Mưa to như trút nước.
Phạm Hồng Vũ vẫn lo lắng không yên khi mưa ngày một lớn hơn, chỉ mới đầu tháng sáu đã xảy ra.
Chẳng những mưa ở huyện Vân Hồ càng ngày càng to mà ngay cả các tỉnh
thượng nguồn một số tỉnh cũng mưa bão lớn, kéo theo cơn lũ cuồn cuộn
chảy xiết từ trên chảy xuống, lao thẳng xuống các vùng đồng bằng gây
ngập trong hồ lớn ở tỉnh Sở Nam. So với những năm 50-60, các hồ ở Sở Nam ngập còn nhiều hơn, bùn lắng đọng khá nhiều, nên tổn thất sức chứa cực
kỳ nghiêm trọng.
Căn cứ vào dự báo của đài khí tượng thủy văn và đội phòng chống lụt bão
quốc gia dự đoán, có khả năng cơn lũ hồ Sở Nam có khả năng cao nhất lũ
lịch sử, mực nước ở hồ khu đã vượt qua mực nước báo động cao nhất, không thể không bắt đầu chống lũ trong nội tỉnh Thanh Sơn. Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia ra lệnh khẩn cấp nhất định phải toàn lực chống lũ các
hồ ở Thanh Sơn, bảo đảm nước không tràn ngập vào trung tâm thị trấn, các huyện ven hồ phải chuẩn bị toàn lực chống lũ giải nguy.
Ban chỉ huy Phòng chống lụt bão huyện Vân Hồ nhanh chóng bắt đầu thực
hiện kế hoạch khẩn cấp, Phạm Hồng Vũ triệu tập hội nghị thường vụ, ra
lệnh các vị Phó chủ tịch huyện và các cán bộ văn phòng chuyên trách đến
chỉ huy các trấn quanh hồ, phân công chỉ huy trấn thủ.....
Phạm Hồng Vũ trực tiếp đến trấn Lô Hoa.
Còn bên kia Nông trường Triều Dương, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại cho
Phạm Hồng Vũ, anh ta chắc chắc cam đoan tất cả đoạn đê ở Nông trường
Triều Dương đã được tu sửa củng cố, đã chuẩn bị các bao dệt, đất, dây
diện, gỗ, thiết bị chiếu sáng khẩn cấp, máy phát điện cùng các thiết bị
và vật tư, chuẩn bị đầy đủ tuyệt đối có thể chống lũ được, để Bí thư
Phạm yên tâm.
Phạm Hồng Vũ thật sự yên tâm.
Hoàng Tử Hiên không chỉ chủ động dẫn hắn xem con đê ở Nông trường Triều Dương, nên hắn hoàn toàn tin tưởng, yên tâm.
Anh ta xuất thân là quân nhân, tính tình tuy có chút nóng nảy hấp tấp
nhưng trong công việc luôn cẩn thận, nghiêm túc Phạm Hồng Vũ rất tin
tưởng y.
Trấn Thập Nguyên bên kia, công trình cũng hoàn thành trước khi mưa lũ
kéo đến, Phạm Hồng Vũ tự mình đã đến xem qua, tương đối hài lòng.
Hắn không yên lòng nhất chính là trấn Lô Hoa.
Nghiêm Tiểu Quân đã báo cáo riêng với ông, từ giữa tháng năm trở đi ở
trấn Lô Hoa không cố sức chú ý đến công tác chống lũ. Đến mấy ngày hôm
trước trời đột nhiên mưa to cũng là lúc thực hiện sửa chữa hai mươi km
chống lũ, nhưng nhiều nhất chỉ có mười km đã hoàn thành việc tu sữa
nhưng những đoạn khác thì cơ bản vẫn như cũ. Mấy ngày nay, Lã Mẫn Phong
đã xông mưa khởi công, nhưng mưa quá lớn nên công trình không tiến triển được bao nhiêu. Đoạn đường đê còn nhiều đoạn bị hỏng nặng, căn bản
không kịp thời gian để xây dựng tu sữa, chỉ có thể dùng bao xi măng, bao tải đất đá, để bịt kín lỗ thủng.
Dùng một biện pháp như vậy ngăn cản cơn lũ bình thường thì may mắn còn
có thể miễn cưỡng vượt qua, thật sự nó chỉ là cho biện pháp nhất thời.
Nhưng với cơn lũ lớn thế này vượt qua được thật sự không phải là chuyện
dễ dàng.
Cơn lũ lớn nhất trong lịch sử đã đến gần, lúc này truy cứu trách nhiệm
của Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong cũng không có lợi ích gì, trước tiên phải
chống cơn lũ này rồi nói sau.
Chưa lâm trận đã đổi tướng là điều cấm kỵ trong chuyện dùng binh.
Chiếc xe Nisan tiến vào cơ quan chính phủ trấn Lô Hoa, trong phòng có vẻ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa to rơi lộp độp trên mái nhà, trên mặt đất
mà thôi.
Phạm Hồng Vũ lập tức đẩy cửa vào phòng làm việc.
- A, là Chủ tịch huyện Phạm...
Người trong phòng làm việc kia là vị chủ nhiệm nữ, vừa thấy Phạm Hồng Vũ liền đứng lên ngay, vẻ mặt tươi cười chào đón. Ngày đó ở nhà khách Hồng Ngư đánh bài, cô là một trong cán bộ bị bắt đó, nên khi nhìn thấy Phạm
Hồng Vũ trong lòng vô cùng lo lắng, sợ hãi không yên.
- Chủ nhiệm Lương, thư ký Chu và Chủ tịch thị trấn Lã đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ không cần khách sáo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Chủ nhiệm Lương vội nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Thư ký Chu đi Tây Dũng để trông coi, còn Chủ tịch thị trấn đi Giang Kiều để trông coi..
Trấn Lô Hoa là nơi xây dựng chế độ cấp trưởng phòng, còn có bốn phó
phòng quản lý, cùng xã thị trấn xây dựng cơ cấu tổ chức. Theo Phạm Hồng
Vũ nhớ, trong phạm vi cả nước kết hợp xã khu qua lại thì còn phải đợi ba bốn năm nữa mới có thể triển khai.
- Chủ nhiệm Lương, tìm người dẫn đường, tôi đến khu Tây Dũng xem thế nào.
Phạm Hồng Vũ lập tức ra lệnh.
Hắn lần này tiến đến trấn Lô Hoa, vẫn chưa thông báo nhưng muốn xem Chu
Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong có thật sự biết sai mà sửa hay không. Nếu vẫn như
cũ thì đừng trách Chủ tịch huyện Phạm "ra tay" được, nếu thật sư như vậy cũng không tiếc vì thế mà trở mặt cùng Lục Cửu.
Giống như hiện tại Lục Cửu cũng không muốn chính diện giao đấu, Phạm Hồng Vũ cũng không muốn trở mặt với Phạm Hồng Vũ lúc này.
Mới đến hai tháng, đã cứng rắn hạ bệ Tạ Hậu Minh, lấy chức Bí thư Đảng
ủy công an đi, nếu lại giao chiến với Lục Cửu thì đây thực sự cũng không phải là ý kiến hay.
Dù đúng sai thế nào, khi xảy ra chuyện chỉ sợ lãnh đạo cấp trên lại có ý nghĩ không hay, cho rằng Phạm Hồng Vũ hắn không tuân quy củ, ỷ mình
xuất thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nên ở huyện đấu đá lung tung,
không tôn trọng Bí thư, không đoàn kết cùng đồng chí.
Nếu như vậy thì người trẻ tuổi này dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không dễ trọng dụng.
Quả thật đúng là không hay ho chút nào cả.
Hiện tại Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong được phân nhiệm vụ chỉ huy hai trấn
kia, điều này rất tốt. Đương nhiên, Chủ tịch huyện Phạm phải tự mình xem qua, xem tình huống thực tế thế nào, nếu không quá hỏng thì có thể yên
tâm rồi.
- Tốt, tốt, Chủ tịch huyện Phạm, tôi dẫn đường cho anh.
Chủ nhiệm Lương không hề suy nghĩ, lập tức nói.
Trên thực tế, hai ngày này cô cũng chưa đi đâu, suốt ngày ở văn phòng
Đảng ủy đợi Chủ tịch huyện Phạm hoặc các lãnh đạo huyện khác đến bất
chợt.
Đây là lệnh của Chu Tử Kỳ, không thể xem nhẹ được.
Chủ nhiệm Lương có thể nhận thấy được sự bất an trong lòng thư ký Chu.
Xem ra tình hình có chút thay đổi, đại cục ở huyện đã không hoàn toàn
nằm trong tay Bí thư Lục. Nếu là trước kia, dù Tạ Hậu Minh có mạnh mẽ,
có cứng rắn thế nào, ngay cả Chủ tịch huyện Thôi cũng vậy, cũng cố gỡ Bí thư Lục ra nhưng chưa bao giờ chính thức làm dao động quyền lực của Bí
thư Lục, Chu Tử Kỳ cũng chưa từng khẩn trương đến vậy.
Tất cả cũng chỉ vì vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này mà ra.
Chủ nhiệm Lương tự nhiên cũng có vẻ kính sợ Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chủ nhiệm Lương vội vàng cầm ô đuổi theo, mở ra che cho Phạm Hồng Vũ,
hai người đi sát vào nhau, ngực cô vô ý chạm trên cánh tay Phạm Hồng Vũ, cô liên tục nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, mưa lớn thế này, che một chút đi....
- Cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ cũng đồng tình.
Tuổi của Chủ nhiệm lương và Trần Hà tương đương nhau, nhưng cô không
xinh đẹp như Trần Hà, cũng không có phong thái tao nhã tự tin như Trần
Hà. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt cũng dễ thương, dáng người đầy đặn nóng
bỏng, phải chủ động để Phạm Hồng Vũ khỏi nghĩ ngợi.
Chủ nhiệm Lương che ô để cô và Phạm Hồng Vũ cùng nhau lên xe Nisan.
Lôi Minh để Chủ nhiệm Lương ngồi gần tài xế để chỉ đường cho lái xe Ngô
Huy. Là lái xe hầu như con đường trên huyện cơ bản Ngô Huy đã đi qua,
nhưng có một ít địa phương nhỏ bé anh ta cũng chưa được quen thuộc.
Trần xe Nissan gió xông mưa đi tới, ước chừng mười phút sau đã đến khu
quản lý Tây Dũng. Quản lý Khu Tây Dũng ở bên hồ, là thịt trấn nho nhỏ,
có khoảng một trăm mấy mét đường phố.
Chủ nhi chiệm Lương chỉ cho Ngô Huy tiếp tục đến phía trước, nói Thư ký
Chu có lẽ ở ngay phía trước cách đó không xa đang thực hiện phòng lũ.
Trước đó không xa, một bên con đê Hồng Đại xuất hiện hai cái lều bạt,
ước chừng khoảng mười mấy công nhân đang xông mưa làm việc, đang cho đất đá vào bao tải, túi xách, hướng đê Hồng Đại mà đến.
- Chủ tịch huyện Phạm, đến rồi, Thư ký Chu có thể ở ngay đây.
Chủ nhiệm Lương kỳ thật có trăm phần trăm khẳng định Chu Tử Kỳ đang ở
lều trại phía trước, vì Chu Tử Kỳ đã phân công cho cô, nếu lãnh đạo
huyện có đến nhất định đưa đến gặp y. Đối với Phạm Hồng Vũ nếu quá chắc
chắn như vậy, thì thật sự không làm bộ làm tịch rồi.
Bốn người cùng xuống xe, che dù, bước đi dẫm trên đất bùn, bước thấp bước cao bước về phía lều vải mà đi.
- Mau, mọi người cố lên chút nữa....
Âm thanh của người đàn ông mặc áo mưa từ trong lều vải đi ra, la lớn.
Đúng là Chu Tử Kỳ.
Nhưng thật đi ra đúng lúc, làm như không phát hiện ra Chủ tịch huyện Phạm đến.
- Thư ký Chu, Thư ký Chu....
Chủ nhiệm Lương gọi to.
Chu Tử Kỳ quay đầu lại, vẻ mặt lập tức cười tươi, nhanh chạy đến, y mặc
áo mưa cùng đôi ủng đi mưa dẫm bùn nước văng tung tóe khắp nơi, áo mưa
cũng dính đầy bùn, vừa nhìn qua đã thấy Thư ký Chu đã rất tận tâm với
công việc.
- Chủ tịch huyện Phạm, chào ngài, chào ngài...
Chu Tử Kỳ la lớn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đưa tay nói:
- Thư ký Chu, cực khổ quá, tình hình thế nào rồi?
- Xem như tạm ổn... Tây Dũng chỉ còn một đoạn bên này, ngày mai có thể
hoàn thành công việc, theo dự báo của ban chỉ huy Phòng chống lụt bão
quốc gia có lẽ cơn lũ này là lũ đỉnh điểm của lịch sử, hy vọng là kịp..
Chu Tử Kỳ thở phì phò đáp, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, mặt ước đẫm nước không biết do mưa hay mồ hôi.
- Chủ tịch huyện Phạm, đúng là lãnh đạo nhìn xa trông rộng, còn chúng
tôi ở Hồ Khu nhiều năm như vậy thật không nghĩ tới năm nay lại có tình
huống này, không ngờ lại xảy ra cơn lũ lớn như thế, nếu ngài không phòng ngừa chu đáo, thì phiền toái lớn rồi....
Chu Tử Kỳ bắt mạnh tay Phạm Hồng Vũ, trên mặt lộ ra vẻ kính nể vô cùng.
Phạm Hồng Vũ lớn tiếng nói:
- Hiện tại không thể phớt lờ, nếu cơn lũ còn chưa tới, nhất định phải theo dõi thường xuyên, chúng ta phải cẩn thận.
- Đúng như vậy, chúng ta không được xem thường, cần động viên cán bộ
trong trấn và dân chúng, nên có người luân phiên canh trực ở con đê này
hai bốn trên hai bốn.
- Được, chúng tôi sẽ làm vậy.
- Được, được, Chủ tịch huyện mời... Aiza, cẩn thận, bùn lắm đấy, đi không dễ...
Mọi người bước lên bùn lầy mà đi đến con đê, nhìn con nước xanh trong ở hồ đã thay đổi trở nên đục ngầu, nước chảy cuồn cuộn. Phạm Hồng Vũ
định nói chuyện, điện thoại bên hông reo lên, Phạm Hồng Vũ cầm lấy, hai
hàng chân mày lập tức nhướng lên.
Là số phòng làm việc của Cao Khiết.
Nếu không có chuyện khẩn cấp thì Cao Khiết nhất định không gọi cho hắn.
Chẳng lẽ lại có chuyện gì quan trọng xảy ra sao?