Bữa cơm chiều, Phạm Hồng Vũ ăn cùng với cha ở nhà khách Địa ủy.
Trừ hắn ra, còn có anh trai Phạm Hồng Học.
Phạm Hồng Vũ sau khi rời khỏi văn phòng Tống Mân thì liền gọi điện thoại đến nhà máy thức uống, bảo anh trai chạy tới thị xã, cùng với ba ăn một bữa cơm. Nhà máy thức uống còn có một chiếc xe jeep cũ, dùng làm xe
công vụ.
Giai đoạn hiện tại, nhà máy thức uống vừa mới khởi bước, tài chính khá
khẩn trương, tạm thời chưa mua nổi chiếc xe sang trọng, chỉ có thể tạm
dùng như thế này một chút.
Phạm Vệ Quốc đến đây là để tham gia hội nghị tọa đàm công tác kinh tế
của khu, vốn sau khi hội nghị kết thúc sẽ về lại huyện Vũ Dương. Vừa ra
khỏi cửa liền nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, tự nhiên phải ở lại.
Trong khoảng thời gian này, công tác của ai cũng bận. Hai người không biết bao lâu rồi chưa gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ ở nhà khách Địa ủy đặt một phòng riêng nhỏ. Ba người cùng
nhau ăn một bữa cơm, uống mấy ly rượu, không khí rất là ấm áp.
- Hồng Học, cuộc sống trong thị trấn đã quen chưa?
Cơm nước xong, cả nhà ba người không vội vã rời khỏi. Phạm Hồng Vũ bảo
nhân viên phục vụ pha cho mình một bình trà nóng, ba người bắt đầu nói
chuyện. Phạm Vệ Quốc trước liền hỏi tình huống của Phạm Hồng Học.
Phạm Hồng Học từ nhỏ học giỏi nhiều mặt, ngoại trừ trước đây chịu chút
cực khổ. Sau khi cuộc náo động của Phạm Hồng Vũ chấm dứt, địa vị của
Phạm Vệ Quốc dần dần củng cố, cuộc sống cũng yên ổn hơn. Vợ chồng của
Quản Lệ Mai cũng được chiếu cố cẩn thận. Phạm Hồng Học một đường thi lên đại học, rồi nghiên cứu sinh. Mấy năm nay cơ bản đều sống ở thành phố
lớn. Lúc này lại đến một nông thôn hẻo lánh như Phong Lâm thì ban đầu có chút không quen, khiến cho Quản Lệ Mai không khỏi oán giận Phạm Hồng Vũ đã đem anh của mình vùi xuống hố.
Phạm Hồng Học đẩy mắt kính, cười nói:
- Cha, đừng lo lắng, từ từ cũng sẽ quen thôi. Xưởng của chúng con có căn tin, con cũng được chăm sóc đặc biệt.
Đây cũng là Phạm Hồng Vũ tự mình chiếu cố. Hắn biết sức khỏe của anh
trai không được tốt lắm. Hắn cường tráng như trâu, ăn cái gì cũng được,
nhưng Phạm Hồng Học thì không giống. Phạm Hồng Học giống như tiên sinh
hơn, nhã nhặn lịch sự, nên hắn đã bảo Lư Đại Chính phải chiếu cố thật kỹ cuộc sống của anh mình.
Hắn không sợ phạm húy kiêng kỵ gì.
Phạm Hồng Học đứng đắn là nghiên cứu sinh thạc sĩ đã bảy tám năm, là
phần tử tri thức rất giỏi, lại là Giám đốc nhà máy thức uống. Là người
dẫn đầu tổ nghiên cứu thức uống nên rất cần phải được ưu đãi tốt.
Nhân viên nghiên cứu và kỹ sư cao cấp của nhà máy điện tử cũng có được đãi ngộ đặc biệt như vậy.
- Haha, muốn tạo đặc biệt à?
Phạm Vệ Quốc nói giỡn một câu, nhưng nét mặt có chút vui mừng.
- Ba, ba còn không biết đâu. Giám đốc Phạm vừa mới đến Phong Lâm đã
nhanh chóng mê hoặc rất nhiều cô gái trong thị trấn. Rất nhiều nữ đồng
chí trong thị trấn đã lặng lẽ hỏi thăm con, Giám đốc Phạm đã kết hôn
chưa, có đối tượng chưa? Trực tiếp xem con là ông mai rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, tuy rằng lời nói trêu chọc nhưng cũng không hoàn
toàn bịa đặt. Phạm Hồng Học diện mạo tuấn tú, vóc dáng cao ráo, lại là
nghiên cứu sinh thạc sĩ. Ở thủ đô có công việc, lại kiêm nhiệm chức Giám đốc nhà máy thức uống, trong nhà có bố là Chủ tịch huyện, em trai là
Phó chủ tịch thị trấn, bất kể điều kiện cá nhân hay là điều kiện gia
đình thì không cần nói là cái thị trấn Phong Lâm bé nhỏ mà ngay cả toàn
bộ địa khu Ngạn Hoa cũng được gọi là đối tượng nhất đẳng rồi. Trong thị
trấn đang có một số cán bộ đang muốn hắn làm mai mối.
Phạm Hồng Học cười nói:
- Hồng Vũ, em nói anh làm gì? Em hãy giải quyết vấn đề cá nhân của mình trước đi.
Phạm Hồng Vũ giơ hai tay lên, nói:
- Anh, đây là không trượng nghĩa. Anh làm anh còn chưa giải quyết vấn đề cá nhân cho mình thì em giải quyết như thế nào. Dù sao cũng phải chờ
anh tìm chị dâu đã thì lúc đó em mới tính đến chuyện của mình được. Làm
việc không thể phá vỡ quy củ.
Cả ba đều bật cười.
- Hồng Vũ, chuyện này con không thể phạm hồ đồ, phải kiên quyết đứng
vững. Mẹ con nói Hồng Học nhất định phải tìm vợ ở thủ đô. Con nếu làm
trái chỉ thị này sợ là lúc đó sẽ chịu không nổi.
Phạm Vệ Quốc tâm trạng rất tốt, pha trò với con trai.
Quản Lệ Mai đúng là đã nói như vậy. Quản Lệ Mai đối với việc Phạm Vệ
Quốc lên chức trong quan trường không để ý lắm. Bà quan tâm nhất chính
là sự trưởng thành của con cái. Phạm Hồng Thái tuổi còn nhỏ, mới lên cấp ba, tạm thời chưa cần quan tâm đến vấn đề cá nhân của cô bé. Chuyện
chung thân đại sự của anh em Phạm Hồng Học, Phạm Hồng Vũ mới là quan
trọng.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, kiếp trước, Phạm Hồng Học đúng là tìm vợ ở thủ đô, Quản Lệ Mai rất hài lòng. Duy chỉ có đồng chí Phạm Hồng Vũ,
qua bốn mươi tuổi mới kết hôn, không biết bị Quản Lệ Mai oán hận nhiều
ít bao nhiêu.
- Ba, yên tâm đi, Lã Đoan đại sự không hồ đồ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nói sau, cho dù con có phạm hồ đồ, có giới thiệu đối tượng cho anh mình nhưng anh không để vào mắt thì có phải khó coi không?
[CHARGE=3]Ba người một nhà trò chuyện rất vui vẻ.
- Cha, công tác ở Vũ Dương tiến triển thuận lợi chứ?
Hàn huyên một trận, Phạm Hồng Vũ lại nói đến vấn đề công tác.
- Cũng tạm được. Ở huyện đã thông qua quyết nghị, sang năm bắt đầu tiến
hành phát triển ngành chăn nuôi đại quy mô, vì nhà máy chế biến thịt mà
cung cấp nguyên liệu. Ngoài ra, chuẩn bị ở thị trấn bên ngoài xây dựng
một thị trường giao dịch sản phẩm nông sản, còn muốn xây dựng một ngôi
chợ. Công tác thu hút đầu tư đã bước đầu trải rộng. Ông chủ Chu của nhà
máy thịt đã giới thiệu một số ông chủ ở Hongkong và Giang Khẩu đến khảo
sát thực địa, đang trong giai đoạn tiếp xúc. Một hai người trong đó cũng đã có ý định đầu tư.
Phạm Vệ Quốc đơn giản giới thiệu một chút tình huống của huyện Vũ Dương cho con trai nghe.
Ông chủ Chu của nhà máy thịt giới thiệu một số thương nhân bên ngoài
cũng là do Phạm Hồng Vũ nhờ Lệnh Hòa Phồn giúp đỡ, khiến y tận khả năng
kéo một ít đầu tư sang huyện Vũ Dương.
Về phần thị trấn Phong Lâm, Phó chủ tịch Phạm tự có biện pháp. Dù sao
thị trấn Phong Lâm cũng là địa bàn nhỏ, còn lâu mới có thể đánh đồng với huyện Vũ Dương. Phạm Hồng Vũ tự mình trấn thủ, có khi lại đem nền kinh
tế của thị trấn Phong Lâm đi lên.
- Ba, xí nghiệp thị trấn vẫn còn cần nhiều sức lực bỏ ra. Ngạn Hoa của
chúng ta thật sự quá kém, giao thông lại không tiện lợi. Nói thật,
phương diện thu hút đầu tư cơ bản là không có ưu thế, chủ yếu phải dựa
vào chính mình. Xí nghiệp thị trấn, xí nghiệp tư nhân sau một thời gian
ngắn, trong phạm vi cả nước sẽ hình thành một phát triển, trong nền kinh tế chiếm tỷ trọng càng cao. Chướng ngại, hàng rào do một số người thiết lập toàn bộ bị đánh vỡ. Hiện tại chúng ta nhất định phải đoạt thời
gian, ai chạy nhanh nhất thì cơ hội thành công càng lớn.
Phạm Hồng Vũ rất trịnh trọng nói.
Phạm Vệ Quốc gật đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Hồng Vũ, Phong Lâm của các con thực hiện chính sách đặc thù, là do Chủ tịch tỉnh Vưu đặc biệt phê duyệt. Những địa phương khác không có chính
sách như vầy đâu.
Mặc dù không có treo biển hành nghề, nhưng từ một ý nào đó đã nói lên,
thị trấn Phong Lâm chính là một mảnh ruộng kinh tế đang được thí nghiệm.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói:
- Ba, kỳ thật thì không cần quan tâm đến nó. Có chính sách có thể dùng,
và có chính sách không thể dùng. Hễ Phong Lâm có được như vậy thì Vũ
Dương khẳng định cũng có thể làm. Chỉ cần không trái pháp luật, không
trái quy định thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Cải cách mở ra, lập pháp
lạc hậu sẽ xuất hiện hiện tượng. Đây là chướng ngại và hàng rào do con
người tạo ra. Cứ đánh vỡ nó là được. Kinh tế có thể phát triển trước,
thủ tục bổ sung sau.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, rất nhiều địa phương đều làm như vậy, có chính sách dùng được, chính sách dùng không được. Cuối cùng kinh tế
phát triển thì cái gọi là vi phạm quy định cũng liền không thành vấn đề. Quốc gia lập pháp, ban bố quy phạm, người mở đường sớm đạt được đại
lượng chính trị tư bản thì sẽ bước lên địa vị lãnh đạo rất cao.
Phạm Vệ Quốc sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, trầm ngâm một chút rồi khẽ gật đầu.
Đứa con trai này, trước giờ vẫn không tuân theo quy củ, luôn bốc đồng mười phần.
- Hồng Vũ, anh nghe nói em chuẩn bị điều đi?
Phạm Hồng Học đột nhiên chen vào nói.
Phạm Hồng Vũ hơi sững lại, hỏi ngược lại:
- Anh nghe ai nói vậy?
- Trong thị trấn rất nhiều người nói, bao gồm khu công nghiệp cũng
truyền ra rồi, nói ở thị xã muốn thành lập văn phòng thu hút đầu tư, Phó chủ tịch thị xã Lục muốn đem em đến làm Chủ nhiệm văn phòng. Có thật
như vậy hay không?
Phạm Hồng Học hơi lo lắng nói.
- Tin tức truyền đi nhanh thật.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn sáng nay mới đi gặp Lục
Nguyệt, vậy mà tin đồn có liên quan đến hắn buổi chiều đã truyền khắp
thị trấn Phong Lâm. Điều này cũng khó trách, Phạm Hồng Vũ là người sáng
lập ra khu công nghiệp, uy vọng ở đấy rất cao. Mọi người đang xắn tay áo lên làm một cuộc cách mạng lớn, bỗng nhiên có tin tức nói hắn phải điều đi, thị trấn làm sao mà không nghị luận được?
- Xem ra, có người khẩn cấp muốn làm Chủ tịch thị trấn rồi.
Phạm Vệ Quốc hai hàng lông mày cau lại hỏi:
- Hồng Vũ, sao lại như thế?
Hiển nhiên, Phạm Vệ Quốc cũng không dự đoán được, kinh tế ở thị trấn
Phong Lâm vừa mới khởi bước, lại có người muốn điều Phạm Hồng Vũ đi, đây không phải là muốn tạo nên rối loạn sao? Trên báo tỉnh, Phong Lâm được
gọi là “Hình thức Phong Lâm”, ngay cả Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cũng chú ý. Vẫn chưa hoàn toàn thành hình, lại bắt người sáng lập điều đi, không ai có cách giải quyết như thế này?
- Ba, có người đang dự tính muốn hái quả đào!
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cười, mang theo một chút ý châm chọc.
- Ai, Lý Quốc Sinh à?
Phạm Vệ Quốc hỏi.
Có liên quan đến tình huống thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ trong lúc
về thăm cha mẹ cũng có tán gẫu qua. Hai cha con cùng nhau nghiên cứu
thảo luận, Phạm Vệ Quốc đối với một số nhân mạch ở Phong Lâm hiểu biết
vô cùng sâu sắc.
Trước mắt, ở trong thị trấn Phong Lâm, có tư cách hái quả đào của Phạm Hồng Vũ chỉ có một mình Lý Quốc Sinh.
- Lý Quốc Sinh chỉ là một tiểu tốt, đứng sau lưng ông ta chính là Lục Nguyệt.
Trước mặt cha mình, Phạm Hồng Vũ không hề giấu diếm, thuận miệng nhắc đến Lục Nguyệt.
- Lục Nguyệt?
Phạm Vệ Quốc sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng. Về xuất thân của Lục
Nguyệt, sớm đã được các cán bộ lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa nghiên cứu qua. Cán bộ từ thủ đô xuống luôn đặc biệt bị người nhìn chăm chú, huống chi
Lục Nguyệt tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm việc trong bộ môn đầy quyền
lực ở thủ đô. Thế thì lại càng thêm bị người chú ý.
- Tại sao lại có quan hệ với cậu ta?
Phạm Vệ Quốc cau mày.
Cũng không trách ông thận trọng như vậy. Thật sự lai lịch của Lục Nguyệt quá lớn. Việc này nếu liên can đến y, không thể không cẩn thận ứng đối.