Đồng chí Lý
Lương Hoa là một Phó cục trưởng của cục Thuốc lá tỉnh, xếp phía sau Phó
Đức Trăn, từ lâu đã muốn ngồi lên vị trí Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu.
Hiện tại rốt cuộc cũng đã đạt được ước muốn của mình.
- Cục trưởng Lê, vấn đề Phó giám đốc nhà máy vẫn chưa có định luận, hiện tại đổi Giám đốc có phải là quá vội vàng hay không?
Bành Thanh hừ nói.
Cục trưởng Lê liếc nhìn ông ta một cái, rất không kiên nhẫn nói:
- Đồng chí Bàn Thanh, vấn đề như vậy anh có thể nghị luận được sao? Cứ làm tốt công tác của mình đi…
Xem ra Cục trưởng Lê còn nể mặt Bành Thanh vài phần, nể tình ông là nòng cốt kỹ thuật nên cần coi trọng một chút. Dù sao bất cứ ai lên làm giám
đốc nhà mãy thì cũng không thể thiếu cán bộ kỹ thuật được.
- Cục trưởng Lê, cái này không công bằng.
Trịnh Tú Mai không kìm nổi kêu lên. bình trường Trịnh Tú Mai không dám
lên tiếng, nhưng lần này dính đến tiền đồ, thậm chí là tự do nhân thân
của chồng mình, cho nên cũng bất chấp mọi thứ rồi.
- Đồng chí Trịnh Tú Mai, Lý Lương Hoa chỉ tạm thời kiêm nhiệm chức Giám
đốc nhà máy. Sau khi điều tra, nếu lão Phó không có vấn đề gì thì ông ấy vẫn được quay lại làm giám đốc bình thường. Cho nên mấy người đừng có
náo loạn nữa, đây là quyết định của tập thể Đảng ủy cục rồi.
Cục trưởng Lê lạnh lùng nói.
Phó Đức Trăn chiều qua bị đưa đi nói chuyện, sáng sớm hôm nay, cục
trưởng Lê liền đến tuyên bố như vậy. Đây có phải là kết luận của tập thể đảng ủy hay không thì ko ai dám chắc cả. Nhưng lãnh đạo đều thích dùng câu “quyết định của tập thể”, trong lúc này đâu có ai dám đi truy cứu
thật giả?
Lúc này, mấy cán bộ của phòng bảo vệ nhận được điện thoại triệu tập, liền chay tới, nhìn đám cô Trịnh như hổ rình mồi.
Cục trưởng Lê cũng ko nói nhiều với đám người cô Trịnh nữa, mà trực tiếp mở cửa phòng làm việc, đi vào, nói:
- Lão Quế, đi vào một chút đi.
Phó Đình Đình vẫn còn ko phục, muốn theo cục trưởng Lê vào nhưng bị mấy bảo vệ ngăn lại.
- Đình Đình…
Bành Na lo lắng, lên tiếng ngăn Phó Đình Đình lại.
Bành Thanh cũng nói:
- Đình Đình, đừng có náo loạn nữa, phải tin vào tổ chức.
- Muốn cháu tin tưởng vào bọn họ ư? Nực cười
Phó Đình Đình gắt mạnh, hầm hừ nói. Nhìn thấy mấy bảo vệ vẫn ngồi đó nên cũng ko dám xông vào nữa.
Chủ nhiệm Quế đi qua, cười lạnh một tiếng. Ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào
văn phòng của cục trưởng Lê, vừa mới vào, sống lưng Chủ nhiệm Quế lại
khom xuống, vẻ mặt tươi cười nói:
- Cục trưởng, có chỉ thị gì không ạ?
- Ông lập tức đánh một văn kiện, Lý Lương Hoa tạm thời kiêm nhiệm chức
Giám đốc nhà máy. Làm xong thì mang sang cho tôi ký tên. Mặt khác, thông báo cho đồng chí Lý Lương Hoa đến phòng làm việc của tôi.
- Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm ngay,
Chủ nhiệm Quế từ phòng làm việc của cục trưởng Lê đi ra, đầu ngẩng cao lên, không thèm nhìn mấy người Phó Đình Đình một cái.
Mấy vấn đề này, Chủ nhiệm Quế kiên quyết phân rõ giới tuyến với người nhà của cán bộ.
Đây là nguyên tắc của riêng Chủ nhiệm Quế.
- Khốn khiếp.
Phó Đình Đình lại thét lên một tiếng chói tai, rất muốn xông lên đạp cho Chủ nhiệm Quế một cái.
Cả đời của Phó Đình Đình chưa bị ủy khuất như vậy. Kể cả lần ở Giang Khẩu bị “bắt nạt” kia cũng không ủy khuất đến như vậy.
Bởi vì lần đó là ở nơi khác, lúc bị “ăn hiếp” không có mặt Phó Đức
Trăn, Phó Đình Đình nhất thời bị chịu thiệt, tin tưởng chắc chắn rằng sẽ có dịp trả thù. Nhưng hiện tại, chỗ dựa vững chắc lớn nhất sắp bị đổ,
Phó Đình Đình nhìn ko ra bất cứ cơ hội nào.
Chủ nhiệm Quế liền quay sang trưởng phòng bảo vệ liếc mắt ra hiệu.
Cục trưởng Lê đang làm đại sự, Chủ nhiệm Quế ko thể để mấy “phần tử nguy hiểm” này xông vào được, nếu chẳng may gây ra chuyện gì, quấy nhiễu đến cục trưởng Lê thì không phải sẽ xong đời sao?
Trưởng phòng bảo vệ cũng đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người cũng ko phải
oai phong vạm vỡ gì, mà ngược lại tướng mạo ôn hòa, mặt luôn tươi cười.
Bộ phận bảo vệ vốn là chỗ nhàn nhã nhất, chuyên để sắp xếp con cháu của
cán bộ trong cục. Một số thanh niên, tốt nghiệp trung học, không thi đậu đại học, mà cũng không có chỗ khác để đi, cho nên thông qua quan hệ để
vào phòng bảo vệ này.
Bình thường thì cũng ko có mấy người đến nhà máy gây rối cả. Còn đám
trộm cắp thì cũng chưa bao giờ xuất hiện ở cục Độc quyền thuốc lá này.
Phòng Bảo vệ cả ngày, cơ bản không có việc gì.
Trưởng phòng bảo vệ hiểu ý đồ của Chủ nhiệm Quế, liền cười cười đi lên,
khuyên nhủ và dẫn đám người cô Trịnh, Phó Đình Đình sang một phòng khác, còn rót trà mời bọn họ đàng hoàng.
Theo ý của Chủ nhiệm Quế, đương nhiên là phải đuổi mấy người này càng xa càng tốt. Nhưng trưởng phòng bảo vệ là kẻ lõi đời, biết mấy vị này đang nổi nóng, nếu cứng rắn đuổi họ ra ngoài thì kết quả sẽ càng xấu hơn.
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, thăng quan thì ko dám mơ tới, chỉ là muốn
được làm yên ổn cái chức này cho đến lúc về hưu. Hơn nưa, bất kể nói thế nào đây cũng là người nhà của Phó Đức Trăn, còn có một người là Phó
tổng giám đốc của nhà máy, đều là những nhân vật có mặt mũi, trưởng
phòng bảo vệ cũng ko muốn chết vì đắc tội những người này. Nếu chẳng may Phó Đức Trăn không vấn đề gì thì sao? Con mình còn ở nhà máy đó làm cơ
mà
chỉ chốc lát, Phó cục trưởng Lý Lương Hoa vội vã chạy đến phòng làm việc của cục trưởng Lê.
- Cục trưởng.
Lý Lương Hoa cũng khoảng bốn mươi tuổi, trước mặt cục trưởng Lê cũng rất khiêm tốn cẩn thận.
Lục trưởng Lê mỉm cười nói:
- Lương Hoa đến rồi à? Ngồi đi ngồi đim chờ một chút. Chờ lão Quế đem
văn kiện đến, sau đó chúng ta sẽ đến nhà máy thuốc lá tuyên bố quyết
định.
- Vâng vâng, cảm ơn cục trưởng.
Lý Lương hoa vội hướng cục trưởng Lê cúi đầu làm lễ, cảm kích nói.
Cục trưởng Lê cười ha hả, khoát tay nói:
- Lương Hoa, cậu đi theo tôi cũng đã nhiều năm rồi, cách làm của tôi thì cậu cũng biết đấy, đơn giản và nhanh gọn. Sau khi đến nhà máy rồi thì
hãy cố gắng làm cho tốt. Thanh Sơn Vương ko được làm thì cũng đáng tiếc, đây là cây rung tiền mà…Tổng cục không cho làm thì không ai cũng không
có cách gì. Tuy nhiên tôi tin rằng, cậu nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp
tốt hơn.
Lý Lương Hoa khiêm tốn cười, nói:
- Cục trưởng, Thanh Sơn Vương ko được làm thì cũng ko sao. Chúng ta có
thể khai thác, phát triển những cái khác, giá hai mươi tệ thì hơi cao,
nhưng mười mười hai tệ thì vẫn có thể. Giá của các loại thuốc ngoại cũng như thế mà. Lợi nhuận chắc chắn ít hơn Thanh Sơn Vương một chút, nhưng
chỉ cần số lượng nhiều thì hiệu quả và lợi ích cũng sẽ ko quá kém.
Cục trưởng Lê vỗ nhẹ bàn một cái, nói:
- Được lắm, chủ ý này ko tồi. Ha ha, Lương Hoa, tôi biết ngay là cậu là người biết tính toán mà. Nhà máy thuốc lá này giao cho cậu là chuẩn
rồi.
- Cảm ơn cục trưởng đã khen ngợi, nhưng tôi ko dám nhận đâu, chủ yếu
vẫn là cục trưởng lãnh đạo sáng suốt, nhiều năm đi theo cục trưởng tôi
cũng học được nhiều điều, cục trưởng chính là thầy tốt bạn hiền của tôi. Cục trưởng cứ yên tâm, sau khi đến nhà máy tôi nhất định sẽ ko làm ngài thất vọng đâu.
- Ha ha, Lý Lương Hoa cậu miệng dẻo như kẹo kéo…
Cục trưởng Lê cười nói.
Khoảng mười phút sau, Chủ nhiệm Quế cầm một tờ quyết định bổ nhiệm tới,
hai tay đưa cho Cục trưởng Lê, sau đó quay sang Lý Lương Hoa cúi người
nói:
- Chúc mừng cục trưởng Lý, tiền đồ vô hạn…
- Ha ha, Chủ nhiệm Quế, đừng nói như vậy, chúng ta đều là tiểu binh dưới tay cục trưởng, cục trưởng chỉ đâu chúng ta đánh đó thôi.
Lý Lương Hoa miệng khiêm tốn, nhưng trên mặt thì không thể che dấu được vẻ kiêu hãnh.
Cục trưởng Lê nhìn tờ văn kiện một chút, mỉm cười gật dầu, lấy bút ra ký, sau đó đứng dậy nói:
- Đi thôi, đến nhà máy thuốc lá. Lão Quế, ông đã thông báo cho bọn họ họp cán bộ chưa?
- Đã thông báo rồi, nhà máy đã chuẩn bị kỹ rồi, cục trưởng cứ yên tâm.
- Ừ, thế thì được.
Cục trưởng Lê đi nhanh về phía trước, Lý Lương Hoa và Chủ nhiệm Quế theo sát phía sau.
Vừa mới đi đến cửa, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, cục trưởng Lê
không khỏi cau mày, thầm nói: “ Không biết là điện thoại của ai”
Chủ nhiệm Quế đi đến, cầm điện thoại lên nghe.
- Xin chào, xin chào…à, Cục trưởng Vương? Chào ngài chào ngài…à, ngài
tìm cục trưởng Lê à? Cục trưởng Lê có ở đây, ngài đợi một chút…
Không đợi Chủ nhiệm Quế nói gì, Cục trưởng Lê đã bước nhanh qua, cầm lấy ống nghe, lớn tiếng nói:
- Cục trưởng Vương, xin chào. Tôi đang chuẩn bị đến nhà máy thuốc lá, tất cả đã làm theo lời dặn của anh…hả?
Đột nhiên Cục trưởng Lê thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ không tin.
- Lập tức dừng điều tra? Cái này, cái này, Cục trưởng Vương…Phó Đức Trăn quả thật có vấn đề mà, vậy công tác của chúng tôi sẽ rất bị động….à,
vâng vâng, tôi biết rồi.
Trong thời gian ngắn ngủi, cục trưởng Lê mồ hôi đã thấm đầy đầu.
Lý Lương Hoa và Chủ nhiệm Quế nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, không biết
chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nghe qua, hình như có liên quan đến Phó Đức
Trăn.
Chẳng lẽ, lãnh đạo tổng cục đã thay đổi ý kiến rồi?
Một lúc sau, cục trưởng Lê mới từ từ đặt điện thoại xuống, đưa tay lên
lau mồ hôi trên trán, sắc mặt lúc này đã xanh như tàu lá chuối rồi.
- Cục trưởng?
Lý Lương hoa thử thăm dò hỏi một câu, vẻ mặt vẻ lo lắng.
Cục trưởng Lê không lên tiếng, ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu sau mới uể oải nói:
- Lương hoa, việc bổ nhiệm của cậu phải hủy thôi. Cục trưởng Vương chỉ
thị, dừng thẩm tra Phó Đức Trăn, để ông tra trở lại nhà máy thuốc lá chủ trì công tác.
- Hả?
Lý Lương Hoa và Chủ nhiệm Quế lập tức ngơ ngác nhìn nhau, kinh hãi không hiểu.
Cái này là ảo thuật hay sao?