Độc tác của
Phó bí thư Trịnh khá nhanh chóng, rốt cuộc cũng nhanh hơn Phạm Hồng Vũ,
ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, sự căm hận ko
thể nào che dấu.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, không thèm đáp lại sự căm hận của Trịnh Mỹ Đường.
Nếu đã vạch mặt rồi, thì nhất định phải chuẩn bị “tác chiến” bất cứ lúc
nào. Chuyện như vậy ở cấp trên, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ vẫn không
chờ đợi vào sự may mắn. Trong quan trường, nếu như đến chút cảnh giác
cung không có thì bất cứ lúc nào cũng có thể “chết trận”.
Đàm Khởi Hoa đưa cho Trịnh Mỹ Đường một điếu thuốc lá.
Nếu là ở phòng làm việc của ông ta nói chuyện, với không khí nói chuyện
thế này, thì phải nắm chắc một chút mới được, không thể để cho Trịnh Mỹ
Đường và Phạm Hồng Vũ căng thẳng tại đây.
Trịnh Mỹ Đường nhận lấy thuốc lá, tự châm thuốc cho mình, sự căm hận
trong ánh mắt đã được giảm đi vài phần, lại bày ra cái giá của một Phó
bí thư Thành ủy.
Đàm Khởi Hoa cũng bắt đầu hút thuốc, cũng không vội mở miệng.
Ông ta biết rõ, Trịnh Mỹ Đường sẽ không nhịn nổi.
Người nay tính cách bướng bỉnh, đã quyết định phong cách làm việc của y.
Quả nhiên, sau khi hít vào hơi thuốc, Trịnh Mỹ Đường đã mở miêng, nhìn
thẳng Phạm Hồng Vũ, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, huyện các cậu muốn mời
đoàn chuyên gia Hongkong đến, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Giọng điệu chất vấn, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lưng ngồi thẳng một chút, nói: - Bí thư Trịnh,
vấn đề này, tôi vừa mới báo cáo với bí thư Đàm rồi. Mời chuyên gia
Hongkong đến, chủ yếu là để họ bày mưu cho việc xây dựng kinh tế ở huyện chúng tôi, đồng thời truyền đạt kinh nghiệm quản lý kinh tế và tiếp thị thị trường cho cán bộ Vân Hồ.
- Chủ tịch huyện Phạm, không đơn giản như thế chứ?
Trịnh Mỹ Đường không chút khách khí nói.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên: - Bí thư Trịnh, chỉ có đơn giản như vậy thôi, không phức tạp.
Loại thái độ này của Phạm Hồng Vũ, càng kích thích Trịnh Mỹ Đường. Hiểu
ra lúc này là đang ở phòng của Bí thư Thành ủy, hai chúng tôi nói chuyện với cậu thế này đã là chính thức lắm rồi. Một quyền chủ tịch huyện như
cậu là cái thá gì chứ?
Trịnh Mỹ Đường kiềm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: - Vậy, bài
viết của đồng chí nào đó trên “diễn đàn Sự Thật, cậu đã xem qua chưa?
Đối với sự nghi ngờ của anh ta, cậu giải thích như thế nào?
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, có chút phản đối nói: - Bí thư Trịnh, đồng
chí đó chỉ là bình luận viên thời sự, không phải lãnh đạo cấp trên của
huyện Vân Hồ chúng tôi. Anh ấy có quyền phát biểu quan điểm của mình,
nhưng tuyệt đối không bày tỏ là quan điểm của mình có đúng không, tôi
hoàn toàn không cần giải thích gì cho anh ấy cả. Anh ấy được nói lên
quan điểm của mình, tôi cũng có quyền làm tốt công việc của mình.
Lời này khiến Trịnh Mỹ Đường uất nghẹn.
Ông ta thật sự không tin rằng trong lòng Phạm Hồng Vũ thật sự nghi như
vậy. Bình luận viên thời sự cũng có nhiều cấp bậc, giống như một tai to
mặt lớn phát biểu một bài viết trên truyền thông thì đừng nói là một
Quyền Chủ tịch huyện, mà ngay cả Bí thư tỉnh ủy cũng đều phảu coi trọng.
Bởi vì ai cũng biết rằng, những nhân vật tai to mặt lớn như vậy chẳng
qua chỉ là một cái ống loa mà thôi, quan điểm mà ông ta phát biểu chưa
chắc đã phải là của ông ta. Nếu không, những bình luận viên của Quần
Chúng nhật báo cũng không được coi là chong chóng đo chiều gió của các
xu thế chính trị cao tầng.
Nhưng những lời mà Phạm Hồng Vũ nói, đạo lý lại hoàn toàn có thể nói thông được.
Chỉ cần lãnh đạo cấp trên chưa truyền đạt văn kiện cấm rõ ràng, thì Phạm Hồng Vũ không cần thiết phải chấp hành.
- Đương nhiên, vừa rồi Bí thư Đàm đã có chỉ thị, bảo tôi xem xét lại
quan đểm tư tưởng của huyện chúng tôi, trình bày rõ ràng trên báo chí.
Đối với chỉ thị này của Bí thư Đàm, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt
nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ nói thêm.
Trịnh Mỹ Đường lửa giận ngùn ngụt bốc cháy.
Nhìn thấy sự tức giận trong mắt Trịnh Mỹ Đường, Đàm Khởi Hoa bắt đầu mở
miệng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, phải chú ý nắm chắ, có những ảnh hưởng không tốt thì phải bóp chết từ trong trứng nước. Một khi tạo thành
hướng gió rồi, thì có thuyết minh như thế nào thì cũng rất bị động.
Hình thành hướng gió là điều tất nhiên. Chỉ cần đằng sau chuyện này có
Lục Nguyệt và Trương gia thì tuyệt đối sẽ không chỉ có một chiêu như
vậy.
Tự nhiên, những lời này Phạm Hồng Vũ không nói ra, gật đầu nói: - Vâng, Bí thư Đàm, tôi sẽ nhanh chóng.
Đối với thái độ của Bí thư Đàm và Phó Bí thư trịnh, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trịnh Mỹ Đường bật người nói: - Chủ tịch huyện Phạm, rốt cuộc ý tưởng
của cậu là như thế nào? Mời chuyên gia Hongkong đến để tham khảo ý kiến, coi như hợp tình hợp lý. Nhưng tại sao phải mời nhiều người như vậy?
Mười hai chuyên gia, có cần thiết phải làm ra động tĩnh lớn như thế
không? Lần trước tập đoàn Lệnh thị đến tỉnh khảo sát cũng không nhiều
người như vậy.
Phạm Hồng Vũ nói: - Bí thư Trịnh, đây là hai việc khác nhau. Tập đoàn
Lệnh thị chỉ khảo sát một mục tiêu, vài người như vậy là đủ rồi. Còn
lần này chúng tôi mời chuyên gia Hongkong đến để đưa ra ý kiến tham
khảo, đưa ra định hướng phát triển thì nhất định phải khảo sát kỹ lưỡng
địa bàn, mới đưa ra ý kiến toàn diện được.
- Đưa ra ý kiến tham khảo? Chủ tịch huyện, lời này có chút lừa dối người khác rồi? Tôi nghe nói, các cậu còn cử ban sáu ba bảy cán bộ đi cùng
đoàn khảo sát. Có cần thiết phải long trọng như vậy không? Hơn nữa, lại
còn mở lớp giảng bài cho hàng trăm người. Mọi người lôi nhau đi nghe
người Hongkong giảng bài, điều này thích hợp sao? Người Hongkong dùng
cách của chủ nghĩa tư bản, chẳng lẽ ở Vân Hồ là theo chế độ tư bản hay
sao? Có phải muốn rập khuôn máy móc theo bọn họ không? Chủ tịch huyện
Phạm, như thế quá nguy hiểm. Đây không phải chuyện riêng của Vân Hồ. Tư
tưởng quan niệm của đảng viên phải giữ được tính thuần khiết, cậu cũng
là cán bộ đảng viên, điểm này, tôi nghĩ là cậu rất rõ ràng chứ.
Trịnh Mỹ Đường trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Hai hàng lông mày của Đàm Khởi Hoa nhíu lại, hít tiếp một hơi thuốc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tâm trạng của Bí thư Đàm đang rất không thoải mái.
Phạm Hồng Vũ lại cười, mang theo ý thản nhiên châm chọc, nói: - Bí thư
Trịnh, không nghiêm trọng như vậy đâu. Đó là những học giả chứ không
phải chính khách. Bọn họ giảng bài ở Vân Hồ, đều là những nội dung phát
triển kinh tế. Nói tới một số hình thức kinh doanh của CNTB, cũng là
luận sự, không dính gì đến chế độ xã hội cả. Thuần túy chỉ là nghiên cứu thảo luận học thuật, có gì đáng sợ sao? Chúng ta muốn cải cách mở cửa, thì cần phải thử những cách mà trước đây chưa làm. Học tập kinh nghiệm hay của người ta là điều nên làm.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, nếu cậu là người trẻ tuổi bình thường, vừa mới
tốt nghiệp đi làm đợc vài năm, nói như thế thì tôi còn chấp nhận được.
Nhưng cậu đã là cán bộ lãnh đạo rồi, quyền chủ tịch huyện, mà vẫn nhìn
sự việc như thế thì quá là ngây thơ đấy.
Trịnh Mỹ Đường không chút khách khí nói.
- Các quốc gia CNTB phương tây vẫn luôn muốn làm “diễn biến hòa bình”
đối với chúng ta, đây là lòng lang dạ sói, chúng ta nhất định phải cảnh
giác. Cậu hiện tại còn gọi bọn họ đến, nghe bọn họ giảng bài, đây là
tính chất vấn đề, cậu còn không rõ sao? Hay là biết rõ rồi nhưng cố ý
tránh không nói?
Đàm Khởi Hoa nói.
Những lời này của Trịnh Mỹ Đường rất lợi hại, không chỉ nhằm vào Phạm
Hồng Vũ, nếu tiếp tục thì có thể sẽ liên lụy đến Bí thư Thành ủy. Đề
phòng diễn biến hòa bình, duy trì tính thuần khiết của cán bộ, đều là
trách nhiệm của Bí thư Thành ủy.
Trịnh Mỹ Đường đây là muốn đưa ông ta và Phạm Hồng Vũ nhét vào một chiếc nồi.
Phạm Hồng Vũ vẫn cười, ý châm chọc hiện rõ lên trên mặt, thản nhiên
nói: - Bí thư Trịnh, hiểu vấn đề như vậy, có phải quá phiến diện rồi
không? Nếu như nói mời chuyên gia Hongkong đến giảng bài, chính là vấn
đề “diễn biến hòa bình”, vậy thì việc các địa phương khác mời chuyên gia nước ngoài đến giảng bài, cũng đều là vấn đề đường lối sao? Mỗi năm nhà nước cử rất nhiều cán bộ ra nước ngoài học tập, chắc cũng bị người ta
làm diễn biến hòa bình hết nhỉ? Vân Hồ là một trong những huyện trọng
điểm của việc cải cách doanh nghiệp công hữu, cán bộ không tiếp thu cái
mới thì sao hoàn thành được nhiệm vụ mà tỉnh giao cho?
Cũng là đối chọi gay gắt, không nhường nhịn chút nào.