Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 350: Chương 350: Cha vợ




- Chú Cao, vậy chú đồng ý không?

Ma xui quỷ khiến, Phạm Hồng Vũ liền cứng đầu cứng cổ hỏi một câu.

Cao Hưng Hán hừng lạnh một tiếng nói:

- Tôi nếu không đồng thì các người sẽ đồng ý sao?

Lời này tuy khó nghe nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Tôi nếu quấy nhiễu, tất các người nhất định sẽ phản kháng. Người trẻ tuổi bây giờ, chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tiểu thuyết của Quỳnh Giao, đem tình yêu ra so sánh còn lớn hơn trời. Dưới tình huống tìm không thấy kẻ thù chân chính, tự động tự giác đem cha mẹ ra làm “quân xanh” để thỏa mãn tâm lý phản nghịch của mình.

Phạm Hồng Vũ liền ngượng ngùng, thầm nói:

- Cháu đương nhiên là không đồng ý rồi.

[CHARGE=3]Cao Khiết gần như muốn hôn mê bất tỉnh.

Đúng là hai kẻ dở hơi?

Phạm Hồng Vũ vốn là kẻ dở hơi, nói xằng nói bật, còn bố nhà mình hiện tại là Bí thư Thành ủy kiêm Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, quyền cao chức trọng đấy.

Mẹ của Cao Khiết cười nói:

- Lão Cao, hôm nay làm sao vậy? Biết trêu đùa cùng với mấy đứa nhỏ à?

Cao Hưng Hán nghiêm túc nói:

- Anh không có nói đùa. Hiện tại có người chạy đến nhà anh, muốn cưới con gái của anh, anh đương nhiên phải làm rõ sự tình, không thể u mê như vậy.

Mẹ của Cao Khiết cười nói:

- Có chuyện gì mà anh không hiểu rõ chứ? Cho dù là như vậy, hiện tại người đang ở trước mặt anh, anh mau chào hỏi đi. Tiểu Phạm, cháu ngồi đi, ở đây nói chuyện với chú Cao. Ông ấy đang rất tịch mịch đấy.

Cao Khiết lập tức cười ra tiếng.

Cái gọi là biết chồng không ai bằng vợ, quyền cao chức trọng như Cao Hưng Hán, ngày bình thường có phải cô đơn hay không thì chỉ có vợ là hiểu rõ ràng nhất.

Cao Hưng Hán lại bất mãn, cả giận nói:

- Anh như thế nào mà tịch mịch chứ? Anh mỗi ngày công việc còn làm không xong, làm gì có chuyện tịch mịch.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chú Cao, chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Vô địch cũng là một loại tịch mịch.

Lời này chẳng ra cái gì cả, nhưng đại khái nói ra được tâm tính tịch mịch của kẻ bề trên. Cao Hưng Hán tuy rằng mỗi ngày đều bận việc, người chân chính có thể trước mặt ông nói thật lại càng thêm ít. Mỗi người đều chú ý cẩn thận trước mặt ông.

- Cậu nịnh bợ ít thôi!

Cao Hưng Hán không chút khách khí, trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi ngồi trở lại, mắt nhìn chỗ xa, dường như là đang giận.

Phạm Hồng Vũ cười, cũng không khiêm nhường nữa, lấy một cái ghế khác ngồi xuống, rồi lại móc ra Thanh Sơn Vương kính cẩn đưa cho Cao Hưng Hán. Cao Hưng Hán tiếp nhận, Phạm Hồng Vũ lại nhanh chóng mồi thuốc cho ông.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho Cao Khiết nhìn xem cũng cảm thấy sửng sốt.

Mẹ của Cao Khiết liền hướng cô nháy mắt, Cao Khiết do dự đến bên cạnh mẹ.

- Con đó, đừng có mà quan tâm xem cái bọn đàn ông khỉ gió bàn công việc, cứ để cho bọn họ tự giải quyết. Con không phải cái gì cũng tin tưởng cậu ta sao? Cứ tiếp tục tin tưởng cậu ta đi. Lúc này cậu ta khẳng định là liều mạng.

Mẹ của Cao Khiết hạ giọng nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười tinh quái.

Nói cũng phải, không liều mạng thì không lấy được bà xã.

- Mẹ, mẹ không lo lắng tuổi của tụi con…

Cao Khiết không kìm nổi thấp giọng hỏi một câu.

Có vẻ như vấn đề này là chướng ngại lớn nhất giữa cô và Phạm Hồng Vũ. Ngày hôm qua giải quyết xong bên chỗ Quản Lệ Mai và Phạm Vệ Quốc xem như chỉ thành công một nửa.

Mẹ của Cao Khiết liền thở dài, nói:

- Ba của con không phải vừa mới nói sao? Chúng ta cho dù phản đối thì con cũng sẽ khư khư cố chấp.

Cao Khiết liền cắt đứt lời của mẹ:

- Mẹ của cậu ấy đối với con rất tốt.

Mẹ của Cao Khiết bĩu môi nói:

- Cũng chính vì vậy mà ba của con mới không đuổi cậu ta ra ngoài. Bằng không, con cho rằng ba của con dễ dàng nói chuyện như vậy sao? Chuyện khác ông ấy không so đo, nhưng chuyện này nhất định sẽ so đo.

Quan hệ đến hạnh phúc con gái bảo bối của mình, Cao Hưng Hán nếu dễ dãi, tuyệt không yên lòng.

- Phạm Hồng Vũ, tôi vẫn luôn nhận thấy chuyện này không đơn giản.

Bên này mái hiên, hai mẹ con thì thầm to nhỏ, thì bên kia, trên ban công, mùi thuốc súng cũng rất nồng. Cao Hưng Hán thẳng thắn nói.

- Chú Cao, cháu không hiểu.

Phạm Hồng Vũ vẫn điềm tĩnh tự nhiên.

Đây cũng là tính cách của Phạm Hồng Vũ. Nếu Cao Hưng Hán và mẹ của Cao Khiết khách khí với hắn, hắn ngược lại sẽ không được tự nhiên.

Hiện nay, Cao Hưng Hán bày ra tư thế chiến đấu, Phạm Hồng Vũ liền chuyển biến tâm tính, tinh thần của mình đều tăng lên trạng thái tốt nhất.

Nếu “kẻ thù” khai chiến, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là phải toàn lực ứng phó, chút cũng không dám xem thường.

- Cậu đương nhiên hiểu được.

Cao Hưng Hán vẫn rất không khách khí như trước.

- Cậu cong lách một vòng, tạo ra một cái bẫy thật lớn cho Lục Nguyệt chui vào, đó là công hay tư?

Không ngờ Cao Hưng Hán lại không bỏ qua chuyện này.

Cẩn thận ngẫm lại, cũng khó trách.

Ván cờ đã định, thắng bại rõ ràng, Cao Hưng Hán lúc trước nghe theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ, nay nhận được hồi báo. Theo lý, ông ta hẳn nên cảm kích lòng tốt của Phạm Hồng Vũ. Sự thật, nếu hôm nay Phạm Hồng Vũ đến nhà là thăm hỏi bình thường, Cao Hưng Hán nhất định là khách khí đối với hắn, nhiệt tình tiếp đãi.

Vấn đề ở chỗ, Phạm Hồng Vũ lần này đến nhà là động cơ không trong sáng, muốn trở thành rể hiền của Cao gia, tình huống liền hoàn toàn khác. Cao Hưng Hán chỉ cần gật đầu một cái, từ nay về sau hắn chính là người một nhà. Nếu ông từ đầu đến cuối không cho Phạm Hồng Vũ một mạch đập chính xác, không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì thì trong lòng khẳng định là không thể kiên định.

Bọn họ không phải là gia đình bình thường, Cao Khiết gả cho Phạm Hồng Vũ, nói là đám cưới chính trị cũng không hẳn là không phải.

Phạm Vệ Quốc mặc dù là Phó chủ tịch thường trực địa khu Ngạn Hoa, chức vụ không tính là hiển hách, nhưng ông và Khâu Minh Sơn quan hệ rất thân, ai ai cũng biết. Lại càng không cần phải nói, Phạm Hồng Vũ thậm chí lại có quan hệ rất thân thiết với con cháu Lý gia. Thân là Bí thư Thành ủy, Cao Hưng Hán làm sao mà không rõ ràng.

Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:

- Chú Cao, chuyện này có gì khác nhau sao?

- Đương nhiên là khác nhau. Cậu có biết, Tiểu Khiết trước giờ vì sao không thích Lục Nguyệt không? Cũng bởi vì cảm thấy Lục Nguyệt lòng dạ quá sâu, trong nội tâm cảm thấy sợ hãi.

Cao Hưng Hán thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một chút yêu thương.

Kỳ thật thì ông vẫn không bức bách Cao Khiết nhất định phải cùng với Lục Nguyệt. Cao Hưng Hán tuyệt không vì nhu cầu chính trị của mình mà hy sinh hạnh phúc con gái mình.

Có lẽ, trong rất nhiều hôn nhân chính trị, hy sinh cái tôi để vì cái chung thường hay có, nhưng Cao Hưng Hán lại không muốn lâm vào. Trong mắt Cao Hưng Hán, mũ cánh chuồn cũng không thể so với trời.

- Nếu là như vậy, chú Cao hoàn toàn yên tâm. Tiểu Khiết tuyệt sẽ không sợ cháu, mà cháu cũng không làm cho cô ấy sợ hãi. Quá khứ cũng như vậy mà tương lai cũng khẳng định như thế.

Cháu cam đoan!

Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc, phi thường nghiêm túc.

Cao Hưng Hán nhìn chằm chằm hỏi:

- Tôi vì sao phải tin tưởng cam đoan của cậu?

- Chú Cao, chuyện này cháu không có biện pháp chứng minh. Nhưng cháu tin tưởng vững chắc, con người nhất định sẽ biết tốt xấu.

Những lời này nghe chẳng thấy có đầu có đuôi gì cả, nhưng Cao Hưng Hán thần sắc trở nên dịu hẳn. Cao Hưng Hán làm quan nửa đời, chìm đắm trong quan trường hơn hai mươi năm, tự nhận ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Phạm Hồng Vũ nói rất đúng, ông vừa nhìn là biết ngay.

Việc Cao Khiết che chở cho Phạm Hồng Vũ, Cao Hưng Hán cũng sớm nghe qua. Hai người trẻ tuổi cùng làm việc chung nhiều năm, do hiểu nhau mà dẫn đến yêu nhau cũng không phải là nhất thời kích động. Cao Hưng Hán rất rõ ràng, loại tình huống này muốn ngăn trở, khó khăn cũng không nhỏ.

- Cậu lúc này là đến trường Đảng báo danh sao?

Cao Hưng Hán giọng điệu bình tĩnh trở lại, nâng tách trà lên uống một ngụm, chuyển hướng đề tài.

- Vâng, ngày mai chính thức báo danh.

Cao Hưng Hán gật đầu nói:

- Với tài hoa của cậu, đến UBND tỉnh ủy làm việc thì tôi không lo lắng lắm. Cậu còn trẻ, hẳn là nên trải qua rèn luyện kinh nghiệm. Chủ tịch tỉnh Vưu an bài khá hợp lý. Tuy nhiên, cậu phải chú ý, hiện tại trong khoảng thời gian này, càng ở cơ quan lớn thì lại càng cẩn thận chú ý.

Vô tình, Cao Hưng Hán toát ra tâm ý của mình.

Người thanh niên này có thể trở thành con rể của Cao Hưng Hán, Cao Hưng Hán tất nhiên tâm tính đã điều chỉnh xong. Với biểu hiện thiên phú về chính trị và thủ đoạn cao minh của Phạm Hồng Vũ, ở cơ quan trau dồi kinh nghiệm là tất yếu. Chỉ cần không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tiền đồ một mảnh gấm vóc là điều tất nhiên.

Phạm Hồng Vũ khom người, kính cẩn nói:

- Vâng, cảm ơn chú Cao, mấy tháng nay, có Tiêu Lang chỉ điểm, lúc chính thức làm việc sẽ thích ứng.

Cao Hưng Hán khẽ gật đầu, chần chừ một chút, rồi mới lên tiếng:

- Đồng chí Vưu Lợi Dân năng lực không thể nghi ngờ, nhưng theo như lời cậu nói, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Công tác trên từng cương vị cũng có cái khó khăn của nó. Nếu đến UBND tỉnh làm việc, tầm mắt nhất định phải điều chỉnh, phải học được cách nhìn nhận vấn đề theo hai hướng, tận khả năng suy xét toàn diện một chút.

Phạm Hồng Vũ liền có chút cảm động.

Cao Hưng Hán có thể ở trước mặt hắn trực tiếp nhận xét Vưu Lợi Dân, có thể thấy được ông ta trong lòng đã tiếp nhận hắn rồi, xem hắn như người một nhà.

Phạm Hồng Vũ đến UBND tỉnh, công tác bên cạnh Vưu Lợi Dân, đồng thời lại là con rể tương lai của Cao Hưng Hán, những cán bộ khác không khỏi đưa hai người vào trong cùng một trận doanh. Cái gọi là vòng tròn chính là hình thành từ chỗ này. Sự tình trọng đại, Cao Hưng Hán liền dặn dò vài câu.

- Vâng, chú Cao, cháu nhất định sẽ chú ý.

Cao Hưng Hán ừ một tiếng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lọt vào trong mắt một mảnh xanh ngắt.

Trên ban công trở nên khá im lặng.

Một lát sau, Cao Hưng Hán thu hồi ánh mắt, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói:

- Cậu và Tiểu Khiết đã đưa ra quyết định, tôi và mẹ của con bé không phản đối. Tiểu Khiết tuy rằng khá tự lập, và chúng tôi cũng không nuông chiều nó. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, con gái thì chính là con gái. Nó và cậu khi ở cùng một chỗ thì không còn là Phó chủ tịch thị xã nữa mà chính là con gái của tôi, cậu hiểu chưa?

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười gật đầu nói:

- Chú Cao, cháu hiểu mà. Chú cứ yên tâm, cháu kỳ thật vẫn không xem Tiểu Khiết là lãnh đạo, cháu và cô ấy là chị em.

Trên mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Lời này nghe ra tương đối kỳ lạ, nhưng Cao Hưng Hán lại hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, giống như hoàn thành công tác lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.