- Lương Hoa, cậu đi về trước đi, việc này, chờ tôi làm rõ ràng rồi nói sau.
Cục trưởng Lê lại ngẩn người một lúc, chậm rãi đi ra chỗ ghế sô pha ngồi xuống, khoát tay với Lý Lương Hoa, nói, cũng không nhìn ông ta.
Lư Hưng Hoa đầy bụng không cam lòng, và nghi hoặc nhưng cũng không dám
nhiều lời, hơi cúi đầu vớ cục trưởng Lê, lui ra ngoài. Vừa rồi lúc Cục
trưởng Lê gọi điện, ông ta cũng nghe được, đúng là dưới chi trị của Tổng cục trưởng Vương thì cục trưởng Lê cũng không có cách nào.
Chỉ có điều bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến lớn như thế, thật sự nằm ngoài dự liệu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tổng cục trưởng Vương thay đổi
thái độ nhanh như vậy? Lý Lương Hoa vô cùng rõ ràng, Tổng cục trưởng
Vương chính là người vô cùng bất mãn với Phó Đức Trăn và Thanh Sơn
Vương. Cục trưởng Lê chẳng qua cũng chỉ là làm theo chỉ thị của ông ta
mà thôi.
Mà hiện tại, người ra chỉ thị hoàn toàn ngược lại vẫn là Tổng cục trưởng Vương.
Cục trưởng Lê cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, ngậm một điếu ở miệng, Chủ
nhiệm Quế vội đi lên, tay cầm bật lửa châm thuốc cho Cục trưởng Lê, vẻ
mặt cũng lo âu.
Cái này là như thế nào?
Chính mình vừa rồi còn “hung hăng” với vợ con Phó Đức Trăn, tại sao trong nháy mắt lão Phó đã không vấn đề gì rồi?
Điều này làm sao khiến Chủ nhiệm Quế chịu nổi?
Cục trưởng Lê cũng có chút không chịu nổi đối với Chủ nhiệm Quế, hít vài hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Lão Quế, gọi điện cho lão Chu, bảo lão Phó đến chỗ tôi…còn nữa, người
nhà của ông ta vẫn chưa đi hả? Cũng mời đến đây luôn đi, tôi muốn nói
vài lời với họ.
Lời nói này, cục trưởng Lê nói khá vất vả.
Chủ nhiệm Quế còn cảm thấy khó chịu, huống chi là Cục trưởng Lê?
Lão Chu mà Cục trưởng Lê nói, chính là Phó cục trưởng quản lý công tác
kiểm tra, kỷ luật. Mời Phó Đức Trăn đến “nói chuyện” đều là do Phó cục
trưởng Chu tiến hành. Cô Trịnh và Phó Đình Đình không gọi điện được cho
Phó cục trưởng Chu, cũng không tìm thấy người, nhưng Chủ nhiệm Quế thì
lại rất rõ ràng.
- À…dạ vâng.
Chủ nhiệm Quế cũng biết, việc này không “giãy dụa” được nữa rồi.
Từ phòng của Cục trưởng đi ra ngoài, Chủ nhiệm Quế hai tay nắm thành quả đấm, gân xanh trên cổ nổin lên, nghiến răng nghiến lợi.
Khốn khiếp!
Đồ khốn khiếp!
Trong lòng Chủ nhiệm Quế hung tợn mắng, nhưng không biết rốt cuộc là đang mắng ai.
Vất vả lắm, Chủ nhiệm Quế mới khôi phục được bình tĩnh một chút, hai tay day day trán mình. Trong phút chốc mặt mày lại tươi cười đi đến văn
phòng cách đó không xa.
Cô Trịnh, Phó Đình Đình đang ở đây, đứng ngồi không yên. Chủ nhiệm Quế
vừa bước vào, những ánh mắt đầy phẫn nộ của mọi người tập trung vào ông
ta.
Chủ nhiệm Quế trong đầu không khỏi cười khổ một tiếng.
Các người còn ủy khuất sao?
Ủy khuất của các người có bằng tôi không?
- Chị Trịnh, cái này….Cục trưởng Lê mời mọi người qua bên đó…
Lại một lần nữa khống chế cảm xúc của mình, Chủ nhiệm Quế vẻ mặt tươi cười, khách khí nói.
Theo lý mà nói, cho dù là Phó Đức Trăn bình an vô sự, trở lại vị trí
Giám đốc nhà máy thuốc lá thì Chủ nhiệm Quế cũng không cần phải “kính
cẩn” đối với vợ con ông ta như vậy…Vị trí của Phó Đức Trăn không thể
quản được Chủ nhiệm Quế. Tiền đồ của Chủ nhiệm Quế nằm trong tay Cục
trưởng Lê. Mấu chốt ở chỗ, Chủ nhiệm Quế không biết vì sao Tổng cục
trưởng Vương lại thay đổi ý định, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là đã xảy ra đại sự kinh thiên. Nếu không thì Tổng cục trưởng Vương
không thể tự “vả vào miệng” mình như thế.
Tay Phó Đức Trăn này, cũng thật là có bản lĩnh, đến cả Tổng cục trưởng Vương cũng không thể làm gì được ông ta.
Nghĩ tới nguyên nhân trong này, Chủ nhiệm Quế cảm thấy “sợ hãi” Phó Đức Trăn cũng là điều đương nhiên.
- Đi làm gì?
Không đợi cô Trịnh mở miệng, Phó Đình Đình đã lên tiếng trước, đầy vẻ đề phòng.
- Ha ha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, Cục trưởng Lê là có ý tốt…ồ, chị
Trịnh, nói cho chị một tin tức tốt nhé, Giám đốc Phó không sao cả, ha
ha…
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Cô Trịnh đứng bật dậy, mở to hai mắt nhìn.
- Chủ nhiệm Quế, ông nói cái gì? Ông nói lão Phó nhà chúng tôi không sao? Có thật là không sao không?
Cô Trịnh thân mình khẽ run, vẻ mặt không tin.
- Đương nhiên là thật rồi. Chị Trịnh, tôi đã lừa chị bao giờ đâu, có
phải không? Hai nhà chúng ta có quan hệ như thế nào chứ? Ha ha, mọi
người cứ yên tam, tôi sẽ gọi điện cho Phó cục trưởng Chu, mời anh ấy đi
cùng Giám đốc Phó xuống. Công tác của nhà máy thuốc lá vẫn còn đợi Giám
đốc Phó sắp xếp mà.
Chủ nhiệm Quế liên thanh nói, ý tứ nịnh nọt rất rõ ràng.
- Tôi biết rồi.
Bỗng nhiên, Phó Đình Đình lại một tiếng sợ hãi kêu lên, khiến tất cả mọi người giật mình kinh hãi, không hiểu vị đại tiểu thư này lại muốn giở
trò điên gì.
Phó Đình Đình mặc kệ bọn họ, cầm lấy cánh tay cô Trịnh, cao hứng nói:
- Mẹ, mau mau, chúng ta qua đó thôi, nhất định là anh ấy đứng sau giúp
đỡ…cái này, Na Na, hôm qua anh ấy gọi điện cho người ta, cậu cũng nghe
thấy đúng không?
Phó Đình Đình nói với Bành Na, vẻ mặt đầy vẻ hưng phấn.
Bành Na lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Còn không phải sao, tối qua chính tai nghe thấy Phạm Hồng Vũ nói chuyện
điện thoại, chính là về việc này. Không nghĩ tới sáng hôm nay đã được
thực hiện.
- Thật là tuyệt, tuyệt thật, mình yêu anh ấy chết mất…
Phó Đình Đình hoa chân múa tay vui sướng, bất chấp tất cả, kéo tay mẹ ra khỏi phòng.
Bành Na mỉm cười lắc đầu, đi theo, cũng là vẻ mặt sùng bái.
May mà Phó Đình Đình mặc dù “điên” nhưng cũng biết chú ý hoàn cảnh,
không lôi tên Phạm Hồng Vũ ra trước mặt mọi người. Nếu không e rằng sẽ
khiến cho mọi người mơ màng vô hạn.
Lập tức mọi người cùng nhau đi vào phòng của cục trưởng Lê.
- Cục trưởng Lê, cục trưởng Lê, có phải là lão Phó nhà chúng tôi không sao không?
Cô Trịnh lập tức lên tiếng hỏi.
- Mẹ, cái này còn phải hỏi nữa sao? Chắc chắn là không sao mà. Anh ấy nói không sao là chắc chắn sẽ không sao.
Cục trưởng Lê vừa mới đứng dậy, Phó Đình Đình liền nói lớn, hoan hô nhảy nhót không ngừng.
- Đình Đình, người con nói là Phạm….
Cô Trịnh cũng nửa tin nửa ngờ, tối qua Phó Đình Đình sau khi về nhà,
tự nhiên “báo cáo” chỉ thị của Trưởng phòng Phạm với mẹ. Cô Trịnh không
tin tưởng lắm. Dù sao hệ thống thuốc lá là quản lý vuông góc, cho dù là
Chủ tịch tỉnh cũng không quản được việc trong hệ thống thuốc, chứ đừng
nói đến thư ký của ông.
- Đương nhiên là anh ấy rồi, mẹ, chớ nói lung tung đấy…
Phó Đình Đình vội nhắc nhở mẹ, dường như cô mới là chuyên gia giữ bí mật vậy.
- Ha ha, đồng chí Tú Mai, mời ngồi mời ngồi, tôi đã gọi điện rồi, lão Phó sắp đến rồi đấy. Lão Quế, mau rót nước cho khách đi.
Đúng lúc này cục trưởng Lê cười ha hả nói.
- Vâng, vâng…
Chủ nhiệm Quế không ngừng đáp ứng, luống cuống tay chân rót trà cho mấy người cô Trịnh.
- Nào, chàng trai, hút điếu thuốc đi. Ha ha, đây là công tử nhà lão Phó
đúng không, thật phong nhã…nào, Bành Công, cũng hút một điếu đi.
Cục trưởng Lê điều chỉnh tâm trạng, tươi cười chân thành, đường đường là nhân vật số 1 của cục, tự mình mời thuốc cho Phó Ngọc Long, còn khen
một câu nữa chứ.
Phó Ngọc Long và Bành Thanh vội khom lưng, nhận thuốc lá.
Thấy Cục trưởng Lê khách khí như vậy, cô Trịnh rốt cuộc nhẹ nhõm cả
người. Xem ra, cho dù có phải Phạm Hồng Vũ đứng sau hay không, tóm lại
lão Phó cũng được bình yên rồi, bằng không, Cục trưởng Lê cũng không
phải khách khí với Phó Ngọc Long như vậy.
Đắc tội với người ta rồi thì phải tìm cách bù lại chứ sao?
- Ai nha, đồng chí Tú Mai, vừa rồi nói rồi, đồng chí phía dưới hiểu lầm, thái độ không tốt, mong chị tha thứ, không so đo với họ.
Cục trưởng Lê liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Quế một cái.
Tuy có chút ấm ức khi phải “chịu tiếng xấu” cho lãnh đạo, nhưng Chủ nhiệm Quế vẫn quay sang Trịnh Tú Mai, cúi đầu nói:
- Đúng vậy, chị Trịnh, tôi ấy à, tính cách lúc nào cũng vội vàng hấp tấp như thế, vừa rồi có thái độ không tốt, mong chị bỏ quá cho.
Nghe nói lão Phó không sao, cô Trịnh tâm trạng rất tốt cũng không so đo nhiều, khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Quế, tất cả mọi người là đồng sự, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, một chút hiểu lầm coi như xong.
- Hừ, hừ? Hiểu Lầm? Con thấy chưa chắc đâu, có một số người chỉ mong
người ta gặp xui xẻo thôi. Đáng tiếc, cha tôi vẫn đang yên ổn, cho dù có người muốn làm hại cũng không được.
Phó Đình Đình không dễ nói chuyện như vậy, bĩu môi, trào phúng nói.
Vừa rồi nén bụng tức trong người, bây giờ nếu không giải phóng ra thì không phải là Phó Đình Đình nữa.
Cục trưởng Lê và Chủ nhiệm Quế lập tức xấu hổ, cục trưởng Lê trong nháy
mắt âm trầm một chút, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười.
Hiện tại cũng không phải thời điểm tức giận.
- Đình Đình.
Cô Trịnh trừng mứt nhìn con gái một cái.
Hiện tại còn chưa nhìn thấy lão Phó, cô Trịnh cũng sợ phức tạp.
May mà cũng không quá lâu, Phó Đức Trăn và Phó cục trưởng Chu cùng đi
xuống, nhìn qua Phó Đức Trăn rất tiều tụy, hai mắt thâm quầng, vừa nhìn
đã biết tối qua ông không được ngủ ngon giấc.
- Lão Phó.
Cô Trịnh nhìn thấy chồng, không khỏi vui mừng, đứng dậy tiếp đón.
- Sao mọi người lại đến đây?
Phó Đức Trăn cảm thấy bất ngờ.
- Hi hi, ba, con đến đón ba đây. Con đã nói rồi mà, ba nhất định sẽ không sao.
Cục trưởng Lê bước nhanh về phía trước, nhiệt tình bắt tay với Phó Đức
Trăn, còn thân thiết vỗ vỗ vai Phó Đức Trăn, cười ha hả nói:
- Lão Phó, vất vả rồi. Hiện tại vấn đề đã làm rõ ràng, đã không sao rồi. Ông lập tức trở về nhà máy chủ trì công tác, công việc thứ nhất….
Phó Đức Trăn vẫn như trước, vẫn còn mơ mơ màng màng, tuy nhiên trong
lúc này không nên hỏi nhiều, tùy ý bắt tay cục trưởng Lê rồi gật đầu
bừa.
Vẻ xấu hổ trong nháy mắt hiện lên trên mặt cục trưởng Lê.