Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 287: Chương 287: Bí thư Phạm lại đến tham gia náo nhiệt




Cao Khiết và các đồng chí văn phòng thu hút đầu tư vừa mới ra khỏi cửa văn phòng UBND thị xã thì lại đụng phải Phạm Hồng Vũ.

Đối với quyết định mời khách của Cao Khiết, mọi người cảm thấy kỳ quái.

Nhân vật số một của văn phòng mời các đồng chí trong phòng ăn một bữa cơm là hoàn toàn bình thường, không có gì kỳ quái. Kỳ quái chính là Cao Khiết lại không mời Lục Nguyệt. Lục Nguyệt dù gì cũng là cựu Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, và cũng là lãnh đạo cấp trên của phòng.

Cao Khiết mời khách, cố tình không mời Chủ tịch thị xã Lục, đây là có ý gì?

Đương nhiên, mọi người chỉ cảm thấy kỳ quái nhưng không ai dám nói ra. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên Cao Khiết nhậm chức, đối với tính cách của Chủ nhiệm Cao vẫn chưa hiểu rõ, nên không cần phải dò hỏi cơ mật. Nếu không tốt thì sẽ phạm húy mất.

- Hồng Vũ…

Cao Khiết cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên lập tức sửa miệng ngay.

[CHARGE=3]- Bí thư Phạm, sao trùng hợp vậy?

Khóe miệng hơi vểnh lên, mang theo một tia trêu chọc.

- Xin chào Bí thư Phạm!

Các đồng chí của văn phòng thu hút đầu tư rất kinh ngạc, đều hướng Phạm Hồng Vũ chào hỏi. Người nào thần sắc cũng kính cẩn, ai cũng không dám bởi vì Phạm Hồng Vũ còn nhỏ tuổi mà bất kính với hắn.

Mặc dù tuổi của Phạm Hồng Vũ so với nữ đồng chí nhỏ tuổi nhất của văn phòng còn muốn nhỏ hơn.

Trong số các nhân viên công tác của lãnh vực thu hút đầu tư, Phạm Hồng Vũ có thể nói là số một. Nội số lẻ thu hút đầu tư ở thị trấn Phong Lâm không thì cũng còn muốn nhiều hơn so với mấy tháng thành tích của văn phòng thu hút đầu tư thị xã rồi. Chỉ bằng điểm này, các đồng chí của văn phòng thu hút đầu tư trước mặt Phạm Hồng Vũ không dám có nửa điểm làm cao, lại càng không tính người ta là Bí thư thị trấn.

Đương nhiên, ai cũng biết hiện tại Bí thư thị trấn Phong Lâm là ai? Ngay cả Bí thư Đàm của khu Thái Bình cũng không dám lên giọng.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Chủ tịch thị xã Cao, đây không phải là trùng hợp, mà là tôi đặc biệt đến đây ăn ké. Tôi tính toán, hiện tại Chủ tịch thị xã Cao chắc chắn sẽ mời các đồng chí văn phòng thu hút đầu tư dùng cơm nên chạy tới đây. Cũng may vừa kịp lúc.

- Như vậy thì Bí thư Phạm thật đúng là Gia Cát Lượng rồi?

Tan làm, trong trường hợp cá nhân, Chủ nhiệm Cao cũng không sửa đổi cách xưng hô với Bí thư Phạm.

- Đó là đương nhiên, làm việc thì vẫn phải ăn chứ? Các đồng chí, hôm nay mọi người cứ tự nhiên quấy rầy Chủ tịch thị xã Cao một chút. Cô ấy là người giàu có, có tiền, ăn chùa ngu sao mà không ăn chứ?

Đối với việc “khích lệ” Chủ nhiệm Cao, Bí thư Phạm quả thật không khiêm tốn chút nào, lập tức đảo khách thành chủ, phát ra tiếng kêu gọi “đánh giặc”.

Từ lúc cải cách mở ra, thị xã Ngạn Hoa dần dần xuất hiện một số khách sạn có cấp bậc. Tuy nhiên, hiện tại sang trọng nhất cũng vẫn là nhà khách Địa ủy. Nhất là ở đây cung ứng được nhiều loại rượu tốt. Và cũng duy nhất chỉ có nhà khách Địa ủy là bán hàng chính phẩm.

Chủ nhiệm Cao trợn mắt nhìn thẳng.

Người này là người nào?

Có tiền, ai có thể so với hắn chứ?

Không ngờ lại kêu gọi cấp dưới của mình đánh lại mình?

Chỉ có điều, trong lúc này, Chủ nhiệm Cao cũng không thể nổi giận, rất tự nhiên, phóng khoáng vung tay lên, dẫn đường phía trước.

Ngoài cửa lái xe liên tục chạy tới. Văn phòng thu hút đầu tư cũng có một chiếc xe Warsaw cũ. Về phần Bí thư Phạm cũng không khách khí, đã chạy chiếc xe Warsaw mà Cố Dưỡng Hạo đã mang tới.

Tống Mân có hảo ý, Phạm Hồng Vũ từ chối là bất kính.

Nói thật, chiếc xe Warsaw kiểu cũ này không có máy lạnh, so với xe jeep, ngoại trừ ngoại hình tốt hơn một chút thì cũng chẳng có gì thay đổi.

Mọi người ở ngoài cửa chính quyền lục tục lên xe. Lục Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ vẫn không lảng tránh ánh mắt của Phó chủ tịch thị xã Lục, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt thản nhiên.

Cao Khiết cũng nhìn thấy Lục Nguyệt, nhưng cái gì tỏ vẻ cũng đều không có, lập tức bước lên ghế lái phụ, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ.

Lục Nguyệt khẽ mỉm cười với Phạm Hồng Vũ, còn giơ tay lên, xem như chào hỏi. Đợi đến khi hai chiếc xe rời khỏi tòa nhà Thị ủy, Lục Nguyệt hai mắt mới tối sầm lại, sắc mặt trở nên có vài phần âm trầm.

Phó chủ tịch thị xã Lục càng ngày càng xem Bí thư Phạm không vừa mắt.

Phạm Hồng Vũ đã khiêu chiến điểm mấu chốt của Lục Nguyệt, mặc kệ Lục Nguyệt kềm chế cho dù tốt đến cỡ nào nhưng đều cũng sẽ có điểm cực hạn. Phạm Hồng Vũ nếu cứ không biết chừng mực, khi thời cơ thích hợp, Lục Nguyệt cũng không ngại cho hắn một bài học.

Bữa tiệc tối diễn ra tại nhà khách Địa ủy, rất phong phú. Bí thư Phạm bao biện làm thay, gọi món ăn và rượu…Còn Chủ nhiệm Cao thì ngồi ngay ngắn, khí độ thượng cấp nghiễm nhiên. Chiếu theo tư thế này, sau khi bữa tiệc chấm dứt, chuyện tính tiền, tất nhiên là không cần Chủ nhiệm Cao phải quan tâm. Điểm tự giác này, Bí thư Phạm tổng phải có.

Bằng không, còn làm quan như thế nào nữa?

Mặc dù vừa rồi trước cửa tòa nhà UBND thị xã xảy ra cảnh “quỷ dị”, nhưng mọi người vẫn ăn rất vui vẻ, liên tiếp hướng Chủ nhiệm Cao và Bí thư Phạm mời rượu. Mặc kệ Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt có gút mắc gì thì đều không có quan hệ quá lớn đối với bọn họ, chỉ cần không cưỡng ép dính vào là được.

Sau khi cơm nước xong thì sắc trời đã tối hẳn.

Cao Khiết bảo lái xe đưa các đồng chí ở xa về trước, còn mình về cùng với các đồng chí ở trong khu tập thể cán bộ Thị ủy.

- Haha, khi trở thành Trợ lý Chủ tịch thị xã, đãi ngộ cũng không giống với. Ba phòng ngủ, một phòng khách.

Đến chỗ ở mới của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ hết nhìn đông tới nhìn tây, miệng chậc chậc vài tiếng.

- So với nhà ngang của thị trấn Phong Lâm thì tốt hơn nhiều. Khu tập thể mới dành cho cán bộ của thị trấn phải nhất định xây dựng. Trước khi bị điều đi thì cũng phải lưu lại gì đó cho mọi người.

Cao Khiết không khỏi cau mày:

-Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu trước kia không phải muốn hoãn xây dựng khu tập thể cán bộ sao?

Nghe ý tứ của Phạm Hồng Vũ, hắn cũng có khả năng lập tức bị điều đi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Lúc ấy chủ yếu là suy xét tài chính không đủ, thép tốt phải dùng để luyện đao. Nhưng tình huống bây giờ đã khác. Thu nhập tài chính tốc độ vượt xa mong muốn. Nhà máy đồ uống và nhà máy kim khí đã bắt đầu bán được nhiều sản phẩm, tài chính dư dả rồi thì phải cấp cho các cán bộ điểm phúc lợi chứ. Cần tiết kiệm chủ yếu là ngăn chặn lãng phí, so với cải thiện đãi ngộ cán bộ không có mâu thuẫn với nhau. Khi xây dựng đội ngũ cán bộ đủ tư cách, cùng với quản lý nghiêm khắc thì chính là quan tâm.

- Ơ, Bí thư Phạm, ngày đầu tiên nhậm chức mà đã có tâm tính của nhân vật số một rồi sao?

Cao Khiết không kềm nổi trêu chọc một câu, thuận tay pha cho Phạm Hồng Vũ một ly nước trà.

Phích nước nóng đã sớm tràn đầy nước sôi.

Chánh văn phòng Kim đã sớm chuẩn bị thỏa đáng hết thảy.

Bí thư Phạm không chút khiêm tốn nói:

- Chị, tôi cho tới bây giờ chưa từng coi mình là nhân vật số hai.

Cao Khiết bĩu môi, nhưng cũng không phản bác, trong mắt toát ra thần sắc nuông chiều.

Phạm Hồng Vũ cũng là nói thật, dưới sự nuông chiều của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ quả thật vẫn luôn tự cho mình là nhân vật số một của thị trấn Phong Lâm. Chủ tịch thị trấn Phạm làm bất cứ quyết định nào thì Bí thư Cao vẫn không bao giờ phản bác.

- A, tại sao cậu đến đây?

Cao Khiết cũng rót cho mình một ly nước, sau đó ngồi xuống ghế salon, giơ tay vuốt tóc hỏi.

Cảm giác, Phạm Hồng Vũ là đang cố ý đấu với Lục Nguyệt.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Chủ yếu là muốn thương lượng với chị một chút, công tác của văn phòng thu hút đầu tư thị xã nên khai triển như thế nào.

Không ngờ Bí thư Phạm của thị trấn Phong Lâm lại còn kiêm nhiệm luôn cả chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thị xã. Tuy nhiên, Cao Khiết cũng không cảm thấy bất ngờ. Phạm Hồng Vũ nếu không đến nói chuyện với cô về việc này thì đó mới thật sự là kỳ quái.

- Hôm nay vừa mới làm quen được hết các đồng chí trong văn phòng. Ngày mai sẽ tổ chức một cuộc họp, thương lượng lại một chút, xem bọn họ có ý kiến hay nào không.

- Không đáng tin cậy!

Phạm Hồng Vũ vung tay lên, rất võ đoán nói.

Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn:

- Cậu đây không phải là võ đoán chứ? Cậu có bản lĩnh nhưng không có nghĩa là các đồng chí khác cái gì cũng không hiểu. Dù sao bây giờ vẫn còn một số khách đầu tư có ý. Trong số đó cũng có một hai cái hy vọng thành công, chỉ thiếu một mồi lửa cuối cùng thôi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chị, cái này không quan hệ với bản lĩnh. Mấu chốt chính là vấn đề suy nghĩ. Từ khi thị xã bắt đầu thành lập văn phòng thu hút đầu tư, tôi đã chú ý tới. Nguyên nhân khiến cho thành tích của bọn họ không tốt, không phải là không có phương pháp, mà là phương hướng sai lầm.

Văn phòng thị trấn thị xã là do Lục Nguyệt kiêm chức Chủ nhiệm, Phạm Hồng Vũ chú ý là hợp tình hợp lý. Đừng nhìn Phạm Hồng Vũ ngoài mặt thì giống như một tên lưu manh, nhưng trong đầu không bao giờ lỗ mãng. Cho tới bây giờ đều là mưu định trước rồi mới phát.

Nếu đã coi Lục Nguyệt là đối thủ thì tự nhiên phải nghiên cứu một chút.

Biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.

- Văn phòng thu hút đầu tư xảy ra vấn đề gì?

Cao Khiết có chút khó hiểu.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Mặc kệ là công việc gì, muốn làm xong thì đầu tiên phải là đúng bệnh hốt thuốc. Những ưu thế của chúng ta bây giờ còn chưa đủ. Những phương diện nào cần đến Bộ tài chính tham gia thì phải hiểu thấu mới được. Bằng không sẽ rất mù quáng.

Cao Khiết mở hai tay ra, cười khổ nói:

- Ngạn Hoa chúng ta có ưu thế gì? Chẳng có thứ gì.

- Đó là không cần thiết.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không kìm nổi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách. Đây là thói quen của Phạm Hồng Vũ khi nói chuyện với Cao Khiết, không bao giờ chịu ngồi. Có lẽ từ trên cao nhìn xuống, sẽ có được ưu thế tâm lý nào sao?

- Ngạn Hoa chúng ta cơ sở lạc hậu, hẻo lánh, cảnh nội khe rãnh tung hoành, giao thông không tiện. Những thứ này đều là sự thật. Nhưng ưu thế của chúng ta không phải không có. Ưu thế lớn nhất của chúng ta chính là các xí nghiệp quốc doanh phá sản và xí nghiệp tập thể.

- Xí nghiệp quốc doanh phá sản và xí nghiệp tập thể?

Cao Khiết lập tức mê muội, không hiểu Phạm Hồng Vũ nói gì.

Người ta đều biết rằng xí nghiệp phá sản thì làm gì có ưu thế?

- Cậu xem các nhà đầu tư thành những người nhặt ve chai à? Đừng quên, thiên tính tư bản là truy đuổi lợi ích.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Những lời này đều có cơ sở cả. Mark đã nói, nhà tư bản có 300% lợi nhuận thì sẽ hình thành nguy hiểm. Có thể nhìn thấy được, có thể có lợi được chính là mấu chốt của thu hút đầu tư. Rất nhiều xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể của chúng ta đều không phải là những đơn vị lạc hậu. Mấu chốt chính là quản lý và quan niệm kinh doanh không theo kịp cơ chế. Nếu đổi lại thành suy nghĩ của một kẻ kinh doanh khác, đại bộ phận xí nghiệp đều có thể một lần nữa tỏa sáng. Cho nên, từ phương diện này mà nghĩ biện pháp, trước tiên cứ tìm hiểu các thị trấn\doanh nghiệp nhà nước và xí nghiệp tập thể trên toàn thị xã, sau đó thương lượng lại đối sách, như vậy tình huống thu hút đầu tư sẽ được thay đổi.

Cao Khiết ánh mắt trở nên sáng lên, rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.