười nói: "Tôi không cần, trà này, của tôi miệng của tôi
khẳng định không phẩm ra được hương vị, nếu là lão gia tử trong nhà phẩm thì còn được, có điều trà này của ngài tôi nếu cầm về thì lão nhân gia
khẳng định sẽ mắng tôi là nhận hối lộ."
"Ha ha..." Lục Duệ và Tả Mai hai người đều bật cười.
Cười xong, khoảng cách giữa hai người cũng rút ngắn lại không ít, Lục Duệ chậm rãi nói: "Huyện trưởng Tả tới có việc gì?"
Tả Mai gật đầu, nghiêm túc nói: "Huyện trưởng Lục, ngài thực sự muốn sửa trường học à?"
Lục Duệ sửng sốt, nói: "Đương nhiên rồi, huyện trưởng Tả, nói một câu
không nên nói nhé, cô là phó huyện trưởng chủ quản văn giáo, thật có
chút thất trách đó, tình trạng giáo dục trong huyện không ngờ tới loại
tình trạng này, vì sao không phản ánh với bên trên."
Cười khổ lắc đầu, Tả Mai nói: "Huyện trưởng, ngài cho rằng tôi thực sự không đi tìm lãnh đạo phản ánh sao?"
Thấy Lục Duệ có thần sắc khó hiểu, Tả Mai chậm rãi nói: "Bên Cục tài
chính, giáo dục giáo dục hàng năm đều bị bọn họ giữ lại, không có bí thư Dương ký tên thì bên cục tài chính một xu cũng không đưa ra, ngay cả
tiền lương của giáo sư toàn huyện cũng vẫn là tôi mấy lần tìm bí thư
Dương đòi mới được."
Nói tới đây, Tả Mai thở dài: "Huyện trưởng Lục. Tôi biết tôi không xứng
chức, nhưng, nếu như đổi thành người khác tới làm phó huyện trưởng này,
chỉ sợ so với tôi còn kém hơn, chắc ngay cả tiền lương cũng chẳng nhận
được."
Lục Duệ lập tức ngẩn ra, hắn vạn lần không ngờ tình huống của huyện Cẩm
Phú lại tới mức này, ngay cả tiền phát cho giáo dục cũng thành công cụ
trong tay người nào đó, nghe thấy lời nói vừa rồi của Tả Mai, Lục Duệ
kinh ngạc nói: "Ý của huyện trưởng Tả là?"
Tả Mai cười khổ: "Cha tôi, là phó thính trưởng thường vụ thính tài chính tỉnh Tả Chính, cho nên, nể mặt ông ta, Dương Sơn còn ít nhiều để Triệu
Vân Lương lấy ra ít tiền, nếu không, bằng vào mặt mũi của tên Lao Động
đó thì cho rằng cho rằng Triệu Vân Lương sẽ bỏ tiền ra ư?"
Lục Duệ lâm vào trong trầm tư, không ngờ sau lưng Tả Mai này còn có bối cảnh không nhỏ, chẳng trách có thể làm được tới phó huyện trưởng phó
huyện trưởng. Có điều hắn càng thêm kỳ quái là, một nữ nhân như vậy sao
lại cam tâm sống tám năm ở huyện Cẩm Phú này?
Trong đầu linh quang chợt lóe, Lục Duệ nghĩ đến vẻ mặt của Tả Mai khi
nhắc tới Lao Động, chẳng phải là vẻ mặt giận dỗi của tình lữ à?
NHìn Tả Mai với ánh mắt thăm dò, Lục Duệ mỉm cười: "Cô lớn hơn tôi, tôi phải gọi cô một tiếng chị, vậy vị đó của chị là?"
Trừng mắt lườm trừng mắt lườm Lục Duệ một cái: "Tò mò thì cứ nói thẳng
ra, toàn huyện ai chẳng biết. Tôi chính là thích cái tên ngu ngốc Lao
Động kia, tôi từ tỉnh thành đuổi tới, đã đợi hắn tám năm rồi."
Nói xong cô ta nhìn Lục Duệ nói: "nếu không, anh cho rằng với quan hệ của ông già tôi, sao có thể để tôi ở đây từng ấy năm."
Lục Duệ có chút xấu hổ cười cười, loại cảm giác trực tiếp bị người ta
vạch trần lòng hiếu kỳ này có chút không tự nhiên lắm, cười khan vài
tiếng, hắn nói sang chuyện khác: "ý của chị Tả là tài chính trong huyện
do phó bí thư Dương định đoạt?"
Tả Mai gật đầu: "Nếu như những gì anh nói với Lao Động là, muốn dựng
trường học trong huyện, nhất định phải nhất định phải qua được cửa của
phó bí thư Dương."
Tiễn Tả Mai, Lục Duệ ngồi một mình trong văn phòng, lâm vào trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, Điền Quốc Cường xách ấm nước đi vào, nhìn thấy Lục Duệ đang xuất thần, hắn không nói gì, dè dặt đổ nước trong chén trà đi, khi đang muốn ra ngoài thì Lục Duệ mỉm cười nói: "Quốc Cường à, ngồi xuống
nói chuyện với tôi đi."
Điền Quốc Cường sửng sốt, đặt ấm nước xuống, xoay người khóa cửa văn phòng bên kia rồi mới quay về văn phòng của Lục Duệ.
Lục Duệ chỉ chỉ vào sô pha, nói với Điền Quốc Cường: "Ngồi đi, không cần khẩn trương, chúng ta chỉ là nói chuyện tùy tiện thôi."
Điền Quốc Cường gật đầu, ngồi trên sô pha cung kính nói: "Huyện trưởng, ngài có việc muốn phân phó tôi chứ."
Lục Duệ cười nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói chuyện phiếm vài câu."
Nói xong hắn nhìn về phía Điền Quốc Cường nói: "Chuyện của huyện trưởng Tả và cục trưởng Lao anh có biết không?"
Điền Quốc Cường ngẩn người, lập tức gật đầu: "Ừ, chuyện này trong huyện
trên cơ bản mọi người đều biết, hai người là bạn học đại học. Cục
trưởng Lao năm đó khi học đại học cũng là người rất tài hoa, anh ta là
cô nhi, từ nhỏ được mấy lão sư nuôi lớn, đại học cũng là dựa vào học
bổng mới được học. Cho nên sau khi tốt nghiệp liền lựa chọn trở lại
huyện Cẩm Phú chúng ta làm lão sư, huyện trưởng Tả là con gái của quan
lớn tỉnh lý, cụ thể có bối cảnh gì thì không rõ lắm, dù sao các lãnh đạo khác trong huyện đều rất tôn trọng cô ta. Hai người khi ở đại học vốn
là tình lữ, nghe nói huyện trưởng Tả là theo đuổi cục trưởng Lao, về sau cục trưởng Lao bởi vì muốn về Cẩm Phú cùng chia tay với huyện trưởng
Tả."
Lục Duệ gật đầu, cũng tương tự như những gì mình nghe từ Tả Mai, nhướng
mày hắn hỏi tiếp: "Không phải đã chia tay rồi sao? Vậy sao làm việc cùng một nơi."
Thở dài, Điền Quốc Cường nói: "Huyện trưởng Tả là nữ nhân tốt, sau khi
chia tay hai năm thì thủy chung không tìm đối tượng mới, về sau lại
không biết vì sao, liền tới huyện chúng ta, làm đã bảy tám năm, cục
trưởng Lao thì một lòng nghĩ cho bọn nhỏ trong huyện, luôn luôn mình sẽ
liên lụy người ta, hai người cứ như vậy, cán bộ hơi có tuổi trong huyện
đều hiểu rõ việc này."
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, hắn chẳng thể ngờ còn có loại nội tình này,
chẳng trách mình ngày hôm qua sau khi mình bàn việc với Lao Động, tỏ ý
sẽ tiến hành cải cách sự nghiệp giáo dục huyện Cẩm Phú thì hôm nay Tả
Mai liền chủ động tỏ ý tốt với mình, xem ra cũng vì nguyên nhân này.
Một chữ tình quả nhiên khiến cho người ta động tâm không thôi.
Lục Duệ nghĩ đến Tả Mai vì Lao Động không ngờ có thể vứt bỏ hoàn cảnh
công tác ưu việt và tiền đồ phát triển ở thành phố lớn, cam nguyện chạy
đến huyện nghèo như huyện Cẩm Phú làm phó huyện trưởng, thậm chí còn cần dựa vào mặt mũi của cha mình để tranh thủ một chút tiền cho cha mình,
nữ nhân như vậy thực sự quá ít.
Mà tâm tư của Lao Động, Lục Duệ cũng có chút minh bạch, dù sao đúng như
Điền Quốc Cường nói, Lao Động cũng yêu Tả Mai, hắn sở dĩ không tiếp nhận phần tình cảm này chỉ sợ là bởi vì sợ liên lụy tới người yêu của mình?
Nghĩ một lát, Lục Duệ cười nói: "Phó bí thư Dương công tác ở trong huyện lâu lắm rồi à?"
Điền Quốc Cường sửng sốt, lập tức nghĩ đến Lục Duệ chắc là muốn từ mình tìm hiểu một chút thế cục của huyện Cẩm Phú, hắn lấy lại bình tĩnh,
chậm rãi mở miệng nói: "Trong huyện thì bí thư Lý có thời gian công tác
dài nhất, đại khái khoảng mười bốn mười lăm năm, hình như khi ông ta làm bí thư đảng uỷ xã, trưởng phòng Tần của phòng tổ chức chính là uỷ viên
của tổ chức xã." Trưởng ban tuyên truyền Trương và trưởng phòng tổ chức
Trần là thân thích với nhau, chủ nhiệm Cổ của Văn phòng huyện ủy là một
tay bí thư Lý đề bạt.
Phó bí thư Dương thì làm trong huyện không lâu như bí thư Lý, chắc
khoảng mười năm, vợ của ông ta là người địa phương huyện Cẩm Phú chúng
ta, lúc ấy theo ông ta điều tới, hình như là bí thư bảo của Ủy ban chính pháp. Bí thư Bảo này tính tình không tốt lắm, phê bình người ta luôn
rất nghiêm khắc, mấy ngày hôm trước hình như còn cãi nhau to một trận
với bí thư Mã của Ủy ban kiểm tra. Có điều hai người là lão chiến hữu,
mỗi lần cãi nhau thì bao lâu lại hòa hảo như lúc ban đầu.."
Nghe Điền Quốc Cường chậm rãi kể, Lục Duệ cuối cùng cũng hiểu được một
chút về tình huống hiện tại của huyện Cẩm Phú, xem ra tình huống của
huyện Cẩm Phú này có vẻ phức tạp, bí thư và phó bí thư huyện ủy đều tự
có một nhóm người giúp sức, đều đã kinh doanh trong một khoảng thời
gian không ngắn, chẳng trách hôm trước bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa chủ
động tung cành oliu về phía mình, xem ra hắn bị phó bí thư Dương Sơn này bức rất gắt.
Về phần mấy thường ủy mà Điền Quốc Cường có giới thiệu, Lục Duệ tất
nhiên hiểu rõ, những người còn lại xem ra chắc là các thường ủy trung
lập.
" Dương Sơn."
Cho tới lúc tan tầm, trong lòng Lục Duệ luôn nhắc tới cái tên này, có
thể dựa vào thân phận phó bí thư huyện ủy, ngang vai vang vế với huyện
ủy huyện ủy, vị phó bí thư dương này xem ra cũng không phải là nhân vật
đơn giản. Nhớ rõ ngày hôm qua trên tiệc chào đón, Dương Sơn là một
người lúc nào cũng tươi cười, chắc khoảng năm mươi tuổi, khi hàn huyên
với Lục Duệ cũng rất nhiệt tâm, nếu như không phải qua kinh lịch của
Điền Quốc Cường để Lục Duệ biết, hắn căn bản không tin một lão nhân như
vậy lại ủng hộ con trai cướp bạn gái của người ta, sau đó thì bắt một
người trẻ tuổi tiền đồ phải ngồi bảy năm trong văn phòng chính phủ chịu
sự ghẻ lạnh.