- Chủ tịch huyện Phạm…
Chu Quang Vũ nhìn thấy Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh hãi, vội vàng đứng dậy
Đây là trụ sở làm việc của Thành ủy Tề Hà, trước cửa văn phòng của Phó
bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường, Chu Quang Vũ là thư ký của Trịnh Mỹ
Đường, Trưởng phòng phòng thư ký 2 văn phòng Thành ủy.
Sau khi Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ nhậm chức, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Trịnh Mỹ Đường.
Hơn nữa còn không hẹn trước, Chu Quang Vũ hoàn toàn không ngờ tới.
- Trưởng phòng Chu, Bí thư Trịnh có ở văn phòng không?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi, giọng điệu không tốt lắm, cộng thêm thiếu sự kính cẩn
Chu Quang Vũ hoàn toàn không có chút chuẩn bị về tâm lý, không biết Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đến đây, rốt cuộc là muốn gì, liền cẩn thận đáp:
- Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Trịnh đang ở văn phòng, nhưng, đang tiếp khách…
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:
- Nhờ anh nói với Bí thư Trịnh, tôi muốn gặp anh ấy. Bây giờ, ngay lập tức!
Nghe câu nói này của Phạm Hồng Vũ, Chu Quang Vũ đã xác định chắc chắn,
Phạm Hồng Vũ đến đây để bới móc. Sớm đã nghe nói, giờ ở trong tỉnh, có
hai vị đại thư ký không hợp nhau, mâu thuẫn rất lớn. Mọi người đều đang
thấy kỳ lạ, Tỉnh sắp xếp cho Phạm Hồng Vũ đến Tề Hà, làm Chủ tịch huyện
Vân Hồ, lập tức trở thành cấp dưới của Trịnh Mỹ Đường, không biết là có ý gì.
Sắc mặt Chu Quang Vũ lộ chút khó khăn, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cái này, e là có chút không thỏa đáng. Hay là thế này đi, mời Chủ tịch huyện ngồi bên kia nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức đi xin chỉ thị của Bí thư Trịnh…
Nếu là những Chủ tịch huyện khác, Chu Quang Vũ tuyệt đối sẽ không thể
nào khách khí như thế. Trịnh Mỹ Đường ở thành phố Tề Hà vô cùng cường
thế. Không nói đến mối quan hệ thân thiết của Chủ tịch thành phố Quách
Thanh Hoa với Trịnh Mỹ Đường, cho dù là Bí thư thành ủy Đàm Khải Hoa,
cũng phải vô cùng kiêng kỵ Trịnh Mỹ Đường, có chút nhường nhịn. Không
cần nói những Chủ tịch quận, huyện bên dưới, cho dù là Bí thư quận ủy,
Bí thư huyện ủy, đến đây, ai chẳng phải cung cung kính kính, phải vô
cùng khách khí với Chu Quang Vũ gã chứ?
Vị Quyền Chủ tịch huyện Phạm này cũng là nhân vật có lý lịch lớn, tuyệt
đối không thể coi hắn như những Chủ tịch huyện bình thường, Chu Quang Vũ không dám phách lối trước mặt hắn. Giờ nhìn lên, Trịnh Mỹ Đường là cấp
trên của Phạm Hồng Vũ, nhưng vài năm sau, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Dù thế nào thì đến lúc đó Phạm Hồng Vũ cũng là lãnh đạo thành phố rồi.
Cho dù không thăng tiến ở thành phố Tề Hà này, thì cũng được điều về
tỉnh, chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở tỉnh Thanh Sơn ngày nào thì vẫn không
thể nào đắc tội với Phạm Hồng Vũ ngày ấy.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, lắc đầu nói:
- Không cần!
Lập tức tiến lên một bước, đẩy cửa phòng làm việc ra
- Chủ tịch huyện Phạm, cái này…
Chu Quang Vũ không ngờ Phạm Hồng Vũ lại “ngang ngược” như vậy, không
thèm nói lý, cứ trực tiếp đẩy cửa bước vào. Đợi gã hồi phục tinh thần,
muốn ngăn cản thì sao còn kịp nữa?
Phạm Hồng Vũ đẩy cửa phòng làm việc của Trịnh Mỹ Đường, nhanh chóng bước vào.
Trịnh Mỹ Đường ở trong phòng việc, đúng là có khách thật, hơn nữa còn là người quen, đó chính là Nhâm Uy!
Nhâm Uy mặc cảnh phục nghiêm trang, ngồi đối diện bàn làm việc của Trịnh Mỹ Đường, thắt lưng thẳng, tư thế vô cùng kính cẩn. Trịnh Mỹ Đường ngồi sau bàn làm việc, rất có tư thế của lãnh đạo.
Phạm Hồng Vũ sớm đã nghe nói, sau khi Trịnh Mỹ Đường đến thành phố Tề Hà thì rất chú ý đến thể diện, cho dù là cán bộ cấp dưới nào, trước mặt y
đều phải quy củ, không được tùy tiện. Phàm những cán bộ không thức thời, nhẹ thì bị Bí thư Trịnh quở trách, nặng thì từ đó về sau không được Bí
thư Trịnh gặp nữa, con đường làm quan coi như cũng vô vọng.
Nhâm Uy ở Cục công an thành phố uy phong lẫm liệt, là một Cục trưởng
nghiêm trang, nhưng ở toàn thành phố cũng được coi là một nhân vật,
xuống quận huyện bên dưới, nhân vật số một đều phải đích thân tiếp đón.
Tuổi so với Trịnh Mỹ Đường lớn hơn vài tuổi, nhưng trước mặt Trịnh Mỹ
Đường lại vô cùng cung kính, không dám có chút vô lễ
Uy quan của Phó bí thư Trịnh quả là lớn thật.
Tuy nhiên lúc này, Phó bí thư Trịnh quan uy nghiễm nhiên cùng với Phó
cục trưởng Nhâm cảnh phục chỉnh đề đều mở tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn
Phạm Hồng Vũ đang xông thẳng vào, sau đó thẫn thờ mất một lúc.
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm…
Chu Quang Vũ đổ mồ hôi hột, vội vàng theo sau, liên tục kêu, theo bản
năng muốn chạy lên trước lôi Phạm Hồng Vũ lại, ngăn cản hành vi vô cùng
vô lễ của hắn, tay vừa giơ lên, tập tức ý thức được điều không ổn, vội
vàng thu tay lại. Trong khoảnh khắc lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
- Tiểu Chu, sao thế?
Ngay sau đó, Trịnh Mỹ Đường ngồi thẳng người, vẻ mặt uy nghiêm, quát Chu Quang Vũ.
Đối với Phạm Hồng Vũ đang đứng ở chính giữa phòng làm việc, y thấy mà coi như không, coi hắn cứ như không khí
- Cái này, Bí thư Trịnh, Chủ tịch huyện Phạm…
Lúc này, Chu Quang Vũ nói năng lắp bắp, lộn xộn, không kìm được đưa tay lau mồ hôi đang liên tục túa ra.
Phạm Hồng Vũ khoát tay thản nhiên nói:
- Bí thư Trịnh, tôi có chuyện cần bàn trực tiếp với anh…
Trịnh Mỹ Đường lúc này mới quay đầu nhìn phía Phạm Hồng Vũ, "Hừ" một tiếng, vô cùng không hài lòng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, thế này là thế nào? Anh có chuyện cần báo cáo,
trước tiên phải gọi điện liên hệ, sắp xếp xong mới bàn tiếp!
Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:
- Bí thư Trịnh, chẳng có gì để báo cáo, chỉ muốn hỏi nguyên! Tôi tính tình không tốt, không kiên nhẫn chờ sắp xếp gì đó được!
Những lời này chẳng những dọa cho Chu Quang Vũ sợ hãi, mà ngay cả Nhâm Uy cũng trừng mắt, lộ vẻ mặt khó tin.
Hoành tráng quá đi mất!
Phạm Hồng Vũ nếu còn làm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nói như vậy,
tuy kiêu nhưng cũng không tính là ương ngạnh, nhưng giờ nói thế nào cũng là cấp dưới của Trịnh Mỹ Đường, ương ngạnh đến như vậy, quả thật rất
đáng kinh ngạc.
Điệu bộ của Phạm Hồng Vũ căn bản thừa nhận Trịnh Mỹ Đường là cấp trên của hắn.
Hàng lông mày của Trịnh Mỹ Đường nhướng lên, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt lên đến cực điểm, sắc mặt nháy mắt trở thành xanh mét.
Từ khi Trịnh Mỹ Đường đến thành phố Tề Hà nhậm chức đến nay, thật sự
chưa có ai dám xông vào phòng làm việc của y, đứng trước mặt y, nói ra
những lời như vậy. Cái này chẳng khác nào công nhiên đánh vào mặt y,
chho dù là Bí thư thành ủy Đàm Khải Hoa cũng chẳng dám làm như thế.
Thế mà Phạm Hồng Vũ này dám làm như thế.
Đứng thẳng trong phòng làm việc, từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Nhâm Uy không kìm nổi đứng dậy, bước lui về sau hai bước, thần sắc cực
kỳ lúng túng. Kể ra, Nhâm Uy cũng được coi là một nhân vật có uy danh
hiển hách trong hệ thống công an thành phố Tề Hà, vô số tội phạm nghe
tới tên ông thì sợ mất mật. Lúc này, trong lòng Nhâm Uy cũng như thùng
nước đầy, cảm thấy vô cùng bất an.
Không thể nghi ngờ gì nữa, rõ ràng ông biết Phạm Hồng Vũ đến là để hỏi tội.
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Dù ông vâng lệnh cấp trên làm việc, nhưng kết quả trận chiến này không
thể không ảnh hưởng đến ông. Trịnh Mỹ Đường thắng, Nhâm Uy ông sẽ là
công thần số một.
Tình hình hiện tại của hệ thống chính pháp thành phố Tề Hà, rất liên
quan đến chuyện mấy tháng trước Lý Văn Hãn vừa dựa dẫm vào Phạm Hồng Vũ. Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư Đảng ủy công an, tạm thời Nhâm Uy
không thèm để ý đến. Nhưng cái ngai vàng Cục trưởng Công an, Nhâm Uy
trước nay chưa từng buông tha. Tuy rằng hiện tại ở Cục công an thành
phố ông không phải Cục trưởng mà hơn hẳn Cục trưởng, tuy nhiên danh
không chính thì ngôn không thuận. Để Tiêu Hàn Nguyệt đứng vững chân,
từng bước ăn sâu vào rồi thì Cục công an thành phố sẽ có một ngày chỉ có họ Tiêu mà chẳng có họ Nhâm nữa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến ông cố gắng hết sức dựa vào Trịnh Mỹ Đường.
Tiêu Hàn Nguyệt đang dựa vào Đàm Khải Hoa.
Tiêu Hàn Nguyệt không phải là cán bộ bản địa, vốn có khoảng cách với
Quách Thanh Hoa “kỳ thủ” bản địa. Cho dù Tiêu Hàn Nguyệt muốn đầu quân
cho Quách Thanh Hoa cũng khó có thể đạt được địa vị thực tế như Nhâm Uy. Nhâm Uy là cán bộ bản địa Tề Hà, là người được Quách Thanh Hoa công
nhận.
Đàm Khải Hoa cũng là “người ngoại lai”, bởi vậy Tiêu Hàn Nguyệt muốn dựa vào Đàm Khải Hoa cũng dễ dàng được tiếp nhận hơn.
Thân phận “Chủ tịch thành phố dự khuyết” và “xuất thân” của Trịnh Mỹ
Đường khiến y trở thành đối tượng tốt để đầu quân. Trịnh Mỹ Đường thậm
chí cũng đã hứa với Nhâm Ủy, chỉ cần Nhâm Uy đi theo y, sớm muộn gì ông
cũng được ủng hộ. Cho dù không vào được bộ máy Thị ủy, bên Ủy ban nhân
dân thành phố cũng sẽ sắp xếp một vị trí cho ông, không phải Phó chủ
tịch thành phố thì cũng là cái chức trợ lý Chủ tịch thành phố.
Nhâm Uy há còn có thể không toàn lực ứng phó, là Thiên lôi sai đâu đánh đó của Bí thư Trịnh sao?
Chẳng qua là, Phạm Hồng Vũ này đâu có dễ chọc vào?
Nhìn tư thế của Phạm Hồng Vũ này, dám xông thẳng vào văn phòng của Trịnh Mỹ Đường thì chắc chắn đã chuẩn bị cho trận chiến sống còn rồi.
Mấy Thư ký của đầu sỏ Tỉnh ủy, có ai là đèn cạn dầu chứ?
Hai người một đứng một ngồi, trợn mắt nhìn nhau, không ai chịu lùi bước.
- Các anh ra ngoài hết cả đi!
Một lúc sau, Trịnh Mỹ Đường phun ra một câu.
Nhâm Uy và Chu Quang Vũ như được đại xá, vội vàng đưa nhau đi ra ngoài,
lúc đi ngàng qua Phạm Hồng Vũ, Nhâm Uy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ.
Hình như hôm qua ông dặn Cao Chấn Đông nói ông đi xuống huyện An Dân
kiểm tra công tác. Huyện An Dân cách thành phố Tề Hà hơn 100 cây số, lúc này, ông lại ngồi ngay ngắn trong văn phòng của Trịnh Mỹ Đường.
Nói dối bị vạch trần, sao có thể không xấu hổ.
Nhưng ông không dám đối đầu với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ cũng không
thèm nhìn ông. Đã đánh đến “quý phủ” của Trịnh Mỹ Đường rồi, Nhâm Uy sao còn đáng để Phạm Hồng Vũ đặt vào trong mắt chứ?
Đến bây giờ, Nhâm Uy mới biết, trong mắt của những nhân vật sừng sỏ
này, mình thật sự chẳng đáng là gì. Phạm Hồng Vũ từng đối với ông khách
khí, chẳng qua chỉ vì tuân thủ những lễ tiết căn bản trong quan trường
mà thôi.
Chu Quang Vũ vội vàng lui ra ngoài, ngay cả nước trà cũng không nhớ pha lên cho Phạm Hồng Vũ.
Văn phòng của Trịnh Mỹ Đường và Đàm Khải Hoa đều ở tầng trệt, những
chuyện xảy ra bên này, thư ký Đàm Khải Hoa ở bên kia sớm đã nhìn thấy
hết. Ngẫm nghĩ một chút, Liễu Phi Dương đẩy cửa phòng làm việc bước vào
trong.
- Có chuyện gì?
Đàm Khải Hoa đang ở trong phê duyệt công văn, ngẩng đầu hỏi một câu.
Liễu Phi Dương hạ giọng nói nói:
- Bí thư Đàm, vừa nãy Phạm Hồng Vũ bước vào phòng làm việc của Bí thư Trịnh, hình như rất không vui, còn xông thẳng vào đấy!
Liễu Phi Dương đang nhắc nhở Đàm Khải Hoa: nếu không xử lý tốt cả hai người ấy sẽ cãi nhau to!
Đã sớm nghe qua, tính tình Phạm Hồng Vũ nóng nảy, còn Trịnh Mỹ Đường thì lại càng chẳng phải kẻ lương thiện gì.
Nếu như ở trụ sở làm việc Thành ủy xảy ra cãi vả thật, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo ảnh hưởng xấu. Dù sao họ đều là những cán bộ không bình thường.
- Ừ, tôi biết rồi!
Đàm Khải Hoa không biến sắc, thản nhiên nói, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Liễu Phi Dương liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.