" Huyện trưởng, ngài giúp với."
Không đợi Lục Duệ tới cục tài chính huyện thị sát, cục trưởng cục tài chính cục tài chính Triệu Vân Lương đã tìm tới cửa.
Nhìn Triệu Vân Lương ngồi đối diện mình, Lục Duệ cười ha ha, bỏ văn kiện trong tay xuống, nói: "Cục trưởng Triệu có chuyện gì à? Cứ từ từ mà
nói."
Triệu Vân Lương bộ dạng hơn ba mươi tuổi, trong đôi mắt tam giác hay
nheo lại thỉnh thoảng phóng ra quang mang giảo hoạt, nghe thấy lời nói
của Lục Duệ thì lập tức mặt mày sầu khổ nói: "Huyện trưởng, dự toán tài
chính năm nay lại muốn vượt mức, anh xem có phải nên tới thị lý xin một
chút, tranh thủ một khoản xóa đói giảm nghèo cho huyện ta không?"
Lục Duệ bất động thanh sắc nhìn Triệu Vân Lương ở đó khóc than, trên mặt thì vẫn mỉm cười.
Triệu Vân Lương hôm nay sở dĩ chủ động tìm tới cửa, tất nhiên không phải là bắn tên không đích, hắn đã nhận được tin tức, vị huyện trưởng Lục
mới tới này trên hội nghị huyện chính phủ có ý kiến về khoản chi cho cục giáo dục, mà Triệu Vân Lương coi cục tài chính như kho vàng nhà mình
thì sao có thể để cho người khác nhúng tay vào.
Theo Triệu Vân Lương, trừ anh rể Dương Sơn ra thì chuyện của cục tài
chính này phải do mình định đoạt, về phần hơn một trăm vạn chi cho giáo
dục hàng năm, đó là một khối thịt béo, phúc lợi hàng năm của cục tài
chính chính là từ trong bộ phận này mà ra, nếu không phải nể măt cha của nữ nhân Tả Mai đó là phó thính trưởng thính tài chính tỉnh thì Triệu
Vân Lương thậm chí ngay cả hai mươi mấy vạn đó cũng không đưa cho cô ta.
Nghe nói Lục Duệ có ý động tới chỗ tiền này, Triệu Vân Lương lập tức
cảnh giác, hắn quyết định không đợi Lục Duệ tìm tới mình đã tiên hạ thủ
vi cường, cho nên mới có một màn hôm nay. Lục Duệ trước mặt Lục Duệ
Triệu Vân Lương kể lể mình làm cục trưởng cục tài chính của huyện nghèo
như huyện Cẩm Phú này khó khăn cỡ nào, phải tiết kiến thế nào, tính
toán chi li ra sao.
" Huyện trưởng, ngài không biết đó thôi, chỗ nào cũng cần tiền, chỗ nào
cũng đòi tôi, ngài nói xem, những việc này đều đặt lên đầu tôi, tôi biết phải làm sao?"
Mục đích của Triệu Vân Lương rất đơn giản, huyện trưởng Lục anh không
phải muốn dùng tiền tu sửa trường học sao? Tôi không có đấy, có bản lĩnh thì tự tới thị lý mà xin.
Nhẹ nhàng gật đầu, Lục Duệ nằm ngoài dự đoán không hề phản bác lời nói
của Triệu Vân Lương, mà là cười nói: "Cục trưởng Triệu đừng lo, tôi biết chỗ khó xử của anh khi làm cục trưởng cục tài chính, loại chuyện này
cũng đành chịu thôi, ai bảo Cẩm Phú chúng ta nghèo?"
Lần này đến phiên Triệu Vân Lương ngẩn ra, hắn chẳng thể nghĩ tới Lục
Duệ sẽ có thái độ như vậy, vốn tưởng rằng Lục Duệ sẽ giận dữ, bắt mình
phải bỏ ra chỗ tiền đó, thậm chí Triệu Vân Lương còn đã sai người chuẩn
bị sổ sách, nhưng ngoài ý liệu của hắn là, Lục Duệ không hề tỏ ra không
vui, thậm chí còn nói mấy câu đỡ cho mình, điều này khiến Triệu Vân
Lương thật sự là rất bất ngờ.
"Cái này.. cái này... Huyện trưởng Lục.." Triệu Vân Lương lắp bắp nói, nhưng lại không nghĩ ra mình nên nói gì.
Lục Duệ phất tay thản nhiên nói: "Cục trưởng Triệu đi về trước đi,
chuyện phát tiền cho giáo dục tôi sẽ nghĩ biện pháp, công tác của cục
tài chính anh phải dụng tâm nhiều hơn, hôm khác tôi sẽ qua xem.
Triệu Vân Lương mang đầy một bụng nghi hoặc rời khỏi, Lục Duệ vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn chiếc xe hơi giá trí hơn mười lăm vạn của cục tài chính mà Triệu Vân Lương đi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Huyện trưởng, bên văn phòng huyện ủy thông tri chiều nay mở cuộc họp
thường ủy." Nhẹ nhàng gõ cửa, Điền Quốc Cường đi vào cung kính nói với
Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, nhìn thoáng qua thư ký của mình, nói: "Cuộc họp thường ủy Lần đầu tiên, nhớ kỹ, không nên nói thì đừng nói."
Đối với sự nhắc nhở của Lục Duệ, Điền Quốc Cường tất nhiên là cung kính gật đầu.
huyện thành Huyện Cẩm Phú không tính là lớn, chuẩn xác mà nói thì nếu
như đi taxi thì chắc chỉ tốn ba đồng là đi hết cả huyện thành. Đứng trên đường cái phóng mắt nhìn, trên cơ bản đều là xe đạp hoặc là xe bốn bánh của nhà nông, thỉnh thoảng có một hai chiếc lái qua cũng đều là xe bánh mỳ hoặc là Jetta. Lục Duệ biết, cho dù là mình thân là là huyện trưởng
thì xe cũng chỉ là một chiếc Nissan dùng bảy tám năm rồi.
" Huyện trưởng, đi xe ạ?" Khi xuống dưới lầu, Điền Quốc Cường cung kính hỏi.
Lắc đầu, Lục Duệ cười cười: "Mười phút thôi mà, đi bộ, anh bảo Kiến hoa
đi sửa xe đi, mấy ngày nữa chúng ta xuống nông thông, đừng để bị chết
máy giữa đường."
Điền Quốc Cường gật đầu, ghi nhớ lời nói của Lục Duệ ở trong lòng.
Đã tới gần tháng năm, không thể không nói, so sánh với với thành phố
lớn, ưu thế duy nhất của nông thôn chính là bầu trời trong xanh, khiến
người ta cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.
" Rất lâu rồi chưa được tản bộ như vậy." Lục Duệ đứng trước cửa trụ sở huyện ủy, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, lẩm bẩm.
Đối với hắn mà nói, thời khắc thoải mái như vậy thực sự là rất khó, dù
sao thân là người trong quan trường, phần lớn thời gian là bỏ vào công
tác, cho dù là muốn nghỉ ngơi thì cũng chỉ có thể thả lỏng một chút, có
thể thoải mái đi bộ thế này thực sự là rất lâu rồi chưa từng.
Vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng còi xe.
Xoay người, Lục Duệ nhíu mày, bởi vì trước mặt trước mặt một chiếc
Passat B5 màu đỏ đang kiêu ngạo ấn còi, có điều người trên xe tựa hồ là
đặc biệt ấn còi với mnfh như vậy.
"Gây chuyện à?" Lục Duệ hơi sửng sốt, trong lòng lại có chút không vui,
dù sao mình lần đầu tiên tới dự cuộc họp thường ủy, liền gặp chuyện này, tâm tình tốt mới lạ.
Không đợi đến lên tiếng, Điền Quốc Cường đứng sau lưng hắn vừa tiến lên
một bước vừa thấp giọng nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng Lục, là Dương
Húc, con trai của bí thư Dương."
Con trai của Dương Sơn?
Lục Duệ có chút đăm chiêu nhìn Điền Quốc Cường, trong mắt chợt lóe sáng, xem ra đây là chính là tên đầu xỏ hại Điền Quốc Cường trầm luân mấy
năm, nhìn thoáng qua nữ nhân đang ngồi cùng một chỗ với Dương Húc, Lục
Duệ gật đầu, chắc là bạn gái của Điền Quốc Cường trước kia vì tiền theo
trai.
Nhìn lướt qua nữ nhân đó, do ngồi trong xe nên không thể nhìn rõ mặt cô
ta, có điều cô ta mặc đồ bó nên cũng lộ ra mấy phần khí tức hiện đại, so sánh với đại đa số nữ nhân của huyện nhỏ này thì quả thực có có vài
phần xinh đẹp.
Đang nghĩ như vậy thì Điền Quốc Cường không ngờ lên cản trước chiếc xe
đó, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào xe: "Dương Húc, anh làm gì
đó?"
Cười ha ha, Dương Húc và nữ nhân đi xuống xe, nhìn Điền Quốc Cường trước mặt, âm dương quái khí nói: "Ôi! Đây không phải là Điền tử tử sao, sao không ở văn phòng chính phủ của anh mà uống trà lại chạy tới huyện ủy
làm gì? Chẳng lẽ lại phải làm chân chạy cho người ta à?"
Điền Quốc Cường biến sắc, lập tức muốn phát tác, có điều nghĩ đến Lục
Duệ phía sau, hắn biết mình không thể mắc sai lầm ở đây, nếu không sẽ
mang tới phiền toái cho huyện trưởng Lục, khẽ cắn môi, Điền Quốc Cường
hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Dương Húc, anh muốn làm gì?"
Dương Húc cười hắc hắc: "Ừ, cũng tiến bộ không ít, biết nhịn rồi. Tôi
nói này Điền Quốc Cường, tôi sao vừa thấy anh ở trước mặt tôi là liền
tức giận nhỉ? Mau cút ra khỏi trụ sở huyện ủy, nếu không thì đừng trách
tôi không khách khí!"
Điền Quốc Cường vừa định lên tiếng thì nghe thấy nghe thấy một giọng nói thản nhiên vang lên: "Anh bảo anh ta cút ra khỏi trụ sở huyện ủy, vậy
tôi phải làm sao?"
Xoay người, Điền Quốc Cường mở miệng nói: "Lục.."
Không đợi hắn nói hết Lục Duệ đã khoát tay cười nói: "Chúng tôi đi cùng nhau, tất nhiên là phải vào cùng nhau."
Dương Húc nhướng mày, vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy Lục Duệ nhíu mày nhìn thoáng qua bạn gái bên cạnh mình, mở miệng hỏi Điền Quốc
Cường: "Đây là bạn gái trước kia của anh à?"
Điền Quốc Cường sửng sốt, gật đầu không nói gì.
Bạn gái trước kia của Điền Quốc Cường tên là Ngưu Lỵ Lỵ, kể ra thì cũng
là mỹ nữ, lúc này một thân áo da, thắt lưng làm vòng eo nhỏ lại, ngực
đẩy cao, rất là mỹ cảm. Có điều ở trong mắt Lục Duệ lúc này thì cô ta
chính là một loại nữ nhân ham hư danh mà thôi.
Không biết Lục Duệ chỉ là nhìn lướt qua nhưng đối phương lập tức không
vui, Ngưu Lỵ Lỵ biến sắc, trong mắt đầy vẻ khinh thường, quát Lục Duệ:
"Anh nhìn cái gì, có tin tôi móc mắt anh ra không?"
Lục Duệ ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười nhìn Điền Quốc Cường bên cạnh,
tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ cười chê: "Bạn gái của
anh trước kia cũng thế này à?"
Điền Quốc Cường tất nhiên minh bạch ý tứ của Lục Duệ, có chút bất đắc dĩ cúi đầu, nói khẽ: "Trước kia, trước kia không phải thế này."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ thở dài, không đợi hắn lên tiếng, bên kia
Dương Húc hừ lạnh một tiếng nói: "cả hai người các anh cút ra khỏi trụ
sở huyện ủy, nếu không thì cẩn thận tôi đánh gãy chân các anh."
Sắc mặt Lục Duệ lập tức thay đổi, Dương Húc tưởng mình là ai, ở loại địa phương như huyện ủy cũng dám ngang nhiên đòi đánh gãy chân người khác.
Liền hoàn khố cao nhất như Hoàng Bác Phong, Lâm Thiên Nam cũng không dám ở kinh thành động chút là chửi mắng muốn làm gì ai thì làm, bởi vì mọi
người đều biết, anh ngầm chơi người ta thì được, nhưng nếu làm quá trắng trợn thì sẽ bị miệng lưỡi người đời cười chê.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ thực sự không còn tâm tình cãi nhau với hai đứa
trẻ trâu này, tuy rằng bản thân hắn thậm chí còn không lớn bằng người
ta, nhưng trong lòng lại coi hai người này là trẻ con không hiểu chuyện.
"Thôi, Quốc Cường, chúng ta đi thôi."
Thản nhiên nói một câu rồi xoay người định đi.
Nhưng không đợi Lục Duệ đi được mấy bước thì Dương Húc đã xông lên trước mặt Lục Duệ và Điền Quốc Cường, trừng mắt nói với Lục Duệ: "Thằng nhóc
mày trêu vợ tao rồi định đi à?"
Lục Duệ thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, cái tên không phân rõ phải
trái này, chỉ nhìn nữ nhân kia một cái mà ở trong miệng hắn lại biến
thành đùa giỡn, vươn tay ra ngăn cản Điền Quốc Cường định lên tiếng,
thản nhiên cười nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
Ngưu Lỵ Lỵ lúc này cũng tới bên cạnh Dương Húc, ưỡn ngực nói nói: "Anh
cho rằng tôi là nữ nhân nông thôn mà anh tùy tiện có thể nhìn à? Cho tôi quỳ xuống! Bằng không tôi sẽ nhốt anh vào cục công an!"