- Tôi như thế nào lại tranh cãi ầm ĩ? Tôi tới tìm chồng của tôi, có gì sai chứ?
Cô Trịnh mở to hai mắt, nổi giận đùng đùng.
Chánh văn phòng Quế cười lạnh, nói:
- Chị Trịnh, tôi khuyên chị hãy về nghỉ ngơi một chút. Lão Phó nhà chị
rốt cuộc đã phạm sai lầm gì, chị còn không biết sao? Tôi ở cục Thuốc lá
công tác đã mười mấy năm, người bị tổ kiểm tra kỷ luật gọi đi nói chuyện thì chưa thấy mười cũng thấy tám. Và chưa có người nào có thể bình an
vô sự. Chị ở đây cứ làm náo loạn, lãnh đạo cục trong lòng tức giận, đối
với chị có chỗ tốt gì? Đối với lão Phó có chỗ tốt gì?
Nghe vào, Chánh văn phòng Quế thật ra có hảo ý, chỉ có điều giọng điệu
kia, vẻ mặt kia, thật sự khiến người ta không cảm giác được ông ta
;thiện lương; .
- Ăn nói vớ vẩn cái gì vậy?
Một giọng nữ vô cùng sắc nhọn vang lên trong trụ sở làm việc.
Không phải cô Trịnh, mà là Phó Đình Đình.
Phó Đình Đình sớm xem Chánh văn phòng Quế không vừa mắt, thấy người này
bộ dạng như chó, cáo mượn oai hùm, Phó Đại tiểu thư rốt cục không kìm
nổi sự tức giận.
- Ông dựa vào cái gì mà nói cha tôi phạm sai lầm? Ông mới là người phạm
sai lầm đấy! Cả nhà ông đều phạm sai lầm! Ông tính toán thơm bơ vậy sao, ở trước mẹ của tôi hô to gọi nhỏ? Có tin lão nương đây phế ông không?
Nói đến khóc lóc om sòm, phụ nữ luôn chiếm ưu thế.
Phó Đình Đình chửi ầm lên, thuận thế xông lên phía trước, vươn ngón tay, trực chỉ Chánh văn phòng Quế. Rất đúng dịp, mười ngón tay của Phó Đình
Đình đều được sơn màu đỏ, mãnh liệt nhìn qua, thật giống như đao nhọn
một phen nhuốm máu, hướng bộ phận mềm mại của Chánh văn phòng Quế cào
mạnh một cái, thi triển ;Cửu Âm Bạch Cốt Trảo;.
Bành Na ngẩn người một chút.
Không vì cái gì khác, liền vì câu “lão nương” của Phó Đình Đình!
Loại tình tiết này, Bành Na ở trong rất nhiều tiểu thuyết đều đọc thấy,
chỉ có điều chưa từng gặp qua ;bản chính”. Rốt cuộc không nghĩ tới,
người bạn thân nhất của cô trên người lại lãnh hội được phong thái “nữ
cường”.
Nhưng không thể không nói, Phó Đình Đình chiêu này lại tương đương dùng được.
Cô gái này tức giận xông lên, Chánh văn phòng Quế lập tức sợ tới mức lùi về sau vài bước, sắc mặt đại biến, miệng kêu lên:
- Này, cô muốn làm cái gì đấy? Cô chớ làm loạn, nơi này chính là cơ quan...
Cho nên nói, cơ quan và thị dân khác nhau về bản chất.
Nếu như một tiểu tử gặp được trên đường cái, tiểu tử đó tuyệt sẽ không
dễ dàng bị Phó Đình Đình dọa sợ như vậy. Đừng nhìn Phó Đình Đình cố ý
bày làm ra bộ dạng ;hung thần ác sát; nhưng thân thể gầy yếu kia đã hoàn toàn bán rẻ cô. Chánh văn phòng Quế tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, dáng
người cũng không khôi ngô, nhưng khi thực động thủ, Phó Đình Đình cũng
chẳng làm gì được.
Nhưng Chánh văn phòng Quế lại đang sợ hãi.
Giống như lời ông nói, nơi này là cơ quan, ngoài miệng hung dữ vài câu
cũng không quan hệ, nhưng nếu thật là đánh nhau, thì có thể không dễ
chơi rồi. Hơn nữa Phó Đình Đình còn là nữ, Chánh văn phòng Quế đánh cô,
nhất định phải xảy ra vấn đề.
- Khốn khiếp, ông nói cái gì vậy?
Địch tiến ta lui!
Phó Đình Đình như bóng với hình, gắt gao đi theo, ngón tay thiếu chút nữa đâm chọc trên mặt Chánh văn phòng Quế.
Chánh văn phòng Quế lại lui lại mấy bước, môi run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu.
Vào lúc này, đã có vài người từ văn phòng bên cạnh chạy đến, tụ tập xung quanh Chánh văn phòng Quế, trong đó có hai ba người nữ, không chút do
dự liền ngăn trước người Chánh văn phòng Quế, đưa ông ta và Phó Đình
Đình tách rời ra.
Nữ đối với nữ, Phó Đình Đình vốn không có ưu thế.
Chánh văn phòng Quế ở cục cũng là một nhân vật, không có khả năng không
có người trợ giúp. Hơn nữa trong thời điểm như vậy, ;dũng sĩ” hoặc
“người đàn bà đanh đá” nhảy ra, nhất định sẽ được Chánh văn phòng Quế
nhớ kỹ trong lòng, sau này chỗ tốt là không thiếu.
Trong thể chế, tuyệt đại bộ phận không lúc nào là không nhớ tới xum xoe. Nếu có thể lập nhiều công lớn, vậy thì càng tốt. Chẳng qua loại ;lập
công; này cơ hội có thể gặp được mà không thể cầu được. Cưỡng ép đi lên, hiệu quả là hoàn toàn ngược lại.
Hiện tại, cơ hội rốt cuộc đã tới, có người không chút do dự liền “ra tay; .
- Oan có đầu nợ có chủ, người không có liên quan thì không cần dính vào...
Phó Đình Đình không hề sợ hãi, ngón tay chỉ thẳng ba người phụ nữ trước
mặt, lớn tiếng quát. Giờ phút này, Phó Đình Đình ;sức chiến đấu; dũng
mãnh triển lộ không bỏ sót. Khá mà nói, Chánh văn phòng Quế bất quá chỉ
là cặn bã mà thôi!
Bành Na trốn ở một bên, có chút hoảng sợ nhìn chăm chú hết thảy.
Là phóng viên báo tỉnh, Bành Na cũng không phải chưa từng thấy qua
trường hợp như vậy, nhưng cô khi đó là chấp hành công vụ, trong lòng nắm chắc. Lúc này đây thế cục hỗn loạn, hoàn toàn rời bỏ phạm trù suy nghĩ
của Bành Na. Bởi vì việc tư mà cãi nhau đánh nhau với người, Bành Na
trước giờ không hề nghĩ tới.
- Cô la cái gì? Nơi này là cơ quan, không phải chợ!
Chánh văn phòng Quế được mấy người cấp dưới bảo vệ, liền bình phục tinh thần, tránh ở phía sau, quát to với Phó Đình Đình.
- Làm loạn gì thế? Sao lại thế này?
Một thanh âm uy nghiêm ở đầu hành lang vang lên.
Tất cả mọi người đều chấn động, mồm tám miệng mười lập tức liền an tĩnh
trở lại. Chánh văn phòng Quế trước tiên tách ra, một đường chạy tới,
hướng về phía một người đàn ông trung niên mang giày Tây liên tục gật
đầu cúi người, vẻ mặt tươi cười.
- Xin chào Cục trưởng!
Vị mang giày Tây này, diện mạo không tầm thường, tất nhiên là Cục trưởng Lê của cục Độc quyền thuốc lá rồi.
- Sao lại thế này? Kêu loạn gì thế?
Cục trưởng Lê hai hàng lông mày nhíu chặt, đi nhanh về phía trước, thần sắc vô cùng không hài lòng.
- Cục trưởng, bọn họ...
Chánh văn phòng Quế liền hướng Cục trưởng Lê nháy mắt, nhắc nhở ông ta
bên kia còn có ;cọp mẹ;, cục trưởng thân thể ngàn vạn, không cần phải
;mạo hiểm; .
Cục trưởng Lê cũng không thèm để ý, lập tức đến trước mặt cô Trịnh và
Phó Đình Đình, sa sầm nét mặt, mắt tóe lửa giận, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Trịnh Thanh Tú, chị có chuyện gì vậy?
Cô Trịnh hơi bị kiềm hãm.
Đối với nhân vật số một của cục, cô Trịnh cảm thấy sợ hãi. Bà và Phó Đức Trăn không chỉ một lần đến nhà Cục trưởng Lê thăm hỏi. Lão Phó đối với
Cục trưởng Lê cũng là cung kính. Loại cảm xúc này, không thể nghi ngờ đã lây qua cô Trịnh.
- Ba của tôi đâu? Các người đem ba của tôi mang đi nơi nào?
Cô Trịnh sợ Cục trưởng Lê, nhưng Phó Đình Đình không sợ, kêu to lên.
- Cô là ai?
Cục trưởng Lê càng thêm không hài lòng. Từ khi ông ta lên làm Cục trưởng cục Thuốc lá, còn chưa từng có người trước mặt ông ta lớn tiếng như
vậy.
- Tôi là Phó Đình Đình, Phó Đức Trăn là cha của tôi. Cục trưởng Lê, cha
tôi rốt cuộc đã phạm sai lầm gì? Các người đem ông ta đi đâu? Vì sao cả
một buổi tối vẫn không thấy ông ấy về nhà?
- Về nhà?
Cục trưởng Lê không khỏi một tiếng cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống đe dọa Phó Đình Đình.
- Tôi nói cho cô biết, Phó Đức Trăn vi phạm vấn đề rất nghiêm trọng. Căn cứ vào tổng cục chỉ thị, chúng tôi đang tiến hành thẩm tra đối với ông
ta. Đây là tổ chức quyết định. Các người không nên náo loạn nữa. Càng
náo loạn, đối với Phó Đức Trăn lại càng không có lợi, đối với các người
cũng không có lợi.
Hệ thống nội bộ thuốc lá đều thích gọi cục Độc quyền thuốc lá quốc gia
là tổng cục, phân biệt với cục Thuốc lá ở tỉnh và thành phố.
- Ba của tôi có vấn đề gì chứ? Các người nói rõ ràng!
Phó Đình Đình thét to.
Cục trưởng Lê nghiêm sắc mặt, âm trầm nói:
- Lời của tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Phó Đức Trăn có vấn đề gì, sau
khi thẩm tra, đến lúc đó tự nhiên sẽ có kết quả. Các người là người nhà
của ông ta, nhất định phải phối hợp hành động với cục, tranh thủ xử lý
khoan hồng. Nếu các người khư khư cố chấp, muốn đem sự tình làm lớn lên, vậy thì cũng do các người. Bất quá tôi muốn nhắc nhở các người một câu, tự gánh lấy hậu quả!
- Cái gì tự gánh lấy hậu quả...?
Phó Đình Đình còn đang muốn nói tiếp, cô Trịnh đã có chút sợ rồi, giơ tay giữ áo cô lại, hướng cô lắc đầu liên tục.
Cục trưởng Lê cũng không phải là Chánh văn phòng Quế, không phải dùng
thủ đoạn khóc lóc om sòm là có thể bị dọa. Hơn nữa quan trọng hơn chính
là, lão Phó lúc này đang ở trong tay ông ta. Ở đây làm loạn, ai biết ông ta sẽ trả thù Phó Đức Trăn như thế nào?
Phó Đình Đình không biết nặng nhẹ, nhưng cũng đừng hoàn toàn chọc giận ông ta.
- Mẹ, mẹ đừng kéo con. Trước mắt chính là muốn bọn họ làm cho rõ ràng,
cha con rốt cuộc phạm sai lầm gì. Không cần nói ở tỉnh, cho dù là tổng
cục cũng phải giảng đạo lý!
Phó Đình Đình gạt mạnh tay của mẹ, vọt tới trước mặt Cục trưởng Lê, trợn mắt nhìn, mặt đỏ lên, ngực gấp gáp phập phồng.
Cục trưởng Lê khuôn mặt đen thành đáy nồi, cũng không thèm nhìn, hướng Chánh văn phòng Quế quát:
- Lão Quế, lập tức thông báp phòng Bảo vệ lại đây, sau đó gọi điện thoại cho đồn công an! Không thể để cho đám người này ở đây gây trở ngại cho
công vụ.
Cục trưởng Lê quả nhiên không hổ danh là nhân vật số một, so với Chánh văn phòng Quế có quyết đoán hơn nhiều.
- A, vâng, vâng!
Chánh văn phòng Quế lập tức tiếp nhận chỉ thị, xoay người chạy tới phòng làm việc.
Đã sớm muốn thu thập ả điên cuồng kia rồi.
Trong hành lang nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, Phó Đình Đình cũng bị trấn trụ.
Cục trưởng Lê thật đúng là không để mình bị đẩy vòng vòng!
- Cục trưởng Lê, tôi có thể nói hai câu….
Liền vào lúc này, từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, Bành Thanh giống như đang họp, còn muốn trước hết xin phép một chút.
Cục trưởng Lê ánh mắt lúc này mới dừng trên mặt Bành Thanh, hơi ngẩn ra. Ông ta nhận ra Bành Thanh, biết Bành Thanh là nhân viên kỹ thuật cốt
cán của nhà máy thuốc lá, chỉ có điều không nghĩ tới Bành Thanh cũng đến cục.
Xem náo nhiệt gì?
- Cục trưởng Lê, tôi tên là Bành Thanh, là Phó giám đốc công trình sư
của nhà máy thuốc lá. Tôi ở nhà máy thuốc lá công tác hai mươi mấy năm
rồi, với Giám đốc Phó xem như lão đồng sự. Đối với con người của Giám
đốc Phó, tôi cũng biết một chút. Tôi cảm thấy, Giám đốc Phó chắc có lẽ
không phạm sai lầm gì lớn, cho nên xin lãnh đạo cục thận trọng suy xét
chuyện này...Giám đốc Phó hôm qua rời khỏi nhà máy đến bây giờ vẫn còn
chưa trở về, trong nhà máy đều đã nghị luận rồi. Các đồng chí đều tinh
thần hoảng sợ. Trong cục có phải hay không đúng lúc ra mặt, cấp cho mọi
người một câu trả lời? Bằng không công tác nhà máy sẽ loạn, không có
Giám đốc Phó là không được.
Bành Thanh quả nhiên là phần tử trí thức, lời nói khiến Cục trưởng Lê âm thầm lắc đầu.
Người này cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, như thế nào những lời nói ra còn
ngây thơ giống như học sinh tiểu học? Cái gì gọi là ;cảm thấy Giám đốc
Phó chắc có lẽ không phạm sai lầm lớn”?
Quả thực chê cười!
Tuy nhiên, Cục trưởng Lê đối với Bành Thanh vẫn tương đối khách khí, giọng điệu hòa hoãn một chút, nói:
- Lão Bành, anh là nhân viên kỹ thuật, việc này anh không hiểu đâu,
không nên trộn lẫn vào, đối với anh cũng không có chỗ gì hay... Về phần
công tác trong nhà máy, cũng không cần anh phải lo lắng, trong cục sớm
đã có an bài. Tôi sẽ đến nhà máy thuốc lá ngay bây giờ, chính thức tuyên bố quyết định của tổ Đảng, tạm thời do đồng chí Lý Lương Hoa kiêm nhiệm Giám đốc nhà máy thuốc lá.
Ô!
Tất cả mọi người không khỏi lên tiếng kinh hô.
Nhanh như vậy liền quyết định thay Giám đốc nhà máy rồi sao?