Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 284: Chương 284: Không được lừa dối tôi




Sau khi Lư Đại Chính an vị trên đài chủ tịch, Phạm Hồng Vũ tiếp tục chủ trì hội nghị. Văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm đã tuyên đọc, bắt đầu từ giờ phút này, Cao Khiết không còn là Bí thư Cao nữa mà là Chủ tịch thị xã Cao. Mặc dù mọi người trước đây chưa từng nghe qua quan hàm này, nhưng nếu đằng trước Chủ tịch thị xã mà có hai chữ trợ lý nữa thì nghe không được hay lắm. Gọi một tiếng Chủ tịch thị xã Cao cũng không sai, không ai bắt bẻ anh đâu.

Chủ tịch thị trấn Phạm biến thành Bí thư Phạm, là lãnh đạo tối cao của thị trấn Phong Lâm.

- Sau đây, mời Phó bí tư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thị xã đồng chí Lục Nguyệt lên cấp chỉ thị cho mọi người, xin mọi người hoan nghênh.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vỗ tay đầu tiên.

Lục Nguyệt hai tay vươn ra, bãi bình tiếng vỗ tay, chỉnh lại tư thế ngồi rồi bắt đầu lên tiếng. Y dùng tiếng phổ thông chuẩn, trầm thấp, nam tính, khiến cho Phó chủ tịch thị xã Lục có sự hấp dẫn khác thường.

Trong phòng họp kỷ luật cực kỳ tốt, lặng ngắt như tờ. Mọi người đều chăm chú nhìn về phía đài chủ tịch, đặc biệt có một số nữ cán bộ trẻ tuổi, ánh mắt tràn ngập lưu quang.

Nghe nói Phó chủ tịch thị xã Lục vẫn còn độc thân. Nếu có thể gả cho người này thì cả đời đáng giá rồi.

[CHARGE=3]Tất nhiên, điều này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Phó chủ tịch thị xã Lục còn trẻ như vậy, tầm mắt cao bao nhiêu, cũng không phải người con gái nào y cũng để ý cả. Toàn bộ thị trấn Phong Lâm, nếu nói có một cô gái có thể xứng đôi với Phó chủ tịch thị xã Lục thì chỉ có thể là Bí thư Cao. Ồ không, hiện tại nên gọi là Chủ tịch thị xã Cao rồi.

Nam anh tuấn nho nhã, nữ xinh đẹp cao quý, cũng đều là cán bộ lãnh đạo thị xã. Quả thật là trời sinh một đôi!

Dựa theo tiêu chuẩn lối mòn, Lục Nguyệt đầu tiên đại diện cho Thị ủy và UBND thị xã đánh giá cao độ công tác của thị trấn Phong Lâm, khẳng định thành tích của Cao Khiết.

Lục Nguyệt nói:

- Không có đồng chí Cao Khiết dũng cảm khai thác, tiến thủ, cải cách tư tưởng thì sẽ không có hình thức Phong Lâm, lại càng không có thành tựu huy hoàng như hôm nay. Đồng chí Cao Khiết có thể nói là người sáng lập ra hình thức Phong Lâm, là người đã xây dựng hiện đại hóa nông thôn. Vì sự phát triển của toàn bộ xã thị trấn địa khu mà làm ra được một tấm gương điển hình.

Lục Nguyệt đại diện cho Thị ủy và UBND thị xã cảm ơn đồng chí Cao Khiết đã cố gắng công tác.

Bí thư Phạm một lần nữa vỗ tay đầu tiên.

Đối với lời nói này của Lục Nguyệt, mọi người đều vui lòng phục tùng.

Trước kia thị trấn Phong Lâm là như thế nào, sau khi Cao Khiết đến công tác hơn một năm thì trở thành như thế nào, chỉ cần người có ánh mắt nhìn xa thì đều có thể nhìn ra được.

Tuy nhiên, ngoài dự kiến của mọi người, đang nói đến nguyên nhân điều động nhân sự, Lục Nguyệt rất thẳng thắn, tỏ vẻ văn phòng thu hút đầu tư sau khi thành lập, tuy rằng cũng có được thành tích, nhưng không lý tưởng. Hiệu quả thu hút đầu tư không rõ ràng. Chủ yếu là những nhân viên công tác có liên quan thiếu kinh nghiệm về phương diện này. Xét thấy thị trấn Phong Lâm trong công tác thu hút đầu tư xông ra thành tích, ở thị xã mới quyết định mời đồng chí Cao Khiết đến chủ trì công tác thu hút đầu tư, hy vọng có thể nhờ bản lĩnh của đồng chí Cao Khiết mà đột phá trong công tác.

Cán bộ tham dự hội nghị ngơ ngác nhìn nhau.

Phải biết rằng, hiện tại, Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư vẫn do Lục Nguyệt tự mình kiêm nhiệm. Phải đợi cho Cao Khiết làm tốt công tác bàn giao công việc tại thị trấn Phong Lâm, chính thức tới thị xã tiếp nhận chức vụ thì Lục Nguyệt mới xem như là làm trọn chức trách.

Lục Nguyệt đây là trước mặt toàn thể cán bộ thị trấn Phong Lâm mà tự phê bình mình.

Có người cẩn thận chú ý tới, Cao Khiết lúc đó hơi cau mày lại, dường như có chút không hài lòng lần nói chuyện này của Chủ tịch thị xã Lục.

Sau khi tự phê bình mình, Lục Nguyệt lại trở về kiểu cách văn chương, đại diện cho Thị ủy và UBND thị xã đánh giá cao thành tích của Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm vừa mới nhậm chức đồng chí Phạm Hồng Vũ. Từ ngữ trau chuốt, hoa mỹ, nhưng cẩn thận vẫn có thể phát hiện, Lục Nguyệt đánh giá Phạm Hồng Vũ không bằng đánh giá Cao Khiết, hơn nữa còn tương đối châm chích.

Lục Nguyệt chủ yếu khen ngợi Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ, ý nghĩ linh hoạt, giỏi về nhận thức sự vật mới, trong phương diện thu hút đầu tư và xây dựng kinh tế có được năng lực nhất định. Trong quá trình khai sáng và phát triển hình thức Phong Lâm, đã hiệp trợ cho đồng chí Cao Khiết làm rất nhiều công tác hữu ích. Nhưng lại hoàn toàn không đề cập đến trình độ lý luận của một Bí thư Đảng ủy nên có.

Nếu như người không hiểu rõ Phạm Hồng Vũ, chỉ cần nghe Lục Nguyệt đánh giá hắn, chỉ sợ ai cũng nghĩ rằng sự tiến bộ ngày hôm nay của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn là nhờ Bí thư Cao. Đối với nhân vật số một công tác lý lịch còn quá trẻ này, có thể làm được chức Bí thư Đảng ủy thị trấn hay không thì còn cần suy nghĩ lại.

Cao Khiết sắc mặt trầm xuống.

Sau khi Lục Nguyệt đánh giá xong Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết sa sầm nét mặt, không có vỗ tay.

Trong phòng họp bỗng nhiên im lặng.

Bốp bốp bốp!

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Lần này vỗ tay đầu tiên cũng vẫn là Bí thư Phạm. Bí thư Phạm nét mặt mỉm cười, không có nửa điểm nào không hài lòng, nhìn qua rất khiêm tốn.

Đã hạ quyết tâm chiến một trận, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không vì một việc nhỏ mà đấu với Lục Nguyệt bây giờ.

Vận mệnh không khỏi quá nhỏ.

Chưa từng có một cuộc đấu tranh chính trị nào mà dựa vào khua môi múa mép là có thể đạt được thắng lợi.

Lục Nguyệt kế tiếp đánh giá chính là Cố Dưỡng Hạo. Đối với vị mới nhậm chức Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, Lục Nguyệt rất khen ngợi, đánh giá Cố Dưỡng Hạo có trình độ văn hóa cao, tốt nghiệp chính quy, xuất thân đứng đắn, ở cơ quan Thị ủy công tác nhiều năm, có kinh nghiệm thực tế phong phú. Thời gian đi theo lãnh đạo chủ chốt Thị ủy đã dưỡng thành ánh mắt nhìn đại cục khá mạnh. Nhất là tính cách trầm ổn, tác phong kiên định, giỏi đoàn kết đồng chí. Thị ủy và UBND thị xã tin tưởng, đồng chí Cố Dưỡng Hạo có mặt trong bộ máy Đảng ủy Phong Lâm nhất định sẽ làm tốt bản chức của mình, đem công tác phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm nâng cao hơn một bước.

Mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau, không ít cán bộ trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.

Giỏi về đoàn kết đồng chí?

Nếu ở trường hợp khác, Lục Nguyệt đánh giá Cố Dưỡng Hạo như thế là rất thích hợp, nhưng trong trường hợp ngày hôm nay, Lục Nguyệt đánh giá như thế, thì hơi bị lạc đề. Cái này vốn dùng để đánh giá Bí thư Đảng ủy thị đúng hơn.

Hiện tại chế giễu, Bí thư Đảng ủy thị trấn am hiểu phát triển kinh tế, còn Chủ tịch thị xã thì giỏi về đoàn kết đồng chí.

Vậy sau này, đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm rốt cuộc là do người nào phụ trách?

Ai mới chân chính là Bí thư Đảng ủy thị trấn?

Cố Dưỡng Hạo vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hiện lên một chút thần sắc khó xử.

Lục Nguyệt đây là đang đào một cái hồ chính giữa y và Phạm Hồng Vũ.

Cố Dưỡng Hạo nhất thời không hiểu rõ, chính mình vẫn không có đắc tội với Lục Nguyệt, như thế nào lại ngáng chân mình như vậy? Chẳng lẽ mình từng trong lúc vô ý mà đắc tội với Lục Nguyệt, chỉ có điều là chưa phát hiện?

Nhưng khả năng này không lớn.

Cố Dưỡng Hạo hầu hết là làm việc tại cơ quan Thị ủy, làm thư ký cho Tống Mân đã nhiều năm. Thứ khác không nói, nhưng phương diện đối nhân xử thế lại rất cẩn thận. Một Phó chủ tịch thị xã bình thường cũng không đắc tội, chứ đừng nói chi là cái loại con ông cháu cha ở thủ đô như Lục Nguyệt.

Mặc dù không hiểu nguyên nhân Lục Nguyệt làm như vậy, nhưng Cố Dưỡng Hạo trong lòng thực không yên.

Bởi vì, ngồi bên cạnh y là Bí thư Phạm, cũng không phải là đèn cạn dầu. Nói về bản chất, Cố Dưỡng Hạo cho rằng Phạm Hồng Vũ chính là một tên lưu manh, không phải lúc nào cũng giảng quy tắc cả.

Một khi Phạm Hồng Vũ nhận định y đoạt lớp đoạt quyền thì từ nay về sau, chỉ sợ con đường làm Chủ tịch thị trấn sẽ rất gian nan. Lấy uy vọng cực kỳ cao của Phạm Hồng Vũ ở Phong Lâm cùng với quyền uy tuyệt đối của một Bí thư Đảng ủy, muốn cho một tân Chủ tịch thị trấn “chính lệnh không ra khỏi cửa chính chính phủ” thì tuyệt đối chẳng khó khăn gì.

Nghĩ đến đây, Cố Dưỡng Hạo ánh mắt không kìm nổi nhìn qua Phạm Hồng Vũ bên cạnh. May mắn thế nào, ánh mắt của Phạm Hồng Vũ cũng nhìn sang.

Phạm Hồng Vũ nhoẻn miệng cười.

Cố Dưỡng Hạo trong lòng đang bất an, bỗng nhiên an định trở lại.

Phạm Hồng Vũ tươi cười, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, Lục Nguyệt cố nhiên châm ngòi, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người dễ gạt, không dễ dàng trúng kế.

Tuổi trẻ thì tuổi trẻ, lưu manh thì lưu manh, nhìn chung con đường làm quan hai năm qua của Phạm Hồng Vũ không hề thiếu trí tuệ chính trị. Nếu dễ dàng bị người ta châm ngòi như vậy, hắn cũng không thể chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành Bí thư Đảng ủy thị trấn cấp Trưởng phòng trẻ nhất trong toàn bộ địa khu.

Lục Nguyệt đơn giản đánh giá Lư Đại Chính xong thì chính là Cao Khiết lên tiếng.

Trong phòng họp lại một lần nữa trở nên yên lặng. Đại bộ phận cán bộ đều dùng ánh mắt tôn kính, thậm chí là tôn sùng nhìn khuôn mặt thiên kiều bá mị trên đài chủ tịch kia.

Cao Khiết nói chuyện không dài, thậm chí có thể nói là quá ngắn gọn. Nhưng khi tiếng cuối cùng chấm dứt, tất cả mọi người đều nhìn thấy hai giọt nước mắt trào ra.

Cao Khiết luyến tiếc thị trấn Phong Lâm.

Trong phút chốc, rất nhiều cán bộ mắt đều đỏ lên. Một số nữ cán bộ thậm chí khóc thành tiếng, hai mắt đẫm lệ.

Bí thư Cao luyến tiếc thị trấn Phong Lâm, các cô làm sao mà bỏ Bí thư Cao được?

Ngoài trừ công tác yêu cầu nghiêm khắc, Bí thư Cao tuyệt đối là Đại tỷ của các cán bộ nữ trong toàn thị trấn. Cho dù là cô làm sai chuyện gì, Bí thư Cao nên phê bình thì phê bình, nên giáo dục thì giáo dục, nhưng tuyệt sẽ không để bụng. Nếu cô có bao nhiêu khó khăn, cứ tìm Bí thư Cao là được.

Đại hội cán bộ diễn ra trong hai tiếng mới chấm dứt, sau đó ở căn tin cử hành đại tiệc đưa tiễn.

Buổi chiều, Bí thư Cao phải rời khỏi thị trấn Phong Lâm rồi.

Sau bữa tiệc, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cùng hướng đến văn phòng Bí thư, bàn giao công tác.

Những người khác đều ở bên ngoài chờ, ai cũng không theo vào.

Cao Khiết quay lưng về phía Phạm Hồng Vũ, khẽ vuốt nhẹ bàn làm việc, thật lâu không nói lời nào. Phạm Hồng Vũ thì lẳng lặng đứng đằng sau cô.

- Đi thôi!

Thật lâu sau, Cao Khiết nhẹ nhàng nói, rồi xoay người lại nhìn Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười:

- Yên tâm đi, hết thảy sẽ không có vấn đề gì, cứ tin tưởng tôi.

Cao Khiết nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên mở hai tay, ôm lấy Phạm Hồng Vũ, ghé vào tai hắn hạ giọng nói:

- Nhớ kỹ những gì cậu nói. Cậu nếu dám gạt tôi, tôi sẽ không tha cho cậu.

Phạm Hồng Vũ lập tức ngây dại, một cử động nhỏ cũng không dám. Bờ ngực mềm mại của Cao Khiết đang gắt gao áp bách ngực của hắn, sóng nhiệt như nước. Trên trán Bí thư Phạm không ngăn được mồ hôi lạnh xông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.