Trong lúc Lương Quang Hoa phát hỏa với Tống Mân xong, một chiếc xe Warsaw mệt mỏi lái vào trong tòa nhà Thành ủy Hồng Châu.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chiều nay đã lên đường. Tỉnh lộ số 2 đang được sửa chữa một số bộ phận, tốc độ so với bình thường còn muốn chậm hơn.
Khi suốt bảy tám tiếng ngay cả xương người cũng muốn gãy.
- Ai cha!
Chiếc giày của Cao Khiết vừa mới tiếp xúc với mặt đất, lập tức lảo đảo
một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng vịn vào cửa xe.
- Làm sao vậy?
Phạm Hồng Vũ sợ hãi, một bước lao tới, nâng lấy cánh tay Cao Khiết, liên thanh nói.
- Chân tê rần….
[CHARGE=3]Cao Khiết hừ hừ nói, toàn thân không có chỗ nào không đau nhức.
Ngồi chiếc xe này chẳng khác nào bị cực hình.
- Để tôi xoa cho chị!
Phạm Hồng Vũ lên tiếng.
- Hàm hồ!
Cao Khiết xấu hổ đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ ngượng ngùng.
Tại nơi này không đúng chỗ, nếu đổi lại chỗ khác thì Bí thư Phạm không
chừng đã động thủ, xoa chân cho Chủ tịch thị xã Cao. Tuy nhiên, Bí thư
Phạm cũng không buông tay, đỡ Cao Khiết chậm rãi đi vài bước, hoạt động
một chút kinh mạch.
- Được rồi, để tự tôi đi!
Mắt thấy cửa nhà, Cao Khiết giãy tay ra, thấp giọng nói.
Phạm Hồng Vũ cũng không dám miễn cưỡng, vội vàng theo sát phía sau, bất
cứ lúc nào cũng chuẩn bị, một khi Cao Khiết đứng không vững thì lập tức
đỡ cô lên.
Đáng tiếc là Chủ tịch thị xã Cao lại không cho hắn cơ hội, khiến cho Bí thư Phạm không khỏi cảm thấy thất vọng.
Cao gia vẫn sáng đèn.
Trước khi lên đường, Cao Khiết đã gọi điện thoại về nhà. Cao Hưng Hán và vợ biết cô sắp về nên chờ. Nhưng Cao Khiết ở trong điện thoại không có
nói là Phạm Hồng Vũ cùng đi theo.
Bài văn Phạm Hồng Vũ phát biểu trong Nhật báo Quần Chúng khẳng định Cao
Hưng Hán đã có đọc. Với trí tuệ chính trị của Cao Hưng Hán, tất nhiên rõ ràng thị xã Ngạn Hoa đang trải qua phong ba như thế nào.
Là Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, Cao Khiết rất khó không đếm xỉa
đến. Cao Hưng Hán thấy con gái vội vàng về nhà như vậy, tất nhiên là để
hỏi kế sách.
Bài văn trên Nhật báo Quần Chúng thường có thể được xem là một dấu hiệu chính trị nào đó.
- Mẹ!
Cao Khiết chỉ gọi một tiếng, cửa phòng lập tức mở ra. Mẹ của Cao Khiết xuất hiện.
- Tiểu Khiết, đã trở lại à? Tiểu Phạm?
Mẹ của Cao Khiết nụ cười lập tức cứng lại
Tại sao lại là cậu ta?
- Chào cô!
Phạm Hồng Vũ liên tục cúi đầu hướng mẹ Cao Khiết chào hỏi.
Mẹ của Cao Khiết sắc mặt âm trầm, rất miễn cưỡng chào lại một tiếng, rồi xoay người vào trong phòng khách, trực tiếp bỏ mặc Cao Khiết và Phạm
Hồng Vũ ngoài cửa.
Không trách mẹ Cao Khiết lại tức giận. Lúc này Phạm Hồng Vũ gây ra họa,
lôi cả Cao Khiết vào trong. Vậy mà Cao Khiết cứ luôn miệng khen hắn là
người tốt, mà mình cũng từng xem tiểu tử này là người tốt.
Nhưng không ngờ lại âm hiểm giả dối như vậy.
Còn mặt mũi nào mà tới cửa nhà người ta?
Cao Khiết làm mặt quỷ với Phạm Hồng Vũ. Thật sự Cao Khiết cũng không rõ
ràng lắm vì sao Phạm Hồng Vũ lại muốn đi cùng cô đến Hồng Châu, đây
không phải thuần túy là tự tìm tai họa sao?
Để xem hắn ứng đối như thế nào.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào cửa chính nhà Cao gia, lập tức hướng đến chỗ ghế sofa.
Cao Hưng Hán ngồi ngay ngắn ở trên sofa, thần sắc bình tĩnh, trên bàn là tờ Nhật báo Quần Chúng. Mẹ của Cao Khiết thì nghiêng đầu, sắc mặt âm
trầm, không thèm liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
- Chào chú Cao!
Phạm Hồng Vũ quy củ cúi đầu vấn an Cao Hưng Hán.
- Bí thư Phạm, không dám nhận.
Cao Hưng Hán thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén khẽ đảo qua Phạm Hồng Vũ.
- Ba!
Cao Khiết mất hứng, nói.
Bình thường, Chủ tịch thị xã Cao cũng có thể châm chọc Bí thư Phạm,
nhưng nếu người khác đối đãi với Phạm Hồng Vũ như thế, Cao Khiết lập tức sẽ khó chịu ngay. Cho dù đối phương là ba mẹ của mình thì cũng không
được.
Đối với sự kháng nghị của con gái, Cao Hưng Hán làm bộ như không thấy, chỉ nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, lãnh đạm nói:
- Bí thư Phạm là một tay văn chương rất giỏi.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp:
- Chú Cao quá khen rồi, thật không dám nhận.
- Làm rất tốt, thật sự là hảo thủ đoạn. Một tay bày ra phương án cải
cách chế độ công hữu, một tay lại viết ra bài văn như thế này. Đại gian
ngày xưa thật không bì kịp. Quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên.
Cao Hưng Hán thanh âm vẫn bình thản, nhưng trong giọng nói lại có ý châm chọc.
Thị xã Ngạn Hoa thi hành phương án cải cách và thu hút đầu tư đầu tư,
được toàn tỉnh chú ý. Hơn nữa, Lục Nguyệt sau khi có một bài văn trong
Nhật báo Thanh Sơn thì lại nhấc lên một cỗ nhiệt nóng. Cao Hưng Hán thân là Chủ tịch thành phố, tất nhiên là càng thêm chú ý, thông qua điện
thoại hỏi Cao Khiết thật tỉ mỉ. Trong điện thoại Cao Khiết không khỏi
đắc ý nói cho ba mình biết đây là sáng kiến của Phạm Hồng Vũ.
Lúc ấy Cao Hưng Hán còn khen ngợi Phạm Hồng Vũ vài câu. Người này làm
kinh tế rất có thủ đoạn, ngay cả Cao Hưng Hán cũng mở rộng tầm mắt.
Nhưng giờ đây lại thành như vậy.
Mắt thấy khuôn mặt Cao Khiết đỏ bừng, như muốn chiến tranh với cha mẹ, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, mỉm cười nói:
- Chú Cao, bài văn này cũng bình thường mà, chỉ là bớt đi sự xét duyệt
của các đồng chí lãnh đạo ở Ban tuyên giáo ba cấp, trực tiếp đăng lên mà thôi.
- Sao?
Cao Hưng Hán lông mày giương lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Tình huống này ông ta cũng không rõ ràng lắm.
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
- Ngồi đi!
Cao Hưng Hán rốt cuộc gật đầu, sắc mặt ác liệt có điều dịu đi một chút.
- Vâng, cảm ơn chú Cao.
Phạm Hồng Vũ nho nhã lễ độ.
Cao Khiết do dự một chút rồi xoay người rót cho Phạm Hồng Vũ một ly nước, miệng lầm bầm:
- Bảy tám tiếng trên xe, ngay cả ngụm nước còn chưa uống.
Mẹ của Cao Khiết khẽ thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy đuổi theo Cao Khiết:
- Ăn cơm chưa?
- Ăn rồi!
Mẹ của Cao Khiết trừng mắt nhìn con gái một cái.
Câu nói dối này nói mà mặt cũng không đỏ. Vậy mà còn nói ngay cả miếng nước cũng chưa uống được một ngụm.
Cao Khiết vội vàng giải thích:
- Con ăn một chút ở cửa hàng ven đường rồi. Khó ăn muốn chết.
- Con đó…
Mẹ của Cao Khiết oán hận nói, rồi rót hai ly nước, ra hiệu Cao Khiết mang cho Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết cười đùa nói:
- Mẹ, ngồi xe một ngày, cả người xương cốt đều muốn gãy hết. Mẹ để cho con ở trong này nghỉ một chút, được không?
Mẹ của Cao Khiết cũng là bất đắc dĩ, lại hung hăng trừng mắt nhìn Cao
Khiết, tự mình bưng nước ra, đưa cho Phạm Hồng Vũ, vẫn trầm mặt như
trước:
- Tiểu Phạm, uống nước đi.
- Cám ơn cô!
Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy, khom người nhận lấy.
Một lát sau, Cao Khiết hai tay bưng tách trà, từ từ đi tới, ngồi xuống
bên cạnh mẹ mình, đối mặt với Phạm Hồng Vũ, đôi mắt đen nhánh đảo qua
mặt Phạm Hồng Vũ và cha mình.
- Bí thư Phạm, cậu đêm khuya tới đây là muốn cho tôi một lời giải thích sao?
Cao Hưng Hán vẫn rất lãnh đạm nói.
Vốn tưởng rằng Lục Nguyệt mới lòng dạ thâm trầm, ai ngờ Phạm nhị ca nổi
danh lưu manh trong thiên hạ này không ngờ lại càng tàn nhẫn hơn. Thủ
đoạn hai mặt khiến cho mọi người quay tít. Nếu không phải vừa rồi Phạm
Hồng Vũ nói câu nói kia thì Cao Hưng Hán đã trực tiếp hạ lệnh đuổi khách rồi.
Thân trong quan trường, Cao Hưng Hán không phải không để ý tới những
quyền mưu thủ đoạn. Trong quan trường, thủ đoạn thì chỗ nào cũng có. Cao Hưng Hán chỉ có điều không quen nhìn thấy nó ở Phạm Hồng Vũ mà thôi.
Trong lòng Cao Hưng Hán, Phạm Hồng Vũ chỉ là một tiểu tử suy nghĩ thông
minh. Trong lĩnh vực xây dựng kinh tế có được thiên phú không người nào
sánh bằng. Bởi vậy Cao Hưng Hán đối với Phạm Hồng Vũ khá thưởng thức.
Mặc dù Cao Khiết từ chối Lục Nguyệt với lý do là Lục Nguyệt quá mức thâm trầm, tình nguyện ở chung với Phạm Hồng Vũ, một tên không có đầu óc.
Bỗng nhiên lúc đó, nhận thức ban đầu lập tức trở nên thay đổi hoàn toàn. Cao Hưng Hán cảm thấy mình giống như bị người ta lường gạt, trong lòng
tất nhiên là căm giận khó bình.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ rõ ràng là đào hố chôn con gái mình, Cao Hưng Hán
cũng muốn Phạm Hồng Vũ cấp một công đạo. Nếu không thông qua được thì sẽ tính sổ với Phạm Hồng Vũ cậu.
- Chú Cao nhất định là sẽ hiểu.
- Ồ, nghe ý tứ này của cậu thì cậu không cần cho tôi một lời giải thích nhỉ?
- Cần, nhưng không chỉ là một lời giải thích đơn giản như vậy,
Phạm Hồng Vũ rất chắc chắn đáp.
- Được, vậy thì tôi xin chăm chú lắng nghe.
Cao Hưng Hán bưng tách trà lên uống một ngụm, hơi dựa thân hình vào ghế sofa.
Mẹ của Cao Khiết ánh mắt ánh ngời, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, thần sắc rất không tốt. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, nếu cậu không giải thích rõ
ràng, tôi sẽ thu thập cậu.
Dám đùa cợt với con gái của tôi.
Cao Khiết cũng mở to mắt, mang theo vẻ tò mò.
Người này thần thần thần bí bí. Hắn đang chuẩn bị vạch trần sự bí ẩn của hắn đây.
Phạm Hồng Vũ cao giọng nói:
- Chú Cao, cô, sự tình bắt nguồn từ cải cách chế độ công hữu và công tác thu hút đầu tư của thị xã Ngạn Hoa, hai việc này kỳ thật chỉ là một mà
thôi.
Cao Hưng Hán từ chối cho ý kiến.
Phạm Hồng Vũ đơn giản tự thuật lại một chút tiền căn hậu quả. Hắn biết
việc này Cao Khiết khẳng định là đã nói với Cao Hưng Hán, cho nên nói
tương đối tóm tắt.
- Như vậy, chuyện này là do cậu bày ra sao?
- Là như thế này, ngay từ đầu, khi văn phòng thu hút đầu tư đề xuất
phương án này, Tiểu Khiết đã nói với cháu Lục Nguyệt không đồng ý.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói từ Tiểu Khiết chẳng có chút ngượng miệng.
Mẹ của Cao Khiết liền liếc nhìn cô một cái.
Khuôn mặt vừa mới khôi phục lại bình thường lập tức đỏ bừng lên, khẽ cắn môi, không dám nhìn mẹ.
Thấy con gái thẹn thùng như vậy, mẹ của Cao Khiết trong lòng lại nổi lên sự nghi ngờ. Chẳng lẽ….
Chỉ có điều trong lúc này, Cao Hưng Hán đang hỏi han Phạm Hồng Vũ, mẹ
của Cao Khiết chỉ có thể kềm nén lại, không tùy ý ngắt lời. Tóm lại, tối nay bằng bất cứ giá nào cũng phải “thẩm vấn” Cao Khiết mới được.
Việc này nếu không hiểu rõ, mẹ của Cao Khiết sợ là tối ngủ sẽ bất an.
Thằng ngốc cũng biết Phạm Hồng Vũ tại sao lại gọi như thế.
Cao Khiết trong lòng vừa thẹn vừa giận, cả người không được tự nhiên.