Bến xe Ngạn Hoa, Triệu Ca và Đóa Đóa đều ăn mặc, trang điểm rất xinh
đẹp, mặc bộ váy liền áo lưu hành thời bấy giờ, đi giày xăng đan và hồng
phấn, trông có vẻ thời thượng.
Hai cô gái cùng ăn kem, châu đầu ghé tai nói chuyện, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vô cùng trong trẻo.
Cách đó không xa, mặc áo trắng ngắn tay, quần tây đen Phạm Hồng Vũ và
Hạ Ngôn thì hút thuốc, nhả khói, bộ dạng rất thích ý. Tuy nhiên, Hạ Ngôn hôm nay ăn mặc không được quen cho lắm. Chiếu theo tính tình của chỉ
thích mặc quần cộc, mang đôi dép lê, thoải mái hơn nhiều.
Nhưng hôm nay thì lại khác, hôm nay bọn họ đón xe đến tỉnh, rồi đáp máy bay đến phía nam.
Hạ Ngôn mới hai mốt tuổi, nhưng lại là lần đầu ngồi máy bay.
Không mặc đẹp không được.
Hơn nữa Nhị ca nói, sẽ có “đại nhân vật” đón, cho nên ăn mặc thể diện,
chẳng những là tranh thủ mặt mũi cho mình mà còn tỏ vẻ tôn trọng bằng
hữu.
- Tiểu La bọn họ ngày mai có thể đến Giang Khẩu không?
Phạm Hồng Vũ vừa hút thuốc vừa hỏi. Chuyến xe đi Hồng Châu còn nửa
tiếng nửa mới xuất phát, khí trời quá nóng nên người đợi ở bến xe không
nhiều. Từ Ngạn Hoa đi Hồng Châu phải chịu xóc nảy mấy tiếng đồng hồ.
Thật sự là khó chịu.
Hạ Ngôn gật đầu đáp:
- Vâng,
ba người bọn họ từ Minh Châu trực tiếp đi Giang Khâu, ngồi xe lửa nên
tương đối chậm, phải mất hai ba chục tiếng đồng hồ.
Năm 87, hệ thống đường sắt đúng là tệ.
Đám người Tiểu La, đi theo Hạ Ngôn kinh doanh công trái, mấy tháng gần
đây kinh doanh công trái đã thăng cấp lên một giai đoạn mới. Không chỉ
thu mua công trái mà còn bắt đầu bán sỉ.
Công trái năm trước
mua bán giao dịch theo con đường tự do, các ngân hàng lớn đều có tiêu
thụ lại. Lúc ấy, máy tính hoặc inte vẫn còn là thứ xa vời. Ngân hàng
khắp nơi trên cả nước tất nhiên không thể giống như đời sau, thực hiện
mọi thứ tự động qua mạng được. Việc kết nối tin tức rất khó khăn. Ngân
hàng khác nhau thì việc liên kết với nhau rất ít. Rất nhiều thời điểm
đều là làm theo ý mình.
Dưới sự chỉ điểm của Phạm Hồng Vũ, Hạ Ngôn và Triệu Ca sưu tầm các tờ báo của các thành phố lớn trên cả nước, từ trên báo chí tìm kiếm tin tức. Kết quả bọn họ phát hiện, ngân hàng
Tần Quan ở tỉnh Lũng Tây và ngân hàng ở thành phố Minh Châu giá giao
dịch công trái rõ ràng là chênh lệch nhau. Công trái năm 87, mỗi công
trái có giá một trăm đồng. Ngân hàng công thương thành phố Tần Quan thu
vào là chín mươi sáu đồng, bán ra là chín mươi tám đồng. Còn ngân hàng
Công thương Minh Châu thì mua vào là một trăm đồng, bán ra là một trăm
lẻ hai đồng. Giá quy định giao dịch mua bán giữa ngân hàng Công thường
thành phố Tần Quang và ngân hàng Công thương thành phố Minh Châu kém
nhau hai đồng.
Minh Châu là một thành phố lớn, kinh tế so với Tần Quang thì sinh động hơn, nhưng cái giá này lại thấp vô cùng.
Người bình thường cho dù thấy cái giá này thấp thì cũng thờ ơ, hoàn
toàn không có khả năng ý thức được mấu chốt tồn tại trong đó.
Phạm Hồng Vũ lại biết!
Ở kiếp trước, Phạm Hồng Vũ từng xem qua tiểu sử của một nhân vật làm
mưa làm gió trong thị trường chứng khoán. Nhân vật kia nói rằng món tiền đầu tiên của mình kiếm được chính là chơi chứng khoán. Dùng một trăm
ngàn tiền vốn, ở hai địa phương lăn qua lộn lại, chưa được nửa năm,
không sai biệt lắm đã kiếm được một trăm ngàn.
Đơn giản mà
nói, nhân vật kia ở Tần Quan mua vào một trăm ngàn công trái, rồi ngồi
xe lửa đến Ngân hàng thành phố Minh Châu để bán ra, lời được hai ngàn
đồng. Mà thời điểm năm 87, phí dụng xuất hành cực kỳ rẻ. Từ Tần Quan đến Minh Châu ngồi xe bảy ngày, hơn nữa tiền ăn, tiền ở tiết kiệm một chút
thì tiêu không đến hai trăm đồng, lãi ròng còn lại được một ngàn tám
trăm đồng. Một tháng qua, lãi mẹ đẻ lãi con thì người đó có thể kiếm
được mười ngàn đồng. Tới tháng sau, thì càng kiếm được nhiều hơn. Con số lợi nhuận càng lúc càng dài.
Phương thức kiếm tiền này rất đơn giản, chẳng tốn chút sức nào.
Nhân vật kia chủ yếu là dựa vào ý tưởng lóe lên trên đầu mình. Còn Phạm Hồng Vũ thì phục chế lại, tất nhiên so với ý tưởng kia thì còn chu toàn hơn. Thông qua cẩn thận tìm kiếm, kiểm tra đối chiếu sự thật, bọn họ
chẳng những phát hiện sự chênh lệch giá cả giữa Tần Quan và Minh Châu mà còn rất nhiều ngân hàng ở các thành phố khác. Sự chênh lệnh giữa thành
phố Thiết Môn tỉnh Yến Bắc so với Tần Quan thậm chí còn thấp hơn. Bán ra có chín mươi bảy đồng, kém đến ba đồng. Mà khoảng cách từ Thiết Môn đến Minh Châu còn ngắn hơn so với Tần Quan đến Minh Châu.
Phạm
Hồng Vũ lúc này chỉ bảo đám người Hạ Ngôn đến thành phố Thiết Môn, chia
làm hai đường. Tiểu La cùng với một người ở thành phố Thiết Môn tạo
thành đội thu mua, tiếp tục thu mua công trái của người dân thành phố
Thiết Môn. Hạ Ngôn thì cùng với một người đi tới đi lui giữa Thiết Môn
và Minh Châu.
Tiền vốn của bọn họ đã vượt quá một trăm ngàn,
không sai biệt lắm đã đến con số một trăm năm mươi ngàn. Từ Thiết Môn
đến Minh Châu cũng chỉ cần có bốn ngày, so với từ Tần Quan đến Minh Châu rút ngắn được một nửa. Một tháng có thể đi tới đi lui bảy tám chuyến.
Hơn nữa, Tiểu La ở Thiết Môn thu mua công trái rải rác, lợi nhuận còn
cao hơn giao dịch ở ngân hàng. Hai cái gộp chung vào một chỗ, quả cầu
tuyết càng lăn càng lớn.
Sự kinh doanh này, Hạ Ngôn trong điện thoại đã nói với Phạm Hồng Vũ một câu chuyện nhỏ rất thú vị.
Hạ Ngôn mang theo một trăm ngàn tiền mặt, cùng với anh em của mình đi
vào quầy giao dịch thu mua công trái của một ngân hàng ở thành phố Thiết Môn, hỏi:
- Tiểu muội, ở đây có công trái không?
Nữ nhân viên ngân hàng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi:
- Muốn bao nhiêu?
- Các người có bao nhiêu?
Hạ Ngôn lớn tiếng nói.
“Tiểu muội” mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Ngôn hai mắt mở lớn.
Khí phách ngang tàng!
Tuy nhiên, Hạ Ngôn lại đỏ mặt. Hóa ra y đột nhiên phát hiện, vị “tiểu
muội” này tuổi so với y còn lớn hơn mười mấy tuổi, đủ để cho y gọi bằng
cô.
Cô ta công tác tại ngân hàng đã nhiều năm, nhưng lần đầu
tiên nghe khách hàng đến mua công trái có giọng điệu lớn đến như vậy.
Hạ Ngôn cũng dám hỏi “Các người có bao nhiêu công trái?”
Nhìn thấy Hạ Ngôn đem hơn một trăm ngàn tiền mặt đặt lên quầy, nữ nhân viên ngân hàng thiếu chút nữa là lòi mắt ra.
Tất nhiên, sau đó cũng chẳng có gì bất ngờ phát sinh. Hạ Ngôn mang theo giấy chứng nhận đầy đủ, thư giới thiệu chính thức, cũng không phải là
người xấu, thu mua công trái cũng là vì giúp đỡ xây dựng đất nước, phía
ngân hàng phải hết sức hoan nghênh.
Phạm Hồng Vũ lúc ấy nghe kể lại câu chuyện cũng mỉm cười một trận.
Lịch sử là kinh người như thế.
Trong tiểu sử của nhân vật phong vân kia cũng miêu tả tình huống tương
tự, nhưng lại không biết trong cái thế giới này, vị nhân vật phong vân
kia có làm lại nghiệp cũ hay không?
Tuy nhiên, cho dù ông ta vẫn làm như trước thì chuyện này cũng chẳng quan hệ.
Đối với thị trường công trái khổng lồ trong cả nước mà nói, chỉ là hai
ba triệu tài chính thì cũng chẳng tạo nên biến hóa gì, nhiều nhất chỉ là kích khởi một đám tiểu nhân nhỏ gợn sóng, hoàn toàn không cần quan tâm
nhiều đến đối thủ cạnh tranh.
Dù sao, đây cũng không phải là thu mua rải rác công trái trong nhân gian, mà trực tiếp thu mua tại ngân hàng.
Sau hai tháng, ngân hàng Thiết Môn dường như có phát hiện, liền điều
chỉnh lại giá mua vào và bán ra của công trái, lập tức đem giá cả thu
nhỏ còn lại một đồng.
Nhưng Hạ Ngôn đã sớm có chuẩn bị, lập tức dời chiến trường, lại tiếp đến một thành phố khác, thực hiện lại cách cũ.
Hai ngày trước, Phạm Hồng Vũ thông báo Triệu Ca, Hạ Ngôn chuẩn bị khởi
hành đến Giang Khẩu, làm một trận buôn bán lớn hơn nữa. Triệu Ca liền
nói cho hắn biết, qua mấy tháng, tài chính của bọn họ đã lên tới hơn ba
trăm ngàn. Chỉ có hai chục ngàn tiền vốn, còn lại là lợi nhuận.
Lúc nói lời này, hai mắt Triệu Ca trong suốt, thoáng như trong mộng.
Bắt đầu từ tháng 11 năm ngoái, Phạm Hồng Vũ đã bảo cô làm việc kinh
doanh này. Cho tới nay chưa đến hai năm, từ hai chục ngàn đã biến thành
hơn ba trăm ngàn đồng. Lợi nhuận tăng lên hơn gấp mười lần, nhưng cũng
sẽ không dừng ở đó. Lúc trước, Triệu Ca bất kể như thế nào cũng đều
không tưởng tượng được, một công trái nho nhỏ, nhưng không ngờ lại ẩn
chứa mấu chốt buôn bán tuyệt đại như vậy.
Hạ Ngôn thì dùng một câu để tổng kết:
- Nhị ca, cái này so với cướp ngân hàng còn độc hơn.
Chiếu theo ý tứ của Hạ Ngôn, việc kinh doanh bắt đầu từ bây giờ, cứ như vậy mà làm xuống, chưa đến một năm thì sẽ trở thành triệu phú rồi. Khi
trở thành triệu phú, sẽ được bốn phía ca ngợi, đội vòng hoa dạo phố.
Triệu phú, đây là khái niệm gì vậy?
Nhưng Nhị ca lại bảo bọn họ ngừng lại, chuẩn bị đến phía nam kinh doanh chuyện lớn hơn nữa.
Chẳng lẽ còn có cái nghề nào kiếm được nhiều tiền hơn cái này sao?
Mặc dù Hạ Ngôn cũng nghe nói phía nam phồn hoa, nhưng lại khó mà tin
được. Chẳng lẽ tiền của phía nam chỉ cần nhặt mà không cần kiếm sao?
Đương nhiên, nghi ngờ thì nghi ngờ, Hạ Ngôn và Triệu Ca vẫn không chút
do dự thi hành theo “chỉ lệnh” của Phạm Hồng Vũ, thu dọn đồ đạc, chuẩn
bị đến phía nam.
Lời của Nhị ca nói trước giờ không sai.
Hắn nói tới phía nam kiếm được nhiều tiền, thì nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.
Chỉ có điều, rốt cuộc kiếm được tiền nhiều hay ít thì Hạ Ngôn và Triệu
Ca cũng còn chút mơ hồ. Bọn họ xem ra, ba trăm ngàn cũng đã nhiều vô
cùng, cả đời xài không hết rồi.
Hạ Ngôn làm việc ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, một tháng tiền lương thưởng cộng lại cũng không đến
một trăm đồng. Cứ tính theo như vậy thì ba trăm ngàn bằng y làm việc ba
trăm năm.
Đó là không biết mấy kiếp người nữa.
Đóa Đóa tốt nghiệp trường y tế, sau khi tốt nghiệp được phân phối về bệnh
viện Vũ Dương làm y tá. Tuy nhiên vẫn còn chưa đi báo danh, bởi vì Hạ
Ngôn muốn dẫn bạn gái của mình đến thành phố lớn mở mang tầm mắt. Năm
ngoái, Hạ Ngôn đã hứa hẹn mua cho Đóa Đóa một sợi dây chuyền vàng, trước đó không lâu đã thực hiện được lời hứa.
Cách đó không xa,
trên chiếc cổ trắng như tuyết của Đóa Đóa lấp lánh dây chuyền vàng sáng
bóng mê người, cùng với bộ ngực cao ngất của nàng càng tăng thêm sức hấp dẫn vô cùng.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cảm thấy dây chuyền vàng này không đủ để bày tỏ tình cảm của y với Đóa Đóa. Lần này đến Giang Khẩu
bằng máy bay, nói cái gì cũng muốn được Đóa Đóa mở rộng tầm mắt. Đến
bệnh viện báo danh, sớm mấy ngày muộn mấy ngày cũng có quan hệ gì.
Chiếu theo ý tứ của Hạ Ngôn, Đóa Đóa căn bản cũng không cần đi làm, trực tiếp đến Giang Khẩu với y là được.
Ông chủ Hạ hiện giờ không phải là không nuôi nổi bạn gái.
Hơn nữa, dựa theo vốn cổ phần mà chia hoa hồng, Đóa Đóa và y chiếm
không sai biệt lắm là 10% cổ phần, lãi ròng ba chục ngàn, cũng đủ cho
bọn họ có được một cuộc sống gia đình tạm ổn.
Chỉ có điều, y và Đóa Đóa còn chưa chính thức kết hôn, đều chưa tới tuổi để kết hôn, nên lời này còn chưa tiện mở miệng nói.
Vạn nhất Đóa Đóa hiểu lầm y là lưu manh thì không xong rồi.
Làm việc thì không thể nóng vội, từng bước từng bước một hoàn chỉnh nó.