Lý Thu Vũ lặng yên đi theo hắn.
Cô bé đã nín, lau khô nước mắt, tuy nhiên hốc mắt vẫn còn đỏ, xem ra Lý tiểu thư đã quyết tâm – anh đi đâu, em đi đó.
Trần Tinh Duệ lui lại mấy mét, vẻ mặt ngượng ngùng.
Đới Tuấn đứng đó xem náo nhiệt, không ai biết thật ra bọn họ là “một phe”
Phạm Hồng Vũ đưa ra vé máy bay, yêu cầu sửa sang đi thủ đô.
Ánh mắt cô bé lập tức sáng ngời, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng.
- Anh đi cùng chúng em, không đi Hồng Châu nữa hả?
Việc thay đổi rất thuận lợi, đợi Phạm Hồng Vũ lấy vé máy bay mới xong, Lý Thu Vũ không kìm nổi vui mừng trong lòng, nói.
- Ừ, đổi vé máy bay rồi.
Phạm Hồng Vũ giơ tờ vé máy bay lên, cười nói, thấy bộ dạng đáng yêu của cô bé, không kìm nổi bèn đưa tay véo mũi cô một cái, trêu chọc nói.
- Vừa khóc vừa cười, không biết xấu hổ.
- Anh đừng lung tung.
Lý Thu Vũ không thèm nể mặt mũi, đẩy hắn ra, vẻ nghiêm túc nói. - Em không phải trẻ con.
Nói xong, theo bản năng, ưỡn ngực ra trước.
Bộ ngực của cô cũng “thường thường bậc trung”, không quá đồ sộ, nhưng kết hợp với thân hình của cô thì lại hài hòa vô cùng.
Cứ “định vị” người ta là trẻ con rồi lừa dối người ta chứ gì? Không dễ dàng như vậy đâu.
“Quỷ kế” bị vạch trần, Trưởng phòng Phạm đành phải ngượng ngùng cười, che dấu sự bối rối của mình.
- Haiz, vì sao anh lại đổi thành đi thủ đô như vậy? Có phải lương tâm day dứt hay không?
Cô bé rốt cuộc đã khôi phục lại vẻ bình thường, nói chuyện rất bỡn cợt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, đi đến chỗ nghỉ nói: - Vừa rồi điện thoại thông báo, Chủ tịch tỉnh Vưu hôm nay đi thủ đô, bảo anh đến thủ đô để đi cùng ông ấy.
Lý Thu Vũ bĩu môi, rất không hài lòng nói: - Em biết ngay mà…hừ, không nói dối nổi một câu...
Phạm Hồng Vũ tâm tình thật tốt, cũng không để ý đến tính tình của cô.
Chỉ cần đưa Lý Thu Vũ về thủ đô đúng hạn thì coi như mình đã hoàn thành trách nhiệm với Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh rồi. Còn những lời cô nói ban nãy, Phạm Hồng Vũ cũng không để ở trong lòng. Trai gái thanh niên bây giờ, thường coi tình yêu là tất cả. Khi tuổi lớn dần, tiếp xúc với các mặt của xã hội cũng nhiều hơn, thì sẽ chín chắn lên nhiều.
Sẽ có một ngày, Lý Thu Vũ sẽ tìm được người mình yêu, đem tất cả của ngày hôm nay vùi vào trong ký ức.
Ngồi xuống ghế, Phạm Hồng Vũ như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm một cái.
Lý Thu Vũ ngồi xuống cạnh hắn, giơ tay khoác lên tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Phạm Hồng Vũ cười nhẹ lắc đầu, để cho cô tùy ý.
Chuyến bay đúng giờ cất cánh.
Ba giờ sau, đáp xuống sân bay ở thủ đô.
Trần Duệ Tinh nhìn đông nhìn tây, ngạc nhiên vô cùng đối với quy mô của sân bay ở thủ đô. Lúc ở sân bay Linh Nham, Trần Tinh Duệ đã cảm thấy xa hoa lắm rồi, vậy mà ở so sánh với sân bay thủ đô thì quả thực chính là kiến gặp voi. - Hồng Vũ.
Theo dòng người, Lý Xuân Vũ từ trong phòng chờ đi ra, giơ tay kêu to, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
Sao Phạm Hồng Vũ lại đi cùng đến thủ đô thế nhỉ?
Trong điện thoại không phải Lý Thu Vũ nói chỉ cô và bạn học của mình về thủ đô thôi sao?
Lý Thu Vũ mặt lại xị xuống, ngoái đầu nhìn đi nơi khác, không thèm nhìn Lý Xuân Vũ một cái.
Lý Xuân Vũ không hiểu ra sao, nói: - Ớ, bà cô nhỏ của tôi, ai lại chọc giận em rồi hả?
- Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là anh rồi, trong mắt anh chỉ có người anh em của anh thôi, em chẳng là gì có đúng không?
Lý Thu Vũ quay đầu lại, nổi bão với Lý Xuân Vũ.
Tính tình này của tiểu ma nữ, Lý nhị thiếu gia rất rõ, cũng không tức giận, cười ha hả nói: - Cái này thì không trách anh được nhé, muốn trách thì em tự trách mình đi. Ai bảo em không chịu ăn nhiều vào, người mới nhỏ như cái kẹo như vậy, anh làm sao mà nhìn thấy được.
- Ứ, anh xấu lắm.
Tiểu ma nữ không khỏi tức giận, vung tay đánh Lý Xuân Vũ vài cái.
- Anh có biết là, lần này đi Ích Đông, thiếu chút nữa là em bị người ta lấy dao đâm không?
Hóa ra điều khiến cô bé ủy khuất chính là chuyện này.
- Cái gì? Lý Xuân Vũ lúc này kinh hãi, sắc mặt thay đổi…
- Sao lại như vậy? Em không bin thương chứ?
Lý Xuân Vũ rất cưng chiều đứa em gái này, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng sẵn sàng nhường hết cho em. Không biết bao nhiêu lần vì bảo vệ Lý Thu Vũ mà Lý Xuân Vũ đã đánh nhau rồi.
- Phạm nhị thiếu gia, sao lại thế này?
Lý Xuân Vũ hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cậu căng thẳng cái gì, không phải vẫn đang rất tốt đó sao? Có tôi và Đới Tuấn bên cạnh, ai bị thương thì được chứ cô ấy thì không.
Nói xong liền quay đầu tìm Đới Tuấn, nhưng làm sao có thể nhìn thấy nữa?
Hộ tống đến sân bay an toàn, thấy Lý Xuân Vũ đến đón thì nhiệm vụ của Đới Tuấn cũng hoàn thành, đương nhiên là muốn biến mất như vậy rồi.
Xác định Lý Thu Vũ bình yên vô sự, Lý Xuân Vũ thở dài một cái, nói: - Việc này, sao trong điện thoại không nói với anh?
- Nói cho cậu cái gì? Không phải sẽ làm cậu lo lắng sao? Với cả việc này cũng chỉ riêng chúng ta biết thôi, đừng nói cho chú Lý và cô Hùng biết nhé, nếu không tôi thật sự chịu không nổi đâu…
Phạm Hồng Vũ nói.
Mặc dù vụ cướp bóc kia, Lý Thu Vũ không hề hấn gì, nhưng vẫn nên giữ bí mật với Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh, Một khi họ biết chuyện này, e rằng từ nay về sau sẽ càng quản chế Lý Thu Vũ nghiêm ngặt hơn…đến cả Phạm Hồng Vũ cũng bị liên lụy.
- Thì cũng phải nói cho tôi biết chứ, sợ chết đi được.
- Được, chút nữa lên xe Thu Vũ sẽ nói với cậu. Nào, Tầm Hoan, giới thiệu cho cậu một chút, đây là Trần Tinh Duệ, là bạn học của Thu Vũ. Tinh Duệ, đây là anh trai của Thu Vũ, trưởng phòng Lý.
Mọi người náo nhiệt một hồi, Trần Tinh Duệ luôn đứng bên cạnh, hơi có vẻ xấu hổ.
- Chào anh, Trưởng phòng Lý. Trần Tinh Duệ vội vàng đi lên bắt tay với Lý Xuân Vũ, cung kính nói.
Lý Xuân Vũ tuy rằng biểu hiện rất hiền hòa, nhưng là con cháu nhà quyền quý, khí độ tự nhiên không giống nhau, vừa nhìn là biết gã cũng là một nhân vật.
- Ha ha, được được, cậu chính là Trần Tinh Duệ à, trước đây Thu Vũ nhắc rất nhiều về cậu, nói cậu là người chăm chỉ nhất, cố gắng nhất trong số bạn của nó.
- Không dám không dám, em nhận thức chậm nên phải cố gắng hơn thôi, không so sánh được với Thu Vũ, trời sinh thông minh.
Trần Tinh Duệ ứng đối rất “dẻo”.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, vỗ vai gã, nói: - Đừng khách khí, tôi không thích đâu. Sau này cậu không phải câu nệ nữa, cứ gọi anh là anh Lý là được. Nếu ở thủ đô này gặp phải chuyện gì cứ bảo Thu Vũ nói với anh một tiếng, anh sẽ giúp.
Trần Tinh Duệ cười đồng ý, đương nhiên cũng là xuất phát từ lễ tiết. Có lẽ gã không biết có mấy lời này của Lý Xuân Vũ, sau này gã chẳng khác gì có bùa hộ mệnh cả.
- Đi thôi, Hồng Vũ, lên xe, sang nhà khách Hữu Nghị nghỉ chút đã.
Hàn huyên một lúc, Lý Xuân Vũ vung tay lên nói. Phạm Hồng Vũ cười cười: - Mọi người cứ đi trước đi, tôi còn phải đợi ở đây.
- Hả? Ai vậy?
- Chủ tịch tỉnh Vưu đến thủ đô mà, sắp đến rồi.
- Tôi biết ngay mà, cậu đến đây không ngờ có việc như vậy. Chắc lần này cũng ở lại thủ đô mấy ngày đấy nhỉ? Bảo Hưng cũng đang rảnh, mấy anh em mình gặp nhau chút nhé.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu. - Ừ, vậy được, tôi không ở đây nữa. Thu Vũ, Tinh Duệ chúng ta đi trước đi.
Đôi mắt đen lúng liếng của Lý Thu Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mặt thoáng ửng đỏ.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói: - Thu Vũ, về nhà trước đi, liên lạc sau.
- Hừ! Lý Thu Vũ đập chân, giận dỗi quay đầu bước đi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nhìn theo bóng hình mềm mại của Lý Thu Vũ, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên rất nhanh, tâm tư của Phạm Hồng Vũ liền trở lại. Một chiếc Toyota dừng trước cửa phòng đợi, một người trung niên đi vào phòng đợi, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ lập tức tươi cười đi tới.
- Trưởng phòng Phạm Phạm.
Đúng là Chủ nhiệm văn phòng của tỉnh Thanh Sơn ở thủ đô.
- Xin chào, Chủ nhiệm Vu.
Phạm Hồng Vũ vội vắt tay với Chủ nhiệm Vu.
Ước chừng nửa giờ sau, chuyến bay từ thành phố Hồng Châu đáp xuống sân bay, Vưu Lợi Dân đi cùng Đại Lưu xuống.
Phạm Hồng Vũ và Chủ nhiệm Lưu vội đi tới đón.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh.
Vưu Lợi Dân cao thấp đánh giá hắn một chút, cười nói: - Xem ra, mấy ngày nay vất vả nhỉ.
Quả thật hắn cũng đen đi vài phần.
Phạm Hồng Vũ có chút xấu hổ, nói: - Cuối cùng cũng làm xong việc, cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện của mình.
- Người đâu rồi? Về nhà rồi à?
- Vâng, vừa nãy anh trai cô ấy đến đón rồi…
- Vậy là tốt rồi, đi thôi.
Vưu Lợi Dân gật đầu, đi nhanh ra khỏi phòng đợi.
Cả đoàn người liền đi theo sau.