- Hồng Vũ, em nói tiếp đi.
Phạm Hồng Học đã bị đề tài của em mình hấp dẫn.
Phạm Hồng Vũ lại nói:
- Không còn gì nữa, chỉ như vậy thôi.
- Chỉ như vậy thôi à? Nhà xưởng của em cũng chưa nói đến phải xây dựng
quy mô bao nhiêu, khi nào thì đầu tư, tuyển công nhân nhiều hay ít, mỗi
năm ra bao nhiêu sản phẩm? Mấy thứ này nếu không làm rõ ràng thì làm sao mà xây dựng?
Phạm Hồng Học giật mình hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh, xây dựng nhà xưởng không phải là nghiên cứu, càng không phải là
nghiên cứu học vấn. Anh đã hình thành lối suy nghĩ theo xu hướng tâm lý
bình thường, làm việc lúc nào cũng tìm nguyên nhân trước, rồi mới làm…
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Phạm Hồng Học lập tức hỏi ngược lại.
- Không nói là không đúng! Nhưng muốn xây dựng nhà xưởng thì cũng không thể làm cẩn thận như vậy, nhất là lúc này càng thêm không có khả năng
đem hết thảy phương án ở trên giấy làm cho hoàn mỹ. nếu quả thật phải
làm như vậy thì tốn rất nhiều thời gian. Cái này chỉ có thể vừa làm vừa
phát, phát hiện vấn đề thì giải quyết. Giống như anh làm thí nghiệm vậy, trước đó anh chỉ có một ý nghĩ đại khái, kết quả cụ thể như thế nào,
cuối cùng cũng phải chờ sau khi thí nghiệm hoàn thành thì mới rõ ràng.
Hiện tại trong tay em có sáu trăm ngàn, ở tỉnh cho bốn trăm ngàn, Ủy ban Kế hoạch quốc gia cho hai trăm ngàn, một phân tiền thị trấn cũng không
cho.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Thị trấn còn có thể cho con tiền sao? Không bắt con đóng góp cái gì đó xem như là tốt lắm rồi.
Đối với tình trạng tài chính của các xã, thị trấn trước mắt, Phạm Vệ
Quốc rõ như lòng bàn tay. Kinh tế Ngạn Hoa tổng thể mà nói, so với Vũ
Dương thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Tài chính Phong Lâm và những thị trấn khác của Vũ Dương là không sai biệt lắm,
đều rất quẫn bách. Hễ là tài chính ở trên xuống, trên cơ bản là tầng
tầng lột da, khi tới tay còn lại một nửa là cảm ơn trời đất rồi.
Lần này, tài chính là tỉnh và Ủy ban Kế hoạch quốc gia xuống dưới, khi
tới địa khu, dưới sự chỉ đạo của Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn, do cục
Tài chính địa khu trực tiếp chuyển xuống cho phòng tài chính và thuế vụ
của thị trấn Phong Lâm, không thông qua cục Tài chính thị xã Ngạn Hoa.
Nên lúc này mới không có tình trạng thiếu một phân tiền. Bằng không,
chẳng sợ Phạm Hồng Vũ có hoành tráng thì cũng chẳng có gì thương lượng
được.
Hoàn cảnh lớn là như thế!
Về phần sau khi
tới thị trấn Phong Lâm, cũng không cần phải lo lắng nữa. Cao Khiết hiện
giờ là Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn, Hồng Vũ là Phó chủ tịch
thường trực thị trấn, mặc dù trong bảng xếp hạng ở bộ máy đảng ủy thị
trấn không được cao lắm, nhưng luận thực quyền thì chỉ sợ là nhân vật số hai chân chính của thị trấn Phong Lâm rồi. Hắn lại trực tiếp chủ quản
công tác xây dựng xí nghiệp và thu hút đầu tư, khoản tiền này tự nhiên
là do hắn toàn quyền xử trí, người khác không thể xen vào.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Là như thế này, mấy ngày nay, không biết bao nhiêu người tìm cách lôi kéo em, muốn kiếm thêm một chén canh. Sáu trăm ngàn, thị trấn Phong Lâm từ lúc xây dựng cho tới nay cũng chưa thấy một khoản tiền nào lớn đến
như vậy, tương đương với tài chính thị trấn thu vào trong mười mấy năm.
Mọi người cảm thấy, có nhiều tiền như vậy, nếu không cấp cho cán bộ phúc lợi thì thật không thể nào nói nổi.
Phạm Vệ Quốc trở nên nghiêm túc nói:
- Hồng Vũ, con nhất định phải bảo quản cho tốt. Tiền này là thượng cấp
cho các con để xây dựng. Vậy tất cả đều phải dùng để xây dựng, không thể phung phí.
Phạm Vệ Quốc sau khi lên làm Chủ tịch huyện Vũ
Dương, đối với tài chính huyện quản lý rất chặt. Bí thư Huyện ủy mới
tới, ở huyện Vũ Dương kinh nghiệm lý lịch so với Phạm Hồng Vũ còn kém
xa, rất nhiều chuyện phải thương lượng với Phạm Vệ Quốc. Phạm Vệ Quốc
tuy rằng không tranh quyền, nhưng làm Chủ tịch huyện cũng khá uy phong.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cha, yên tâm đi, con hiện tại chỉ sợ là không đủ tiền dùng thôi, làm
sao có chuyện phung phí được chứ? Khoản tiền này nhìn qua không phải ít, nhưng việc muốn làm lại rất nhiều. Nhà máy thức uống, con dự toán là
bốn trăm ngàn; nhà máy kim khí, là một trăm ngàn. Bỏ ra ba chục ngàn xây dựng phòng sách báo ở các thôn, thiếu một chút thì trước xây một phần,
về sau có tiền thì xây toàn bộ. Còn thừa lại bảy chục ngàn thì làm quỹ
thu hút đầu tư.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Hồng Vũ, biện
pháp thu hút đầu tư của mọi người, ba cũng có nghe nói rồi. Thưởng hai
phần trăm có phải là nhiều quá không? Nếu tiến cử một trăm ngàn tài
chính, thì được thưởng hai ngàn, tương đương với ba năm tiền lương của
cán bộ bình thường rồi, có thích hợp không?
Nói xong, Phạm Vệ Quốc lại cau mày.
- Thích hợp!
Phạm Hồng Vũ đáp một chút cũng không do dự.
- Suy tính ban đầu của con là thưởng 5%, sau lại thương lượng với Bí
thư Cao, cảm thấy 5% hơi nhiều, sợ là thị trấn tạm thời không lấy ra
được khoản tiền này, thất tín với dân sẽ không tốt. Cuối cùng đổi thành
hai phần trăm. Con vẫn còn chê ít đấy. Cha, trọng thưởng tất có dũng
phu. Thưởng ít quá sẽ không đề cao nổi hứng thú của mọi người.
Phạm Vệ Quốc không phụ họa theo lời của con, hai hàng lông mày cau chặt hơn, nói:
- Hồng Vũ, thưởng chủ yếu là một loại vinh quang, không cần quá coi
trọng tiền nhiều hay ít. Con quá mức coi trọng tiền bạc, có phải là ngộ
nhận lạc lối rồi không?
Trong hoàn cảnh trước mắt của cả
nước, thưởng chủ yếu là về mặt tinh thần. Giấy khen đỏ thẫm, cờ thưởng,
giấy chứng nhận vinh dự…, giống như Phạm Hồng Vũ lập nên công lao, cũng
không thấy ở tỉnh cho hắn bao nhiêu tiền. Đây chỉ là một cái vinh quang
thôi.
Quản Lệ Mai cũng xen vào nói:
- Đúng vậy, Hồng Vũ, ba của con nói rất có lý. Hiện tại địa khu cũng
chưa có tiền lệ thưởng hai phần trăm tiền mặt. Nếu con làm, để cho người ta bắt được nhược điểm thì con sẽ gánh thêm phiền toái lắm đấy.
Quản Lệ Mai cũng không phải là nội trợ bình thường, vẫn làm công tác
hành chính, đối với thể chế trong nước cũng hiểu rõ vô cùng. Quan trường kiêng kỵ nhất chính là làm náo động. Huống chi, Phạm Hồng Vũ đề ra
ngạch tiền thưởng cao như vậy sẽ càng thêm khiến cho người khác đỏ mắt,
dẫn đến bị người khác cáo trạng.
Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Hồng Vũ, trừ điểm này mẹ con nói ra, còn có một điều mà con cần phải
suy xét, chính là vấn đề cùng gió. Con đang ở thị trấn Phong Lâm làm ra
tiền thưởng như vậy, những địa phương khác nói không chừng cũng sẽ muốn
làm…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ba, như vậy thì không
phải càng tốt hơn sao? Tất cả mọi người cùng nghĩ biện pháp thu hút đầu
tư, kinh tế của địa khu Ngạn Hoa sẽ trở nên sống động.
- Không đơn giản như vậy!
Phạm Vệ Quốc lắc đầu nói.
- Rất nhiều chuyện việc xử lý sẽ trở nên biến vị. Phong Lâm các con, có lẽ sẽ không biến dạng, nhưng địa phương khác thì rất khó nói. Làm không tốt, các cán bộ lãnh đạo cá biệt sẽ coi đây là trung gian kiếm lời. Đem tiền của quốc gia bỏ vào trong túi của mình, mà lại còn một cách quang
minh chính đại.
Phạm Hồng Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt bội phục.
Phạm Vệ Quốc đoán trước thật sự chuẩn xác.
Kiếp trước, lời mà Phạm Vệ Quốc nói, chỗ nào cũng có, nhiều đếm không
xuể. Nội lấy việc làm đường làm thí dụ, một số cán bộ hận không thể đem
đường cao tốc phân cách thành thước khoán trắng ra ngoài, kiếm đủ nước
luộc.
- Cha, tình hình mà cha nói, quả thật sẽ phát sinh, hơn nữa lại ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên, con vẫn kiên trì làm kế
hoạch tiền thưởng này. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
Cán bộ hủ bại luôn luôn có, nhưng không thể bởi vì sợ hủ bại mà chúng ta không làm. Chủ nghĩa xã hội khoa học không phải là danh từ bần cùng lạc hậu. Chúng ta nhất định phải đẩy mạnh kinh tế, khiến đại đa số quần
chúng có được cuộc sống giàu có, thì lúc đó mới có khả năng thể hiện hết sự ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học. Về phần có người hủ bại thì
nhất định phải xử lý. Hủ bại một thì xử lý một.
Phạm Hồng Vũ oai vệ nói, sau đó ở trong lòng khách sáo với chính mình một phen.
Lời nói này là thật sự là không đáng tin cậy.
Không cần nói hắn hiện tại chỉ là Phó chủ tịch thị trấn, cho dù một
ngày kia, hắn khoác hoàng bào, đi lên thần đàn, ngồi ở hướng nam thì chỉ sợ không thể giải quyết được việc này.
- Ít nhất, ở thị trấn Phong Lâm con có thể bảo đảm.
Theo sau, Phạm Hồng Vũ lại tăng thêm một câu, tránh cho mình lại khinh
bỉ chính mình. Tôi hiện tại là Phó chủ tịch thị trấn, chỉ có thể quản
địa phương của mình, còn nơi khác, tôi thật sự không xen vào.
- Ừ, tóm lại phải cẩn thận.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò một câu.
Phạm Hồng Vũ nói không sai, dù sao cũng phải có người tiến hành nếm thử, bằng không vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tiến bộ.
- Ba, con kế tiếp sẽ đến phía nam liên lạc chuyện thu mua thiết bị, thuận bị có thể mang về chút hạng mục nào khác không?
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc nói:
- Con không phải muốn làm hạng mục nhà máy thức uống và kim khí sao?
Hai cái nhà xưởng này còn chưa làm xong thì vội tiến cử hạng mục khác.
Hồng Vũ, hăng hái tiến về phía trước, cố gắng công tác thì rất đúng,
nhưng phải vừa phải, không thể liều lĩnh. Ăn nhiều bội thực.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, lúc này con đến phía nam tiến cử hạng mục không phải là cho thị trấn Phong Lâm mà là cho Vũ Dương của chúng ta.
- Sao, tiến cử cho Vũ Dương? Tiến cử hạng mục gì?
Phạm Vệ Quốc càng thêm kinh ngạc.
- Nhà máy gia công thịt. Con muốn làm hạng mục này. Ba, kế hoạch của
con là như vậy. Phong Lâm đồi núi nhiều, ruộng dốc nhiều, nhiều loại
lương thực không thể nào đáng tin cậy, nông dân thu vào không nhiều. Con cho rằng, phải phát triển mạnh chăn nuôi. Lấy thôn tổ làm đơn vị, tạo
thành hợp tác xã nông nghiệp, thống nhất chăn thả bò và dê. Khí hậu phía nam của chúng ta tốt, chăn nuôi bò, dê thì chất lượng thịt so với phía
bắc ngon hơn, rất được thị trường hoan nghênh. Hơn nữa, cũng được
Hongkong và các quốc gia Âu Mỹ ưa chuộng. Nếu muốn làm sản nghiệp này,
trên cơ bản sáu bảy phần trăm nông hộ có thể được lợi. Nhưng tiêu thụ
thịt bò thịt dê nuôi dưỡng chính là một vấn đề. Bò, dê sống là một
phương diện, còn thịt để ăn sau khi gia công cũng là một phương diện.
Địa bàn Phong Lâm quá nhỏ, không thể xây dựng một nhà máy gia công quy
mô được. Cho nên, con đề nghị, Vũ Dương sẽ làm hạng mục này. Ba, điều
kiện tự nhiên của Vũ Dương và Phong Lâm giống nhau, rất thích hợp phát
triển chăn nuôi đại quy mô. Chúng ta xây dựng nhà máy gia công thịt, mở
ra nguồn tiêu thụ, đây là một hạng mục mang lại nhiều tiền. Tài chính
huyện và của nông dân được gia tăng.
Phạm Hồng Học lập tức nói:
- Ba, con cảm thấy đề nghị này của Hồng Vũ rất tốt.
Quản Lệ Mai cũng nói:
- Đúng vậy, lão Phạm, tôi cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Nói xong, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ trở nên trong suốt. Đứa con thứ hai của bà ngày càng có bản lĩnh, còn giúp bố của nó làm đại sự rồi.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu:
- Ba cũng không nói là sai mà. Ừ, ba nghĩ việc này có thể làm.