Kỹ xảo này của Tống Mân Nhạc Tây Đình làm sao mà nhìn không ra, lập tức cười nhạt một tiếng nói:
- Bí thư Tống, tôi cảm thấy việc này mấu chốt chính là thái độ bản thân đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Phó bí thư Lý tức giận không hài lòng, hừ một tiếng nói:
- Chủ tịch thị xã Nhạc, tôi đây không rõ Thị ủy xử lý một cán bộ cơ sở
còn cần nghe ý kiến của người đó sao? Sai lầm thì chính là sai lầm. Thái độ tốt cũng phải xử lý, thái độ không tốt lại càng phải xử lý. Hơn nữa
tôi cho rằng, thái độ của Phạm Hồng Vũ kỳ thật đã rất minh bạch, cậu ta
căn bản là một người không có thái độ tốt.
Lúc này, hắn ta còn đang bận dẫn bạn gái đến Hồng Châu du hí.
Trong mắt còn có lãnh đạo Thị ủy và UBND thị xã sao?
Lục Nguyệt lập tức nói:
[CHARGE=3]- Bí thư Lý nói thật sự có đạo lý, tôi hoàn toàn đồng ý.
Chuyện này sau khi phát sinh, tôi đã có tìm đồng chí Phạm Hồng Vũ nói
chuyện qua. Thái độ của cậu ta có thể nói là rất ác liệt, căn bản không
chịu nhân ra sai lầm nghiêm trọng của mình mà còn hết sức già mồm át lẽ
phải.
Trong mắt các vị lãnh đạo hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hóa ra là còn có chuyện này!
Tuy nhiên, mọi người cũng không hoài nghi lời nói của Lục Nguyệt. Căn cứ vào tính cách của Phạm Hồng Vũ mà phân tích, chuyện này hoàn toàn là
có. Không cần nói Lục Nguyệt đảm nhiệm chưa lâu, uy vọng chưa có, ngay
cả Tống Mân chỉ sợ cũng không dọa được Phạm Hồng Vũ.
Nhạc Tây Đình cũng không phản bác được.
Bảo ông ta vì Phạm Hồng Vũ theo lý mà cố gắng thì không thành vấn đề,
nhưng trực tiếp giương thương múa kiếm với Lục Nguyệt thì Nhạc Tây Đình
không có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dù sao Lục Nguyệt lai lịch cũng quá
kinh người, không phải với một vị trí Chủ tịch thị xã như ông thì có thể chống lại được. Thực chọc giận Lục Nguyệt, chỉ cần cha của y phát một
câu, chỉ sợ Nhạc Tây Đình phải chạy lấy người rồi.
Đương nhiên, cũng không cần lo lắng. Lục Thành Đống cũng sẽ không dễ
dàng làm như vậy. Mưu sĩ của lãnh đạo trung ương mà trực tiếp can thiệp
vào an bài nhân sự phía dưới, hơn nữa rõ ràng là thiên vị con cháu của
mình thì ảnh hưởng sẽ không tốt.
- Bí thư Tống, tôi muốn bài văn này của Phạm Hồng Vũ được phát biểu trên Nhật báo Quần Chúng.
Trầm ngâm một chút, Nhạc Tây Đình chậm rãi nói.
Chỉ một câu nói nhưng hội hàm thật phong phú.
Nhật báo Quần Chúng là báo Đảng có quyền uy nhất, có địa vị rất cao
trong hệ thống tuyên truyền trong cả nước. Nếu một cán bộ cơ sở trong
Nhật báo Quần Chúng phát biểu một bài văn, chứng minh quan điểm của mình mà phải chịu xử phạt nghiêm khắc thì chỉ sợ là không được hợp lý. Cho
dù quan điểm của Phạm Hồng Vũ là sai lầm, nguy hiểm nhưng có phải vì vậy mà truy cứu luôn trách nhiệm của Nhật báo Quần Chúng hay không?
Các người làm quan thật không tốt!
Đây đối với uy vọng của Nhật báo Quần Chúng cũng là một sự tổn hại.
Hơn nữa, mấu chốt chính là không có thông qua Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy ba
cấp xét duyệt và đề cử, mà dám lên thẳng Nhật báo Quần Chúng, bên trong
chẳng lẽ không có một chút mưu mẹo?
Đừng tưởng rằng chỉ có Lục Nguyệt là có hậu trường, ai biết được sau lưng Phạm Hồng Vũ là ai chứ?
Các người ở trong này vội vàng nịnh bợ Lục Nguyệt, theo ý kiến của y mà
nghiêm trị Phạm Hồng Vũ. Một khi nhân vật phía sau Phạm Hồng Vũ nổi giận thì như thế nào? Khi đó có lẽ Lục Nguyệt sẽ không có chuyện gì, nhưng
các người thì khó sống rồi.
Từ cái gọi là chính trị cân bằng thỏa hiệp, bên kia hy sinh Phạm Hồng Vũ thì bên này chỉ sợ cũng phải lấy cái mũ cánh chuồn đi báo cáo kết quả
công tác.
Các đồng chí, các đồng chí muốn đem cái mũ trên đầu của mình đi sao?
Cực khổ dốc công dốc sức để có được địa vị như ngày hôm nay thật không dễ dàng.
Mọi người bỗng nhiên trầm mặc.
Nhạc Tây Đình nhắc nhở không phải là bọn họ không nghĩ tới. Nhưng khác
một chỗ là bọn họ thì để trong lòng mình, còn Nhạc Tây Đình thì nói rõ
trước mặt người khác.
Lục Nguyệt mặt chìm như nước, lạnh lùng nói:
- Mặc kệ Phạm Hồng Vũ có quan điểm gì, là cán bộ Đảng viên, cậu ta nhất
định phải phục tùng an bài của Thị ủy. Thị ủy đã ban bố văn kiện, toàn
diện trải rộng, cậu ta nếu làm như vậy, sẽ ở trong đội ngũ cán bộ tạo
thành hỗn loạn tư tưởng. Đây chính là vô tổ chức, vô kỷ luật. Hành động
như vậy mà không xử lý, sau này kẻ dưới ai sẽ phục tùng nữa?
Vẫn không có người nào hé răng.
Nhạc Tây Đình cũng không lên tiếng.
Trầm mặc một hồi, Tống Mân nói:
- Nếu các đồng chí ý kiến không thống nhất, vậy hôm nay tạm thời thảo
luận đến đây. Chúng ta sẽ mời dự họp Hội nghị thường vụ, các đồng chí Ủy viên thường vụ sẽ cùng nhau thảo luận một chút nên xuất ra phương án
nào.
Hai ngày nay, Tống Mân trong đầu có hai loại quan điểm đang không ngừng
giao chiến. Hiện tại cuối cùng vẫn chưa hạ được quyết định cuối cùng.
Lục Nguyệt lạnh lùng cười, dựa lưng vào ghế, dường như không có hứng thú để nói.
Đối với mấy cán bộ cơ sở láu cá này, Lục nha nội cuối cùng cũng có được cái nhìn toàn diện.
Được, cho các người suy nghĩ thật kỹ. Tôi không tin các người có thể kéo dài mãi. Sớm hay muộn rồi cũng phải làm ra quyết định. Tuy nhiên, sau
khi đã có quyết định rồi, tính toán của các người chỉ sợ toàn bộ rơi vào khoảng không.
Thời khắc mấu chốt, một bộ phận không có tính đảm đương như vậy, Lục Nguyệt xem không vừa mắt.
Muốn thông qua Lục gia để đầu cơ trục lợi hả, không có cửa đâu cưng.
Các người chờ hối hận đi.
- Tan họp!
Tống Mân nói một câu hoàn toàn chẳng có mùi vị gì cả, không liếc mắt nhìn mọi người một cái, đứng dậy rời khỏi phòng.
Những người khác cũng không lên tiếng, trật tự rời đi.
Tống Mân trở về nhà, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, đầu ngửa ra
đằng sau, tay không kìm nổi day day huyệt Thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
Hai ngày qua khiến cho Tống Mân hao tâm lao lực quá độ.
Vợ của Tống Mân thấy thế liền vội vàng đi tới, ngồi bên cạnh ông ta, mát xa nhẹ nhàng, miệng nói:
- Có chuyện gì gấp mà phải họp cả đêm như vậy? Tuổi của ông cũng không còn trẻ….
Vợ của Tống Mân khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp,
gương mặt như trăng tròn, một hảo phúc tướng. Hiển nhiên, trong khoảng
thời gian này Tống Mân tâm sự nặng nề, vợ của ông trong lòng cũng sốt
ruột. Chỉ có điều thị xã có chuyện cong lách gì bà không rõ ràng lắm,
thật sự là giúp không được.
Tống Mân thở dài nói:
- Còn không phải là chuyện của Phạm Hồng Vũ sao?
Mặc dù vợ không chú ý lắm đến chuyện đại sự của thị xã, nhưng Tống Mân
lại rất thích nói chuyện với bà. Có lẽ đây cũng là một cách để thả lỏng
tinh thần.
Trong thời điểm chịu áp lực quá nhiều, có người ở bên cạnh nghe mình nói chuyện, quả nhiên là có thể gặp được mà không thể cầu được. Có thể sau
khi nói ra hết, trong đầu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- Vậy mọi người tối nay họp là nghiên cứu về việc này à? Những người khác ý kiến ra sao?
Vợ Tống Mân thuận miệng hỏi.
Tống Mân cười lạnh một tiếng:
- Còn như thế nào nữa, đều thuộc loại cá chạch, một đám dối trá. Nhất là Nhạc Tây Đình, không biết Phạm Hồng Vũ đã cho ông ta cái gì tốt mà bênh vực Phạm Hồng Vũ hết lời.
- Thế Lục Nguyệt thì sao?
Vợ của ông khá chú ý đến thái độ của Lục Nguyệt.
- Lục Nguyệt, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là muốn nghiêm trị Phạm Hồng Vũ.
Nhắc đến Lục Nguyệt, giọng điệu của Tống Mân chẳng khác gì khi nói về
Nhạc Tây Đình, có thể thấy được trong nội tâm của ông ta đối với Lục
Nguyệt cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Lục Nguyệt quá thâm trầm, khiến cho người ta cảm giác không có nửa điểm
tinh thần phấn chấn và chân thành mà người trẻ tuổi nên có.
- Vậy thì anh còn do dự cái gì nữa? Cứ xử lý Phạm Hồng Vũ. Việc này là
cậu ta làm sai, cho dù Khâu Minh Sơn sau này có trở thành Bí thư Địa ủy
cũng không thể trách anh được. Nếu không xử lý thì sau này lời của anh
nói ai sẽ còn nghe?
Suy nghĩ của vợ thật ra rất đơn giản.
- Haha, không đơn giản như vậy. Mấu chốt là thái độ của Nhạc Tây Đình.
- Nhạc Tây Đình làm sao? Anh mới là Bí thư Thị ủy.
Bí thư Thị ủy quản cán bộ, đây là tổ chức quy định, lại càng không cần
phải nói Tống Mân còn là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy. Dưới một
người như vậy, Nhạc Tây Đình càng không có quyền phát ngôn.
- Không phải chuyện như vậy.
Tống Mân khoát tay, cau mày nói:
- Mấu chốt chính là Nhạc Tây Đình vì sao lại sống chết hướng về Phạm
Hồng Vũ. Lục Nguyệt đã cho thấy thái độ, nhưng ông ta vẫn làm như vậy.
Chính là có nguyên nhân.
- Đây….
Vợ của ông nhất thời nghẹn lời.
Việc này bà thật sự không rõ.
Hai vợ chồng đang nói chuyện với nhau, điện thoại trên bàn lại reo lên. Vợ của Tống Mân vội vàng đứng dậy, cầm lấy ống nghe.
Điện thoại trong nhà, mặc kệ là Tống Mân có ở nhà hay không, bình thường đều là do bà nghe máy. Thật sự người muốn gặp Tống Mân quá nhiều, vợ
của ông không thể không giúp ông loại bỏ một số người.
- Xin chào, Bí thư Lương, chào anh chào anh….
Tống Mân ngồi thẳng người, đưa tay ra.
- À có, Bí thư Lương, lão Tống đang ở nhà, anh chờ một chút.
Lập tức ống nghe được đưa cho Tống Mân. Vợ của ông rất thức thời ngồi
bên cạnh, giữ im lặng. Nghe điện thoại của thượng cấp, Tống Mân cũng
không tránh vợ của mình.
- Bí thư Lương, xin chào!
Tống Mân giọng điệu trong nháy mắt trở nên khá kính cẩn, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
- Tiểu Tống, Phạm Hồng Vũ sao lại như thế?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không hài lòng của Lương Quang Hoa, vừa nghe là dùng đến giọng điệu chất vấn.
- Bí thư Lương…
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Mân cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Tiểu Tống, cậu hiện tại ý nghĩ không được tỉnh táo.
Không đợi Tống Mân đáp lại, Lương Quang Hoa đã phát tác, lớn tiếng quát
lớn. Loại tính cách này của Lương Quang Hoa, càng là người thân cận thì
lại càng không chú ý đến tìm từ.
- Cậu có phải hay không nghĩ đến Lương Quang Hoa tôi già rồi, lập tức có thể về hưu nên muốn lừa gạt tôi? Nói cho cậu biết, cậu đừng quá ngây
thơ, việc này không đơn giản như vậy đâu.
Lương Quang Hoa nộ khí xung thiên.
Tống Mân giật mình kinh hãi, vội nói ngay:
- Bí thư Lương, xin ngài nghe tôi giải thích. Đó không phải là suy nghĩ
của tôi. Tôi tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ như vậy, ngài ngàn vạn
lần không nên hiểu lầm.
- Tôi hiểu lầm? Được, tôi hỏi cậu, Phạm Hồng Vũ bây giờ đang làm gì? Cậu ta có phải đã xin nghỉ phép đi Hồng Châu rồi không? Tiểu Tống, cậu đang suy nghĩ gì chứ? Cậu có phải là sợ cậu ta? Cậu có phải hay không là
đang sợ Phạm Hồng Vũ?
Lời này tương đối rất nghiêm trọng.
Tống Mân hai hàng lông mày cau lên.
Tuy rằng Lương Quang Hoa là người có ơn với ông nhưng nói như thế cũng
không tránh khỏi quá mức. Tống Mân bây giờ không phải là Tiểu Tống lúc
trước, đường đường là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, tổng cũng phải
có tôn nghiêm của mình.
Tống Mân không lên tiếng, Lương Quang Hoa tự nhiên biết tâm tư của ông, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Tiểu Tống, cậu có suy nghĩ đó hay không tôi rất rõ. Tuy nhiên, tôi
muốn nói cho cậu biết, cậu đừng quá ngây thơ. Vừa rồi, Bí thư Tỉnh ủy
Vinh vừa gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy rất chú ý đến việc này. Hiểu
chưa? Bí thư Vinh rất chú ý đến việc này, cậu hãy suy nghĩ lại thật kỹ
đi.
Lương Quang Hoa nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tống Mân ngơ ngác nghe tiếng u u của máy dập, mặt và cổ đều đầy mồ hôi.