Trịnh Mỹ Đường giận dữ, lớn tiếng nói: - Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi không nói những
thứ vô dụng đó với cậu nữa. Chuyện lớn như vậy, huyện các cậu không lên
báo, cũng không xin ý kiến mà tự tiện quyết định như vậy. Trong mắt các
người có còn có Thành ủy nữa không?
Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, nói: - Phó Bí thư Trịnh, đây hoàn toàn là phạm vi chức trách của huyện ủy, UBND huyện chúng tôi, chúng tôi có
quyền quyết định. Thành ủy chỉ quản đại sự toàn thành phố thôi.
Đối mặt với Trịnh Mỹ Đường, Phạm Hồng Vũ vẫn rất chú ý, không lôi Đàm Khởi Hoa vào.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu giảo biện. Chuyện như vậy mà nói là trong
phạm vi chức trách của huyện các cậu à? Cán bộ thoát ly sản xuất, không
thông qua Huyện ủy, đây là cách giải quyết gì?
Trịnh Mỹ Đường không kiềm chế nổi, gân xanh trên cổ nổi lên, chỉ còn thiếu đập bàn đập ghế nữa thôi.
Thời điểm trên tỉnh, ông ta cũng không dám nói chuyện như vậy với Phạm
Hồng Vũ, nhưng bây giờ thì khác, Phạm Hồng Vũ đang là cấp dưới của ông
ta.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Phó Bí thư Trịnh, không biết là ông lấy được
tin tức ở đâu? Huyện ủy làm sao mà không đồng ý? Bí thư Lục Cửu nếu
không đồng ý thì những cán bộ kia có điều động được không?
Nói xong, còn lắc lắc đầu, dường như rất khinh thường lời của Trịnh Mỹ Đường.
Trịnh Mỹ Đường chỉ thích tỏ vẻ, cũng không thèm nhìn đối tượng là ai.
Phạm Hồng Vũ nếu là người dễ bị dọa nạt thì lúc trước ở trường Đảng tỉnh ủy đã bị Phó Chủ nhiệm Trịnh dọa chết rồi.
Trịnh Mỹ Đường bật người nói: - Cậu nói là Huyện ủy Vân Hồ đồng ý thì văn kiện đâu?
Mặc dù đang trong cơn thịnh nộ, nhưng Trịnh Mỹ Đường cũng không mất đi
lý trí, chỉ nhắc tới Huyện ủy Vân Hồ, chứ không hề đề cập đến tên Lục
Cửu.
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại: - Phó Bí thư Trịnh, tôi thật sự có chút
không rõ, Huyện ủy nhất định phải có văn kiện chính thức mới được coi là sự ủng hộ đối với UBND huyện sao? Bất kể UBND tỉnh hay thành phố đều có chức trách của mình, có văn kiện tuyên bố độc lập, chúng ta phải quán
triệt thực hiện...
Trịnh Mỹ Đường lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, vung tay lên nói: - Đồng
chí Phạm Hồng Vũ, tôi đã nói rồi, tôi không muốn tranh cãi chuyện này.
Tôi nghĩ trong lòng cậu nhất định rất rõ ràng, cậu làm như vậy là mạo
hiểm. Lãnh đạo cấp trên nếu đồng tình với cậu thì có lẽ đã không có vấn
đề. Nhưng hiện tại, đã có ý kiến bất đồng. Bài viết của đồng chí kia hôm đó không nói rõ ràng. Tôi hy vọng huyện các cậu chấm dứt ngay hành động này, mời người Hongkong trở về, không được điều tra nghiên cứu hay mở
lớp giảng bài này nọ nữa. Nếu việc này tiếp tục thì sẽ ảnh hưởng đến
toàn thành phố. Còn việc cậu muốn công tác ở Vân Hồ như thế nào thì đó
là chuyện của cậu, không được để liên lụy đến người khác.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu, Trịnh Mỹ Đường đến Tề Hà, làm việc ngày càng không kiêng nể, lời nói như vậy mà cũng thốt ra được.
Có thể thấy được Trịnh Mỹ Đường tự cho mình lợi hại, lời mình nói ra
chính là thánh chỉ, cán bộ thành phố Tề Hà từ trên xuống dưới, đều phải
cúi đầu nghe lệnh, không được phản kháng lại.
- Bí thư Trịnh, nếu bắt chúng tôi dừng lại công tác này, không phải là
không được, chỉ cần Thành ủy hoặc UBND thành phố có văn kiện rõ ràng
xuống, nói rõ sai lầm của chúng tôi thì chúng tôi đương nhiên sẽ chấp
hành.
Phạm Hồng Vũ ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói.
Trịnh Mỹ Đường cười lạnh một tiếng, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cậu cho
rằng cần thiết phải như vậy sao? Mỗi lần cậu bố trí công tác hoặc truyền đạt chỉ thị cho cán bộ cấp dưới, đều phát văn kiện xuống sao?
Ý của Trịnh Mỹ Đường chính là “Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu hãy nhớ cho
rõ, cậu hiện tại là cán bộ của Tề Hà, tôi là Phó Bí thư Thành ủy, cậu
phải nghe tôi.”
- Bí thư Trịnh, đây không phải là công việc bình thường để có thể thích thì làm, không thích thì thôi.
Trịnh Mỹ Đường cười lạnh nói: - Công việc này sao lại không dừng lại được? Vân Hồ muốn làm đặc biệt à?
Phó Bí thư Trịnh trong lúc vô ý, trực tiếp đem tính đặc thù của công tác đổi thảnh tính đặc thù của huyện Vân Hồ. Ngụ ý tương đối rõ ràng, Phạm
Hồng Vũ cậu đến Vân Hồ rồi, thì chính là cán bộ của Tề Hà, không còn là
thư ký của Chủ tịch tỉnh nữa.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Bí thư Trịnh, Vân Hồ không muốn làm đặc
thù gì cả, duy chỉ có chuyện này thôi. Những chuyên gia Hongkong này,
nếu như tập đoàn Lệnh thị giới thiệu cho chúng tôi và không cần huyện
trả tiền lương cho họ, hoàn toàn là lao động nghĩa vụ. Nói ra cũng là
tập đoàn Lệnh thị ủng hộ công tác của huyện Vân Hồ. Hiện tại chỉ vì một
bài viết bình luận thời sự mà chúng tôi vội vàng cho dừng công tác lại,
đuổi chuyên gia Hongkong về thì đó là không tôn trọng tập đoàn Lệnh thị. Thứ hai, chuyên gia Hongkong đến khảo sát nghiên cứu, đã được tập thể
Thường vụ UBND huyện quyết dịnh, có văn kiện rõ ràng. Nếu phải dừng lại
thì không được thông báo mồm, mà phải có văn kiện hẳn hoi. Vẫn câu nói
đó, nếu như Thành ủy, UBND thành phố có văn kiện như vậy, chúng tôi tự
nhiên sẽ chấp hành.
Suy nghĩ của Trịnh Mỹ Đường, Phạm Hồng Vũ lòng dạ biết rõ.
Sợ chuyện này động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta, đây
chỉ là một phương diện, còn mục đích chủ yếu chính là Trịnh Mỹ Đường
muốn Phạm Hồng Vũ phải tự vả vào miệng mình.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ, chân ướt chân ráo đã muốn làm động tác lớn
như vậy, mới làm được một nửa đã bị đạp ngã rồi thì sau này muốn xây
dựng uy tín cũng sẽ rất khó khăn.
Lãnh đạo cũ có thể phạm sai lầm, có thể mất mặt, nhưng vấn đề không quá lớn. Còn lãnh đạo mới thì không thể như vậy được.
Chỉ có điều, lấy danh nghĩa Thành ủy, UBND thành phố phát văn kiện như
vậy là điều không dễ dàng. Đầu tiên phải hỏi Đàm Khởi Hoa có đồng ý hay
không.
Trịnh Mỹ Đường xuất thân là thư ký của Phó Bí thư tỉnh ủy, có thể không
cần để ý đến thân phận của Phạm Hồng Vũ, nhưng Đàm Khởi Hoa thì khác.
Đặc biệt là văn kiện này, nếu để Trịnh Mỹ Đường kiên quyết phát xuống
dưới thì chẳng khác nào Đàm Khởi Hoa “cạch mặt” Phạm Hồng Vũ để “theo”
Trịnh Mỹ Đường cả, hay nói cách khác chính là bỏ Vưu Lợi Dân để theo
Viên Lưu Ngạn.
Vấn đề ở chỗ, ông ta không phải người bên phía Vưu Lợi Dân, cũng không phải thân tín của Viên Lưu Ngạn.
Vinh Khải Cao cố ý để Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ công tác, cũng không phải là để Đàm Khởi Hoa dựa vào Viên Lưu Ngạn.
Trịnh Mỹ Đường cả giận nói: - Chủ tịch huyện Phạm, đây là vấn đề huyện
các cậu gây ra, thì các cậu phải giải quyết. Bí thư Đàm, tôi đề nghị,
Huyện ủy Vân Hồ phải lập tức giải quyết sai lầm này, không được để tiếp
tục, rất nguy hiểm…
Thành ủy không phát văn kiện, thì là do Huyện ủy Vân Hồ phát văn kiện
cũng có thể được. Phạm Hồng Vũ không phải muốn làm mưa làm gió, để chèn
ép Lục Cửu sao? Lúc này chính là cơ hội tốt, để Lục Cửu hung hăng giáng
cho Phạm Hồng Vũ một cái tát để hắn tỉnh táo trở lại.
Đương nhiên, Trịnh Mỹ Đường cũng có thể để UBND thành phố gửi công văn
đi, nhưng tạm thời vẫn chưa cần dùng đến lực lượng của Quách Thanh Hoa.
Quách Thanh Hoa cũng sắp về hưu, để ông ta đắc tội với Phạm Hồng Vũ, thì Trịnh Mỹ Đường cũng phải tốn công sức thuyết phục mới được.
Hiện tại nợ ân tình Quách Thanh Hoa càng nhiều, tương lai chờ ông ta sau khi lên Chủ tịch thành phố thì ân tình phải trả cũng càng nhiều.
Giữa Trịnh Mỹ Đường và Quách Thanh Hoa cũng không có quá nhiều quan hệ
cá nhân, hoàn toàn chỉ là một loại quan hệ đồng minh chính trị.
Với tính cách của Trịnh Mỹ Đường, muốn giao tâm bằng hữu thật sự với một ai đó thì không phải chuyện dễ dàng.
Phạm Hồng Vũ liền im miệng, người dựa vào sau ghế. Hiển nhiên, Chủ tịch
huyện Phạm không kiên nhẫn thảo luận vấn đề này với Trịnh Mỹ Đường nữa.
Đàm Khởi Hoa trầm ngâm, hai hàng lông mày nhíu lại, một lúc sau, nói: -
Bí thư Trịnh, Vân Hồ là một trong bốn huyện thí điểm cải cách của tỉnh,
mời chuyên gia Hongkong đến giảng bài, tuy là chưa có tiền lệ, nhưng tôi nghĩ cứ để đồng chí Phạm Hồng Vũ trình bày quan điểm của mình ở tạp chí Đảng đã rồi tính sau. Nếu thật sự bên trên có kết luận thì chúng ta xử
lý cũng không muộn.
Trịnh Mỹ Đường muốn Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ căng thẳng với nhau, nhưng Đàm Khởi Hoa thì không dễ mắc mưu.
- Bí thư Đàm, tôi kiên trì ý kiến của tôi.
Trịnh Mỹ Đường sa sầm mặt mày, rất không hài lòng nói.
- Bí thư Trịnh, vội vàng thì không ăn được đậu hũ nóng đâu, phải cân nhắc kỹ rồi mới nói.
Đàm Khởi Hoa khoát tay, thản nhiên nói.