Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 288: Chương 288: Vận mệnh và đảm đương của Lục Nguyệt




- Cải cách chế độ công hữu của doanh nghiệp.

Nhìn bản báo cáo Cao Khiết đưa lên, Lục Nguyệt giật mình kinh hãi, đồng thời có chút kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Cao Khiết đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư được một tuần, đây là lần đầu tiên chủ động gặp mặt Lục Nguyệt.

Lục Nguyệt cũng thật là kiên nhẫn. Cao Khiết không chủ động gặp y, y cũng không chủ động đi tìm Cao Khiết. Đối với tính cách như Lục Nguyệt, nói mấy câu kia với Cao Khiết hoàn toàn có thể được xem như là thổ lộ. Cao Khiết lúc ấy lẩn tránh rồi, nhưng Lục Nguyệt trên thực tế đã có đủ tư cách thỉnh thoảng đi “giằng co” với Cao Khiết một chút.

Dù sao tôi đã nói tôi thích em, sau này tôi có thể tới tìm em.

Rất nhiều người trong lòng đều nghĩ vậy.

Nhưng Lục Nguyệt lại không nghĩ tới Cao Khiết lại mang đến cho y một bản báo cáo như vậy.

- Cao Khiết, chúng ta phụ trách là thu hút đầu tư.

Lục Nguyệt cũng không vội xem qua bản báo cáo, rất hàm súc mà nói một câu, hơn nữa lại dùng từ “chúng ta”, rất tự nhiên mà lôi y và Cao Khiết vào chung một chiến trận, cũng không khiến cho Cao Khiết phản cảm mà cho là y đang “răn dạy” cô.

Cao Khiết thản nhiên nói:

[CHARGE=3]- Chủ tịch thị xã Lục, trong báo cáo viết đúng là công tác thu hút đầu tư. Mặc kệ là làm công việc gì, muốn làm tốt, đầu tiên phải tìm đúng hướng mà đi. Hướng sai thì cố gắng cũng đều là vô ích.

Cao Khiết trong lòng không tự chủ được, nghĩ tới Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ kia đầu óc đúng là không bình thường.

Lục Nguyệt cau mày, vẫn không xem báo cáo, nói:

- Thế thì cô hãy nói đại khái suy nghĩ của cô.

Bản báo cáo rất dày, hẳn là số lượng từ không ít. Ngay trước mặt Cao Khiết tiêu phí quá nhiều thời gian để xem báo cáo, gạt Cao Khiết qua một bên hiển nhiên là không ổn. Nhưng Lục Nguyệt lại không muốn cưỡi ngựa xem hoa, khiến Cao Khiết nghĩ hắn làm việc qua loa, không chút ấn tượng.

- Chủ tịch thị xã Lục, mấy ngày nay tôi triệu tập các đồng chí trong văn phòng, cẩn thận phân tích lại công tác thu hút đầu tư mấy tháng nay, phát hiện ra một vấn đề. Chính là chúng ta trước đây không có mục tiêu thu hút đầu tư rõ ràng. Điều này giống như người đánh cá, chỉ biết tung lưới mà không quan tâm đến thu hoạch. Mò được một thì tính một, như thế là không đúng. Mục tiêu không rõ ràng thì hiệu quả đương nhiên là không thể tốt. Nhà đầu tư rất khôn khéo, khi bọn họ phát hiện chúng ta không có mục tiêu thì đối với chúng ta sẽ không tin tưởng. Huống chi điều kiện bản thân của Ngạn Hoa lại không tốt, công tác thu hút đầu tư lại càng khó hơn.

Cao Khiết rất bình tĩnh nói, giọng điệu tương đối khách quan.

Biết Lục Nguyệt chính là Chủ nhiệm tiền nhiệm của văn phòng thu hút đầu tư, cô đây là giáp mặt chỉ trích Lục Nguyệt làm việc bất lực.

Lục Nguyệt hơi dựa lưng ra đằng sau, hai mắt chăm chú nhìn Cao Khiết, nói:

- Nhưng cái đó và việc cải cách doanh nghiệp công hữu thì có liên quan gì?

Tuy rằng Cao Khiết đã tận lực khách quan, nhưng nhìn ra được Lục Nguyệt có chút không hài lòng.

Cao Khiết có thể lãnh đạm với y, thậm chí không để ý không hỏi han. Đây có thể được xem là phạm trù quan hệ cá nhân, Lục Nguyệt có thể nhịn được. Nhưng một khi dính đến công tác, Lục Nguyệt cũng không phải là dễ nói chuyện như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, đối với năng lực của mình, Lục Nguyệt luôn tràn đầy sự tự tin đến cực độ.

Ở trường, y học giỏi nhiều mặt, thuận lợi thi đậu vào đại học thủ đô. Sau khi tham gia công tác, làm việc tại Ban tổ chức trung ương, cũng được lãnh đạo coi trọng, một đường lên chức thẳng đến cấp cục Phó. Và không có người nào nghi ngờ năng lực của y.

Cao Khiết hiện tại phê bình y, chính là động vào vảy ngược của y.

- Có!

Cao Khiết không thèm để ý đến sự không hài lòng của Lục Nguyệt, trả lời ngắn gọn.

Lục Nguyệt không lên tiếng, chậm rãi chờ câu tiếp theo.

- Căn cứ vào kinh nghiệm phát triển của Phong Lâm, kinh tế của địa phương muốn phồn vinh thì công thương nghiệp phải phát triển. Chủ tịch thị xã Lục, xin thứ cho tôi nói thẳng, cơ sở Ngạn Hoa của chúng ta quá kém, giao thông lại không tiện lợi, làm gì có thể hấp dẫn nhà đầu tư. Muốn nhà đầu tư động tâm, nhất định phải có đầy đủ lợi ích sử dụng. Đại bộ phận doanh nghiệp quốc doanh và doanh nghiệp tập thể của chúng ta cơ chế đã xơ cứng, quan niệm quản lý kinh doanh cổ xưa. Những xí nghiệp này, chẳng những đối với tài chính thị xã không có bao nhiêu đóng góp, ngược lại lại trở thành gánh nặng trầm trọng. Tuy nhiên, điều này cũng nói lên cho chúng ta biết, đối với nhà đầu tư, những xí nghiệp này vẫn còn lực hấp dẫn. Điều kiện tiên quyết là chúng ta cho phép bọn họ tiến vào lĩnh vực này, tham dự chế độ cải cách doanh nghiệp công hữu.

Lục Nguyệt hai hàng lông mày càng cau lại, trầm giọng nói:

- Ý của cô là cho phép các nhà đầu tư bên ngoài tham dự vào chế độ công hữu của xí nghiệp chúng ta, muốn làm hình thức đầu tư cổ phần?

- Đơn giản mà nói thì chính là như vậy.

Đây cũng chính là trọng điểm mà Phạm Hồng Vũ đã nói với Cao Khiết.

- Cao Khiết, chuyện này không có tiền lệ.

- Chủ tịch thị xã Lục, không có tiền lệ thì đừng lo. Cải cách mở ra chính là ném đá vượt sông, cho phép thử nghiệm. Nếu chúng ta cứ mãi chần chừ, cái gì cũng không dám thử, không dám đụng vào, thì kinh tế muốn phát triển đi lên sự thật sẽ không lớn.

Đối với thái độ của Lục Nguyệt, Cao Khiết hơi không cho là đúng.

Lục Nguyệt trầm ngâm, hiển nhiên còn đang suy nghĩ về lời nói của Cao Khiết:

- Thực thi cụ thể như thế nào, các người có làm bản quy hoạch không?

Giờ phút này, Lục Nguyệt hoàn toàn bày ra thân phận của Phó chủ tịch thường trực thị xã, lối suy nghĩ không còn là chúng ta nữa mà là các người.

- Mấy ngày nay, chúng tôi đã bước đầu làm điều tra và thống kê các xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể trong nội thành. Bởi vì liên quan đến vấn đề thời gian, nên chỉ khảo sát công ty bách hóa, và nhà máy chế tạo kim khí Hồng Kỳ hai doanh nghiệp tập thể. Căn cứ vào lý giải của chúng tôi, những doanh nghiệp này không có chỗ nào là không mắc nợ kinh doanh. Công nhân viên chức về hưu nhiều, gánh nặng tương đối trầm trọng. Mấy năm nay gần như là thua lỗ, tài chính thị xã vẫn luôn trợ cấp. Cứ thế mãi, khẳng định không phải là biện pháp. Nhất định phải tiến cử tài chính mới, nhất là phải thay đổi quan niệm kinh doanh và hình thức quản lý mới thì mới có hy vọng xoay chuyển được khó khăn, vừa giải quyết được nan đề gánh nặng cho tài chính thị xã, đồng thời giải quyết được đãi ngộ phúc lợi của công nhân viên chức và vấn đề vào nghề.

- Phương pháp tiến cử như thế nào?

Lục Nguyệt vẫn chăm chú nhìn.

- Hình thức hợp tác đầu tư cổ phần, lấy công ty bách hóa làm ví dụ. Toàn bộ tài sản của doanh nghiệp không tới năm trăm ngàn. Công nhân viên chức chính thức chỉ có chín mươi ba người. Cán bộ về hưu bốn mươi sáu người. Năm ngoái kim ngạch buôn bán không tới tám trăm ngàn. Phần lãi gộp lại cũng không tới một trăm ngàn, ngay cả tiền lương của cán bộ hiện tại và tiền lương về hưu đều một nửa không thể chi trả, chứ đừng nói chi là nộp thuế cho thị xã. Ở thị xã còn phải trợ cấp cho bọn họ hơn một trăm ngàn. Chủ tịch thị xã Lục, anh cũng biết, thu nhập tài chính chủ yếu của thị xã chúng ta hiện tại là dựa vào thuế nông nghiệp. Chúng ta đang dùng thuế nông nghiệp để trợ giúp doanh nghiệp quốc doanh. Tiếp tục như vậy thì làm sao được. Chẳng những các doanh nghiệp quốc doanh này không thể cứu sống mà tài chính của thị xã cũng bị suy sụp. Nông nghiệp càng không phát triển, còn phải gia tăng gánh nặng, không thể sửa đổi được.

Cao Khiết cao giọng nói, không kìm lòng được đứng thẳng thân người, thần sắc ác liệt.

Lúc trước, Phạm Hồng Vũ đề xuất ý kiến này, Cao Khiết có chút nửa tin nửa ngờ. Dù sao trước đây cô cũng ít tiếp xúc với doanh nghiệp quốc doanh và tập thể. Hai loại hình xí nghiệp này ở thị trấn Phong Lâm là rất ít, quy mô không đáng nhắc tới. Phạm Hồng Vũ sau khi đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thị trấn, trong vấn đề thu hút đầu tư và phát triển mạnh xí nghiệp xã thị trấn đã thuận tay giải quyết vấn đề tồn tại của các xí nghiệp công hữu, bất hiển sơn bất lộ thủy, Cao Khiết trên cơ bản cũng không có chú ý tới.

Phạm Hồng Vũ đem đột phá thu hút đầu tư vào cải cách xí nghiệp công hữu, Cao Khiết không thể trăm phần trăm tin tưởng mà không nghi ngờ.

Trải qua một tuần điều tra và phân tích, Cao Khiết lại không một chút nghi ngờ. Ở phương diện này, ánh mắt của Phạm Hồng Vũ vẫn luôn luôn chuẩn.

- Sửa như thế nào?

Lục Nguyệt vẫn bất động thanh sắc hỏi.

- Tiến cử đầu tư bên ngoài theo hình thức hợp tác đầu tư cổ phần, thay đổi quan niệm kinh doanh hiện tại và hình thức kinh doanh để theo kịp bước đi của thời đại. Chủ tịch thị xã Lục, không biết anh có từng đến Giang Khẩu hay không? Ở Giang Khẩu đã xuất hiện không ít những trung tâm thương mại lớn, được gọi là siêu thị. Siêu thị và hệ thống xí nghiệp bán lẻ truyền thống của chúng ta hình thức kinh doanh có sự khác nhau rất lớn. Tất cả các mặt hàng gần như là bày ra hoàn toàn trước mặt khách. Khách có thể tự mình lựa chọn mặt hàng cần mua, đến một chỗ nhất định để thanh toán. Bởi vì khách hàng có quyền tự chủ và quyền được lựa chọn. Siêu thị ở Giang Khẩu tình hình kinh doanh rất tốt, hiệu quả và lợi ích tất nhiên là không tệ. Nếu chúng ta tiến cử những nhà đầu tư có kinh nghiệm về bán lẻ và kinh doanh siêu thị hợp tác với công ty bách hóa của thị xã chúng ta, tin rằng có thể thực hiện được mục đích hai bên cùng thắng. Vừa tiến cử được đầu tư bên ngoài, vừa cứu sống được một xí nghiệp quốc doanh.

Lục Nguyệt liền mỉm cười, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Cao Khiết, trên lý thuyết thì phương án này của cô là chính xác, nhưng còn có một vấn đề quan trọng mà cô không có suy xét đến.

- Xin Chủ tịch thị xã Lục chỉ ra chỗ sai.

Cao Khiết vẫn theo tiêu chuẩn lối mòn của người làm quan.

- Thứ nhất và cũng là vấn đề quan trọng nhất, chính là vấn đề sở hữu. Công ty bách hóa thị xã là doanh nghiệp sở hữu toàn dân, doanh nghiệp quốc doanh. Tiến cử đầu tư bên ngoài vào hợp tác, chế độ sở hữu định vị như thế nào? Ngoại thương chiếm bao nhiêu cổ phần, chúng ta chiếm bao nhiêu cổ phần? Nếu ngoại thương chiếm được quyền khống chế cổ phần, như vậy thì doanh nghiệp đó còn còn được gọi là doanh nghiệp sở hữu toàn dân hay không? Nếu ngoại thương không có quyền khống chế cổ phần, bọn họ làm sao mà kinh doanh? Bảo bọn họ không cần tham gia vào hình thức kinh doanh, chỉ rót vào tài chính là được rồi thì hiệu quả sẽ không rõ ràng. Nhà đầu tư cũng sẽ mặc kệ. Lỗ vốn thì không ai làm cả.

Lục Nguyệt rất tỉnh táo nói.

- Còn gì nữa không?

- Thứ hai, hình thức hợp tác đầu tư cổ phần như vậy, trong cả nước có tiền lệ hay không thì không biết, nhưng tỉnh Thanh Sơn của chúng ta thì chưa có. Cao Khiết, cô nên biết, dính đến vấn đề chế độ sở hựu thì không phải là thị xã của chúng ta có thể làm chủ, thậm chí địa khu cũng không thể tự tiện quyết định. Chúng ta cứ như vậy mà sửa lại, nếu chẳng may tổ chức thượng cấp truy cứu, vậy thì phải làm sao?

Lục Nguyệt giọng điệu dần dần nghiêm túc lại.

Cao Khiết mỉm cười.

Đây là sự khác nhau giữa Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ suy xét vấn đề cho tới bây giờ đều là xuất phát từ việc có lợi cho công tác. Còn Lục Nguyệt thì ưu tiên chính là trách nhiệm. Nếu chẳng may truy cứu thì biết làm thế nào cho phải.

Vận mệnh và đảm đương, trong nháy mắt liền phân cao thấp.

- Chủ tịch thị xã Lục, những gì liên quan đến vấn đề này, chúng tôi trong báo cáo đã có trình bày. Tôi bây giờ xin phép ra ngoài, chờ anh có quyết định rồi nói sau.

Nói xong, Cao Khiết đứng dậy, lễ phép gật đầu chào Lục Nguyệt rồi xoay người bước đi.

Nhìn theo bóng dáng thon thả của Cao Khiết, Lục Nguyệt có chút ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.