Phạm Hồng Vũ
vừa mới rời khỏi văn phòng Cao Khiết, Cao Khiết liền dựa bàn, một tay
chống cằm, một tay cầm cái lịch bàn, hốc mắt đỏ lên.
Mặc kệ Cao Khiết trước mặt mọi người biểu hiện thành thục như thế nào,
khôn khéo giỏi giang như thế nào, thái độ phong độ tao nhã như thế nào,
nhưng chung quy cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi thôi.
Sớm biết rằng thể chế có nhiều sự bất đắc dĩ như vậy thì lúc trước cứ ở lại tòa soạn báo đừng đi đâu.
Tránh khỏi ít nhiều phiền não.
Trên thực tế, Cao Hưng Hán và Cao Nhã ai cũng đều không bức bách cô lựa
chọn Lục Nguyệt. Nhưng câu nhắc nhở kia của Cao Nhã, Cao Khiết không thể không coi trọng. Trong gia đình quan lại thế gia, đây chính là một đại
sự.
Hôn nhân chính trị trong gia đình quan lại nhìn mãi cũng quen mắt.
Tuy nhiên, Cao Khiết sớm có tính cách lạc quan, nên có thể khống chế
được cảm xúc tiêu cực của mình. Ngay khi Cao Khiết lắc đầu điều chỉnh
thì là lúc Lục Nguyệt gọi điện thoại tới.
[CHARGE=3]- Xin chào, Cao Khiết phải không?
- Vâng!
Cao Khiết thanh âm lãnh đạm, không chút che giấu.
Lục Nguyệt đối với sự lãnh đạm của Cao Khiết làm như không nhìn thấy, vẫn dịu dàng, tao nhã như trước:
- Cao Khiết, Bí thư Tống đã tìm cô nói chuyện? Là tôi đề nghị với ông
ấy. Công tác quản lý thu hút đầu tư cần một cán bộ có kinh nghiệm phong
phú đến phụ trách. Tôi cảm thấy, cô là người thích hợp để lựa chọn. Kinh nghiệm công tác cơ sở là một phương diện tích lũy. Tôi nghĩ đây đối với cô cũng có được lợi ích nhất định.
Nếu trước khi Tống Mân tìm cô nói chuyện, Lục Nguyệt bàn về vấn đề này
trước với cô, Cao Khiết mặc dù không đồng ý, nhưng ít nhất cũng sẽ không cảm thấy phản cảm với Lục Nguyệt. Nhưng Lục Nguyệt vẫn trước sau duy
trì mục đích của y, mưu định rồi mới phát, không muốn một chút phiêu lưu mạo hiểm.
Lục Nguyệt xem ra, bị Cao Khiết giáp mặt cự tuyệt là một sự phiêu lưu cực cao.
Tự ái của y sẽ bị người này làm hao tổn.
Tống Mân sau khi tìm Cao Khiết nói chuyện qua, Lục Nguyệt đã cảm thấy khá có nắm chắc.
Bất kể thế nào, Cao Khiết là cán bộ Đảng viên, nhất định phải phục tùng tổ chức an bài.
Cao Khiết phiền nhất là cái này.
Lục Nguyệt rõ ràng là muốn theo đuổi mình, nhưng lại không muốn bị mất
mặt. Không hề nghi ngờ, trong suy nghĩ của Lục Nguyệt, mặt mũi của y còn quan trọng hơn cảm nhận của Cao Khiết.
Từ điểm này mà nói, Lục Nguyệt là rất ích kỷ.
Có người nào muốn theo đuổi người trong mộng của mình mà lại không ở trước mặt người đó chịu ủy khuất?
Giống như Phạm Hồng Vũ, da mặt dày như tường thành, mặc kệ Cao Khiết
trừng mắt phồng miệng như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng cười hì hì, nói
châm chọc vài câu. Tóm lại, nhất định là phải khiến cô cười mới thôi.
Cao Khiết cảm thấy, người yêu chân chính nên là như thế.
Con gái, từ nhỏ thích nhất là được coi trai chiều chuộng.
Mặc dù Cao Khiết lớn tuổi hơn Phạm Hồng Vũ, chức vụ cũng cao hơn hắn,
nhưng sống chung một chỗ với Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết từng giây từng phút luôn cảm thấy mình được chiều chuộng, rất vui.
Công tác trong thị trấn, Phạm Hồng Vũ đều giành làm, tuyệt không để cho
Cao Khiết làm lụng vất vả. Nhiều khi Cao Khiết chỉ cần ngồi mát mà ăn
bát vàng.
Nhưng trong lòng Lục Nguyệt thì chỉ có bản thân y mới là quan trọng nhất.
- Chủ tịch thị xã Lục, cảm ơn ý tốt của anh. Kỳ thật, trong công tác thu hút đầu tư thì kinh nghiệm của tôi cũng không phong phú lắm. Chủ tịch
thị xã Lục cũng không cần ký thác hy vọng quá nhiều ở tôi. Tôi rất có
thể sẽ làm cho Chủ tịch thị xã Lục phải thất vọng.
Cao Khiết mang theo một tia trào phúng, thản nhiên nói.
- Cao Khiết, tôi biết cô có hiểu lầm đối với tôi. Tôi cũng không muốn
giải thích nhiều. Về sau cô sẽ hiểu, rốt cuộc ai mới là người thật sự
tốt với cô.
Lục Nguyệt trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói một lời khiến Cao Khiết không tưởng tượng được.
Đây là lần đầu tiên Lục Nguyệt nói với Cao Khiết những lời nói như thế
này, hơi triển lộ ra thế giới nội tâm cực kỳ chặt chẽ của y. Tuy vậy,
vẫn không tránh khỏi tư thế quan sát từ trên cao nhìn xuống.
Cao Khiết lạnh lùng cười, cũng không nhận lấy, nói:
- Cảm ơn, xin Chủ tịch thị xã Lục cứ yên tâm, tôi là Đảng viên, sẽ phục
tùng an bài của tổ chức. Xin hỏi Chủ tịch thị xã Lục còn có chỉ thị nào
khác hay không?
Lục Nguyệt khẽ thở dài, trong điện thoại trầm mặc.
Cao Khiết lập tức cúp điện thoại, đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng làm việc, gương mặt đỏ bừng không phải bình thường.
Bí thư Cao hiện tại không phải ủy khuất mà là tức giận.
Sau đó, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
- Xin chào!
Cao Khiết nổi giận đùng đùng cầm điện thoại lên.
- Haha, Bí thư Cao, xin chào!
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Trưởng ban tổ chức Thị ủy Long
Hải Đào, hơi có chút kinh ngạc, không biết Cao Khiết đang tức giận ai.
Cao Khiết hơi ngượng ngùng, mỉm cười một chút rồi nói:
- Trưởng ban Long, xin chào!
- Bí thư Cao, cô và Chủ tịch thị trấn Phạm sáng ngày mai có rảnh không?
Nếu thuận tiện, mời hai vị đến chỗ của tôi một chuyến. Có một số việc
cần thương lượng với hai người.
Long Hải Đào lời nói rất khách khí.
Từ sau khi tỉnh truyền ra tin đồn, rất nhiều lãnh đạo địa khu và thị xã
đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ trở nên khách khí rất nhiều. Trước
cười rồi mới nói, chút cũng không bày ra cái giá lãnh đạo cấp trên.
- Trưởng ban Long, ngài chê cười chúng tôi rồi. Ngài là lãnh đạo Thị ủy, dưới sự chỉ thỉ của ngài, chúng tôi nào dám không có thời gian chứ?
Cao Khiết lập tức đem tâm tình của mình ép xuống, nói câu đùa với Long Hải Đào.
- Haha, Bí thư Cao vẫn hài hước như vậy, Được rồi, vậy định 9h sáng mai nhé. Tôi ở văn phòng đợi hai vị đại giá quang lâm.
- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Sáng sớm hôm sau, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ăn mặc chỉnh tề, ngồi xe
jeep chạy đến thị xã. Ở trên xe, hai người không ai nói chuyện. Tối hôm
qua, Cao Khiết đã đem chỉ thị của Long Hải Đào nói cho Phạm Hồng Vũ
biết. Nội dung chủ yếu Long Hải Đào mời bọn họ nói chuyện, ai trong lòng cũng rõ ràng.
8h55’, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ có mặt tại lầu hai văn phòng Thị ủy.
Nơi đây là nơi làm việc của Ban tổ chức Thị ủy.
Văn phòng của Long Hải Đào ở sâu bên trong nhất.
Cửa văn phòng đã sớm rộng mở, cán sự Ngô của Ban tổ chức Thị ủy khoanh
tay đứng ở cửa chờ. Cán sự Ngô trên danh nghĩa là nhân viên công tác của Ban tổ chức cán bộ, nhưng trên thực tế là thư ký chuyên trách của Long
Hải Đào.
Bày ra “trận thế long trọng” như vậy, đủ thấy Long Hải Đào đối với Cao
Khiết và Phạm Hồng Vũ rất coi trọng, thậm chí còn có thể cất dấu ý kiêng kỵ.
Khâu Minh Sơn thật sự trở thành Bí thư Địa ủy, hai vị này sẽ được xem là dòng chính trong dòng chính.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ đối với Khâu Minh Sơn lực ảnh hưởng quả thực không thể đánh giá.
Đây là người đã từng bóp méo bài văn của Khâu Minh Sơn, nhưng Khâu Minh Sơn ngược lại càng thêm tín nhiệm hắn.
Người bình thường chắc đã sợ bị nhốt xuống mười tám tầng địa ngục rồi.
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, hai người đến rồi à? Mau mời vào, Trưởng ban Long đang đợi hai người.
Cán sự Ngô nét mặt tươi cười, hơi xoay người, bày ra tư thế nghênh đón
cán bộ lãnh đạo cấp trên, mặc dù tuổi của y so với Phạm Hồng Vũ và Cao
Khiết phải lớn hơn, khoảng chừng ba mươi.
Cao Khiết lại khách khí hai câu.
Long Hải Đào đang ngồi trên ghế sofa đãi khách, Cao Khiết và Phạm Hồng
Vũ vừa mới tiến vào đã lập tức đứng dậy, bước nhanh tới phía trước, bắt
tay chào hỏi hai người.
Cấp bậc lễ nghĩa khá chu đáo.
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, mời ngồi, mời ngồi!
Long Hải Đào mời hai người ngồi xuống, rồi bảo cán sự Ngô pha trà.
- Chủ tịch thị trấn Phạm.
Long Hải Đào cầm lấy thuốc lá trên bàn đưa cho Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn Trưởng ban Long!
Phạm Hồng Vũ vội cầm lấy, rồi đốt thuốc cho Long Hải Đào.
Hút hai phần thuốc, Long Hải Đào cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề:
- Bí thư Cao, Bí thư Tống đã tìm cô nói chuyện? Cô suy xét như thế nào rồi?
Cao Khiết khẽ mỉm cười.
Ngay trước mặt Phạm Hồng Vũ mà hỏi những lời này, thật là hơi bị dư
thừa. Long Hải Đào đã sớm nhận định trăm phần trăm, Cao Khiết sẽ không
có ý kiến gì khác. Ít nhất trong giai đoạn hiện tại, điều động cán bộ
cấp phòng Tống Mân đều tự mình ra mặt nói chuyện. Sau đó chỉ còn chờ tổ
chức quyết định. Ván đã đóng thuyền, cũng không mà có thể sửa đổi.
- Trưởng ban Long, điều động cán bộ từ trước đã là phục tùng tổ chức bố trí. Ý kiến của tôi cũng chỉ là râu ria.
Mặc dù đã quyết định, Cao Khiết vẫn cảm thấy rất tức giận, không kìm nổi oán một câu.
Long Hải Đào cười ha hả nói:
- Nguyên tắc tổ chức của Bí thư Cao rất mạnh. Điều động cán bộ cố nhiên
là phải phục tùng tổ chức. Tuy nhiên, tổ chức cũng tôn trọng ý nguyện
của các đồng chí. Quẳng đi gánh nặng, thì công tác mới có thể làm tốt.
Hai vị nói có đúng không?
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cười phụ họa.
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, hôm nay mời hai vị đến, chính là
muốn thương lượng việc sắp xếp bộ máy cho thị trấn Phong Lâm sau này. Bí thư Tống cho rằng, thị trấn Phong Lâm có thể có được thành tích như
ngày hôm nay, hai vị là công thần lớn nhất. Vì cam đoan cho thị trấn
Phong Lâm vẫn phát triển, không chịu sự ảnh hưởng lớn nào, Bí thư Cao
sau khi đến thị xã công tác, theo ý kiến của Bí thư Tống, sẽ do Chủ tịch thị trấn Phạm tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn, chủ trì toàn
diện công tác của Phong Lâm. Tôi và các đồng chí của Ban tổ chức đều cho rằng ý kiến này của Bí thư Tống rất tốt, hoàn toàn phù hợp với tình
huống thực tế của thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm dưới sự lãnh
đạo của đồng chí Phạm Hồng Vũ, nhất định vẫn có thể phát triển mạnh như
trước, đem hình thức Phong Lâm tiến thêm một bước, trở thành điển hình
trong toàn tỉnh. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, Bí thư Tống và lãnh đạo thị xã
đều ký thác hy vọng nơi cậu.
Long Hải Đào lại bày ra giọng quan mà nói.
- Cảm ơn Bí thư Tống, Trưởng ban Long và các đồng chí lãnh đạo khác của
thị xã đã khen ngợi. Tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, tuyệt không phụ
lòng tổ chức và các lãnh đạo đã quan tâm đến tôi.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, một câu khiêm nhường cũng không có,
tất nhiên là đã đồng ý. Dường như, vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn sẽ
không có khả năng rơi xuống đầu của ai.
- Haha, như vậy cũng tốt. Cá nhân tôi đối với năng lực của cậu chưa bao
giờ hoài nghi. Hai vị, đối với việc an bài cho bộ máy Phong Lâm sau này, có những ý kiến gì không?
Long Hải Đào cũng không tỏ vẻ không hài lòng, tiếp tục mỉm cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhìn Cao Khiết, Cao Khiết gật đầu nói:
- Trưởng ban Long, cá nhân tôi đề nghị, nếu do đồng chí Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, thì chức Chủ tịch thị trấn sẽ do
đồng chí Cố Dưỡng Hạo đảm nhiệm. Ngoài ra tôi cũng muốn đề bạt đồng chí
Lư Đại Chính đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thị trấn, tiến vào bộ máy Đảng
ủy thị trấn. Đồng chí Lư Đại Chính tuy rằng tuổi còn khá trẻ, nhưng năng lực làm việc rất mạnh, có thể nhận thêm nhiều nhiệm vụ quan trọng rồi.
- Lư Đại Chính?
Long Hải Đào hơi ngẩn ra một chút. Rất hiển nhiên, Trưởng ban Long cũng
không rõ ràng lắm đồng chí Lư Đại Chính là thần thánh phương nào.
Số lượng cán bộ cấp trưởng phó phòng toàn thị xã rất nhiều, Trưởng ban
Long cũng không thể nhớ hết, lại càng không cần phải nói Lư Đại Chính
chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi, vừa mới tham gia công tác chưa được bao
lâu.
Tuy nhiên, nếu đồng chí Cao Khiết đã trịnh trọng đề cử, vậy thì Long Hải Đào phải thận trọng suy xét.
Là Trưởng ban Tổ chức Thị ủy, Long Hải Đào rất rõ tâm tư của Tống Mân.
Lần này, nhất định phải nể mặt Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.