- Ba…
Cao Khiết ồn ào một tiếng, ấm ức đến hai mắt đỏ hoe.
Nghe được giọng nói ấm ức của con gái, Cao Hưng Hán lập tức ý thức được
mình đã nói hơi nghiêm khắc, lập tức hòa hoãn một chút, nói:
- Tiểu Khiết, công tác ở cơ sở không được có tính tình trẻ con như vậy. Các đồng chí ở cơ sở nhìn vấn đề khá trực tiếp đó.
Cao Khiết vẫn không lên tiếng.
Cao Hưng Hán chậm rãi nói:
- Tiểu Khiết, liệu con và Lục Nguyệt có phát triển quan hệ hay không ba
không can thiệp. Đối với hôn nhân của con cái, quan điểm của ba là cho
phép tự do yêu đương, tự chủ hôn nhân. Nhưng công việc là công việc,
không để lẫn lộn với việc cá nhân được. Lãnh đạo của con đã quyết định
cho con nhận công việc này thì ba cũng không dễ nói. Việc điều động cán
bộ, nhất định phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Đây là nguyên tắc,
con có hiểu không?
- Vâng!
[CHARGE=3]Cao Khiết lại ủy khuất, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống.
Chủ tịch thị trấn Phạm thấy vậy liền luống cuống tay chân, muốn lấy khăn để Cao Khiết lau nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Vẫn chưa thấy đồng chí Cao Khiết buông lời.
Nếu để Cao Hưng Hán ở đầu dây bên kia nghe thấy động tĩnh, thì sẽ nguy
to. Sau này Chủ tịch thị trấn Phạm đừng có hòng mà bước được chân vào
Cao gia.
Chỉ có thể nhìn Cao Khiết rơi lệ, Phạm Hồng Vũ không khỏi bối rối.
Cao Khiết đặt ống nghe xuống, lập tức quay đầu sang chỗ khác, lấy chiếc
khăn tay nhỏ bé trong túi ra, lau khô nước mắt, nhìn Phạm Hồng Vũ, có
chút ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên Cao Khiết rơi lệ trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Nói cách khác, kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Cao Khiết khóc trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi.
- Chị, đừng có ủy khuất nữa. Tôi đi.
Phạm Hồng Vũ hít một hơi thật sâu, nói.
- Cậu đi?
- Đúng, tôi đi. Ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện với Bí thư Tống, để tôi
đi làm chủ nhiệm phòng thu hút đầu tư. Trợ lý Chủ tịch thị xã cũng không cần.
Phạm Hồng Vũ khẳng định nói.
Hiển nhiên Cao Khiết không muốn cộng sự với Lục Nguyệt, Phạm Hồng Vũ bất kể thế nào cũng không thể để Cao Khiết bị ủy khuất được.
Chỉ cần hắn chủ động đề nghị với Tống Mân, đi phụ trách văn phòng thu
hút đầu tư, Phạm Hồng Vũ nghĩ tống mân không có lý do gì để từ chối cả.
Lần trước Lục Nguyệt cũng đã có chủ ý này.
Lần này sở dĩ muốn điều Cao Khiết đi, mà không điều Phạm Hồng Vũ đi, đơn giản là vì không dám đối nghich với Vưu Lợi Dân.
Thời điểm Vưu Lợi Dân khảo sát thị trấn Phong Lâm, thái độ đối với Phạm
Hồng Vũ như thế nào thì mọi người đều rõ ràng. Vưu Lợi Dân có tâm, muốn
mở rộng hình thức Phong Lâm, nếu điều Phạm Hồng Vũ đi thì không khỏi quá ngỗ nghịch.
Lục Nguyệt tính toán nhỏ nhặt, anh ta biết quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và
Cao Khiết, chỉ cần điều Cao Khiết đến Văn phòng thu hút đầu tư, đến lúc
công việc bất động, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không thể ngồi xem. Công việc của thị trấn Phong Lâm không thực hiện, công việc thu hút đầu tư toàn
thị xã cũng có thể làm được, lại thành công “chia cắt” Phạm Hồng Vũ và
Cao Khiết, còn có thể tăng cường liên hệ với Cao Hưng Hán, Cao Nhã và
Tào Tuấn Thần, một mũi tên trúng những bốn con chim, quả nhiên là diệu
kế.
Lục Nguyệt biết, thủ đoạn này muốn lừa được Phạm Hồng Vũ, cơ bản là
không có khả năng, Lục Nguyệt cũng không có ý định lừa dối hắn.
Mà anh ta dùng dương mưu.
Quan lớn một cấp đè chết người.
- Không được.
Cao Khiết lắc đầu, bác bỏ ý kiến của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Công việc ở thị trấn Phong Lâm này cơ bản đã đi vào quỹ đạo, việc
tiếp theo chỉ tiến hành theo phương châm đã định trước, phát triển mạnh
trong ba đến năm năm nữa là điều không thể nghi ngờ. Cho dù tôi có đến
văn phòng thu hút đầu tư, thì công việc ở thị trấn phong lâm cũng không
thể hoàn toàn phủi bỏ được.
- Không được.
Cao Khiết vẫn nói hai chữ này, thái độ kiên quyết, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Vừa rồi Phạm Hồng Vũ nói câu đó, thật sự khiến cao khiết sợ hãi.
Coi điệu bộ này, Phạm Hồng Vũ đã hận Lục Nguyệt đến xương tủy rồi, chỉ
muốn xử lý Lục Nguyệt. Nếu như Phạm Hồng Vũ đến chỗ Lục Nguyệt công tác, thì còn không đáng lo sao? Với tính tình của Phạm Hồng Vũ thì không
biết sẽ bóp chết Lục Nguyệt lúc nào.
Việc này, người khác không làm được, không có lá gan đó, nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại tuyệt đối dám.
Lục Nguyệt không phải Trịnh Phong Khuông, Phạm Hồng Vũ cứng rắn với anh
ta, hậu quả thực sự sẽ nghiêm trọng, Cao Khiết không thể để Phạm Hồng Vũ mạo hiểm như vậy.
- Chị, tôi quyết định rồi, chị không ngăn cản được đâu.
Phạm Hồng Vũ bướng bỉnh nói.
- Tôi vẫn cứ ngăn cản cậu. Nếu cậu dám làm xằng bậy thì từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ, không bao giờ là bạn bè nữa.
Vẻ mặt Cao Khiết nghiêm túc nói. Từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra, lần này cô nói được là làm được, không hề dọa Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cắn chặt răng.
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn bạc một chút ứng cử viên cho chức Chủ tịch thị trấn này đi.
Một lúc sau, Cao Khiết khẽ thở dài, khoát tay nói, giọng điệu đã rất bình tĩnh.
- Chị quyết định rồi à?
Phạm Hồng Vũ trừng mắt nhin cô, giọng nói rất trầm ấm.
- Quyết định rồi, ba tôi nói, công việc là công việc, không thể công tư
lẫn lộn, cái gì tốt cũng phải kết thúc, chúng ta không thể ở cùng một bộ máy cả đời được. Chúng ta đều là lãnh đạo, là đảng viên, phải phục tùng sự sắp xếp của thị xã, để làm gương cho người khác. Nếu không, người ta sẽ nói thị trấn Phong Lâm chúng ta muốn làm một vương quốc độc lập, ai
cũng không thể động vào. Như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
Cao Khiết nghiêm túc nói.
- Về phần Lục Nguyệt, chúng ta đừng quan tâm đến anh ta, anh ta làm việc của anh ta, tôi làm việc của tôi.
Không đợi Phạm Hồng Vũ lên tiếng, Cao Khiết lại bổ sung thêm một câu.
Phạm Hồng Vũ móc thuốc lá ra hút, hít mạnh một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Hồng Vũ, đừng suy nghĩ nhiều quá, đường đời của mỗi người đều không
thể thuận buồm xuôi gió mãi được. Chuyện này, nghiêm chỉnh mà nói là
việc điều động hết sức bình thường, làm tốt công việc mới là điều quan
trọng nhất.
Thấy Phạm Hồng Vũ như vậy, Cao Khiết liền lên tiếng khuyên hắn.
Phạm Hồng Vũ chỉ có hút thuốc, không lên tiếng, ánh mắt sáng lên, cho
thấy hắn đang vắt óc suy nghĩ, điếu thuốc lá vừa châm lên, nhưng bỗng
nhiên hắn lại dí vào gạt tàn, gật đầu nói:
- Như vậy cũng được, tuy nhiên, chị phải đồng ý với tôi một điều kiện.
- Chuyện gì?
- Đến văn phòng thu hút đầu tư, chỉ làm công việc cụ thể. Lục Nguyệt
muốn phát biểu trên báo bất cứ cao kiến gì của anh ta, chị cũng không
nên tham dự, càng không nên ghi tên cùng với anh ta.
- Vì sao?
Cao Khiết hơi không rõ.
Yêu cầu này thật là cổ quái.
- Hện tại không nên hỏi vì sao. Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết, việc này quan trọng hơn, chị nhất định phải nghe tôi, biết không?
Cao Khiết cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức vuốt cằm đồng ý.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không tranh đến văn phòng thu hút đầu tư, thì Cao
Khiết cũng cảm thấy yên tâm hơn. Ra ngoài công tác, Cao Khiết cũng không có bất cứ ý định xuất hiện chặt chẽ với Lục Nguyệt.
- Được, vậy chúng ta thương lượng việc lựa người cho chức Chủ tịch thị trấn đi.
- Ừ, vừa rồi ở văn phòng của Bí thư Tống, tôi cũng đã hỏi ông ta. Ông ta nói cho cậu phụ trách toàn bộ công tác, ứng cử viên cho chức Chủ tịch
thị trấn, ở thị xã tạm thời vẫn chưa có định luận, chúng ta nếu như thấy người thích hợp thì có thể đề cử….Bí thư Tống khẳng định như vậy.
Câu cuối ày, Cao Khiết hơi có ý trêu tức.
Tống Mân đây là đang dùng kế sách dụ dỗ.
- Đó chính là Cố Dưỡng Hạo.
Phạm Hồng Vũ lập tức nói.
Người tên là Cố Dưỡng Hạo, chính là thư ký của Tống Mân.
Cao Khiết liền mỉm cười nói:
- Anh hùng chí lớn gặp nhau.
Lúc Tống Mân nói cô cứ để cử người cho chức Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết đã nghĩ đến Cố Dưỡng Hạo, hiện tại Phạm Hồng Vũ nói cũng đúng với ý của cô.
- Cố Dưỡng Đạo tuổi khá lớn, tính tình ôn hòa. Tuy rằng có chút tâm kế,
nhưng trong tình huống bình thường, anh ta có thể nhận rõ tình huống, sẽ không dễ dàng thiêu thân đâu. Phù hợp với tính cách của cậu.
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, nói.
Nếu Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều không có đề cử thích hợp, thì thị xã
sẽ phái người xuống. Ân tình này, chi bằng trao cho Tống Mân thì hơn.
Thị trấn Phong Lâm như một quả đào lớn, Cố Dưỡng Hạo làm trợ thủ cho
Phạm Hồng Vũ một thời gian, đợi sau khi Phạm Hồng Vũ được điều đi thì sẽ lên ngôi, có thành tích rồi, việc thăng chức chỉ là vấn đề thời gian.
Coi như là một sự bù đắp cho Cố Dưỡng Hạo vì đã đi theo Tống Mân nhiều
năm liền.
Sắp xếp như vậy, Tống Mân và Cố Dưỡng Hạo đều hài lòng.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn trơ mắt đứng nhìn Tống Mân và Lục Nguyệt cùng lên một thuyền.
Hai người thương lượng một hồi, Phạm Hồng Vũ cáo từ, trở về văn phòng
của Chủ tịch thị trấn, vừa mới ngồi xuống ghế, Phạm Hồng Vũ liền nhấc
điện thoại cho Lý Xuân Vũ.
Chỉ trong chốc lát, Lý Xuân Vũ đã bắt máy.
- Tầm Hoan, đang ở đâu đấy?
- Còn ở đâu nữa? Quỳnh Hải chứ đâu…ha ha, Hồng Vũ, cậu cũng thần thật
đấy, bên này kinh doanh bất động sản thật sự rất sôi động, dù giá cao
đến mấy cũng có người chấp nhận. Tiền chảy vào túi cậu như nước rồi.
Lý Xuân Vũ hưng phấn nói.
Lý nhị thiếu gia cũng là cí tiền, hơn nữa là tiền kiếm được từ thị
trường, không uổng công là con ông cháu cha danh giá ở thủ đô.
- Như vậy, cậu đừng có ở Quỳnh Hải nữa, lập tức về thủ đô đi. Việc kinh
doanh ở Quỳnh Hải giao cho Hạ Ngôn đi chuẩn bị, dù sao cũng không phức
tạp, chỉ có chút chuyện như vậy, Hạ Ngôn có thể quản lý được.
- Vì sao?
Lý Xuân Vũ rất kinh ngạc.
- Hiện tại đừng hỏi vì sao, cậu đi về trước đi. Tôi đoán, một thời gian
ngắn sau, ở thủ đô không yên tĩnh nữa rồi. Cậu về trước, mấy hôm nữa tôi đi thủ đô, chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.
Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói.
- Được, tôi về trước đây, cậu nhanh lên nhé, đã lâu không uống rượu chém gió rồi.
Lý Xuân Vũ cũng sảng khoái, không chút do dự mà đáp ứng.
Hiện tại anh ta đối với Phạm Hồng Vũ, đều là tin tưởng không nghi ngờ.