Không khí
trong phòng làm việc, cũng không bởi vì Nhâm Uy và Chu Quang Vũ rời khỏi mà giảm bớt, mà lại trở nên căng thẳng dị thường.
Cuối cùng, Trịnh Mỹ Đường nhịn không được, hai mắt giống như con gà chọi nhìn Phạm Hồng Vũ phía đối diện. Con người loạn chuyển, trên cổ nổi một đường gân xanh. Sau đó dần dần bình phục, sắc mặt cũng từ xanh mét mà
chuyển sang màu đỏ. Đến cuối cùng, lại cố ra vẻ tươi cười, đứng dậy,
hướng chiếc sofa đãi khách đi đến, miệng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi bên này.
Giọng điệu cũng trở nên bình thản.
Chẳng lẽ Bí thư Trịnh có thay đổi lớn về tính tình, phải chú ý phong độ của kẻ bề trên.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, bước qua, đến bên cạnh sofa ngồi xuống.
Trịnh Mỹ Đường cũng không vội ngồi xuống, không ngờ tự mình rót một tách trà, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ liền khom người nói:
- Cảm ơn Bí thư Trịnh.
Trong nháy mắt, cục diện giương cung bạt kiếm đã lập tức tan thành mây khói, trở lại bình thường.
Trịnh Mỹ Đường bưng tách trà của mình, ngồi xuống ghế, thân hình hơi dựa ra đằng sau, bình thản nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, có chuyện gì mà kích động như vậy?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói:
- Bí thư Trịnh, cục Công an thành phố ngày hôm qua đã bắt thư ký Đỗ Song Ngư của tôi ở nông trường Triều Dương. Chuyện này, tin rằng đồng chí
Nhâm Uy đã hướng anh báo cáo?
Lời này, nghe qua vô cùng bình thường. Chủ tịch huyện Phạm khen chê chưa nói.
Đồng chí Trịnh Mỹ Đường anh cũng đừng phủ nhận chân tướng của vụ này.
Tôi cũng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, nếu không cũng không đánh đến tận cửa. Tôi tuy rằng không vừa mắt anh, nhưng quy tắc cơ bản vẫn hiểu.
Trịnh Mỹ Đường hơi cau mày, nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Nhâm Uy mấy hôm trước đã báo cáo với tôi,
nói vụ án nông trường Triều Dương tụ chúng gây rối, cho tới nay vẫn chưa được xử lý. Nếu cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp. Cục công
an thành phố cũng chỉ muốn kết thúc vụ án này thôi. Đây là công tác nội
bộ của hệ thống chính trị pháp luật, tôi bảo anh ấy xin chỉ thị của đồng chí Tiêu Hàn Nguyệt. Như thế nào, bọn họ bắt đầu phá án rồi sao? Đã bắt Đỗ Song Ngư?
Nếu nói như Chủ tịch huyện Phạm vừa rồi, chỉ có điều khen chê chưa nói. Còn Bí thư Trịnh thì giáp mặt nói dối không đỏ mặt.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là hình thức nói chuyện trong quan trường. Cán
bộ nói dối không chớp mắt thì sẽ không có tiền đồ gì. Chỉ khi nào đem
lời nói dối thành một phần của sinh mệnh thì tiền đồ của cán bộ mới như
gấm, kế hoạch lớn đại triển.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói:
- Bí thư Trịnh, tối hôm qua tôi đã hướng Bí thư Tiêu Hàn Nguyệt báo cáo
tình huống này. Bí thư Tiêu cái gì cũng không rõ. Ông ta ngay trước mặt
của tôi gọi điện thoại cho Nhâm Uy. Nhâm Uy trực tiếp nói cho ngài ấy
biết, đây là chỉ thị của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy.
Không chút khách khí đã vạch trần lời nói dối của Trịnh Mỹ Đường.
Lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau. Anh có gì thì cứ nói thẳng, đừng
có lên giọng quan với tôi. Muốn giở giọng quan, hôm nay tôi sẽ không đến chỗ Trịnh Mỹ Đường anh.
Trịnh Mỹ Đường cũng không thèm để ý đến sự châm chọc khiêu khích của Trịnh Mỹ Đường, chỉ dựa theo suy nghĩ của mình mà nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi biết cậu vì khắc phục khó khăn cho nông
trường Triều Dương mà hạ công phu rất lớn. Nông trường mấy tháng qua
cũng có chút biến hóa, đạt được thành tích. Lãnh đạo thành phố đều nhìn
thấy trong mắt. Tuy nhiên, một con ngựa thì cũng chỉ là một con ngựa.
Đám người Đỗ Song Ngư tụ tập gây rối, đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi
tệ. Đứng từ góc độ toàn cục mà nói, vụ án như vậy không xử lý là không
được. Lúc này không xử lý Đỗ Song Ngư, nếu sau này phát sinh những vụ án tương tự, những người khác cũng không bị xử lý sao? Tiền lệ như vậy là
không thể mở. Mỗi người đều phải vì sai lầm của mình mà trả giá. Nói
thật, Chủ tịch huyện Phạm, cậu đem phần tử phạm tội như Đỗ Song Ngư làm
Phó chánh văn phòng, tôi cho rằng rất không thỏa đáng. Đây không phải là cổ vũ cho bọn họ xem kỷ luật như không sao?
Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:
- Bí thư Trịnh, đây không phải là lý do.
Trịnh Mỹ Đường hai hàng lông mày cau lại, trong mắt hiện lên thần sắc tức giận.
Phạm Hồng Vũ tự cho mình là ai vậy? Nếu như không phải Bí thư Viên chính miệng chỉ thị, Bí thư Trịnh thật đúng là không muốn hầu tiếp. Tôi bảo
cục công an bắt người của cậu đấy, cậu muốn thế nào?
Không phục?
Không phục thì cũng phải phục!
Nơi này là thành phố Tề Hà, Trịnh Mỹ Đường tôi một mẫu ruộng cũng phải
có ba phần đất. Không có tôi lên tiếng, xem cục Công an thành phố ai dám đen Đỗ Song Ngư thả đi?
Cậu lúc trước chơi trò âm hiểm với tôi như thế nào thì tôi hiện tại trả lại cho cậu hết.
- Bí thư Trịnh, tôi đã sớm nói qua với Nhâm Uy, công nhân viên chức nông trường Triều Dương hướng lãnh đạo cấp trên phản ánh ý kiến, chỉ có điều phương pháp hơi quá khích. Chưa nói tới là tụ chúng gây rối, càng thêm
chưa nói tới nguy hại đến an toàn. Sự kiện vào tháng ba, anh cũng là tự
mình trả qua, nhân viên nông trường có làm bị thương người không? Có phá phách cướp bóc không? Không có! Một khi đã như vậy, làm sao có thể nói
là phạm tội được?
Trịnh Mỹ Đường cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu không phải được phân công quản lý công tác
chính trị pháp luật. Tôi cũng không quản công tác đấy. Chuyện này, rốt
cuộc có tính phạm tội hay không, chúng ta không nói tới. Phải cần tòa án nói mới được. Đúng rồi, Mặt trận Tổ quốc trung tương đã phái tới một số đồng chí, ở huyện của cậu làm điều tra nghiên cứu, tình huống như thế
nào rồi? Tôi nghe nói, huyện các người không phối hợp công tác với người ta?
Trịnh Mỹ Đường rốt cuộc không kiên nhẫn, chuyển đề tài.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư Trịnh, công tác Mặt trận Tổ quốc cũng không phải do tôi quản.
chuyện này là Bí thư Lục và Huyện ủy chịu trách nhiệm. Bí thư Trịnh, tôi hôm nay đến đây là vì chuyện của Đỗ Song Ngư. Chuyện này tôi cho rằng
tất yếu phải xử lý. Thời gian kéo càng lâu thì cảm xúc của công nhân
viên nông trường càng không ổn định.
Trịnh Mỹ Đường cau mày nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu là Bí thư nông trường Triều Dương, công tác
tư tưởng của cán bộ viên chức nông trường nhất định phải làm cho tốt,
phối hợp với cục Công an thành phố hành động. Huyện của các người nhiệm
vụ chủ yếu là phối hợp với Mặt trận Tổ quốc làm tốt công tác điều tra
nghiên cứu. Chủ tịch huyện Phạm, tôi nhắc nhở cậu, đây là nhiệm vụ chính trị hạng nhất, ở thành phố đối với công tác này rất quan tâm. Đương
nhiên, chuyện của Đỗ Song Ngư không phải là không có phương thức xử lý
khác. Làm việc đều phải nhìn theo phương hướng lớn.
Nói thật, Trịnh Mỹ Đường cũng không rõ vì sao Bí thư Viên lại coi trọng
công tác Mặt trận Tổ quốc ở huyện Vân Hồ như vậy. Hơn nữa, còn rõ ràng
yêu cầu hắn nhất định phải bắt Phạm Hồng Vũ chịu trách nhiệm công tác
này. Về phần phương pháp thì ông đã có nắm chắc.
Khi mới nhận được điện thoại của Bí thư Viên, Trịnh Mỹ Đường còn tưởng
rằng thay đổi tính tình, quan tâm đến Phạm Hồng Vũ như vậy. Tuy nhiên
nghĩ lại, tuyệt không có khả năng. Viên Lưu Ngạn làm sao có thể quan tâm Phạm Hồng Vũ đến như vậy? Trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Mặc kệ hắn, chỉ cần chấp hành chỉ thị của Bí thư Viên là được.
Điều này cũng không trách Bí thư Trịnh. Dù sao thì chức vụ của y cũng
thấp. Đại lão cũng vậy, con ông cháu cha cũng vậy, ai cũng không quan
tâm đến Trịnh Mỹ Đường. Có chuyện gì thì sẽ trực tiếp tìm Viên Lưu Ngạn.
Tuy nhiên, ngộ tính chính trị của Trịnh Mỹ Đường tuy rằng tương đối thấp nhưng thủ đoạn nhỏ trong quan trường thì hiểu biết không ít.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, lắc đầu, trên mặt nở nụ cười chế nhạo. Như thế nào cũng không che dấu được.
- Bí thư Trịnh, anh không hiểu rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng và thương hại.
Trịnh Mỹ Đường giả vờ kiên nhận, rốt cuộc cũng đã chịu không nổi, khuôn mặt trầm xuống, tức giận nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, mời cậu chú ý, đây là thái độ gì?
Phạm Hồng Vũ tiếp tục cười lắc đầu:
- Bí thư Trịnh, thái độ này của tôi là tốt lắm rồi. Nói thật, rất nhiều
việc đến nay anh cũng chẳng rõ, cái gì cũng đều không hiểu, mù lẫn cái
gì? Đến lúc bị người ta lừa, còn không biết tại sao mình lại rơi vào hầm tối. Thôi, nói với anh cũng giống như không nói. Anh hãy lập tức bảo
Nhâm Uy thả Đỗ Song Ngư ra. Hãy lo làm Phó bí thư của anh đi, đừng lung
tung lẫn vào.
- Cậu…cậu đúng là kiêu ngạo, ngông cuồng.
Trịnh Mỹ Đường rốt cuộc kèm nén không được, đứng phắt dậy, giơ tay chỉ Phạm Hồng Vũ, rống lên.
Phạm Hồng Vũ cũng chậm rãi đứng dậy, nâng tách trà lên uống một ngụm, nhìn Trịnh Mỹ Đường, lắc đầu nói:
- Trịnh Mỹ Đường, tôi hôm nay đến tìm anh, cũng đã là nể mặt anh rồi.
Cũng cho anh cơ hội cuối cùng. Chính anh không biết quý trọng, vậy thì
quên đi, không còn gì để nói. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, sợi dây này là do anh tự trói mình đấy.
- Cậu…cậu kiêu ngạo, ngông cuồng.
Trịnh Mỹ Đường tức giận đến người phát run. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh,
tròng mắt nhìn như muốn lồi ra. Nhìn bộ dạng này của Bí thư Trịnh, trong tay y mà có con dao, nhất định sẽ không chút do dự đâm thẳng vào Phạm
Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đặt tách trà xuống, xoay người hướng cửa đi tới. Khi đến cửa thì quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Phó bí thư Trịnh, tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.
- Chủ tịch huyện Phạm...
Chu Quang Vũ vẫn đứng không yên ở ngoài cửa.
Phạm Hồng Vũ hướng y gật đầu, rồi lập tức rời đi.
Chu Quang Vũ do dự một chút rồi cẩn thận hé cửa phòng trong một chút, điều tra tình huống bên trong.
- Khốn kiếp!
Một tiếng rống giận dữ vang lên long trời lở đất.
Trịnh Mỹ Đường giơ cao tách trà, đem hết sức lực, hung hăng đập xuống sàn nhà.
Rầm!
Khi cái tách bị nện xuống nền nhà, Chu Quang Vũ thân hình run lên, sợ tới mức khẩn trương đóng cửa lại, sắc mặt trắng bệch.
Bố không tin không trị được mày!
Trịnh Mỹ Đường rít gào, trong phòng làm việc đi qua đi lại, giống như
một con sói bị chọc giận tới cực điểm, ánh mắt đỏ bừng, không ngừng thở
hổn hển.
Nhâm Uy vẫn ngồi trong phòng thư ký 2 đợi tin tức, lúc này cũng bị tiếng vang thật lớn làm cho cả kinh nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.