- Là như vầy, Lục Nguyệt hướng thành phố đề xuất, muốn thành lập văn phòng thu hút đầu tư, để cho con làm Chủ nhiệm.
Phạm Hồng Vũ lời ít ý nhiều giải thích một câu.
- Bảo con làm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư? Văn phòng thu hút đầu
tư Ngạn Hoa, hẳn là cấp trưởng phòng? Văn phòng thu hút đầu tư Vũ Dương
chính là như vậy.
Phạm Vệ Quốc càng thêm giật mình. Mặc dù ông không coi con mình là một
đứa con nít, nhưng nói thế nào Phạm Hồng Vũ cũng chỉ mới hai mươi mốt
tuổi, vừa mới lên làm Phó chủ tịch thị trấn được nửa năm, lập tức thăng
lên trưởng phòng thì chỉ sợ không ổn.
Trẻ hóa đội ngũ cán bộ trung ương đã đề xướng nhiều năm, nhưng truyền
thống phân biệt đối xử trong quan trường đã có rất nhiều năm, cũng không phải nói thay đổi là thay đổi được. Từ trên xuống dưới, quan điểm “cán
bộ lão luyện thành thục thì mới đáng tin” đã ăn sâu. Hơn nữa, nói như
vậy, trẻ hóa đội ngũ cán bộ tổng cũng phải trên ba mươi tuổi trở lên.
- Vâng, cấp trưởng phòng. Lục Nguyệt nếu không đưa ra nửa điểm ưu đãi
thì cũng sẽ không điều con qua đâu. Những mối quan hệ của con, anh ta sẽ có thể dùng đến.
Phạm Hồng Vũ cười, trong giọng nói mang theo một chút ngạo khí.
- Ba, con của ba hiện tại đứng đắn cũng là một nhân vật rồi.
- Phong Lâm bây giờ ra sao rồi? Cục diện lúc này vừa mới mở ra mà.
Phạm Vệ Quốc theo thói quen đứng ở góc độ lãnh đạo suy xét.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp:
- Cho nên con cũng không đồng ý với anh ta, phỏng chừng Tống Mân cũng không đồng ý.
Phạm Vệ Quốc lại cau mày, nói:
- Bí thư Tống đang lo lắng?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Bố của mình chỉ có điều làm người quá trung hậu, nhưng chỉ số thông minh tuyệt đối không thành vấn đề. Đối với thủ đoạn “hợp tung liên hoành”
đều rất rõ ràng. Trong mắt Tống Mân, bất kể là Lục Nguyệt cũng vậy mà
Cao Khiết Phạm Hồng Vũ cũng thế, cũng không phải là “người một nhà”.
Địa khu Ngạn Hoa ngoài mặt coi như bình tĩnh, nhưng kỳ thật mạch nước
ngầm nội bộ rất mãnh liệt. Bởi vì Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn quan
niệm chấp chính không hợp nhau, cán bộ phía dưới cũng bắt đầu đứng thành hàng. Một bộ phận cán bộ theo sát Lương Quang Hoa, còn một bộ phận thì
đi theo Khâu Minh Sơn. Ngoài ra còn có phái trung lập.
Tống Mân và Phạm Hồng Vũ trận tuyến thật ra cũng rất rõ ràng.
Lục Nguyệt bỗng nhiên hàng không, lập tức khiến cho quan trường thị xã
Ngạn Hoa càng thêm có nhiều biến số. Một Phó chủ tịch thường trực vừa
mới nhậm chức chưa lâu, thân mình còn lo chưa xong nhưng lại khiến cho
Tống Mân thêm khẩn trương. Mấu chốt chính là những người đứng sau lưng
Lục Nguyệt. Lục Nguyệt muốn làm thu hút đầu tư cũng không thể không
khiến cho Tống Mân hoài nghi. Quan niệm chấp chính của Lục Nguyệt và
Khâu Minh Sơn giống nhau. Hơn nữa, Lục Nguyệt chỉ mặt đặt tên gọi thẳng
Phạm Hồng Vũ đến văn phòng thu hút đầu tư, thì càng khiến cho phỏng đoán của Tống Mân càng thêm chính xác. Làm không tốt, Lục Nguyệt và Khâu
Minh Sơn chính là một phe.
Lục Nguyệt từ thủ đô đến, ai biết những người sau lưng y và Khâu Minh Sơn có quan hệ gì?
Hơn nữa, Cao Khiết nghe nói cũng có quan hệ ở thủ đô.
Về phần gút mắc tình cảm giữa Lục Nguyệt, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì Tống Mân không rõ ràng lắm.
Mặc kệ Lục Nguyệt và Khâu Minh Sơn có phải là cùng một phe hay không,
Tống Mân khả năng cũng không đồng ý đem Phạm Hồng Vũ đến làm thủ hạ cho
Lục Nguyệt. Như vậy chẳng khác nào nói với mọi người, Lục Nguyệt là cán
bộ của Khâu Minh Sơn, được Khâu Minh Sơn coi trọng cất nhắc, là người
rất có năng lực, tuổi còn trẻ mà đã là cấp trưởng phòng.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ở Phong Lâm, đối với Tống Mân cũng sẽ không
tạo thành uy hiếp quá lớn. Chung quy lẫn nhau vẫn còn có sự chênh lệch
quá lớn, là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng Lục Nguyệt thì không giống, y là Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã, địa vị so
với Tống Mân chỉ nhỏ hơn một chút. Những năm qua, cũng không thiếu tình
trạng phải “nhường đường” cho các cán bộ hàng không xuống.
- Thế Tống Mân sẽ làm như thế nào?
[CHARGE=3]Phạm Vệ Quốc trầm ngâm hỏi một chút.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý cho con đến văn phòng thu hút đầu tư. Tuy nhiên, vì trấn an con, có thể cho con một vị trí Chủ tịch thị trấn.
- Chủ tịch thị trấn?
Phạm Hồng Học giật mình kinh hãi, hỏi.
Y là người khiêm tốn, đối với thủ đoạn lục đục trong quan trường với
nhau biết rất ít. Bỗng nhiên lúc này em trai lại nói với mình được làm
Chủ tịch thị trấn, Phạm Hồng Học cảm thấy rất kinh ngạc.
Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Ừ, có khả năng như thế. Tuy nhiên, Tống Mân có lẽ sẽ có an bài khác.
Lục Nguyệt hứa cấp cho Phạm Hồng Vũ cái mũ cánh chuồn cấp trưởng phòng,
Tống Mân không khỏi không có điều tỏ vẻ. Bằng không chỉ sợ Phạm Hồng Vũ
sẽ bất mãn trong lòng, càng thêm dựa vào Lục Nguyệt. Phạm Hồng Vũ vốn là một nhân tài, điểm này Tống Mân và các lãnh đạo khác của thành phố đều
tán thưởng. Một mãnh tướng như vậy, cho dù không thể trở thành tâm phúc
dòng chính cho mình thì tổng cũng không thể để cho Lục Nguyệt ôm hoài
bão nào được.
Lục Nguyệt bối cảnh thâm hậu, Tống Mân rất khó chèn ép y. Nhưng y mới
tới, Tống Mân chỉ cần chặt chẽ nắm thế cục thị xã trong tay, không để
cho y dễ dàng lập “đội ngũ dòng chính” của mình. Từ đó, chỉ bằng một
mình y thì cũng không qua nổi cơn sóng lớn.
Phạm Hồng Vũ hơi kinh hãi hỏi:
- Ba, ba nói là…Cao Khiết?
- Đúng!
Phạm Vệ Quốc gật đầu.
- Nếu để cho con làm Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, Tống Mân rất có thể sẽ điều Cao Khiết đi. Bằng không, mặt mũi của ông ta không thể nào qua
được.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày cau lại.
Phạm Vệ Quốc phân tích rất có đạo lý. Nếu không phải Lục Nguyệt bỗng
nhiên ‘đề bạt” Phạm Hồng Vũ, thì trong vòng nửa năm đến một năm Tống Mân tuyệt sẽ không suy xét đến việc chuyển Phạm Hồng Vũ lên làm chính thức.
Một người mới hơn hai mươi tuổi một chút, lại có năng lực gì, dựa vào
cái gì mà đã nhanh như vậy đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn?
Trước tiên phải ở vị trí Phó chủ tịch thị trấn đã. Qua hai năm rồi nói sau.
Hiện tại tình thế không cho phép, Tống Mân không thể đề bạt Phạm Hồng
Vũ. Vì mặt mũi của ông, mà cũng vì phối trí cân đối cán bộ, quả thật khả năng rất lớn sẽ đem Cao Khiết rời khỏi thị trấn Phong Lâm. Đồng thời
sai một vị cán bộ tâm phúc của mình tới, cùng Phạm Hồng Vũ tiến vào bộ
máy, thuận tay hái quả đào thị trấn Phong Lâm vào trong giỏ xách của
mình.
- Nếu như vậy thì phải nghĩ biện pháp mới được.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm, tự nói.
Phạm Vệ Quốc chậm rãi lắc đầu.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy biện pháp này không tốt lắm.
Tống Mân không phải là Bí thư Thị ủy bình thường, mà là ủy viên Địa ủy
kiêm Bí thư Thị ủy thị xã Ngạn Hoa. Ở thị xã Ngạn Hoa uy tín là không
thể nghi ngờ. Ông ta quyết định điều chỉnh cán bộ thật đúng là không
người nào có thể ngăn được ông. Toàn bộ địa khu Ngạn Hoa, có thể chân
chính tạo ảnh hưởng với ông chỉ có Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn.
Lương Quang Hoa chắc chắn không ngăn trở Tống Mân điều chỉnh Cao Khiết, và Khâu Minh Sơn cũng không tiện ra mặt.
Chủ tịch địa khu trực tiếp can thiệp điều động một cán bộ cấp trưởng
phòng ở dưới chỉ có thể lén thực hiện chứ không bày ra trên mặt bàn.
Tống Mân không cần thiết phải cảm thấy nợ hắn.
- Hồng Vũ, ba cho rằng đến văn phòng thu hút đầu tư cũng có thể suy xét một chút.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống một ngụm, nói:
- Con có năng lực như vậy, nếu như có thể kéo được nhiều đầu tư bên
ngoài vào, đối với việc xây dựng kinh tế thị xã Ngạn Hoa cũng có chỗ
tốt. Cao Khiết cũng không cần phải làm gì.
Phạm Vệ Quốc rất rõ ràng, Cao Khiết được Khâu Minh Sơn coi trọng, công
tác ở thị trấn một năm, thật vất vả mới mở ra được cục diện mới. Tình
thế Phong Lâm phát triển khả quan, hiển nhiên là một chiến tích to lớn.
Bỗng nhiên bị người khác hái quả đào thì không khỏi đáng tiếc.
Cũng giống như Tống Mân, Phạm Vệ Quốc tất nhiên cũng sẽ không rõ ràng
tình cảm gút mắc giữa Lục Nguyệt. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Ba, thu hút đầu tư không chỉ là tiến cử tài chính thì mọi sự đại cát.
Con trăm phương nghìn kế đem đầu tư và thương nhân từ bên ngoài vào, tất cả chuyện khác đều không xen vào được. Việc này không được đâu.
Tài chính tiến cử vào, làm xong, công lao là của người ta. Khi thành
tích được báo lên, lãnh đạo thị xã là người ký tên đầu tiên, Phạm Hồng
Vũ chẳng có liên can gì. Một khi không hoàn thành, hoặc ông chủ đầu tư ở Ngạn Hoa thua lỗ, khoản sổ sách này lại đổ lên người Phạm Hồng Vũ. Ít
nhất mạng lưới quan hệ của hắn bị hủy diệt.
Chúng tôi là hướng về Phạm nhị ca mà đầu tư, kết quả anh lại để cho tôi bị lỗ vốn, quá không trượng nghĩa rồi.
Phạm Hồng Vũ hiện tại mạng lưới quan hệ trong tay không nhiều, cũng
không muốn vì Lục Nguyệt mà lãng phí hết. Bỏ qua cái gọi là “tình cảm
gút mắc”, Lục Nguyệt tính kế rất tinh, thủ pháp không phúc hậu, cũng
không phải là lãnh đạo đáng cho Phạm Hồng Vũ đi theo.
Còn một điều nữa, chính là Phạm Hồng Vũ không thích lắm cái loại bị người khác nắm trong tay. br />
Điểm này, là bệnh chung trong quan trường. Càng là nhân vật quyền lực,
càng không muốn sự việc của mình bị vuột khỏi tầm tay. Phạm Hồng Vũ
không phải là thánh nhân, càng không phải là con người vẹn toàn, cũng có khuyết điểm của mình.
Không có dục vọng, quyền lực thì ở trong thế chế gây được sức ép gì?
Trực tiếp xuống biển, kiếm nhiều tiền làm phú ông là được.
Phạm Hồng Học lại ngắt lời:
- Ba, con cảm thấy Hồng Vũ hiện tại không thích hợp rời khỏi Phong Lâm.
Ba có lẽ không rõ ràng lắm, hiện tại các xí nghiệp đều đang trong giai
đoạn khởi bước, tiếp theo còn có nhiều công tác phải làm. Ví dụ như
thành lập đường dây tiêu thụ sản phẩm, huấn luyện nhân viên quản lý. Sau khi xí nghiệp lớn mạnh thì mọi hướng phát triển đều không thể rời khỏi
em nó được. Ít nhất, trong giai đoạn hiện tại, con thật không phát hiện
được ai có thể thay thế vị trí của Hồng Vũ. Rất nhiều phương diện tri
thức về quản lý xí nghiệp con còn chưa nghe nói qua, nhưng Hồng Vũ lại
giải thích một cách rất thấu triệt.
Trong những ngày ở thị trấn Phong Lâm, hai anh em không có việc gì thì
cùng ngồi nói chuyện phiếm. Phạm Hồng Học đối với em trai mình cái nhìn
hoàn toàn khác xưa. Thật sự cảm thấy kinh ngạc về sự hiểu biết của Phạm
Hồng Vũ.
- Hiện tại nếu điều Hồng Vũ đi, sự phát triển của Phong Lâm có khả năng xảy ra vấn đề lớn.
Phạm Vệ Quốc lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Hồng Vũ, con sao hiểu biết được nhiều như vậy?
Phạm Hồng Học là nghiên cứu sinh thạc sĩ, Phạm Vệ Quốc đã cảm thấy vẻ
vang rồi. Nay cả y mà cũng thừa nhận Phạm Hồng Vũ thì cũng khó trách
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, chỉ là tùy tiện nói chuyện thôi mà, là anh khen con đó.
Phạm Hồng Học nói rất nghiêm túc:
- Anh cũng không phải tùy tiện khen em, sự thật là như thế.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Một khi đã như vậy, vậy con hãy tranh thủ ở lại. Còn về phần Cao Khiết, có phải nên hướng Chủ tịch địa khu báo cáo một chút?
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:
- Ba, việc này không cần làm phiền đến Chủ tịch địa khu Khâu, con sẽ nghĩ biện pháp.
Nghe vào, giọng điệu có chút chắc nịch.
Phạm Vệ Quốc nửa tin nửa ngờ, không biết Phạm Hồng Vũ lại có chủ ý gì.