Điều động Cao Khiết cũng cực kỳ nhanh.
Chỉ trong vòng ba ngày, ở thị xã vừa mới truyền ra một ít tin tức phong
thanh, cán bộ thị trấn Phong Lâm vẫn còn nửa tin nửa ngờ, vẫn đang tìm
hiểu tin tức thì lãnh đạo thị xã cũng đã đến thị trấn Phong Lâm mời dự
họp đại hội cán bộ toàn thị trấn.
Lần này, ở thị xã đến gồm có hai vị lãnh đạo Ủy viên thường vụ, Phó bí
thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã đồng chí Lục Nguyệt,
Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy đồng chí Long Hải Đào. Ngoài ra còn có
đồng chí Phó chánh văn phòng Thị ủy Cố Dưỡng Hạo cũng cùng đến.
Cố Dưỡng Hạo không ngồi cùng xe với Long Hải Đào và Lục Nguyệt mà ngồi
riêng một chiếc ô tô Warsaw màu đen, đi theo sau hai vị lãnh đạo.
Đây là quà tặng Tống Mân tặng cho Cố Dưỡng Hạo, ý muốn Cố Dưỡng Hạo tặng lại cho Phạm Hồng Vũ.
Lần này, Cao Khiết đề cử Cố Dưỡng Hạo làm Chủ tịch thị trấn Phong Lâm là cực kỳ hợp tâm ý của Tống Mân. Vốn Tống Mân làm ra an bài này chỉ là vì muốn hướng Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thể hiện thiện ý, nên không tiện
chủ động đề xuất. Nếu chẳng may Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lại có đề nghị khác thì Tống Mân cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Giai đoạn bây giờ, Tống Mân chỉ có thể bất động thanh sắc dựa vào Lục
Nguyệt, nhưng cũng không thể chọc giận Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
[CHARGE=3]Cuối cùng cũng phải để hết thảy mọi thứ rõ ràng thì mới có thể nói chuyện được.
Không ngờ Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lại thật am hiểu quan trường như vậy, trực tiếp đề cử Cố Dưỡng Hạo.
Tống Mân tất nhiên là cực kỳ vui mừng.
Hai tên tiểu tử này quả thật có điểm môn đạo, nói không chừng ở đằng sau còn có cao nhân chỉ điểm. Vị cao nhân này, Tống Mân đoán không phải là
Phạm Vệ Quốc thì là Khâu Minh Sơn,
Như vậy rất tốt!
Tống Mân vốn muốn Khâu Minh Sơn hiểu tâm ý của ông ta, nhưng không thể để cho Lương Quang Hoa phát hiện.
Thông qua Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chuyển đạt cho Khâu Minh Sơn thì không còn cách nào tốt hơn.
Vốn lần này Tống Mân muốn đích thân đến thị trấn Phong Lâm, đánh giá cao độ thành tích công tác của Cao Khiết trong một năm vừa qua ở thị trấn
Phong Lâm, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Nhưng nghĩ
lại, cứ để cho Lục Nguyệt đại diện Thị ủy và UBND thị xã đến thì ổn thỏa hơn.
Lục Nguyệt luôn có chủ ý đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, Tống Mân rất rõ ràng. Không cạy được Phạm Hồng Vũ thì cạy Cao Khiết, coi như là được đền bù tâm nguyện. Khiến Lục Nguyệt đi bán ân tình này hẳn là an bài
tốt nhất.
Về phần gút mắc giữa ba người này, Tống Mân cũng không tìm hiểu thêm.
Dính đến loại con ông cháu cha như Lục Nguyệt, Tống Mân tâm lý nắm chắc, biết được càng nhiều thì lại càng không có lợi.
Đưa cho Cố Dưỡng Hạo chiếc xe con Warsaw vốn là xe mà Tống Mân ngồi, rồi sắm lại một chiếc Santana. Chiếc xe Warsaw này được đưa đi thay biển số xe, sau đó đem về Thị ủy dùng làm xe công vụ. Hiện tại, khiến Cố Dưỡng
Hạo mang tới Phong Lâm. Thật sự là xe của thị trấn Phong Lâm cấp bậc quá thấp, chỉ có hai chiếc xe jepp già cỗi, so với địa vị hiện giờ của thị
trấn Phong Lâm quả thật có chút không hợp.
Bất kể thế nào, là thị trấn đứng thứ nhất về kinh tế toàn thị xã, Bí thư Phạm cũng nên đổi xe.
Hy vọng sau khi mang chiếc xe đến, Bí thư Phạm từ nay về sau sẽ chân
thành hợp tác với Chủ tịch thị trấn Cố, không cần đưa ra yêu cầu khắc
nghiệt. Đối với Cố Dưỡng Hạo, Tống Mân ký thác kỳ vọng, mơ hồ làm người
nối nghiệp chính trị của mình.
Điều chuyển một vị Bí thư Đảng ủy thị trấn, xuất động một vị Phó bí thư
Thị ủy, một vị Trưởng ban Tổ chức, vậy thì mặt mũi của Phong Lâm được
cấp mười phần.
Ở thị xã bày ra trận chiến lớn như vậy, trái lại về phía Phong Lâm lại
chẳng tích cực gì. Không cần nói là không có biểu ngữ chào đón, ngay cả
nghi thức hoan nghênh cần thiết cũng không tổ chức. Chỉ có Cao Khiết,
Phạm Hồng Vũ và một nhân viên công tác của phòng Đảng chính ở bên ngoài
chờ đón. Còn các cán bộ khác thì tụ tập trong phòng họp, nói chuyện trên trời dưới đất, rất náo nhiệt.
Long Hải Đào thần sắc vẫn bình thường, tâm tính bày ra rất nghiêm chỉnh.
Nếu Lục Nguyệt đến cùng thì lấy Lục Nguyệt làm chính. Y là Phó bí thư
Thị ủy, ở trong bảng xếp hạng cao hơn Long Hải Đào. Thị trấn Phong Lâm
chậm trễ là chậm trễ Phó chủ tịch thị xã Lục chứ không phải là Trưởng
ban Long. Trưởng ban Long hoàn toàn không cần can thiệp vào vấn đề này.
Lục Nguyệt cũng đồng dạng không gợn sóng, cũng không có thần sắc dị
thường, vẫn tao nhã cùng Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết bắt tay, sau đó bước
vào đại viện chính quyền thị trấn.
Lục Nguyệt và Long Hải Đào có thể nói là khách quen của thị trấn Phong
Lâm. Tuyệt đại bộ phận cán bộ trong thị trấn đều quen mặt hai vị lãnh
đạo Thị ủy này. Thấy hai người dắt tay nhau đi tới, tất cả mọi người đều giật cả mình. Trong phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ, ngay sau đó vội vàng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lục Nguyệt vừa vỗ tay vừa bước lên vị trí trung tâm ở trên đài chủ tịch, khí chất tao nhã, phong độ, khiến cho người ta vừa thấy là biết đây là
phần tử xuất thân trí thức, làm cho các cán bộ quê mùa của thị trấn phải khiếp đảm ba phần.
Đại hội cán bộ do đồng chí Phạm Hồng Vũ chủ trì.
Phạm Hồng Vũ lời dạo đầu rất ngắn gọn, gần như không có bất kỳ một lời
nói khách sáo nào, nói vài câu liền đẩy sang cho Long Hải Đào.
Long Hải Đào hắng giọng một cái, xuất ra văn kiện bổ nhiệm, cao giọng nói:
- Các đồng chí, tôi chịu sự ủy thác của Thị ủy, đến thị trấn Phong Lâm
tuyên độc quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ của Thị ủy.
- Bởi vì công tác cần, trải qua Thị ủy nghiên cứu quyết định, đồng chí
Cao Khiết sẽ không đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm,
điều nhiệm sang làm trợ lý Chủ tịch UBND thị xã kiêm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thị xã, hiệp trợ đồng chí Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình
xử lý các công tác của UBND thị xã.
Văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm vừa mới tuyên đọc, dưới đài liền vang
lên một trận kinh hô. Rất nhiều cán bộ trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Bí thư Cao thật bị điều đi sao?
Như thế nào trước đó một chút tin tức xác thực đều không có, vừa mới
truyền ra phong thanh, lập tức liền tuyên bố văn kiện bổ nhiệm miễn
nhiệm?
Ở thị xã điều động cán bộ, không phải là ồn ào nửa tháng, thậm chí là
hơn mấy tháng, cuối cùng mới được xác định sao? Như thế nào lại vội vàng như vậy?
Còn nữa, chức vụ mới của Cao Khiết cũng có ý vị sâu xa.
Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thị xã, cũng là cấp Trưởng phòng. Mặc dù là đơn vị mới thành lập, nhưng căn cứ vào hoàn cảnh lớn, công tác
thu hút đầu tư trước mắt chính là đặc biệt nặng nề. Chủ nhiệm văn phòng
thu hút đầu tư được Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã cùng các lãnh đạo
tính nhiệm, lời nói có trọng lượng, số lượng ngậm kim cũng không hề kém
hơn so với chức Bí thư Đảng ủy thị trấn. Nghe nói ở rất nhiều địa phương vùng duyên hải, không ít Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, bởi vì
thành tích cao mà đạt được cương vị lãnh đạo rất cao.
Mấu chốt chính là danh hiệu “trợ lý Chủ tịch thị xã”.
Cái này khá mới mẻ!
Trước kia chưa bao giờ có chức vụ như vậy, chỉ nghe nói ở những địa khu
phát triển của vùng duyên hải mới có chức vụ này. Văn kiện bổ nhiệm và
miễn nhiệm cũng không quy định rõ ràng, Cao Khiết là trợ lý Chủ tịch thị xã, rốt cuộc là cấp bậc Trưởng phòng hay là cấp cục phó.
Hẳn vẫn là Trưởng phòng.
Dù sao Cao Khiết tuổi cũng còn quá trẻ, nhanh như vậy là lên chức Phó
cục trưởng thì không khỏi làm cho người ta phải sợ hãi. Lúc trước, trong việc đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi, Ngạn Hoa là vùng cách mạng giải
phóng cũ, cũng không cần phải đi đầu như vậy.
Tuy nhiên, Cao Khiết có thể nói là một chân đã bước vào cánh cửa cấp cục phó. Có danh hiệu trợ lý Chủ tịch thị xã, thời cơ thích hợp, chỉ cần
Địa ủy phát ra một văn kiện, là cấp cục phó sẽ rơi vào trong tay, bất
hiển sơn bất lộ thủy, liền quan thăng một cấp. Về sau thuận lợi trở
thành Phó chủ tịch thị xã, thậm chí là Phó bí thư thị ủy, cũng không
tính là đề bạt, chỉ có điều phân công khác nhau thì hết thảy liền nước
chảy thành sông.
- Trải qua Thị ủy nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm đồng chí Phạm Hồng Vũ
đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng thời miễn đi chức Chủ tịch
thị trấn của đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Long Hải Đào cũng không để ý đến nghị luận dưới đài, tiếp tục đọc văn kiện bổ nhiệm miễn nhiệm thứ hai.
Lần này, dưới đài thật ra lại rất bình tĩnh, không người nào tỏ vẻ kinh ngạc.
Nếu Cao Khiết điều đi rồi, Chủ tịch thị trấn Phạm đảm nhiệm chức Bí thư
là chuyện đương nhiên. Thị trấn Phong Lâm có thể có được sự huy hoàng
như ngày hôm nay, Phạm Hồng Vũ công lao to lớn, mỗi một cán bộ quần
chúng thị trấn Phong Lâm ai cũng phục.
Tuổi trẻ thì sao?
Chỉ cần hắn có năng lực dẫn dắt quần chúng làm giàu, mọi người liền vô điều kiện mà ủng hộ hắn.
Mọi người tin rằng, chỉ cần Phạm Hồng Vũ còn ở lại Phong Lâm, thì Phong Lâm ngày mai lại càng thêm tốt đẹp.
Ở thị xã lần này thật ra rất sáng suốt, Phạm Hồng Vũ ở Phong Lâm uy vọng như mặt trời ban trưa. Nếu không cho hắn tiếp nhận chức, từ bên ngoài
điều một Bí thư mới tới, có thể ở thị trấn sẽ có quỷ xuất hiện liền.
Hiện tại, tất cả mọi người đều hết sức chăm chú nhìn Long Hải Đào, khẩn
trương chờ ông ta tuyên bố Chủ tịch thị trấn chọn người.
- Trải qua Thị ủy nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm đồng chí Cố Dưỡng Hạo
làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, đề cử Chủ tịch thị trấn chọn người.
Đồng chí Cố Dưỡng Hạo sẽ không còn đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng
Thị ủy.
Hóa ra là hắn!
Một số cán bộ đầu óc xoay chuyển nhanh, ánh mắt liền trở nên có chút khác thường.
Bí thư Tống rốt cuộc đã đưa dòng chính tâm phúc nhất của ông đến thị
trấn Phong Lâm, nếu suy nghĩ lại cũng rất bình thường. Một thị trấn có
nền kinh tế đứng đầu toàn bộ địa khu, thậm chí là toàn tỉnh, Bí thư Thị
ủy có thể trường kỳ buông tay mặc kệ không?
Long Hải Đào tiếp tục đọc văn kiện bổ nhiệm thứ tư. Lần này mới thật sự khiến cho mọi người rơi kính đầy đất.
- Trải qua Thị ủy nghiên cứu quyết định, bổ nhiệm đồng chí Lư Đại Chính
làm Ủy viên Đảng ủy thị trấn, đề cử Phó chủ tịch thị trấn chọn người.
Lư Đại Chính không ngờ lại trở thành Phó chủ tịch thị trấn, còn tiến vào bộ máy đảng ủy.
Đây là tình trạng gì vậy?
Lư Đại Chính không phải còn là một nhóc con chưa ráo máu đầu sao? Một
đứa nhỏ làm việc ở phòng Đảng chính, vẻ mặt ngây ngô, quét rác, châm
nước cho mọi người, trong nháy mắt lại trở thành Ủy viên Đảng ủy, Phó
chủ tịch thị trấn?
Mọi người ánh mắt lại vội vàng hướng lên đài chủ tịch tìm tòi.
Không có, Lư Đại Chính không có ngồi trên đài Chủ tịch, mà giống như mọi người, ngồi ở dưới đài.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại vị trí hàng thứ hai Lư Đại Chính đang ngồi nói:
- Đại Chính, mau bước lên đài, chào hỏi mọi người.
Lư Đại Chính đỏ mặt, hướng toàn thể cán bộ tham dự hội nghị liên tục cúi đầu, rồi chậm rãi bước lên trên đài chủ tịch.
Trong giây lát, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Có cái gì hoài nghi chứ?
Ai nói Lư Đại Chính tuổi còn nhỏ? Nhìn các lãnh đạo hiện tại đang ngồi
trên đài chủ tịch, Lục Nguyệt, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ ai có tuổi lớn
chứ?
Sự thật đã thay đổi.
Hiện tại không còn là thời đại ngồi đó mà ăn bát vàng, chỉ cần anh có
năng lực, có bản lĩnh, cấp trên sẽ không keo kiệt mà không đề bạt anh,
trọng dụng anh.
Cẩn thận nghẫm lại, Lư Đại Chính và Phạm Hồng Vũ cùng tuổi, chỉ nhỏ hơn vài tháng mà thôi.
Những người có đầu óc xoay chuyển nhanh từ trong lần điều chỉnh cán bộ
thần tốc lần này, ngửi được một hơi thở của gió trước một cơn bão lớn.